TA THU CÁC TIỂU LÃO ĐẠI LÀM ĐỒ ĐỆ

Nơi Quan Lạc Trần thu xếp cho nàng là một ngôi nhà bằng đá riêng biệt ở trong vùng sa mạc phía Tây.

Nơi đây trước sau đều hoang vu, không có người ở, chủ nhân căn nhà dường như đã sớm rời khỏi nơi này, chỉ để lại căn nhà trống có dấu vết từng sinh sống và vài hòn đá lớn phía bên ngoài, lờ mờ cũng có thể nhìn ra, nơi đây hẳn đã từng được bao quanh bởi một khu vườn.

Đó là một nơi ẩn náu vô cùng tốt, và ngôi nhà được Quân Lạc Trần dọn dẹp rất sạch sẽ, một chút cũng không thể nhận ra nó đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài.

Sau khi Ngu Sở tỉnh lại và trò chuyện cùng Quân Lạc Trần xong, nàng liên lạc với các đồ đệ ngay.

Cùng lúc với việc lấy lại trí nhớ, nàng đã bất tỉnh trong bảy ngày. Bảy ngày không liên lạc với các đồ đệ, chắc hẳn họ đang rất lo lắng.

Quả nhiên, lúc Ngu Sở dùng pháp bảo truyền thanh liên lạc với Lục Ngôn Khanh, đối phương đã rất vội.

“Sư tôn, người còn không xuất hiện, chúng con định sẽ đến thành An tìm người.” Lục Ngôn Khanh nói có chút lo lắng, “Người vẫn ổn chứ? Những ngày này người đã ở đâu vậy ạ?”

Lục Ngôn Khanh hoàn toàn mất đi vẻ chững chạc, điềm tĩnh thường thấy, pháp bảo vừa kết nối, cậu đã vội vã hỏi liên hồi.

Ngu Sở khôi phục hoàn toàn ký ức, tựa như lại trải qua một kiếp nhân sinh dài đằng đẵng. Bây giờ đột nhiên nghe thấy giọng nói của các đồ đệ lâu rồi không gặp, nhất thời Ngu Sở có cảm giác như đã qua mấy đời.

Một lúc sau, khóe miệng nàng khẽ cong lên mà cười.

“Ta không sao.” Ngu Sở chậm rãi nói, “Không cần phải vội, qua vài ngày nữa ta sẽ trở về.”

Vốn dĩ nàng muốn nói ngắn gọn vài câu rồi kết thúc, nhưng không ngờ, các đồ đệ ở bên kia từng người một đón lấy pháp bảo rồi hỏi han nàng ríu rít, Ngu Sở không thể không dỗ dành lũ trẻ vì nàng mà lo lắng suốt bảy ngày qua.

Khi sáu đồ đệ kết thúc cuộc gọi một cách miễn cưỡng, Ngu Sở gần như đã dỗ dành họ đến mức khô cả họng.

Nàng thu pháp bảo lại, nắn nhẹ sống mũi, lúc này mới thở một hơi thật dài.

Liên lạc xong, Ngu Sở đứng dậy đi ra khỏi phòng. Sau khi đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ ra, Ngu Sở khựng lại.

Một bóng đen ngồi đằng xa trên vách đá đối diện.

Gió mạnh của sa mạc thổi bay cát mịn, trong làn khói vàng mơ hồ, y phục màu đen của người nọ phiêu diêu, mái tóc dài khẽ tung bay.

Quân Lạc Trần ngồi đó một mình, dáng người như bị thu nhỏ lại của hắn giữa sa mạc rộng lớn và bầu trời bao la nom có vẻ gầy gò và cô đơn đến lạ thường.

Ngu Sở chợt nhớ ra, dường như Quân Lạc Trần trước giờ vẫn luôn một thân một mình.

Trước đây, khi còn là Tô Dung Hiên trông y vẫn ổn, ít nhất vẫn có trưởng bối và thuộc hạ, những người thực sự quan tâm đến y.

Nhưng bây giờ, bên cạnh Quân Lạc Trần chẳng còn ai khác.

Một thân một mình hắn ở Ma giới, có vui hay chăng?

Hắn đã tìm thấy tự do mà hắn hằng mong hay chăng?

Nhìn bóng dáng phía xa xa kia của hắn, lòng Ngu Sở bất giác rơi vào nỗi niềm ngột ngạt.

Nàng thúc đẩy chân khí, đây được xem là một cách điểm tỉnh trong im lặng. Quả nhiên, phía xa xa kia, Quân Lạc Trần ngẩng đầu, bay về phía Ngu Sở.

Ngay tức khắc, Quân Lạc Trần một thân hắc y đã đứng trước mặt Ngu Sở.

“Đã liên lạc với các đệ tử của nàng rồi?” Hắn hỏi một cách chậm rãi.

Ngu Sở Sở khẽ gật đầu.

Hai người lại không còn lời gì để nói với nhau.

Quân Lạc Trần chủ động mở lời, “Vào trong ngồi một lát nhé? Hôm nay đã trễ rồi, nếu nàng muốn quay về môn phái, chi bằng ngày mai hẵng rời đi đi.”

“Được.” Ngu Sở đáp.

Thật ra, bất luận là ban ngày hay ban đêm, đối với những người tu tiên đều không có khác biệt gì cả.

Nhưng Quân Lạc Trần không muốn để nàng đi, Ngu Sở cũng vậy.

Ngu Sở bước vào trong trước, ngồi bên cạnh chiếc bàn gỗ đã cũ kỹ. Quân Lạc Trần ở bên ngoài một lúc, sau đó mang một khay trà vào, bên trên là một ấm trà còn nóng và hai tách trà.

Trong bảy ngày nàng hôn mê, Quân Lạc Trần đã bày trí rất nhiều thứ, từ chăn ga gối đệm đến một số vật dụng cần thiết hằng ngày mà hắn không biết có dùng được hay không, tất cả đều là đồ hắn mới mua.

Quân Lạc Trần đặt khay trà lên bàn và ngồi xuống đối diện với nàng.

Mặc dù đã ở trong Ma giới thời gian khá lâu, nhưng hành động của Quân Lạc Trần vẫn như trước. Hắn rót trà một cách sạch sẽ và tao nhã, thậm chí, loại trà này vẫn là loại mà hơn bốn mươi năm trước Ngu Sở thích uống.

Ngu Sở quan sát Quân Lạc Trần.

“Ngươi thay đổi nhiều rồi.” Nàng nói, “So với ngươi của lúc ấy thì toàn toàn không phải một người.”

Tô Dung Hiên sẽ tao nhã và dịu dàng hơn, cứ như là một vai nam hai ấm áp trong mọi cuốn tiểu thuyết ngôn tình cổ đại vậy.

Nhưng Quân Lạc Trần rõ ràng là tự kỷ hơn, không giỏi nói chuyện, có vẻ trong sáng hơn, còn thường có một số biểu cảm nhỏ đáng yêu và ngượng ngùng, không giỏi ăn nói như trước đây nữa.

Quân Lạc Trần nhẹ nhàng đặt tách trà trước mặt Ngu Sở.

“Ta của lúc đó vẫn luôn ngụy trang giả tạo.” Hắn khẽ nói, “Ta vẫn là Tô Dung Hiên lúc ấy, ta luôn cố gắng hùa theo trí tưởng tượng và mong muốn của người khác đối với ta, ta muốn tất cả mọi người hài lòng về con người ta, cho dù đó không phải là con người thật của ta.”

Tô Dung Hiên thật đang phải đấu tranh với việc triệu hồi huyết mạch và bóng đêm của chính mình, y đã bị mắc kẹt trong vũng lầy, và chỉ khi nhìn thấy Ngu Sở Sở, y mới cảm thấy tốt hơn.

Ngay cả Lý Sung cũng biết rằng, trong vấn đề riêng tư, y là người trầm mặc, ít nói, và bầu không khí như bị đông cứng lại.

Nhưng kể cả Ngu Sở lúc đó, có vẻ như tất cả mọi người đều đã bị trạng thái hiền lành của y lừa dối.

Ngu Sở rũ mắt xuống, cầm tách trà lên, tự nhủ: “Ta nhận ra rằng, năm đó, dù chỉ là một chút thì ta cũng chẳng hiểu gì về ngươi.”

“Đây quả thực là những gì ta mong đợi vào thời điểm đó.” Quân Lạc Trần nhìn nàng, hắn ấm áp nói: “Ta muốn khi nàng nhìn thấy ta, ta luôn là người hoàn hảo và tự tin nhất. Ta không muốn nàng thấy ta trong bộ dạng nhếch nhác, ghi nhớ dáng vẻ bất kham của ta.”

Bên ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối.

Trong sa mạc rộng lớn và hoang vắng, chỉ có căn nhà nhỏ đơn sơ, nơi Ngu Sở và Quân Lạc Trần sống tạm, là nơi duy nhất sáng lên với những ngọn nến lung linh, tựa như con thuyền lênh đênh trên biển cả mênh mông, tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt và ấm áp.

Dưới ánh nến, Ngu Sở nhìn Quân Lạc Trần.

“Ngươi ở Ma giới… sống như thế nào?” Ngu Sở khẽ hỏi.

“Tạm ổn.” Quân Lạc Trần chậm rãi đáp lời, “Ma giới chiến thắng nhờ vào sức mạnh, so với Nhân giới, lại không có nhiều ràng buộc và xiềng xích, ta rất thích cuộc sống ở đó.”

“Vậy phong ấn trên người ngươi là sao?” Ngu Sở hỏi.

“Năm đó, để có được sức mạnh mạnh mẽ như vậy và có thể tồn tại, ta đã giao dịch với hệ thống. Phong ấn là một phần của giao dịch, và nó được coi là một số hậu di chứng.” Quân Lạc Trần nói, “Như ta từng nói, nguyên tác của thế giới này có sức mạnh không ngừng nghiêng về phái thần tiên, nhưng lại không có sức mạnh ma lực nào giống vậy để có thể đối kháng.”

Hắn nhìn Ngu Sở, thanh âm ấm áp mà nói tiếp: “Ta muốn quyền lực, tự do và cuộc sống. Vì vậy, ta đã yêu cầu hệ thống cho ta sức mạnh của một vị thần, nhưng nó sợ rằng lòng của một phàm nhân như ta sẽ không thể so bì được với một vị thần thực sự, thế nên nó đã đưa ra phong ấn, để ta không thể rời khỏi Ma giới quá lâu, để không làm mất đi sự cân bằng của thế giới.”

Mọi lời nói của Quân Lạc Trần đều rất tự nhiên và hợp lý, như thể là hắn đã tự mình chọn lựa tất cả để có được như ngày hôm nay, không liên quan gì đến Ngu Sở cả, và hắn cam tâm tình nguyện trả giá cho con đường chính hắn đã chọn.

Lời hắn nói hoàn toàn không có sơ hở nào, không chút sai sót, nhưng không biết có phải Ngu Sở đã được rèn giũa quá lâu rồi hay không, trở thành một người dày dặn kinh nghiệm, nàng trở nên đa nghi, không cách nào bị thuyết phục bởi lời nói của hắn.

Nhưng Quân Lạc Trần đã nói đến nước này rồi, Ngu Sở cũng chẳng nói được gì nữa.

Không thể vì sự đa nghi của mình mà tóm cổ người ta, bắt người ta phải thu lại những lời đã nói được.

Ngu Sở chau mày, nhất thời im lặng.

Quân Lạc Trần nhìn nàng, dường như đang hiểu lầm sự im lặng của nàng, hắn nói như đang an ủi nàng, “Nàng yên tâm, đợi sau khi ta hoàn thành những việc ta nên làm, ta sẽ trở về Ma giới.”

“Ta không có ý đuổi ngươi đi…” Ngu Sở không nhịn được mà nói.

“Ta biết.” Quân Lạc Trần nhẹ nhàng nói, “Nhưng nói đến cùng, ta và nàng chẳng qua là có mối duyên phận chưa từng bắt đầu cách đây hơn bốn mươi năm. Nhiều năm trôi qua, nàng có cuộc sống của nàng, ta cũng có cuộc sống của ta. Chúng ta cứ sống tốt cuộc sống của riêng mình, thế là được rồi.”

Hắn nói những lời này, vốn dĩ cũng là những gì Ngu Sở nghĩ. Nhưng không biết tại sao, l0ng nguc nàng vẫn cứ rạo rực từng cơn.

Ngu Sở ngoảnh mặt đi, nàng khẽ hỏi: “Ngươi định làm gì?”

“Tình hình bây giờ của giới tu ma và giới tu tiên vẫn không cân bằng như vậy, thời gian lâu dài ắt sẽ dẫn đến đại chiến một lần nữa.” Quân Lạc Trần nói, “Sức mạnh của nguyên tác luôn thiên về giới tu tiên, nếu như muốn thay đổi cục diện hiện nay, thì cần người đứng ra xoay chuyển.”

“Ngươi muốn thay đổi tình trạng của Ma giới?” Ngu Sở chau mày, “Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nếu muốn đạt được sự cân bằng, khi thế lực của giới tu tiên suy thoái, nhất định sẽ gây ra náo loạn.”

“Nàng nói không sai, nhưng không cần phải lo lắng, đây là chuyện mà ta nên làm.” Quân Lạc Trần ấm áp tiếp lời, “Nàng chỉ cần phụ trách giới tu tiên là được, ta và nàng liên thủ, nhất định có thể từ từ đưa thế giới này trở về đúng hướng.”

Cứ thế, hai người nói chuyện suốt cả đêm, ngày hôm sau, họ để lại pháp bảo để liên lạc với nhau.

Quân Lạc Trần vội vàng trở về giới tu ma ở phía Tây, trong khi Ngu Sở thì quay về môn phái.

Bọn họ cứ vậy mà phân ly.

Ngu Sở trở về đến Huyền Sơn Cổ Mạch trong ngày.

Vừa trở về môn phái, những đồ đệ vẫn luôn chờ đợi nàng đã chạy tới vây quanh nàng ngay lập tức, Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc đều nhào đến ôm lấy nàng.

“Sư tôn, người làm chúng con lo lắng chết đi được.” Cốc Thu Vũ ôm nàng không buông, lầu bầu, “Người biến mất bảy ngày liền, lại còn biến mất cùng một nam nhân, chúng con còn cho rằng ——”

Ngu Sở đưa tay, véo má nàng ấy.

“Các con lại cho rằng ta bỏ đi rồi?” Ngu Sở nhíu mày, khẽ cười.

“Không có, không có ạ.” Cốc Thu Vũ bị véo má, khi Ngu Sở buông ra, nàng ấy xoa xoa má, tỏ vẻ đáng thương, “Người còn không trở về, chúng con sẽ đi thành An tìm người!”

Hai cô nương cứ vây quanh Ngu Sở ríu rít không thôi, bốn vị sư huynh phía sau họ cũng lo lắng không kém. Nhưng bọn họ cũng không thể chen lên, chen lời cũng khó lòng chen được.

Khi hai người miễn cưỡng buông Ngu Sở ra, bấy giờ, bốn người mới tiến đến vây quanh nàng.

“Sư tôn, bảy ngày trước ở gần thành An đột nhiên bùng phát chấn động năng lượng, có liên quan đến người không ạ?” Lục Ngôn Khanh vừa tiến đến đa nói chính sự ngay, “Lúc đó các môn phái tu tiên ở phương Bắc đã phát hiện ra việc này, lập tức liên hệ với Thiên Đạo Minh và Vũ chưởng môn, Vũ chưởng môn lại liên lạc với người, nhưng không được, nên ông ấy tìm con nói về chuyện này.”

“Đúng là ta.” Ngu Sở nói.

“Sư tôn, tên kia đâu? Hắn đâu? Có phải hắn đánh lén người không?” Thẩm Hoài An nhíu mày hỏi.

Sự quan tâm, lo lắng và hỏi han của các đồ đệ quả thực là quá nhiều, sáu cái miệng cứ luyên thuyên mãi với Ngu Sở, khiến nàng không tài nào trả lời kịp với tiết tấu của họ.

Cứ ngươi một câu ta một câu như thế này, không biết đến khi nào mới kết thúc. Ngu Sở trực tiếp đưa các đồ đệ đến đại điện, nói đại khái với bọn họ về chuyện của Quân Lạc Trần.

Nàng không hề nói rằng mình và Quân Lạc Trần vốn dĩ làm sao quen biết nhau, và những chuyện duyên phận của hệ thống. Trực tiếp bảo hắn là bằng hữu, sẽ đến Ma giới tìm cách đem lại hòa bình cho đôi bên.

Những người tu ma trước giờ đều bị chèn ép ở nơi tận cùng của Cửu Châu Đại Lục, còn Đại Lục rộng lớn đều thuộc về nhân loại và những người tu tiên, tình trạng này đã diễn ra hàng ngàn năm rồi.

Nạo xương trị thương, khoét bỏ thịt thối rữa ắt hẳn sẽ mang lại đau đớn. Cho dù thay đổi cũng sẽ mang lại xích mích và phân tranh, nhưng tình trạng này nhất định phải được giải quyết.

“Nếu như bên hắn hành động nhanh, nhanh nhất là trong một, hai tháng, có lẽ sẽ có tin tức từ giới tu ma truyền đến.”

Bên kia, giới tu ma.

Quân Lạc Trần băng qua thành Bất Diệt của Ma tộc, đến bên rìa sơn cốc sâu thẳm.

Một luồng ma khí không ngừng tràn vào từ các khe nứt trong sơn cốc, hắn chọn một khu vực hoang vu đầy ma khí và thiết lập một kết giới để ngăn người ngoài xâm nhập vào.

Sau đó, Quân Lạc Trần cắt ngón tay của mình, một giọt máu từ trên không trung rơi xuống, rồi đột nhiên bay lơ lửng.

Bàn tay hắn mở ra rồi ấn xuống, giọt máu này nhanh chóng trải ra, trở thành huyết trận, cả trận pháp dần dần nhập vào mặt đất, phát ra ánh sáng.

Phút chốc, vết nứt giữa huyết trận xuất hiện một bóng người cao lớn.

Muốn tạo nên huyết trận cấm kỵ thượng cổ vốn dĩ đã cực khó, khi những người tu ma phải dùng sinh mệnh và luân hồi làm vật hiến tế, thì dường như, với Quân Lạc Trần, đây lại là việc đơn giản nhất.

Trong khe nứt, một nam nhân trẻ tuổi đẹp trai với áo choàng đen và mái tóc đen bước ra, đó chính là Ân Quảng Ly, người bị Ma giới hút đi linh hồn khi triệu hồi huyết trận.

Khác hẳn với thái độ kiêu căng, ngạo mạn khi trước, Ân Quảng Ly giờ đây dường như đã thay da đổi thịt, trong thần tính chỉ còn lại sự điềm đạm và bình tĩnh.

Ân Quảng Ly đến bên cạnh Quân Lạc Trần, hắn ta khẽ siết chặt tay.

“Sư tôn.” Ân Quảng Ly cúi đầu gọi.

Quân Lạc Trần rút kết giới lại, giơ tay lên, và Ân Quảng Ly đưa tay ra ngay lập tức.

Lại một giọt máu nữa rơi xuống, rơi xuống lòng bàn tay của Ân Quảng Ly, vật tổ huyết sắc tựa như đằng man ngay lập tức lan tỏa dọc theo cổ tay hắn ta.

Không có ngăn cản của kết giới, giọt máu này mang theo năng lượng Ma thần cực kỳ tinh khiết và hắc ám lan tỏa khắp muôn nơi.

Quân Lạc Trần buông tay ra, nhìn Ân Quảng Ly.

Hắn điềm đạm nói, “Với tên tuổi là đệ tử Ma thần đã đủ để ngươi ở Ma giới hành sự rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc