Đây chỉ là một suy nghĩ không thực tế.
Lệ quỷ sẽ không cho ngươi cơ hội, một khi ngươi có cơ hội này,
nghĩa là quỷ đang tự tìm đường chất.
Cho nên điều này thuân túy chỉ là nằm mơ ban ngày mà thôi, nếu
vật phẩm linh dị có thể mang vào trong mộng, thì ngược lại, lệ
quỷ cũng có thể tiến vào trong mộng.
Dương Gian lắc đầu:
"Rất không khả thi, trừ phi có vật phẩm linh dị cùng loại, có thể
xuất hiện trong mơ, nếu không thì đều không thực tế." "Giết toàn
bộ mọi người cũng không thực tế, điều này chỉ làm sự việc thêm
phiên phức, hơn nữa với nhiêu người như vậy ngươi cũng không
thể giết sạch hết, luôn có người sẽ phản kháng, đến lúc đó ngươi
phải đê phòng cả quỷ lẫn người.
Như vậy thì trận ác mộng này e rằng sẽ kéo dài đến hừng đông
cũng chưa kết thúc."
Hơn nữa cha mẹ ngươi cũng đang ở trong thôn."
Trong đám người đó, Dương Gian trông thấy thân nhân của Tiểu
Viên.
"Biểu ca, vậy ngươi định làm gì?
Dương Gian trâm mặc. Hắn thực sự không có ý kiến gì hay, lân
trước trong giấc mộng hắn cũng không thể tìm ra cách.
Mà Tô Viễn cũng tương tự, loại ác mộng sự kiện linh dị này, hắn
cũng lân đầu tham dự.
Đây cũng là điểm yếu và chỗ thiếu sót của hắn.
"Chờ tiếp chúng ta đều sẽ chết thôi.
Dương Gian cùng Tô Viễn đều trâm mặc.
Đột nhiên.
Bầu không khí yên tĩnh trong làng bỗng vang lên một tiếng kêu
hoảng sợ đây thê thảm.
Âm thanh cách nơi này không xa, hơn nữa còn rất gần, đại khái
chỉ cách khoảng bốn, năm tòa nhà.
"Ừm?'"
Ba người lập tức nhìn về phía phát ra tiếng kêu thảm.
Nhưng Tiểu Viên lại hành động nhanh nhất, ngay khi âm thanh
kêu thảm vang lên, nàng mặc áo mưa, cầm dao gọt trái cây trong
tay lập tức chạy qua.
Quỷ bắt đầu giết người.
Không chần chừ, hai người cũng lập tức đi theo.
Rất nhanh.
Trước một căn nhà cũ kỹ, Tô Viễn liên thấy một người ngã vào
vũng máu, mắt mở to, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng và hoảng
SỢ.
Đó là một thôn dân trong làng, chết tại nơi này.
Nguyên nhân cái chết là cổ bị một thanh cốt thép to bằng ngón
tay xuyên qua, đồng thời trên người còn có vài vết thương.
Trong vũng máu còn có một đôi dấu chân rõ ràng.
Ngay trước đó, quỷ đã tấn công thôn dân rồi rời khỏi nơi này, mơ
hồ còn có thể thấy một hàng dấu chân đầy máu như ẩn như hiện,
dẫn vào một con hẻm tĩnh mịch.
Tiểu Viên đã đuổi tới, tiếng bước chân vang lên trong hẻm nhỏ,
từ âm thanh có thể đoán ra tốc độ rời đi rất nhanh. Dương Gian
và Tô Viễn đều không chọn cách đuổi theo.
Tiểu Viên không phải người bình thường, nếu thật sự gặp phải
quỷ, xác suất cao là hắn sẽ chiến thắng.
Hơn nữa, một kẻ đã sống qua ba thế hệ quỷ dị, làm sao có thể dễ
dàng chết như vậy được.
Nhìn sang thi thể bên cạnh, Dương Gian đột nhiên ngồi xuống,
lấy thanh cốt thép cắm trên cổ xuống, tựa hồ chuẩn bị dùng nó
làm vũ khí trong trận ác mộng này.
Thấy vậy, ánh mắt Tô Viễn khã dao động, nhưng không nói gì
thêm.
Khác với Dương Gian, hắn đã có sự chuẩn bị từ trước, nếu không
thể tỉnh lại sau một khoảng thời gian nhất định, sẽ có lực lượng
linh dị giúp hắn tỉnh lại.
Phòng ngừa chu đáo mới có thể tránh được nguy hiểm.
Nhưng lúc này, cũng có những người khác nghe tiếng kêu thảm
chạy tới.
"Ngươi... các ngươi giết người rồi sao?"
Tô Viễn quay đầu lại, phát hiện đó là một người đàn ông trung
niên.
"Mắt ngươi mù rồi sao? Phân có thể ăn bậy, nhưng lời không thể
nói bừa.
Ngươi dùng mắt nào nhìn thấy chúng ta giết người?"
Vừa dứt lời sắc mặt Dương Gian đột nhiên biến sắc.
"Không tốt, Tiểu Viên có khả năng gặp nguy hiểm! Không chừng
quỷ đã để mắt tới nàng, dù sao nàng cũng đã đánh nhau với lệ
quỷ lâu như vậy, không chừng lệ quỷ cũng sớm muốn diệt trừ
nàng, chúng ta không thể để mất nàng!"
"Vừa rồi tiếng kêu phần lớn không phải người, vết thương trên
yết hầu của người chết, theo lý bình thường thì không thể kêu
lên, phần lớn là quỷ.
Dấu chân dính máu trên đường có lẽ là quỷ cố ý lưu lại, là để dụ
Tiểu Viên qua đó." "Chúng ta không thể để mất Tiểu Viên!"
Nói xong, Dương Gian không chần chừ nhiều, hắn lập tức đuổi
theo hướng mà Tiểu Viên vừa rời đi.
'Chờ một chút...
Động tác của Dương Gian quá nhanh, không đợi Tô Viễn đuổi
theo, đột nhiên tại một khúc quanh, hắn đã mất hút.
Thấy cảnh này, con ngươi Tô Viễn co lại.
Chết tiệt, lệ quỷ linh dị đã bắt đầu ảnh hưởng.
Không chừng... quỷ ngay bên cạnh mình.
Tô Viễn vội quay đầu lại, người đàn ông trung niên lúc này vẫn
đang kêu lên:
Các ngươi đừng chạy, đừng chạy! Người chết dù có phải các
ngươi giết hay không, cũng không thể chạy, phải tranh thủ báo
án.'
Tên này rõ ràng vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của
sự việc.
Nhưng Tô Viễn lại dựa vào trực giác bén nhạy, quan sát bốn phía.
Sau một khắc, hắn đột nhiên phát hiện.
Phía sau một cánh cửa gỗ cũ kỹ, tại một khe cửa hé mở, có một
khuôn mặt trắng bệch không chút máu xuất hiện mơ hồ, tựa hồ
có một người quỷ dị không thể hiểu nổi đang lén trốn ở đó.
Khoảng cách không xa, chỉ chưa đến mười mét, nhưng không ai
phát hiện ra.
Chết tiệt!
Đâu bị lừal
Quỷ chân chính ở đây!
Tô Viễn vô thức muốn lao tới, nhưng vào lúc này lại đột nhiên
dừng bước.
Bởi vì hắn ý thức được, hiện tại mình không khác gì người bình
thường.
Bởi vì không thể sử dụng năng lực linh dị.
Nói cách khác, nếu như lúc này mình lao lên, có khi còn không
đánh lại được con quỷ này. Không thể lỗ mãng, ít nhất phải có
một vũ khí trước đã.
Nhưng chưa đợi Tô Viễn hành động, quỷ đã bắt đầu di chuyển.
Rất nhanh, khuôn mặt người kia biến mất sau khe cửa, ngay sau
đó Tô Viễn nghe thấy âm thanh két từ cánh cửa gỗ cũ kỹ mở ra.
Quỷ dường như đã rời khỏi đó.
Sắc mặt Tô Viễn trở nên âm trâm bất định, hắn đang tính toán
liệu có nên đuổi theo hay không.
"Ai, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Chẳng lẽ gặp phải quỷ rồi? Sao
tự nhiên lại xuất hiện ở đây, ta nhớ lúc nãy ta đang ngủ, hình như
có ai gọi ta một tiếng, đó là ai nhỉ?" Đó là quỷ gọi ngươi đấy!
Người đàn ông trung niên vẫn ở đó líu lo không ngừng, dường
như muốn hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tô Viễn không để ý, cũng không có ý định nói cho hắn biết.
Người bình thường dù có biết vấn đề cũng không giúp ích được gì
nhiều.
Đột nhiên, hắn nghe thấy một mùi máu tanh nồng nặc.
Mùi này đến rất bất ngờ, từ phía trước cách đó không xa truyền
tới.
Quỷ bắt đầu giết người rồi?
Trong lòng Tô Viễn căng thẳng, nhanh chóng tiến đến chỗ phát ra
mùi.
Không ngoài dự đoán, khoảng đất trống trong thôn vốn tụ tập
không ít thôn dân, nhưng giờ không còn ai.
Hơn nữa trên mặt đất còn để lại vài thi thể mới chất, dường như
vừa chết không lâu, cách chết đều giống nhau, bị vật gì đó xuyên
qua yết hầu.
Chỉ là lân này không để lại hung khí, chỉ có vết thương máu thịt
be bét.