TA Ở BẮC ĐẠI ĐÁNH NHAU VỚI THANH HOA

Ladies and gentlemen! Chào mừng đến với thế giới nội tâm của Đoàn Triết.

Đang ăn nhờ ở đậu thì gặp được mẹ của kim chủ, làm sao bây giờ? Gấp! Chờ online!

Toang rồi, toang rồi, toang rồi, đại não liên tục chết máy...

Sao mình lại hồi hộp như đôi tình nhân đang yêu đương vụng trộm vậy nè?

Muốn đào hố chui xuống quá.

Aaaaaaa! Ai cứu tui với!

Chờ đã, sao trông cô ấy không có chút gì ngạc nhiên vậy?

Ánh mắt này là thế nào?

Aaaaaa!

Đoàn Triết lúc này đang chết tâm, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Tô Dương, khai mau, mày đã kể với mẹ của mày cái gì rồi?

Tô Dương nở một nụ cười đáng tin cậy với cậu.

Đáng tin cậy??

"Ủa mẹ, sao mẹ lại ở đây?" Tô Dương nói, dẫn Đoàn Triết vào cửa.

"Con chào cô ạ."- Đoàn Triết mỉm cười.

Tô Dương thật giống mẹ hắn, ôn nhuận như ngọc, không mất đi vẻ đoan trang, trang điểm trông nhẹ nhàng thanh tú nhưng đầy quyến rũ: "Tiểu Đoàn à? Mau mau mau, vào nhà đi kẻo cơm nguội mất."

Đoàn Triết lại dùng ánh mắt hình viên đạn với hắn, mày đã nói với mẹ mày những chuyện gì rồi.

Cụm từ "tiểu thư khuê các", "ôn nhu như ngọc" này quả thực như được đóng khung cho mẹ Tô Dương.

Nhưng vị "tiểu thư khuê các" này tóm Tô Dương một cái liền mắng hắn: "Thằng nhóc này còn biết trở về cơ à? Sao lại về trễ như vậy? Chân của tiểu Đoàn đang bị thương mà con còn không đưa người về sớm, lỡ đi trên đường lại vấp phải cái gì thì sao?"

Tô Dương cảm thấy mình như đứa con được nhặt về, thân phận còn thua cả đứa con dâu "ruột thừa" này, vội vã xua tay nói: "Do, do giờ họp của hội sinh viên bị trì hoãn một chút ạ."

"Mẹ đã bảo con từ sớm rồi, đừng có mà dành thời gian cho cái hội sinh viên kia nhiều quá, cả ngày cứ bận tối mắt tối mũi không ăn uống đàng hoàng được bữa nào."

Người mẹ nào cũng có chấp niệm với việc "ăn cơm" của con mình. Khi đại boss ra tay, Tô Dương hết lần này đến lần khác đều không chống đỡ nổi, vội vàng nói: "Được được được, con biết rồi mẹ, mẹ để cho Đoàn Triết ăn trước đã."

Tô Dương dẫn Đoàn Triết đến bàn ăn.

Tay nghề của mẹ Tô hệt như nhan sắc của bà, nghiễm nhiên đứng trong top 3 danh sách món ăn ngon của Đoàn Triết.

"Được rồi, các con cứ ăn đi, mẹ về đây."- Mẹ Tô nói.

"Cô không ăn một chút rồi về ạ?"- Đoàn Triết hỏi.

"Ôi, tiểu Đoàn ngoan quá. Cô chỉ đến gặp con và Tô Dương rồi nhân tiện làm một bữa cơm thôi. Tay nghề của Tô Dương không tốt nên cô muốn cải thiện bữa ăn của hai đứa."- Hảo cảm của mẹ Tô với đứa con dâu tương lai này càng tăng.

Đoàn Triết rất muốn nói rằng tay nghề Tô Dương khá tốt, tuy rằng không bằng ở tiệm.

"Được rồi, buổi tối cô bận đi làm đẹp với các chị em rồi, cô đi trước nha. Tô Dương cũng đừng có mà trêu chọc tiểu Đoàn, chung sống hoà thuận một chút."

Dù bận rộn nhưng vẫn kịp điểm danh Tô Dương.

Mẹ Tô vui vẻ ra về.

*

Sau khi nhìn mẹ Tô rời đi, Đoàn Triết không ngừng nhìn chằm chằm Tô Dương.

Tô Dương không khỏi cười khổ: "Đừng có cắn đũa." Sau đó, hắn lấy chiếc đũa từ tay Đoàn Triết.

"Cậu đã nói gì với mẹ cậu rồi?"- Đoàn Triết hỏi.

"Tôi nói rằng gần đây tôi có một người bạn học bị thương đang ở tạm nhà tôi."

"Thật không?"- Đoàn Triết bán tín bán nghi.

"Ừ."- Còn một câu nữa nhưng Tô Dương không dám nói, đây có thể là con dâu tương lai của nhà họ.

Tô Dương không hiểu tại sao mẹ của hắn lại nóng vội như vậy, chỉ mới nói cách đây mấy ngày thôi mà đã vội vàng chạy tới xem mặt rồi.

"Mau ăn đi, ăn xong thì đi nghỉ ngơi, sáng mai tôi đi bệnh viện cùng cậu."

Vì thế Đoàn Triết, đơn thuần như Đậu Đậu, rốt cuộc lựa chọn tin tưởng Tô Dương.

*

Editor: Tin Tô Dương là bán nhà đó anh ơi:))))))))))))

*

Hôm đến bệnh viện, Đoàn Triết nghi ngờ vị bác sĩ cũ sắp nhớ tới mình, mặc dù không biết vì sao.

"Đúng đúng đúng, là cậu, cái người bị xe đạp đâm phải nè."- Vị bác sĩ già chỉ vào Đoàn Triết.

Đoàn Triết hận không thể đào ba thước đất mà chui xuống, bác có thể đừng nhấn mạnh việc cháu bị xe đạp đụng phải được không?

Bác sĩ kiểm tra chân của Đoàn Triết một chút, "Có vẻ như do cậu ít vận động nên mới hồi phục chậm như vậy."

Đoàn- trạch- Triết không còn lời nào để biện hộ.

"Mấy ngày nay có thể không cần bó bột, nhưng vẫn hạn chế đi lại một chút."

"Dạ vâng..."- Đoàn Triết yếu ớt đáp.

"Kêu bạn tr... bạn học nam của cậu đi lấy thuốc đi, nếu muốn khỏi bệnh hẳn."- Vị bác sĩ già nâng kính.

Có cần phải đặc biệt nhấn mạnh đến bạn học nam không?

Đoàn Triết khó hiểu.

Trong lúc Tô Dương đi lấy thuốc, Đoàn Triết vào diễn đàn đã lâu không ghé thăm.

Sau đó, có một bài đăng thu hút sự chú ý của cậu —— "CP của tôi có phải là thật không? (Phần tiếp theo)". Trong ảnh vẫn là cậu và Tô Dương.

Tại sao lại ở đây gặm cp (1) nữa?!

Đoàn Triết lướt xuống, bên dưới có một loạt bình luận tán thành, còn có một số người đã bắt đầu viết fanfic rồi!

—— "Vào một ngày đêm đen gió lớn, Đoàn Tiểu Tí một mình đi trên đường, bầu trời tối đen đến đáng sợ, hamster nhỏ có chút sợ hãi, sau đó gặp được Tô Tiểu Cáo. Cáo nhỏ hỏi, sóc Sinsin ngươi có chuyện gì vậy? Hamster nhỏ nói ta đi lạc, cáo nhỏ hỏi có muốn đến nhà của ta hay không..." Sau đó... Sau đó là những hình ảnh không phù hợp với trẻ nhỏ."——

Sao đoạn trên ta là hamster nhỏ rồi đoạn dưới ta lại thành sóc Sinsin (2)? Thế rốt cuộc ta là giống loài nào?

Không đúng, ta để ý cái này làm gì?

Nhất định là do dạo này ở gần Tô Dương quá, nên bị hắn làm ô uế rồi.

Tô Dương trở lại còn cầm đơn thuốc đi hỏi bác sĩ một chút, rồi mới đến chỗ Đoàn Triết.

"Đi thôi, tôi đưa cậu về trường."- Tô Dương cầm thuốc đi tới trước mặt.

Từ từ đã đại ca, sao mày lại cầm thuốc của tao đi trước vậy? Ít nhất cũng phải đưa cho tao đã chứ!

Này này này!

*

(1) gặm cp: cắn đường, hít ke, sìn đường...

(2) Sóc Sinsin (tên khoa học là chuột Chinchilla)

*

"Ông xem diễn đàn chưa?"- Trần Mặc thấp giọng hỏi khi giảng viên đang viết bảng.

Đoàn Triết kinh hãi nhìn cậu ta, coi rồi, đương nhiên là coi rồi, còn có rất nhiều thứ về cp của cậu và Tô Dương

"Đương... Đương nhiên là không rồi! Ông... Ông cả ngày không lo học, xem mấy thứ này có ích lợi gì! Cả ngày suy nghĩ cái gì vậy? Có chút liêm chính nào không..."

Trần Mặc như đang nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ: "Ý tôi là, gần đây không phải sẽ có trận đấu bóng rổ sao? Thanh Hoa và Bắc Đại lại cãi nhau rồi."

Ồ, thì ra không phải về cậu và Tô Dương.

"Ò, dù sao thì tôi cũng không có tham gia." ĐoànTriết nói.

"Tôi nghe nói Tô Dương sẽ tham gia, và có rất nhiều người trong diễn đàn khoe khoang về điều đó, và cũng có nhiều người đang rơi nước mắt." Trần Mặc nói, "Có người bảo Tô Dương từng là đội trưởng đội bóng rổ hồi cấp 3 đó."

"Sao ông lại quan tâm đến Tô Dương dữ vậy?"- Đoàn Triết hỏi.

"Còn không phải là vì mấy ngày gần đây ông rất thân với Tô Dương sao."- Trần Mặc nhìn cậu với ánh mắt trêu chọc.

Đoàn Triết còn chưa kịp phản bác thì đã bị chen ngang.

"Phía dưới! Các trò nói cái gì đó."

*

Thầy ơi, tất cả là do tên 250 (đồ ngốc) Trần Mặc này, không lo học hành mà cứ hỏi về Tô Dương, hại cậu không thể tập trung nghe giảng các tiết sau.

Không đúng, tại sao mình lại quan tâm đến Tô Dương thế?

Tại sao mình lại không hối hận khi nghĩ đến hắn ta?

Tô Dương quả nhiên có độc.

Vì vậy, Đoàn Triết với dã tâm tìm tên "đầu sỏ gây tội" nên đã tới Thanh Hoa tìm Tô Dương.

"Chủ tịch Đoàn tìm Tô Dương à?"- Có người chào hỏi.

"Ừm, đúng rồi, cậu có biết Tô Dương đã đi đâu không?"- Đoàn Triết hỏi.

"À, vừa rồi chủ tịch Tô đã bị gọi đi rồi. Có vẻ là đi hướng này."- Thanh niên nói rồi chỉ hướng cho Đoàn Triết.

Đoàn Triết cảm ơn rồi đi về phía trước.

Sau đó, cậu thấy Tô Dương đứng ở một góc, quay lưng lại với cậu, và có một cô gái đang đứng trước mặt hắn.

Đoàn Triết lặng lẽ lùi về phía sau một bước, tình huống này cả kẻ ngốc cũng hiểu rõ phong tình.

Sau đó, cậu nghe thấy giọng nói ngọt thanh của cô gái: "Tô Dương! Em thích anh! Xin hãy hẹn hò với em."

Mé, Đoàn Triết, vận may của mày đi đâu rồi? Mày có thể gặp những loại chuyện tốt đẹp như này không?

Không đúng, vì cái gì mà mày lại bỏ đi? Mày còn chưa nghe thấy Tô Dương trả lời cô nàng mà?

Hắn có hẹn hò hay không thì là vấn đề quan trọng đối với mày sao?

Không đúng, chân của mày gần như đã lành hẳn rồi, thế sao lại còn đi tìm hắn nữa?

Mày chạy cái gì mà chạy.

"Đoàn Triết!"

Nghe thấy Tô Dương gọi mình từ xa, Đoàn Triết nhìn thoáng qua thấy có vết son trên cổ Tô Dương.

Thế là thành đôi rồi sao?

Tại sao hắn lại đến đây?

Còn cô gái đó thì sao?

"Gì?"- Đoàn Triết hỏi.

"Quay lại đi."- Tô Dương nói.

Quả thực mình đã làm phiền hắn nhiều rồi, bởi vì mình không có bạn gái. Còn Tô Dương rất hút nữ sinh, cậu biết, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy có người thổ lộ trực tiếp với Tô Dương.

Nhưng chuyện này có liên quan gì đến mày?

Thật bực bội.

Sau một lúc lâu, cậu úp úng nói: "Tôi cảm thấy tôi đang làm phiền cậu, nên hôm nay tôi sẽ không..."

"Cậu bị làm sao vậy?"- Tô Dương hỏi, nhìn thấy Tô Dương vẫn như thường ngày, trong lòng Đoàn Triết khó chịu khó nói thành lời.

"Không... sao, hôm nay tôi sẽ không đến nhà cậu, đã làm phiền rồi, tôi..."

Đoàn Triết còn chưa kịp nói xong, sắc mặt Tô Dương đã tối sầm lại với tốc độ người thường có thể nhận thấy.

"Ý cậu là sao?"

Đoàn Triết rùng mình, vì đây là lần đầu tiên Đoàn Triết nhìn thấy vẻ mặt u ám này của Tô Dương.

Không đúng, vì sao lại sợ hắn chứ.

Vì vậy, cậu mạnh dạn nói: "Vết thương của tôi gần như đã lành rồi, nên tôi không cần phải phiền cậu nữa."

Sắc mặt Tô Dương càng thêm tối sầm.

"Dù sao cũng cảm ơn cậu đã quan tâm tối mấy hôm nay. Tôi về trước đây."

Khốn kiếp, Đoàn Triết, mày đang ra vẻ cái quái gì thế? Đó không phải là vì Tô Dương sao?

Trong lòng thật khó chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc