TA Ở NHÂN GIAN LƯỢM ĐƯỢC MỘT VỊ PHU QUÂN


Tống Trạch nghe tự của y cũng nhớ ra được phần nào về vị Tiểu thần quan này nhanh chóng đáp lại:
“Đúng thật là cần một vài tiên nhân có tu vi cao một chút.”
Cảnh Ngũ không nhanh không chậm phất tay đóng lại tầng mây để sao bắt đầu giải xuống phía trên Tiên Kinh cũng không quên trả lời Tống Trạch:
“Đúng lúc viện ta có một số tiên nhân tu vi cũng được coi là chấp nhận được, liền cử xuống cho ngài tùy ý phân phó.

Ý Thần Quân thế nào?”
Tống Trạch không ngần ngại đáp lại:
“Vậy phải cảm phiền Cảnh Ngũ Tiên Nhân rồi.”
Tống Trạch không nhanh không chậm nói tiếp:
“Chúng ta hiện tại ở trong chợ quỷ.

Không biết những vị tiên nhân đó có cách nào vào nơi đây không?”
Cảnh Ngũ có chút khựng lại nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
“Ngài đợi một chút, bọn họ đang trên đường đến.”
Y nghe vậy cũng hiểu ra được ý tứ bọn họ biết cách vào, không nói tiếp nữa, trực tiếp cảm ơn một lần nữa
“Vậy ta cảm tạ ngài một lần nữa.”
Tống Trạch thoát khỏi mạng thông linh.
Nói đến vị Tiểu Thần Quan này cũng có chút giao hảo với y.

Hai người vốn có quen biết từ trước, phụ mẫu hai người vốn là hai cặp tiên nhân ngao du bốn bể.


Họ rời xa thế thái mà ngao du lục giới nhưng không biết tại sao, Tiên Kinh phái người truyền tin mời hai người về để bàn đại sự, từ sau việc đó liền mất tăm tích.

Người này cũng là y sau đại chiến thần ma đến Tiên Kinh mà gặp được.
Tống Trạch vừa dừng mạch suy nghĩ vừa thông báo với Cẩn Ngôn:
“Chúng ta mượn được người của Đông tiên điện.

Cảnh Ngũ Tiên Nhân cho chúng ta mượn người.”
Cẩn Ngôn vui vẻ biểu lộ ra mặt:
“Tốt quá rồi, vậy hiện tại chúng ta có nên tìm một chỗ nào đó đợi người đến?”
Tống Trạch cũng đành vậy, nếu bọn họ còn đi nữa liền khó có thể để những người kia tìm được:
“Đành vậy, chúng ta tìm một nơi nào đó dừng chân, tạm nghỉ đã.”
Hai người ra khỏi con hẻm nhỏ, trộn vào dòng người đến một khách lầu, vào đó nghỉ chân.
Một nơi nào đó phía cổng vào phía Tây chợ quỷ.
“Khai báo mật mã.”
Trên một bức tường nhỏ, một con quỷ sùng đang bám mình trên chiếc cửa làm một chiếc ổ khóa số vừa cất tiếng đòi mật mã.
Có hai thân ảnh, một nam một nữ.

Nữ tử đoán bừa một mật mã:
“Nhất nhị thất.”
Con quỷ sùng không di chuyển, chiếc miệng vừa nói vừa nhậm vòng bạc:
“Sai mật mã.”
Người nam nhân bên cạnh cũng đoán đại một chiếc mật mã:
“Ngũ lục cửu.”
Con quỷ sùng không vượt ngoài dự đoán lại lắc lắc chiếc vòng trong miệng kêu lên:
“Sai mật mã.”
Nữ nhân bên cạnh không còn đủ kiên nhẫn, dùng sức mà đấm liên tục thật mạnh vào mặt con quỷ.
Sau những cú đấm liên hồi, miệng con quỷ chảy ra một thứ chất lỏng màu xanh, mặt mày cũng biến dạng.

Nó đau đớn thốt lên:
“Sai… sai mật mã.”
Lần này nữ nhân kia càng không có đủ kiên nhẫn, lấy trong Tâm Kết ra pháp bảo Bao Tay Chùy, y đeo lên, biểu tình như sẽ đấm như vừa rồi vào mặt quỷ sùng canh cửa.
“Ngươi tránh ra một bên, để ta sử lý con quỷ này.”
Con quỷ sợ hãi, đấm như vừa rồi đã khiến y học máu sắp chết, để mà thứ gai nhọn như kia đâm y thì y chết mất.

Xin lỗi đại nhân, ta bán đứng ngài rồi.
Con quỷ trong thâm tâm thấy tội lỗi chất chồng nhưng tám chân từ từ đứng dậy rồi xòe ra cùng chiếc vòng đột nhiên cố định, trên đầu chiếc vòng hiện lên một mũi tên nhỏ.


Tám chân xoay chuyển, vừa xoay vừa đọc mật mã:
“Nhị tam thất.”
Xoay đến đâu, những tiếng máy móc vang lên đến đó, kèm theo đó là tiếng mời gọi:
“Đến nơi rồi, mời hai vị vào chợ.”
Chưa kịp để hai người định hình được, chiếc cửa mở ra mang theo đó là một làn khói đỏ tươi cùng với một lực đẩy hai người vào trong.
Phía trong mà một cảnh sông máu, một dòng trên một dòng dưới như hai không gian song song chồng chất lên nhau.

Tiếp đến là hình ảnh đoàn quỷ hỗn thú người tiên thảo lẫn lộn không phân định được.

Có rất nhiều người trên mặt đều đeo những chiếc mặt nạ và còn có những người dùng thuật dịch dung.
Hai người vừa định hình lại được không gian đã trở lên đông đúc, từng gian hàng, từng cửa tiệm được mở ra.

Trước mặt bọn họ có một tòa thành rực rỡ đèn đỏ, những chiếc thuyền cũng trôi ở bên trên đỉnh đầu mà tới nới đỏ rực đó.
Xung quanh là đèn phách đỏ kết từ ma chơi.

Khung cảnh hỗn độn, tấp nập, phồn thịnh đến ngột thở.

Đúng là chốn phồn hoa chết chóc.
Bọn họ nấp vào một góc chợ vắng nọ.
“Lạt Mục, ngươi có biết ba người kia đâu không? Ở đây tiên ma hỗn khí lẫn lộn, ta không cảm nhận được.”
Người có tên gọi Lạt Mục kia nhanh chóng trả lời:
“Mũi của ta không phải để cô đi dò người.”
Người phụ nữ cũng không dừng sự trêu trọc:
“Chẳng phải người ta nói mũi cẩu thính lắm sao? Sao mũi ngươi không thính tí nào hết vậy?”
Lạt Mục có chú tức giận mà lườm y quát lên:
“Ta là sói không phải cẩu, đường đường là thân cận của Tiên Quân Đông tiên điện, Thanh Nhàn, cô có gì thì cũng phải tôn trọng ta một chút.”

Vị tên Thanh Nhàn kia vẫn không khỏi cười cợt:
“Thân cận thì đã sao? Đến cuối cùng vẫn phải cần pháp khí của đệ nhị lục giới ta mưới làm nên việc.”
Thanh Nhàn vừa cười cợt, vừa lấy trong Tâm Kết ra pháp bảo bản mệnh:.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
“Tiểu La, nói cho ta biết người cần tìm đang ở đâu.”
Chiếc La bàn nhỏ bay ra khỏi tâm kết, xuất tâm hiện ra một tấm bản đồ phạm vi nhỏ phát ra một tiếng nói trong trẻo:
“Thưa chủ nhân, hiện đang ở phía Bắc cách nơi chúng ta đang đứng tam trượng.

Gợi ý có thể dùng trận pháp truy bước để đến nơi nhanh hơn.”
Tiểu La vừa dứt câu cũng dùng pháp thuật mô phỏng con đường đến chỗ Tống Trạch.
Tiểu La là pháp bảo bản mệnh của Thanh Nhàn sau một lần chế tạo thất bại của y nào ngờ lại ra được thành quả vượt ngoài mong đợi.

Pháp bảo bản mệnh được thức tỉnh, có linh tính rất cao, có khả năng hóa hình thành bản thể.

Hiện tại tu vi của chủ nhân còn chưa bứt phá được hết khả năng của nó.

Chỉ cần chủ nhân nâng cao tu vi liền có thể tiến hành bước bức phá tu vi và hóa hình của bản thân pháp bảo.
- -------------
Lời của tác giả: Mọi pháp bảo bậc cao từ thượng phẩn nên đến thiên phẩm sinh ra từ bất cứ thứ gì kể cả vật cưỡi, không phân biệt chủng tộc cũng có thể thức tỉnh linh căn, hóa hình..


Bình luận

Truyện đang đọc