TA TRỞ THÀNH TỤC HUYỀN CỦA THÁI TỬ

Từ ngày đó trở đi, ta không được ra khỏi căn phòng đó nữa, người duy nhất gặp ta mỗi ngày là Tạ Lăng.

Hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, ban ngày xử lí chính sự như thường lệ, buổi tối thì đến ở cùng ta, đọc sách thổi sáo cho ta nghe, mặc cho ta ngồi rịt trong góc ôm gối khóc ròng.

Lúc hắn không ở cạnh, ta cố gắng đập cửa điên cuồng, nhưng nó không hề nhúc nhích, ta hét đến khản cả cổ nhưng cũng chẳng thấy tiếng đáp lại.

Một hôm, có người đến đưa thức ăn cho ta qua ô cửa sổ nhỏ, ta nắm lấy tay áo gã, đau khổ van xin.

“Làm ơn nói cho ta biết, Tiểu Loan có ổn không?”

Ta không nhìn được mặt của tên đàn ông này, chỉ nghe thấy tiếng gã giật mình.

Gã ngập ngừng nói.

“Nô tài không rõ… nương nương xin dưỡng bệnh cho tốt, thái tử phân phó xuống không cho bất kì người nào đến làm phiền người…”

“Nói ta biết!”

Ta lần đầu tiên dùng thân phận thái tử phi này ra lệnh cho người khác.

Do dự hồi lâu, gã mới yếu ớt cất tiếng.

“Nô tài thật sự không biết, chỉ là nghe nói… Loan… Tiểu Loan trượt chân ngã xuống giếng, lúc phát hiện đã muộn…”

Ta không nghe thêm được một lời nào nữa.

Ta điên cuồng đập vỡ đồ đạc trong phòng, nhưng tiếng động ồn ào quái dị như vậy cũng không thu hút được bất kì ai đến.

Ta ngã xuống, ngồi giữa một mớ hỗn độn, khóc đến tê tâm liệt phế.

Khi màn đêm buông xuống, Tạ Lăng quay lại.

Hắn chỉ liếc qua đã biết đại khái chuyện gì xảy ra.

Hắn quỳ xuống ôm ta vào lòng, dịu giọng dỗ dành.

“Được rồi, được rồi, dù gì thì Tiểu Loan cũng đã hầu hạ nàng nhiều năm như vậy, ta để nàng ta ra đi không chút đau đớn, nàng đừng buồn nữa.”

Ta ngẩng mặt yếu ớt nhìn hắn.

“Ngươi giết ta luôn đi.”

“Nàng đang nói gì vậy?” - Hắn vô cùng khó hiểu cau mày, vén mái tóc rối bù của ta ra sau tai, ôn nhu nói - “Cho dù giết hết người trong thiên hạ này rồi, ta cũng sẽ không giết nàng.”

Hắn lại kiên nhẫn giải thích.

“Tiểu Loan biết quá nhiều, không tốt cho nàng ta, ta để nàng ta ra đi sạch sẽ gọn gàng, cũng là để bảo vệ nàng ta, nếu Thục Quý phi phát hiện…”

Ta giáng cho hắn một cái tát.

Hắn dễ dàng siết chặt tay ta, rướn người lên, cưỡng ép lấy từ ta một nụ hôn đầm đìa máu tươi. Ta không thở được, dùng hết sức đẩy hắn ra, nhanh chóng rút con dao Sở Cửu để lại cho ta từ trong nội y ra. Lưới dao găm sắc bén, ta nhắm mắt lại, làm một việc mà ta đã nghĩ đến suốt hai ngày qua—

Tạ Lăng kêu lên.

Máu nóng thẫm đỏ bàn tay cầm dao của ta…

Ta nghe thấy tiếng máu bắn tung toé trên những tấm ván. Có lẽ bởi vì con dao găm quá mỏng và sắc, ta thậm chí còn không cảm nhận được nỗi đau từ chính trái tim mình.

Mở mắt ra, hai tay Tạ Lăng đang nắm chặt lưỡi dao, máu không ngừng chảy ra.

Tim ta đập loạn xạ, đầu óc choáng váng.

Tạ Lăng giật lấy con dao, ném nó sang một bên.

Sau đó, hắn bế thốc ta lên, người ta hoàn toàn mềm nhũn, rồi đặt ta lên giường.

Tạ Lăng mỉm cười, như thể nhìn con mèo yêu nghịch ngợm của mình, đôi mắt đầy vẻ yêu chiều.

“Đường nhi, nàng vậy mà lại có một con dao.”

Hắn mặc cho máu chảy ướt đẫm lòng bàn tay, giống như bị khoái cảm lấn át, không hề cảm thấy đau đớn.

“Cho dù như vậy, nàng vẫn không hướng mũi dao về phía ta?”

Hắn từ trên cao nhìn xuống ta, cười đến tàn nhẫn.

“Đường nhi, nàng chỉ là không biết bản thân mình có yêu ta.”

Hắn dùng bàn tay dính đầy máu bóp chặt cằm ta, tham lam chụp lấy mọi biểu cảm trên mặt ta, trầm giọng thuyết phục.

“Thừa nhận đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc