TA THU CÁC TIỂU LÃO ĐẠI LÀM ĐỒ ĐỆ

5. 

Người sợ hãi Cốc Thu Vũ, nhưng cũng khát vọng nàng

Sau khi tiễn Cốc Thu Vũ, Thẩm Hoài An đứng trên đỉnh núi nhìn về hướng ma tu đang lui binh.

Cậu đứng đó hồi lâu, ánh nắng từ từ phủ xuống vạt áo trước vai cậu, phản chiếu những tia sáng ấm áp.

Tất cả binh sĩ của Ma Vực đều rút lui, ranh giới giữa trời và đất lại trở nên tĩnh lặng.

Chưởng môn của Bách Trượng Phong – Hồng Cử chậm rãi đi tới rồi dừng lại phía sau Thẩm Hoài An.

“Hoài An.” Hồng chưởng môn chậm rãi nói, “Hôm nay, con thất lễ quá rồi. Con không nên tỏ ra thương hại yêu nữ kia trước mặt mọi người.”

Cũng may là Cốc Thu Vũ bị Thẩm Hoài An và những người khác bắt được. Hơn nữa, Thẩm Hoài An mấy năm nay rất có tiếng tăm ở bên ngoài nên mới không có ai hoài nghi gì.

Nếu là người khác đến ôm Cốc Thu Vũ, e rằng đã bị cho là đồng đảng rồi.

Thẩm Hoài An vẫn nhìn chằm chằm về phía bầu trời xa xăm. Vẻ mặt của cậu có chút thất thần, biểu hiện này chưa từng xuất hiện trên gương mặt của cậu ngày trước.

Cậu là hậu bối kiêu ngạo nhất trong giới tu tiên, cũng là người có thiên phú luyện kiếm thuật nhất.

Thẩm Hoài An chưa bao giờ cảm thấy mơ hồ và trống rỗng như bây giờ cả.

Mọi người đều dung túng cho sự kiêu ngạo của cậu, bởi vì cậu là thiên tài hiếm có, chỉ cần cậu càng mạnh hơn thì mới có thể lãnh đạo tất cả mọi người.

Nhưng bây giờ, bỗng Thẩm Hoài An lại cảm thấy mịt mù vô cùng.

“Nàng vốn có thể có một tương lai khác.” Thẩm Hoài An thì thầm, “Nếu ban đầu người giải cứu nàng ấy khỏi Bạch Vũ Lâu không phải là Ma tôn của Ma Vực, nếu nàng không bị Bạch Vũ Lâu mua lại, hoặc nếu như Bạch Vũ Lâu là một môn phái tốt… Nàng cũng sẽ không đi đến bước đường này.”

Nếu Ân Quảng Ly không cứu nàng đi, nàng cũng sẽ không tu ma. Nếu Bạch Vũ Lâu chăm sóc nàng thật ốt, cho dù tư chất của nàng không thể nào tu tiên thì có lẽ, cả đời này nàng chỉ làm một đệ tử bình thường cũng tốt rồi. Thế giới này cũng sẽ ít đi một yêu nữ.

“Hoài An.” Hồng Cử nhấn mạnh giọng điệu, nghiêm nghị nói: “Không cần phải đồng cảm với một ác nhân như vậy làm gì cả, bất luận quá khứ của nàng ta có đáng thương thế nào đi nữa.”

Thẩm Hoài An quay đầu lại, “Nhưng mà…” Hắn vội vàng lên tiếng, “Những việc làm tàn ác của của nàng hôm nay là lỗi của giới tu tiên khi đó. Lẽ nào không khiến người khác cảm thấy khó chịu sao?”

“Nhân quả tuần hoàn chính là như thế.” Hồng Cử thở dài, “Thực ra thì liên minh Thiên đạo và một số môn phái khác từ lâu đã biết hai tay của bọn Bạch Vũ Lâu và Lý Song An không sạch sẽ gì. Nhưng đó chỉ là nghe nói, cũng không có ai tìm hiểu kỹ càng cả. Cũng vì ban đầu buông thả bọn chúng nên mới khiến cho giới tu tiên có thêm một yêu nữ cường đại như vậy. Đây đều là số mệnh.”

“Sư phụ, người nói cái gì?” Thẩm Hoài An sững sờ hỏi, “Giới tu tiên sớm đã biết rồi ư?”

“Hoài An.” Hồng Cử bất lực cất lời, “Ta biết con là người ngay thẳng, nhưng có một số việc không thể nào phân trắng đen rạch ròi. Sau này ngồi vào vị trí của ta, con khắc sẽ tự hiểu.”

Thẩm Hoài An từ từ cúi đầu xuống.

Hồng Cử vươn tay vỗ vỗ vai Thẩm Hoài An.

“Nhớ cho kỹ, đừng cho thông cảm cho nàng ta nữa.” Hồng Cử nói, “Dù trước đây có đáng thương thế nào, nhưng hiện tại nàng ta là yêu nữ Cốc Thu Vũ. Nàng ta là kẻ thù của chúng ta, nàng ta cũng không hề vô tội.”

Hồng Cử bỏ đi.

Thẩm Hoài An cúi đầu tự cười nhạo chính mình.

Ai vô tội, còn ai có tội đây?



Sau khi mọi thứ dần lắng xuống, Đại Lục lại có được sự yên tĩnh đã mất từ ​​lâu.

Giới tiên và Ma Vực không còn chiến tranh nữa. Cả thế giới đều được thái bình.

Các môn phái tu tiên cũng dần khôi phục lại cuộc sống bình thường, bọn đệ tử cũng không cần ngày ngày cũng thấp thỏm âu lắng phải ra chiến trường nữa mà có thể yên tâm tu luyện.

Vốn Thẩm Hoài An và Lục Ngôn Khanh có thể nói là như nước với lửa. Sự khác biệt về tính cách giữa hai người là quá lớn, Thẩm Hoài An cảm thấy Lục Ngôn Khanh quá tự cao, còn Lục Ngôn Khanh lại cảm thấy Thẩm Hoài An quá kiêu ngạo.

Cả hai từng không ưa nhau, nhưng sau sự việc của Cốc Thu Vũ, trong lòng bọn họ đã có chút thay đổi, thậm chí thỉnh thoảng bọn họ có thể cùng nhau ngồi uống vài chén rượu.

“Chuyện của Bạch Vũ Lâu chỉ đành cho qua vậy thôi.” Lục Ngôn Khanh thở dài, “Khi Bạch Vũ Lâu vẫn còn, giới tu tiên đã biết chuyện nhưng lại không có ai can thiệp. Bây giờ Bạch Vũ Lâu bị diệt môn, rất nhiều đệ tử tu tiên đều rất phấn khởi, để tránh làm lòng người lung lay, sẽ không có khả năng bọn họ nói ra sự thật đâu.”

Thẩm Hoài An cúi đầu, rót đầy chén rượu của mình.

“Ta phải đi rồi.” Thẩm Hoài An nói, “Ta muốn ra ngoài rèn luyện.”

Lục Ngôn Khanh đặt ly rượu xuống, hắn cau mày nói, “Đi bao lâu?”

“Ta không biết.” Thẩm Hoài An rũ mi mắt xuống, chậm rãi nói: “Có thể là ba năm, năm năm, hoặc có thể lâu hơn.”

Lục Ngôn Khanh nhìn chằm chằm Thẩm Hoài An, lông tơ của Thẩm Hoài An dựng đứng cả lên. Ngay khi cậu sắp phát hoảng đến nơi rồi thì Lục Ngôn Khanh lại cười cười.

“Đi đi.” Lục Ngôn Khanh nói.



Sau khi được môn phái chấp thuận, Thẩm Hoài An rời khỏi giới tu tiên.

Vấn đề của Bạch Vũ Lâu đã ảnh hưởng đến tâm trạng của Thẩm Hoài An sâu sắc hơn mọi người tưởng, khiến cậy không thể ở lại giới tu tiên thêm được nữa.

Cậu lang thang khắp nơi trong một năm, cũng bí mật trở về phương Bắc một lần.

Thẩm Hoài An là người của Thiên La sơn trang ở phương Bắc. Lần này cậu ra ngoài vừa hay mượn cơ hội đó trở về thăm nhà.

Cảnh vật hãy còn đây nhưng người đã ở đâu mất.

Cha nương của cậu đều đã tạ thế rồi, đệ đệ ruột cũng đi theo họ từ lâu. Thiên La sơn trang giờ đây là do con cháu của đệ đệ cậu tiếp quản. Qua mấy đời con cháu, hậu nhân đến cả đệ đệ cậu là ai còn không nhớ nổi, huống hồ chi là người từ nhỏ đã bỏ nhà ra đi như cậu chứ.

Mặc dù Thiên La sơn trang vẫn giữ tên gọi cũ, nhưng giờ đây, nơi này đối với cậu lại là một nơi hoàn toàn xa lạ.

Sự tồn tại của cậu ở Nhân giới đều đã phai nhòa rồi.

Sau khi dạo quanh một vòng Đại Lục, cuối cùng Thẩm Hoài An cũng đến Tây Vực.

Thành Hoả Thánh vẫn nhộn nhịp như năm đó, Thẩm Hoài An quay trở về tửu quán xưa kia.

Trong tửu quán, khách nhân từ khắp nơi và nhiều thế lực khác nhau đang huyên náo trao đổi tình báo, nhưng Thẩm Hoài An đang ngồi trong góc thì lại sững sờ.

Thậm chí cậu còn không biết rốt cuộc mình đang kiếm tìm cái gì.

Thẩm Hoài An ở lại thành Thánh Hỏa năm ngày, cuối cùng cũng từ từ tỉnh táo lại. Cậu không khỏi cười tự giễu bản thân.

Nên quay trở về thôi.

Thẩm Hoài An thu dọn đồ đạc trong quán trọ, cậu bước xuống bậc thềm, lại đột nhiên nhìn thấy một bóng người mặc áo choàng đang đứng tựa cửa, mặt thì hướng ra con phố bên ngoài.

Dáng người vừa cao vừa mảnh mai được che lấp bởi chiếc áo choàng rộng thùng thình, nhưng không hiểu tại sao lại cứ khiến tim Thẩm Hoài An không ngừng đập loạn nhịp.

Cậu ngơ ngác nhìn bóng lưng trước mặt, khàn giọng gọi: “… Cốc Thu Vũ?”

Người trước mặt Thẩm Hoài An chậm rãi quay đầu lại.

Đích thực là người khiến cậu chìm trong nỗi đau khổ bao năm qua – Cốc Thu Vũ.

Khuôn mặt của nàng rất đẹp, lớp trang điểm màu đỏ đầy mê hoặc, mọi thứ giống như lần đầu tiên Thẩm Hoài An gặp nàng vậy.

Cốc Thu Vũ chậm rãi nhếch khóe miệng.

“Tiểu kiếm tiên.” Nàng cười nhẹ, “Đã năm năm không gặp, sao chàng lại lại tiều tụy như vậy rồi?”

Lần trước nàng gặp Thẩm Hoài An, cậu mặc một chiếc áo choàng tung bay, khuôn mặt lạnh lùng, còn Cốc Thu Vũ thì trông vừa nhếch nhác lại vừa yếu ớt.

Nhưng giờ đây, cả hai như đã hoán đổi cho nhau vậy, Cốc Thu Vũ thì vẫn xinh đẹp như trước, nhưng Thẩm Hoài An lại trông rất bơ phờ.

Thẩm Hoài An rũ mắt xuống, không hề trả lời nàng.

“Nàng không sao là tốt rồi.” Cậu nói với chất giọng khàn khàn.

Nói đoạn, cậu quay người bỏ đi như muốn chạy trốn vậy.

“Thẩm Hoài An.” Cốc Thu Vũ đứng ở phía sau lưng cậu, khẽ gọi.

Thẩm Hoài An biết rằng, cậu nên rời khỏi nơi đây.

Cậy ở lại Tây Vực năm ngày vốn đã là một sai lầm lớn. Cậu là người luyện kiếm, có trách nhiệm bảo vệ giới tu tiên, nhưng lại muốn đến thăm yêu nữ của Ma Vực.

Chỉ là, cậu muốn biết, năm năm qua, Cốc Thu Vũ sống có tốt hay không mà thôi.

Bây giờ thấy cũng đã thấy rồi, cậu cũng nên rời đi thôi. Cậu không nên dính dáng gì đến Ma Vực nữa.

Nhưng tại sao, tại sao Cốc Thu Vũ chỉ vừa gọi cậu một tiếng, cậu đã không có cách nào bước tiếp được nữa?

Thẩm Hoài An chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt có phần né tránh, nhưng cuối cùng vẫn nhìn về phía Cốc Thu Vũ.

Trái tim cậu cũng giống như ánh mắt của cậu vậy.

Cậu vừa sợ Cốc Thu Vũ, nhưng cũng vừa khát vọng nàng.



Thẩm Hoài An lại ở lại Tây Vực thêm ba tháng. Trọn vẹn ba tháng, cậu đều ở bên cạnh Cốc Thu Vũ.

Gần mười lăm năm trước, trong vài lần gặp gỡ đầu tiên, đều là do Cốc Thu Vũ chủ động hôn môi hay có những hành động thân mật với cậu.

Nhưng lần này, Cốc Thu Vũ cảm thấy dường như Thẩm Hoài An đã thay đổi rồi.

Cậu sẽ chủ động hôn nàng, cùng nàng triền miên. Chiếc mặt nạ nghiêm nghị lạnh lùng của Thẩm Hoài An trước đây cũng dần dần được tháo ra. Thậm chí, có đôi lúc Cốc Thu Vũ thấy bộ dạng yếu đuối của cậu dưới cái nắng nóng rát, trông cứ như một hài tử vậy.

Theo như kinh nghiệm của Cốc Thu Vũ, khi một nam nhân bắt đầu thể hiện khía cạnh mỏng manh và yếu ớt của họ trước mặt bạn thì có nghĩa là người đó yêu bạn, muốn ở bên cạnh bạn. Nếu bạn không muốn cùng người đó dây dưa về sau, tốt nhất là bạn nên giải quyết dứt khoát với họ.

Nhưng Cốc Thu Vũ lại không đẩy Thẩm Hoài An ra, mà ngược lại, nàng còn ôm chặt lấy thắt lưng mạnh mẽ của cậu, vùi đầu vào vòng tay ấm áp ấy.

Trong mười năm qua, hai người chỉ gặp nhau một lần trong đại lao cách đây năm năm.

Bao năm qua, Cốc Thu Vũ vẫn luôn phóng túng bản thân, nhưng trái tim nàng đã không bao giờ có thể quay lại như trước đây nữa.

Nàng không bao giờ có thể tìm thấy một người thiếu niên nào có đôi mắt sáng ngời và kiên định giống như Thẩm Hoài An nữa. Đôi mắt đó giống như một viên đá quý đẹp nhất trên thế gian này; nàng cũng không thể tìm thấy ai vừa anh tuấn lại tài giỏi, xuất chúng như cậu nữa, chứ đừng nói chi đến cái ngạo khí cao không với tới nhưng cũng đơn thuần và sạch sẽ như tuyết trắng kia.

Không một ai có thể thu hút Cốc Thu Vũ như Thẩm Hoài An cả.

Chính nàng là người đã kéo cậu vào chốn hồng trần, biến cậu từ một thiếu niên trở thành một nam nhân.

Thế mà giờ đây, nam nhân này lại ở trước mặt nàng bày ra sự yếu đuối khiến người luôn chỉ biết làm tổn thương người khác như Cốc Thu Vũ, cũng học được cách ôm lấy cậu, an ủi cậu.

Nàng yêu cậu chết đi được. Nàng thích cái cách cậu bối rối tựa đầu vào vai nàng.

Có một đêm nọ, Thẩm Hoài An đang ngồi bên cạnh bàn, còn Cốc Thu Vũ thì đang tựa đầu vào vai cậu.

“Ta phải đi rồi.” Thẩm Hoài An nói, “Năm năm ra ngoài tu luyện cũng đã hết, ta phải trở về môn phái phục mệnh rồi.”

Cốc Thu Vũ ngẩng đầu lên, nàng nhìn theo bóng lưng của cậu.

“Vậy chàng đi đi.” Nàng nói, “Thời gian cũng gần đến rồi.”

Thẩm Hoài An im lặng không nói năng gì.

Cốc Thu Vũ có thể cảm thấy trong lòng của cậu đang chất chứa nhiều điều, muốn nói ra thật đấy, nhưng lại không cách nào tỏ bày ra cả.

Cho đến đêm hôm đó, ở trên giường, Thẩm Hoài An vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng trong bóng tối.

“A Thu.” Thẩm Hoài An dùng chất giọng khàn khàn mà thì thầm, “Bọn họ không muốn công khai chuyện của Bạch Vũ Lâu.”

Cốc Thu Vũ đã đoán ra cậu muốn nói gì nhưng nàng vẫn đợi cho Thẩm Hoài An nói hết. Không ngờ rằng, những chuyện khiến hắn cậu rối rắm cả ngày nay đều có liên quan đến nàng.

Còn nàng, nàng đã sớm quên chuyện của Bạch Vũ Lâu từ lâu rồi.

Cốc Thu Vũ đưa tay ra, nàng từ từ vu0t ve mái tóc của Thẩm Hoài An.

“Ta vốn không quan tâm đến chuyện đó.” Cốc Thu Vũ nói nhẹ tênh, “Bọn họ đều đã chết rồi, đối với ta, như vậy là đủ rồi.”

“Ta có lỗi với nàng.” Thẩm Hoài An nói.

Cốc Thu Vũ sững người.

Một lúc sau, nàng phì cười, nói: “Tiểu kiếm tiên, chàng làm gì có lỗi với ta chứ? Chàng chưa từng làm gì gây thương tổn đến ta, còn ta, ngày trước lúc nào cũng đối xử với chàng rất quá đáng, ta còn chưa xin lỗi chàng nữa mà.”

“Ta biết.” Thẩm Hoài An thì thầm, “Nhưng ta vẫn luôn cảm thấy ta có lỗi với nàng.”

Cốc Thu Vũ chỉ biết thầm thở dài trong lòng.

Đó là lý do tại sao mấy tháng qua Thẩm Hoài An tỏ ra yếu đuối như vậy. Mặc dù cậu không hề làm bất cứ điều gì có lỗi với nàng, nhưng lương tâm của cậu vẫn không ngừng tự trách móc bản thân.

Lòng của Cốc Thu Vũ cũng rung động mất rồi.

Nàng mím môi, vươn tay ôm lấy đầu của Thẩm Hoài An.

“Thẩm Hoài An.” Nàng nhẹ nhàng nói: “Ta không đáng để chàng phải như vậy đâu.”

Nàng chỉ mang đến cho cậu sự tức giận và nỗi đớn đau, khiến cậu rơi vào vòng xoáy vốn không nên thuộc về mình, là nàng đã kéo cậu ra khỏi cuộc sống vốn nên tươi sáng kia.

Đột nhiên, nàng cảm thấy thật hối hận khi đã tiếp cận cậu.



Sáng hôm sau, trước khi đi, Thẩm Hoài An đưa cho Cốc Thu Vũ một con dao găm.

Sau khi Cốc Thu Vũ cầm lấy nó, nàng phát hiện đó chỉ là một vật bình thường thì có chút khó hiểu mà nhìn cậu, “Đây là?”

“Tặng cho nàng đó.” Thẩm Hoài An cúi đầu mặc y phục, cậu nói: “Dùng để phòng thân.”

Cốc Thu Vũ lật con dao lại, nàng nhìn thấy dòng chữ được khắc trên đó, không nhịn được mà nói mấy lời chọc ghẹo cậu, “Tặng ta con dao có khắc tên của chàng để tự vệ ư?”

“Ta, nhà ta là võ lâm thế gia, thứ không thiếu nhất là vũ khí.” Thẩm Hoài An chống chế, “Nếu nàng không muốn, vậy đưa lại cho ta đi.”

“Ta muốn, ta muốn mà. Ta rất thích nó đó.” Cốc Thu Vũ cười.

Đợi đến khi Thẩm Hoài An rời đi, Trình Toa bước vào. Nàng ấy nhìn thấy nụ cười còn vương trên mặt Cốc Thu Vũ chưa phai nhạt đi, trong lòng không kìm được mà dâng lên chút lo lắng.

“Đại nhân… người thực sự phải lòng hắn rồi ư?” Nàng ấy đắn đo: “Thuộc hạ sợ…”

“Sợ cái gì?” Cốc Thu Vũ hỏi.

“… Hai người đứng ở hai lập trường khác nhau, rất khó…” Trình Sa nghiến răng tiếp lời, “Trước sau gì cũng sẽ…”

Nụ cười của Cốc Thu Vũ dần vụt tắt, đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng quấn lấy lọn tóc. 

Nhìn xuống con dao găm do Thẩm Hoài An để lại, Cốc Thu Vũ khẽ hỏi lại: “Thế thì đã sao?”



Thẩm Hoài An trở lại môn phái.

Chưởng môn của Bách Trượng Phong, cũng là sư phụ của Thẩm Hoài An, Hồng Cử, thấy tâm trạng của Thẩm Hoài An tốt như vậy, ông cũng rất vui.

“Xem ra năm năm qua cũng khiến con hiểu thông suốt rồi.” Hồng Cử nhẹ nhõm nói, “Không tồi, không tồi. Bây giờ con có thể nghĩ thông suốt như vậy cũng là chuyện tốt.”

Hồng Cử biết rằng Thẩm Hoài An là người ngay thẳng, chuyện của Bạch Vũ Lâu ít nhiều gì cũng khiến tâm trạng của cậu không tốt.

Nhưng ông lại không hề thực sự hiểu đồ đệ của mình, thậm chí không biết việc này có ảnh hưởng như thế nào đến Thẩm Hoài An, nếu không thì ông đã không xem nhẹ nó như thế này.

Thẩm Hoài An chỉ im lặng mỉm cười, cậu cũng không nói ra suy nghĩ của mình như trước đây nữa.

Không ai biết rằng, Thẩm Hoài An đã bắt đầu thất vọng với giới tu tiên rồi.



Sau khi Thẩm Hoài An trở lại, An Linh Nhi lập tức chạy đến tìm cậu.

Thẩm Hoài An cho rằng năm năm cậu rời đi, An Linh Nhi vốn được nhiều người yêu thích chắc hẳn sớm đã ở bên cạnh người khác rồi.

Không ngờ rằng, An Linh Nhi vẫn như trước đây, đơn thuần, đáng yêu, không am hiểu thế sự, vẫn trẻ con như vậy.

An Linh Nhi hỏi Thẩm Hoài An về những kinh nghiệm mà cậu có được khi đi tu luyện bên ngoài trong suốt năm năm qua, nàng ta tò mò về những gì cậu đã thấy. Thẩm Hoài An nhìn An Linh Nhi nhưng lại có chút thất thần.

Cậu nhớ lại những gì Cốc Thu Vũ đã nói ở Bạch Vũ Lâu cách đây năm năm.

Không phải ai cũng may mắn được người khác quan tâm, chăm sóc như An Linh Nhi.

Thẩm Hoài An không khỏi nghĩ, nếu như A Thu cũng được bảo vệ từ nhỏ mà trưởng thành, liệu có đơn thuần và đáng yêu hơn không?

“Sư huynh, sao huynh lại hờ hững muội rồi?” Nhìn thấy dáng vẻ lơ đễnh của cậu, An Linh Nhi bất mãn bĩu môi, “Năm năm không gặp, huynh đã xem muội là người xa lạ rồi ư?”

Thẩm Hoài An đột nhiên hoàn hồn lại, cậu gượng cười.

“Ta không hờ hững với muội, có thể là do ta có phần mệt thôi.” Thẩm Hoài An nói thật chậm rãi, “Chúng ta từ trước đến nay đều thân thiết như huynh muội, sao có thể là người xa lạ được chứ.”

Nàng ta từ từ ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoài An.

Một lúc sau, An Linh Nhi mới nhẹ nhàng nói: “Sư huynh… chẳng lẽ huynh thích người khác rồi sao?”

Thẩm Hoài An sững người, cậu ngẩng đầu lên, vành tai đỏ bừng ngay tắp lự, nhanh chóng nhìn sang hướng khác.

Nhìn thấy vẻ ngượng ngùng và khuôn mặt ửng đỏ của Thẩm Hoài An, An Linh Nhi cắn cắn môi, nàng ta chậm rãi nở một nụ cười.

“Sư huynh, huynh thích ai, có thể nói cho muội biết được không?” Nàng ta nhẹ nhàng nói, “Huynh nói muội là muội muội của huynh thì cũng không thể xem muội là người ngoài, đúng không? Lẽ nào vị tỷ tỷ kia là người phàm? Hay là…”

“Linh Nhi.” Thẩm Hoài An giống như sợ An Linh Nhi nói loạn một hồi sẽ thốt ra tên của Cốc Thu Vũ vậy, cậu thì thào: “Đây là chuyện riêng tư của ta, muội đừng hỏi nữa.”

An Linh Nhi ngây người nhìn Thẩm Hoài An, một lúc sau, nàng ta mới gượng cười.

“Vậy thì… Linh Nhi sẽ không làm phiền ca ca nữa nhé.”

Thấy Thẩm Hoài An không có ý định giữ nàng ta lại, An Linh Nhi nắm chặt nắm đấm rời đi, nước mắt của nàng ta không kìm được mà cứ tuôn ta từ khóe mắt.

Yêu nữ, yêu nữ! Tất cả đều là do ả yêu nữ kia đã câu dẫn Thẩm sư huynh, khiến hồn vía huynh ấy lên mây, còn xa lánh nàng ta…

An Linh Nhi loạng choạng bước xuống phố, tình cờ gặp được Diệp trưởng lão của Bách Trượng Phong, cũng là sư phụ của nàng ta.

Diệp trưởng lão nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của An Linh Nhi, có chút hoài nghi.

“Linh Nhi, sao con lại khóc?”

Bà ấy không hỏi còn đỡ, vừa hỏi đến, nước mắt của An Linh Nhi đã tuôn trào như mưa khiến Diệp trưởng lão cho rằng đã xảy ra chuyện lớn lao gì đó nữa.

“Sư phụ, con, con không dám nói…” An Linh Nhi nghẹn ngào, "Nếu như nói ra, e là, e là sẽ không tốt cho mọi người…”

“Đứa nhỏ ngốc nghếch này, con đừng cứ hiền lành như vậy mãi rồi tự làm tổn thương chính mình!” Diệp trưởng lão cau mày, nói, “Con nói đi! Có ta làm hậu thuẫn, ta muốn xem xem là ai có thể lợi hại như vậy, là ai đã khiến con đến cả nói ra sự thật cũng không dám.”

An Linh Nhi thút tha thút thít hồi lâu, cuối cùng cũng thều thào cất lời: “Sư huynh Thẩm Hoài An, hình như huynh ấy đã yêu ả yêu nữ kia rồi…”

Diệp trưởng lão sững người.

“Con nói yêu nữ nào cơ?”

“Chính là Cốc Thu Vũ, người đã tàn sát Bạch Vũ Lâu năm đó!” An Linh Nhi lại nghẹn ngào, “Con đoán nhất định là do sư huynh bị ả yêu nữ kia lừa gạt nên mới làm chuyện sai trái như vậy. Sư phụ, người nhất định phải cầu xin chưởng môn, đừng quở trách huynh ấy…”

Diệp trưởng lão cau mày, bà ta cao giọng nói: “Là do chính Thẩm Hoài An thừa nhận ư?”

An Linh Nhi nhẹ nhàng gật đầu, Diệp trưởng lão lập tức vỗ bàn tức giận.

“Ta biết ngay mà, năm năm trước ở Ma Vực, ta đã cảm thấy giữa bọn họ có gì đó không đúng. Quả nhiên là giữa hai người bọn họ có mờ ám!”

Diệp trưởng lão nhìn An Linh Nhi, bà ta lại nói, “Tính khí của Thẩm Hoài An ta biết, đứa nhỏ này có thiên phú rất lớn, chắc chắn đã bị ả yêu nữ kia mê hoặc rồi. Chuyện này ta cần phải bàn luận thêm với chưởng môn, con yên tâm đi, bọn ta sẽ không trách nó đâu.”

Nghe thế thì An Linh Nhi mới an tâm, khẽ gật đầu.

Thẩm Hoài An không hề biết những chuyện đang ngấm ngầm xảy ra này.

Cậu và Cốc Thu Vũ đã trao đổi pháp bảo truyền âm, nhưng năm năm qua bọn họ cũng không hề liên lạc gì, thời gian cứ thế qua đi mà thôi. Bây giờ mới chỉ nửa năm không gặp, Thẩm Hoài An lại bắt đầu cảm thấy không ổn.

Suy đi nghĩ lại, Thẩm Hoài An quyết định lặng lẽ đến Tây Vực để thăm nàng.

Tu vi của cậu bây giờ đã đủ cao cường, địa vị trong môn phái cũng cao, căn bản là không cần phải tham gia những chuyện trong môn phái, muốn đi thì có thể rời đi.

Chuyện Thẩm Hoài An bí mật trở về Tây Vực gặp gỡ Cốc Thu Vũ đã bị chưởng môn nhìn thấy. Hồng Cử đau lòng không thôi, chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép.

Không ai muốn động đến Thẩm Hoài An cả, bọn họ đều cho rằng, tất cả đều là do âm mưu của ả yêu nữ kia.

Chỉ là, họ không có bằng chứng kết luận, cũng không thể làm gì cả.

Chưa nói đến việc Cốc Thu Vũ là cánh tay đắc lực bên cạnh Ma tôn và sống ở Ma Vực, dù bọn họ có tức tối đến mức nào thì cũng không thể làm gì được nàng.

Hơn nữa, chuyện này cũng không vẻ vang gì, nếu bọn họ đi bắt người quá phô trương sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Chưởng môn và các trưởng lão của Bạch Trượng Phong quyết định tạm gác chuyện này sang một bên trước.

Khi An Linh Nhi nhìn thấy Thẩm Hoài An rời đi, nàng ta biết cậu lại đi tìm Cốc Thu Vũ rồi. Trong lòng nàng ta đầy căm phẫn, chỉ ước gì những người tu tiên lập tức đi giết ả yêu nữ đó.

Rõ ràng là Bách Trượng Phong biết chuyện nhưng lại lờ đi.

Huyết mạch thiên linh của An Linh Nhi đặc biệt, các trưởng lão của các môn phái lớn đều rất coi trọng nàng ta, thấy Bách Trượng Phong không nói năng gì, An Linh Nhi lặng lẽ nói chuyện này với trưởng lão của các môn phái khác.

Ban đầu, Thẩm Hoài An ôm Cốc Thu Vũ đi trước mắt mọi người đã là chủ đề bàn tán rất lâu. Bây giờ, tin đồn cậu cấu kết với yêu nữ càng chắc như đinh đóng cột.

Các môn phái tu tiên đã tổ chức một cuộc họp gây áp lực cho Bách Trượng Phong. Bách Trượng Phong lại chất vấn ngược lại, có ai dám lấy hòa bình ra đánh đổi, giải quyết yêu nữ kia ư? 

Phải biết rằng, Ân Quảng Ly năm đó sẵn sàng ký hiệp ước hòa bình trăm năm đều là vì người đệ tử này. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, nếu Cốc Thu Vũ bị người tu tiên giết, Ma Vực sẽ ngay lập tức tấn công và trả thù.

Nghe thế, rất nhiều trưởng lão các môn phái khác đều không nói nên lời.

Không phải giới tu tiên không có khả năng chống lại Ma Vực, nhưng thực sự không nhất thiết phải chiến tranh chỉ vì lý do này.

“Ta có ý này.” Lúc này, chưởng môn Đoạn Hồng Cầm mới lên tiếng: “Các ngươi có biết đoạn tình huyền lệ thảo không?”

Nó là loại linh dược quý giá nhất trên đời, phải mất hai ngàn năm mới có được bảy loại linh chi và năm ngàn ba trăm năm mới cho ra đoạn tình huyền lệ thảo.

Theo như ghi chép của tổ tiên, đoạn tình huyền lệ thảo có khả năng sẽ xuất hiện trong vòng hai mươi năm gần đây.

“Cốc Thu Vũ là người luyện độc đứng đầu Ma Vực, am hiểu dược tính. Nếu đoạn tình huyền lệ thảo xuất hiện, nhất định nàng ta sẽ lộ diện.”

Đoạn Hồng Cầm lạnh lùng nói: “Đến lúc đó, chúng ta cũng sẽ phái Thẩm Hoài An đi tìm linh thảo này, hai người bọn họ nhất định sẽ gặp nhau. Khi nhận được tin tức chính xác của bọn họ, chúng ta sẽ mai phục bên ngoài bí cảnh. Đợi đến khi bọn họ xuất hiện, chúng ta sẽ cùng nhau giết ả yêu nữ đó!”

Theo như lời đồn đại, bí cảnh chứa đoạn tình huyền lệ thảo cũng năm ngàn ba trăm năm mới mở ra một lần, có thể tưởng tượng là nguy hiểm đến mức độ nào.

Nếu Cốc Thu Vũ bị giết trong hoàn cảnh đó, Ma Vực không chỉ mất đi một vị tướng, mà còn phá hủy đi dấu vết. Bọn họ sẽ không biết được đó là do người của giới tu tiên động thủ, chỉ nghĩ rằng Cốc Thu Vũ không may mất mạng trong bí cảnh mà thôi.

Còn giới tu tiên sau khi giải quyết được kẻ thù, còn có được linh thảo hiếm có kia, quả là một mũi tên trúng hai đích.

Các trưởng lão kia đã quyết định như thế.



Trong mười ba năm tiếp theo, cuộc sống vẫn luôn rất yên bình.

Bình thường Thẩm Hoài An đều sẽ luyện tập trong môn phái. Mỗi tháng cậu sẽ đến gặp riêng Cốc Thu Vũ.

Mặc dù thân phận của hai người khác biệt nhưng dường như Thẩm Hoài An đã cố tình quên đi ranh giới đó, chỉ muốn tận hưởng hiện tại.

Gần như cậu đã quen với cuộc sống như vậy rồi.

Cho đến một ngày nọ, Hồng Cử đến tìm cậu.

“Đoạn tình huyền lệ thảo sẽ xuất hiện rất nhanh chóng, các môn phái khác đều đang phái người đi tìm.” Hồng Cử nói, “Môn phái của chúng ta sẽ do con đi.”

Tất nhiên Thẩm Hoài An cũng phục mệnh.

Trên đường đi, cậu tình cờ gặp đệ tử của Vô Định Môn, thế là bọn họ đi cùng nhau.

Vài tháng sau, cả hai đến một khu rừng cổ thụ.

“Ta nghĩ là gần đến rồi!” Đệ tử Vô Định Môn nói, “Có lẽ bí cảnh kia là ở một nơi nào đó trong rừng cổ thụ này.”

Thẩm Hoài An hơi phân tâm, như thế có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.

Một lúc sau, đệ tử của Vô Định Môn cũng nhận ra có gì đó không ổn, hắn cau mày hỏi: “Tại sao lại có hương hoa?”

Hắn khịt khịt mũi, sau đó ngất đi ngay lập tức.

Thẩm Hoài An đỡ đệ tử của Vô Định Môn kia đến một nơi an toàn, Cốc Thu Vũ đột nhiên nhẹ nhàng từ trên cây đáp xuống.

“Hắn ngất rồi à?” Cốc Thu Vũ chống tay sau lưng, đến xem trò vui, còn không quên nói mấy câu châm chọc, “Ngất rồi thì tốt, nếu thật sự tiến vào bí cảnh thì đến xương cốt cũng chẳng còn.”

“A Thu” Thẩm Hoài An bất đắc dĩ gọi nàng.

Nghe vậy Cốc Thu Vũ mới đứng thẳng dậy, không nhìn kẻ đáng thương kia nữa.

Không có ai xung quanh, hai người cũng heo thói quen mà ôm lấy nhau, Cốc Thu Vũ ngẩng đầu lên, nàng khẽ cười, “Mấy tháng rồi không gặp, chàng có nhớ ta không?”

Thẩm Hoài An không nói gì mà cúi đầu hôn lên đôi môi Cốc Thu Vũ.

Hôn xong, cả hai lại nhìn nhau cười.

Bọn họ vô cùng tự nhiên mà nắm tay nhau, tìm kiếm lối vào bí cảnh.

————

Bình luận

Truyện đang đọc