TA Ở BẮC ĐẠI ĐÁNH NHAU VỚI THANH HOA

Lần tình cờ đầu tiên có thể do xác suất, nhưng tới lần thứ hai thì hẳn là do huyền học (1).

Hứa Hồng Phi nhìn Dịch Trình dừng thang máy với mình cùng một tầng. Khi dừng lại trước cửa nhà mình, Hứa Hồng Phi lại kinh hoảng nhìn Dịch Trình đang mở cánh cửa của nhà hàng xóm.

Bây giờ không còn là kinh hồn nữa, mà là kinh dị rồi.

Hứa Hồng Phi nở nụ cười khó coi với Dịch Trình: "Trùng hợp ghê..."

Vẻ mặt Dịch Trình nhất thời có chút phức tạp.

Hứa Hồng Phi muốn phá vỡ cảnh tượng ngại ngùng này, nói: "Không ngờ đằng ấy là hàng xóm..."

Dịch Trình thở dài chấp nhận: "Ừ, thật không ngờ."

Hứa Hồng Phi sờ gáy một cách mất tự nhiên: "Hahaha, vậy ngủ ngon nhé?"

"Ừ, chúc ngủ ngon."

Khi cánh cửa đóng lại, Hứa Hồng Phi liền lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tô Dương: Chuyện gì vậy?! Sao Dịch Trình lại sống ở cạnh nhà tôi!!

Tô Dương ở bên kia nhanh chóng trả lời lại: Không biết, trùng hợp thế.

Hứa Hồng Phi: Cậu lợi hại như thế nào cậu không biết sao?

Tô Dương dở khóc dở cười: Cậu hỏi tôi làm gì, sao tôi biết được. Lần này tôi thực sự không có liên quan.

Hứa Hồng Phi không phản hồi lại, cân nhắc mức độ đáng tin cậy trong lời nói của Tô Dương.

Tô Dương vẫn tiếp tục nhắn: Không phải đó là chuyện tốt sao? Cậu có thể theo đuổi cậu ấy dễ dàng hơn.

Tô Dương biết chuyện của nó và Dịch Trình, Hứa Hồng Phi nhanh chóng trả lời: Theo đuổi cái gì mà theo đuổi! Tôi không hề có ý đó!

Tô Dương cười cười không nói gì.

Tô Dương: Không nhắn nữa, cậu nên nghỉ ngơi sớm đi. Đừng quên ngày mai còn có một cuộc họp đó.

Hứa Hồng rất ngạc nhiên, sau đó mới nhớ ra rằng ngày mai hội sinh viên bọn họ và hội sinh viên Bắc Đại tổ chức một cuộc họp trước để chuẩn bị cho ngày hội hữu nghị giữa hai trường. Nhưng nó lại nhớ đến việc ngày mai nó và Dịch Trình có hẹn họp mặt với lớp trưởng lớp cấp hai.

Khi Hứa Hồng Phi đang rối rắm, Tô Dương thấy Hứa Hồng Phi không có phản ứng liền hiểu ra, nói: Nếu ngày mai cậu có việc thì tôi đi một mình cũng được.

Hứa Hồng Phi cảm động muốn rớt nước mắt: Chủ tịch Tô, tôi yêu cậu!!!

Tô Dương là một người rất tháo vát, lại cẩn thận và hay quan tâm đến người khác. Trong một khắc, Hứa Hồng Phi bắt đầu ghen tỵ với người yêu tương lai của Tô Dương.

Tô Dương: Không có gì, ngày mai chắc không có chuyện gì lớn nên không cần thêm người nữa, chỉ cần có người giao tiếp chung giữa hai bên là được.

Tô Dương: Cũng đã muộn rồi, đi nghỉ sớm đi.

Tạm biệt Tô Dương, Hứa Hồng Phi ngồi dựa vào ghế sô pha.

Tự nhiên nó cảm thấy mình bị quá khích, xin nghỉ phép chỉ để đi buổi họp lớp. Lỡ như Dịch Trình không đi thì sao?

Đây không phải là tự mình đa tình sao?

Hoàng tử bé dường như cảm nhận được cảm xúc của Hứa Hồng Phi, nó kêu meo meo lại gần.

Hứa Hồng Phi nở nụ cười gượng gạo vuốt ve con mèo của mình. Cậu nhóc đã quen với môi trường mới từ lâu, bắt đầu quậy phá nghịch ngợm hơn. Nó quả thực là một món quà tuyệt vời đối với Hứa Hồng Phi vào thời điểm này. Hoàng tử bé lăn lộn một hồi trên đùi Hứa Hồng Phi rồi ngủ thiếp đi.

Buổi họp lớp được tổ chức tại một KTV. Khi Hứa Hồng Phi bước vào, nơi đây đã chật kín người.

"Yo, đại nam vương (2) Hứa đến rồi."

"Phải Hứa Hồng Phi đấy không, đã lâu không gặp."

Hứa Hồng Phi nhìn những gương mặt vừa quen vừa lạ trong phòng, mỉm cười: "Lâu rồi không gặp."

"Hở? Sao không thấy idol (3) Dịch đi chung với ông vậy?- Có người nói đùa, "Không phải trước đây hai ông rất thân sao? Sao lại không thấy cậu ấy?"

"Làm gì có."- Hứa Hồng Phi bật cười, trước khi đi ra ngoài nó thấy nhà Dịch Trình đóng chặt cửa.

"Dịch Trình bảo hôm nay cậu ấy không đến được nên không cần phải đợi cậu ấy đâu."- Lớp trưởng đột nhiên nói, "Đêm nay chúng ta không say không về!"

Trong phòng vô cùng ồn ào. Nghe lớp trưởng bảo bọn họ đã từng gặp nhau một lần trước đây nhưng ai nấy cũng đều thu mình lại. Nhưng lần này gặp lại, mối quan hệ dần trở nên thân thiết hơn trước.

Người thì tranh mic giành hát, người thì rót bia mời nhau.

Thấy không còn ai mời bia mình nữa, Hứa Hồng Phi chọn một nơi không có ai xung quanh và ngồi một mình ở đó.

Đêm nay Hứa Hồng Phi không mấy hứng thú, có lẽ là do không gặp được người cần gặp, ở lại đây cũng không để làm gì.

Chỗ ngồi bên cạnh nó bị lún xuống, Hứa Hồng Phi nhìn sang thì thấy một người nào đó đang ngồi bên cạnh mình.

"Cậu có phiền không nếu tôi ngồi đây?"

Người hỏi là một chàng trai rất trẻ trung, mái tóc đen dài cùng với cặp kính gọng tròn trông rất nhỏ nhắn.

Hứa Hồng Phi nhận ra người nọ, là bạn học cũ hồi cấp hai của nó, tên là Thẩm Lâm.

"Cảm ơn nhưng tôi không uống nữa."- Hứa Hồng Phi từ chối lon bia mà Thẩm Lâm đưa, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Thẩm Lâm cười, lúm đồng tiền trên má hiện rõ: "Không có gì, chỉ là tôi muốn nói chuyện một mình với cậu."

"Nói chuyện với tôi?"- Hứa Hồng Phi khó hiểu. Nó nhớ hồi cấp hai, nó và Thẩm Lâm chơi ở hai nhóm khác nhau nên hai người cũng không có tiếp xúc nhiều.

"Chà, tôi cảm thấy chúng ta đều là cùng một loại người."- Thẩm Lâm nói.

Có lẽ vì say nên đầu óc của Hứa Hồng Phi có chút không linh hoạt, nó cau mày hỏi: "Loại người gì?"

Thẩm Lâm nhấp một ngụm bia trong tay, nghiêm túc nói: "Bởi vì tôi thấy rằng chúng ta giống nhau, đều có người thương trong lòng."

"Không phải à? Khi còn học cấp hai, tôi đã thấy cậu nhìn Dịch Trình bằng một ánh mắt khác."- Thẩm Lâm cười nói.

Hứa Hồng Phi không nói đúng cũng chẳng nói sai.

"Người khác không nhìn thấy, nhưng tôi có thể thấy. Khi nhìn thấy thứ mình thích, ánh mắt sẽ không thể nào che giấu được sự yêu thích đó."- Thẩm Lâm nói.

Không biết vì sao mà Hứa Hồng Phi lúc này bỗng nhiên rất nhớ Dịch Trình.

"Tôi và cậu ấy đã xa nhau trong một thời gian dài."- Hứa Hồng Phi khàn giọng nói, "Chúng tôi đã không liên lạc với nhau mấy năm nay rồi. Tôi còn nghi ngờ không biết cậu ấy có phải..."

Thẩm Lâm hỏi: "Còn bây giờ thì sao?"

"Một thời gian trước tôi đã gặp lại cậu ấy và cậu ấy đã thay đổi rất nhiều..."

Tại một khắc nào đó, Hứa Hồng Phi cầm một lon bia lên và bắt đầu uống lại: "Tôi gần như không còn biết rõ cậu ấy nữa."

"Đó là chuyện bình thường thôi."- Thẩm Lâm nói, "Ai rồi cũng thay đổi."

"Tôi biết"- Hứa Hồng Phi nói.

Hai người im lặng một lúc lâu, Thẩm Lâm đột nhiên nói: "Nhưng mà cậu may mắn hơn tôi rồi."

Hứa Hồng Phi nhìn Thẩm Lâm.

Thẩm Lâm cầm lon bia trong tay, tự cười với chính mình: "Rốt cuộc ngay từ đầu tôi đã không nên thích người đó..."

Hứa Hồng Phi không nói, chỉ yên lặng lắng nghe.

Thẩm Lâm nói tiếp: "Anh ấy đã ở bên tôi gần hai mươi năm. Tất cả những ký ức của tôi đều là hình bóng của anh ấy, nhưng tôi chưa bao giờ thổ lộ với anh ấy rằng tôi thích ảnh. Với lại ảnh cũng chỉ xem tôi như là một đứa em trai."

Tay cầm lon hơi siết chặt lại.

Thẩm Lâm nhìn Hứa Hồng Phi, ánh mắt có chút buồn bã: "Lão Hứa này, nếu thích thì cứ việc theo đuổi đi. Nếu có thể làm thì hãy cứ làm đi, đừng để sau này phải tiếc nuối."

"Ừ, cảm ơn cậu."- Hứa Hồng Phi chân thành nói. Nó không rõ chuyện của Thẩm Lâm cho lắm nhưng nghe giọng điệu của cậu ấy, có vẻ đó là một cái kết bi thảm.

Thẩm Lâm cười phản bác: "Không có gì, hãy coi như đó là lời khuyên từ một kẻ say xỉn như tôi."

Hai lon bia cụng nhau, phát ra âm thành giòn giã.

- -----------------------------------------------------

Chú giải:

(1) huyền học: trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng LãoTrang và tư tưởng Nho gia

(2) nam vương: danh hiệu cho nam sinh đẹp trai nhất trường, raw gốc để là 大校草 (dàxiào cǎo) nghĩa là đại giáo thảo.

(3) idol: raw gốc là 学霸 (xuébà) nghĩa là học bá. Khi là một học sinh siêu giỏi thì sẽ thành idol của lớp nên mình chuyển thành idol luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc