TA Ở NHÂN GIAN LƯỢM ĐƯỢC MỘT VỊ PHU QUÂN


Một tiếng xin lỗi này là xin lỗi vì đem y ra cá cược cũng xin lỗi vì để Cẩn Ngôn mới phi thăng không đã phải đi làm nhiệm vụ cùng một người thất bị như y.

Chung quy lại vẫn thấy có chút áy náy.
Cẩn Ngôn nghe thấy hai từ xin lỗi kia có chút khó xử cùng khó hiểu, xua xua tay lắp bắp:
“Thẩm…Thẩm thần Quan, ngài làm ta có chút khó sử.

Chúng ta bị lạc đâu phải do ngài, do là tại chợ quỷ chết tiệt này tách chúng ta mà… ngài đừng xin lỗi… ta sẽ thấy bản thân vô dụng vì không đi theo bảo vệ ngài suốt quãng đường vừa rồi.”
Tống Trạch còn định nói tiếp nhưng đã bị Chiêu Quân phía nói trước:
“Ca ca, ta có chút việc không thể đi cùng huynh nữa.”
Tống Trạch quay lại nhìn y, có chút lưu luyến nhưng vẫn mỉm cười nhìn Chiêu Quân:
“Đệ bảo trọng.”
Chiêu Quân nhìn y, khuôn miệng dương lên nụ cười.


Y cầm tay Tống Trạch, hôn lên đó, một chiếc nhẫn nhỏ hiện ra.
“Ca ca nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy chạm vào viên ngọc trên chiếc nhẫn này ta sẽ trở lại.”
Vừa nói dứt câu, khóe miệng y cười càng thêm dịu dàng, những sợi chỉ đỏ từ đâu đến bao bọc lấy y rồi tan ra mang theo đó là Chiêu Quân rời đi.
Cẩn Ngôn chứng kiến một màn trước mắt thấy có chút gì đó sai sai.

Đưa thì đưa hà cớ gì phải hôn như vậy.

Hơn hết không biết liệu có phải y nhìn nhầm, Thần quan nhà y có chút lưu luyến tên Tiểu Quân Tử kia?
“Thẩm thần quan, chúng ta tiếp tục đi tìm Lôi Phong chứ?”
Tống Trạch hiện tại mới định thần lại quay đầu lại.

Lấy tấm bản đồ trong Tâm ra trước mặt Cẩn Ngôn.
Y vung tay áo, từ bản đồ hiện ra mọi ngóc ngách của trợ quỷ như thực mà như ảo.
“Theo tấm bản đồ này, Lôi Phong ở phía Đông chợ quỷ.”
Cẩn Ngôn nhìn tấm bản đồ trước mắt có chút khó hiểu mà cất tiếng hỏi:
“Thần Quan, cho ta thắc mắc chút, tấm bản đồ này từ đâu ngài có được vậy? Chẳng lẽ là từ vị Đệ Đệ kia của ngài?”
Tống Trạch phất ta thu lại bản đồ vào Tâm Kết rồi lên tiếng trả lời:
“Bản đồ này ta lấy được từ chỗ Tây Huyết, tuy không phải bản hoàn chỉnh nhưng có thể tìm được ngươi thì chắc chắn không phải bản đồ giả.

Chỉ có chỗ đến có chút không chính xác lắm mà thôi.”
Cẩn Ngôn hành lễ với y mạo muội nói thẳng:
“Thần quan thứ tội ta nói thẳng.

Đám yêu ma quỷ quái bọn họ mưu mô xảo quyệt.


Chúng ta nên có cách đề phòng thì hơn.

Theo tiểu tiên thấy nên gọi viện trợ từ bên trên cử xuống một số người quen thuộc địa bàn phía Tây này.”
Tống Trạch thấy y nói cũng có lý.

Một tấm bản đồ nhà thì ai lại đưa nó cho người ngoài đến khám xét dễ dàng như vậy.

Tuy nói không phải bản đồ chuẩn toàn bộ nhưng cũng nên đề phòng.
Y không biểu lộ gì nhiều, gật đầu ra hiệu đã hiểu được.
Trong trận thông linh, mạng lưới trao đổi của Tiên Kinh
“Xin hỏi chư vị có ai ở đó không?”
Trong trận thông linh im ắng hồi lâu không có tiếng đáp lại, Tống Trạch liền vang lên câu hỏi một lần nữa:
“Phía Tây chúng ta có gặp chút tình hình phức tạp, không biết các vị cai quản phía tây có thể xuống giúp đỡ chút không?”
Vẫn là không một ai trả lời.

Y đợi một khắc cũng không thấy phản hồi.


Danh tiếng của y không tốt, mối quan hệ trên Tiên Kinh cũng không tốt nhưng Cẩn Ngôn không nghĩ lại tệ đến mức này.
Đúng lúc Tống Trạch chuẩn bị rời đi liền bị một giọng nói níu lại:
"Thẩm Thần Quan phải không? "
Tống Trạch không nhận ra phía đối phương là ai cũng không nhanh không chậm đáp lại:
“Là ta, không biết vị đây là?”
Người phía kia không vội đáp lại, tiếp tục giải toàn bộ chòm tinh tú trên tay xuống Ngân Trùng Đài.
“Tiêu tiên là Tiểu Thần Quan Văn tên tự: Cảnh Ngũ, người của Đông Tiên điện, ta chịu trách nhiệm giải sao trên Tiên Kinh và Nhân giới, nghe danh Thần Quan đã lâu.

Ngài có việc gì cần người sao?”
Tống Trạch nghe tự của y cũng nhớ ra được phần nào về vị Tiểu thần quan này nhanh chóng đáp lại:
“Đúng thật là cần một vài tiên nhân có tu vi cao một chút.”
Cảnh Ngũ không nhanh không chậm phất tay đóng lại tầng mây để sao bắt đầu giải xuống phía trên Tiên Kinh cũng không quên trả lời Tống Trạch:
“Đúng lúc viện ta có một số tiên nhân tu vi cũng được coi là chấp nhận được, liền cử xuống cho ngài tùy ý phân phó.”.


Bình luận

Truyện đang đọc