TA TRỞ THÀNH TỤC HUYỀN CỦA THÁI TỬ

Khương Vũ công chúa vô tình ngã ngựa, thất hoàng tử Tạ Lăng tựa một vị thần giáng thế, đuổi theo con ngựa đứt cương mấy lần để giữ nó lại, ôm lấy Khương Vũ công chúa vốn đang hoảng sợ kịch liệt trong tay, chuyển nguy thành an.

Sau này mỗi khi có cung nhân hiếu kì hỏi chuyện, ta đều mĩ miều miêu tả Tạ Lăng khí khái anh hùng tâng bốc hắn lên tận trời mây khiến nhiều cung nữ từ đó toàn trốn trong góc trộm nhìn dõi theo hắn.

Vũ tỷ tỷ ngã ngựa, trong cơn hoảng loạn bị bong gân, Tạ Lăng đích thân bế tỷ ấy về cung, hết mực chăm sóc tỷ ấy, toàn cung đều nhìn rõ.

Bị thương khoảng một trăm ngày, Vũ tỷ tỷ dần bình phục, hôn sự của tỷ ấy cũng thế mà định.

Là Tạ Lăng.

Điều đó là đương nhiên, tấm lòng của Tạ Lăng, trên dưới thiên hạ này nữ nhân nào có thể nỡ lòng cô phụ chứ?

Ta chỉ trách hắn coi ta như người ngoài, rõ ràng hắn thích Vũ tỷ tỷ, vậy mà lại giấu diếm không nói gì cả với ta.

Ta đỡ Vũ tỷ tỷ đi dạo trong ngự hoa viên, cùng tỷ ấy phơi nắng, trêu tỷ ấy.

“Là ai nói hắn tuyệt đối không phải người tốt để kết duyên nhỉ?”

Vũ tỷ tỷ đỏ mặt nhìn ta.

Ta trong lòng khoái chí, còn tỷ ấy thì tặng ta ánh mắt dao găm.

Hôn lễ của thất hoàng tử và Ô Nhược công chúa là hỉ sự lớn của cả hoàng cung, toàn bộ kinh thành treo đèn kết hoa, diễn ra trong tận ba ngày liền.

Nhưng lại chỉ có mình Sở Cửu không vui.

Sở Cửu ở một bên dự lễ, trên mặt không có một chút vui mừng.

Sở Cửu thường ngày vẫn hay dùng ánh mắt đầy nghi ngờ này nhìn Tạ Lăng, cho dù bao nhiêu năm nay ta thay Tạ Lăng biện giải, huynh ấy vẫn chẳng mảy may lay động.

Cái này như băng tuyết kết dày từ mùa đông lạnh giá năm đó (Tạ Lăng phạt Sở Cửu quỳ), ta cũng không thể hoà giải nổi.

Chỉ là tầm ba tháng sau, tam hoàng tử của hoàng thượng lại vào ngày đông sảy chân ngã xuống hồ, cung nhân hầu hạ bên cạnh lại đều không biết bơi, cuối cùng đã quá muộn để cứu nổi ngài ấy.

Ngài ấy tuy rằng vẫn giữ được mạng, nhưng khí lạnh lại đã xâm nhập quá mức vào hai chân, cả đời này sợ rằng đi lại không được.

Thục Quý phi cai quản lục cung, lại để gây ra một chuyện chấn động như vậy, bà ấy không đợi hoàng thượng mở lời đã trước tiên xử lí sạch sẽ đám cung nhân thị vệ vô dụng kia, ai cần nhốt thì nhốt, ai phải giết thì giết, làm cho minh bạch rõ ràng, sau cùng tự xoã tóc tháo trâm, ngày ngày quỳ trước cửa Càn Thanh điện cầu xin hoàng thượng tha thứ cho tội tắc trách của mình.

Ngày qua ngày, cuối cùng hoàng thượng cũng bị làm cho mềm lòng.

Nếu như trước kia hoàng thượng vẫn còn phân vân giữa đích tử của mình và Tạ Lăng, thì sau sự việc này cùng với sự trợ sức của Ô Nhược, tình hình đại cục đã dần trở nên rõ ràng.

Đại Chu chưa từng có một thiên tử tàn tật.

Lúc đó hoàng hậu lại lâm bệnh nặng, biết được tin này, ưu tư lo lắng thành tâm bệnh, đột ngột qua đời.

Thương thay cho hoàng thành vừa mới gỡ xuống lụa đỏ, giờ lại treo lên vải trắng.

Bình luận

Truyện đang đọc