TA VÀ NGƯƠI CÁCH BIỆT MỘT TRỜI SINH TỬ



Mấy luồng ma khí phân tán rồi lại tụ lại, đối đầu kịch liệt.

Đây là biểu hiện có việc chơi đùa với con mồi, Xích Châu khi xưa với bây giờ không khác gì nhau.

Tiếng sáo dịu êm nhưng ẩn chứa sự hung hãn, có thể nuốt chửng sự sống.

Hắn trầm mặc nói:"Nếu hai người đó theo chúng ta đi ngự thủy thì tốt quá, ngươi xem con chim màu xanh đó thật quen mắt, còn con có vảy, mọc sừng hung tợn màu đỏ kia nữa.

Đem nó trấn áp Tàng Ngư là một cách hay." Hắn thở dài:"Dùng Mộc Linh Giáp chỉ trấn được thế nước mà thôi, nếu Tàng Ngư không bị tiêu diệt thì chẳng khác gì diệt cỏ không tận gốc."
Doãn Minh Hiểu hơi đổi sắc:"Nói việc lấy ma quỷ trấn ma quỷ không ít người dùng cũng không sai, nhưng người xem quỷ này mạnh quá chỉ sợ trấn được Tàng Ngư tâm ma của nó dị biến thức tỉnh.

Đến lúc đó chúng ta càng đau đầu."
Y hỏi:"Sao công tử biết nó là ma?"
"Tà khí mạnh như thế nó không là ma thì ta là ma rồi." Doãn Minh Hiểu thuận miệng hỏi:"Ngươi không cảm nhận được sao?"
Y cười xấu hổ:"Đúng vậy." Y không sao cảm nhận được mất thứ ma khí này, cũng lắm là cảm nhận được đối phương có ý xấu với mình thôi.

Doãn Minh Hiểu nhướng mày suy nghĩ:"Nghe danh tiếng y thuật của ngươi cao minh chứ chưa ngươi trấn quỷ tốt.

Lục công tử người không thể dẫn theo một người hữu dụng chút à, tùy tiện mang theo mấy lá bùa rách của tứ đệ người cũng có ích đấy."
"Biết sao được xa người ta lại nhớ, không tập trung được."
Doãn Minh Hiểu hơi nhếch khóe môi khinh thường, không nói gì.

Thanh Hồn nghe thế khóe môi co giật, không tin:"Xùy, mang theo để sai khiến thì có, cái gì cũng đến tay ta hết."
Đạo quang trên trời đã dần nhu hòa, họ cứ vừa đi vừa thảo luận chuyện trấn quỷ Tàng Ngư.


Đột nhiên ngửi thấy trong gió có mùi máu tanh, bước chân mọi người chậm dần lại.

Công Tử Tiếu tinh mắt nói:"Trong lùm cây có người."
Bước chân Công Tử Tiếu dè chừng, chưa kịp đến gần đã bị Doãn Minh Hiểu kéo lại, khóe mắt thấy phi tiêu phóng vào thân cây lực đạo khá yếu.

Mà người trong bụi cây chỉ dùng được chút sức đó đã hộc ra rất nhiều máu, gục xuống.

"Vị huynh đệ này đừng có manh động, ta đến giúp ngươi đây." Miệng y nói thế trong lòng thầm mắng: La Phi Tuyệt nhà ngươi dịch dung lên đây làm cái quỷ gì, chắc không phải xông vào nhà người ta mới bị đánh còn nửa cái mạng chứ.

Người đã mê man không có sức chống cự, y bắt mạch một hồi nói:"Là bị nội thương thôi."
"Nội thương gì, Xích Châu?"
Y ngâm chữ trong miệng, nói:"Không phải Xích Châu, quyền pháp hơi mạnh thôi."
Doãn Minh Hiểu rất không vui:"Trước giờ ta thấy những người được nhặt bên đường đều là kẻ xấu.

Không cướp trái tim thiếu nữ cũng là kẻ thù mấy kiếp lúc sa cơ vô tình được kẻ mình hận nhặt về."
Y không khỏi thấy buồn cười, hình như đúng là như vậy:"Doãn Công Tử vì thuốc thang mà nhọc lòng, hay là lên đó trước đi."
Doãn Minh Hiểu không nói hai lời, phất tay áo dắt người bỏ đi.

Y sau khi mang người ra bờ suối giúp rửa vết thương, đắp lên đó thảo dược mọc quanh núi, tạm thời có thể cầm máu:"Hay là Lục công tử giúp hắn đả thông kinh mạch đi."
"Hắn đã dịch dung." Lục Khuynh Tâm sờ sờ một lúc không tìm ra sơ hở:"Không biết là thứ quỷ gì..ngươi không lý nào không nhận ra?" Hắn cũng không bài trừ người có thân phận dịch dung, chỉ là đối với người trước mặt tự nhiên nảy sinh chút ác cảm, lẽ nào như Doãn Minh Hiểu đây là kẻ thù gì gì đó bị mình nhặt được.

Y định giả vờ ngu ngơ nhưng hắn đã nói thế, đành nói:"Dịch dung thì đã làm sao, lỡ người ta muốn tránh phiền toái, hoặc là có chuyện cần phải che giấu thân phận, chưa chắc là kẻ xấu.

Người có giúp không đây, định sờ người ta đến chừng nào?"
Hắn thở dài:"Đỡ hắn ngồi lại ngay ngắn đi."
La Phi Tuyệt bị thương cực nặng, chỉ còn một chút hơi thở, cũng không biết vì sao trốn thoát được.

Thể chất hư nhược trầm trọng nội công truyền vào không thể hòa nhập với cơ thể, miễn cưỡng lắm mới khiến người kia không nôn máu nữa.

Tuy bị thương nặng nhưng người này giống như được huấn luyện thật kỹ, không để bản thân ở trong trạng thái nguy hiểm kề cận quá lâu.

Tịch Dương hôm sau vừa hiện sơn cốc bên triền núi đen như mực, bóng cây như những con quạ đen người dần tỉnh.

Lúc này Lục Khuynh Tâm đã bị đuổi đi hái chút nấm, bắt cá, hay là kiếm chút hoa quả về ăn.

Hắn không đồng ý sợ người áo đen đang bất tỉnh có ý đồ xấu, y phải trợn mắt nói:"Người muốn ở đây canh hắn cũng được đi, nhưng lỡ ta đi ra ngoài gặp thú dữ thì sao? Người này chỉ còn một hơi thở làm gì được ta chứ?" Nghe thế hắn mới chịu đi.

La Phi Tuyệt ngồi dậy, không nhớ sao mình lại ở đây:"Có chuyện gì?"
"Ai mà biết? Ta nhặt ngươi ở bên đường."
La Phi Tuyệt ho khụ khụ, y liền cho hắn thêm vài đơn dược:"Về chỗ của người trước đi, ta còn có việc.

Đợi lát Lục Khuynh Tâm về lại hỏi lung tung ta không bảo vệ được ngươi đâu."
Nghe thế La Phi Tuyệt chỉ nở nụ cười khinh, ngồi dậy xiêu vẹo bỏ đi.

Thanh Hồn như phủi lớp bụi vô hình trên người, đi tìm Lục Khuynh Tâm.

Hai người họ nghĩ Lưu Ảnh ẩn cư lâu nay nhất định không muốn ai làm phiền.

Lúc này lên núi không chừng sẽ bị hiểu lầm có ý đồ, nếm phải mùi vị của Xích Châu.

Đúng lúc đang lo lắng phía trên có người đủng đỉnh đi xuống, nói với họ vài câu.


Y không khỏi cảm thán:"Người của cổ mộ Quyết Thanh Tuyệt đúng là quen biết rộng quá, có quan hệ làm gì cũng dễ dàng."
"Hèn gì nhắc đến việc lên Mộc Linh nhờ giúp đỡ là tức tốc chuẩn bị ngay, không lo lắng hay e ngại gì cả."
Ai mà biết được cổ mộ Quyết Thanh Tuyệt với Lưu Ảnh quan hệ không hề tệ, hai vị bang chủ vẫn thường gửi thư cho nhau, ban đầu chỉ là thư nặc danh thăm dò do Lưu Ảnh gửi trước, bang chủ bên kia đáp lại vài câu mây trắng nắng vàng nhìn qua không có gì quan trọng.

Tóm lại giao hảo của những vị cao thủ trong giang hồ đôi khi chỉ qua ánh mắt, chén rượu, chuyện gì cũng có xảy ra.

Cứ thế họ gửi thư cho nhau đến nay đã được 20 năm.

Mà ẩn dưới những trang thư kia dùng một loại mực đặc biệt, trong tay họ có thuốc để chữ hiện lên, bên trong đó trao đổi thứ gì không ai biết.

Thanh Hồn cảm thấy đã sống trong giang hồ thì làm gì cũng phải chuẩn bị đường lui, giấu trong lòng một vài bí mật, huống hồ hai người kia còn là người có địa vị khó lung lay, càng phải kín đáo hơn người khác.

Người dẫn đường đưa họ đi qua mấy trận pháp quanh co, Thanh Hồn nhìn bậc thang lên trên Lục Lạc Viện thật muốn ngất xỉu.

Lục Khuynh Tâm cười khổ:"Ngươi còn bị thương, để ta cõng ngươi lên."
Y hừ một tiếng:"Còn biết chủ động dọn dẹp hậu quả mình gây ra à?"
Nếu không phải sau khi nói về chuyện Bách Cốt Chủy hắn tự dưng ra tay thì y đâu có ngã lăn chứ?
Hắn đưa tay véo mặt y:"Ngươi đừng có giận nữa, là người nào nói đang luyện võ công tuyệt thế?"
Y liếc hắn:"Chẳng qua ta lười thôi."
Lục Lạc Viện nằm ở trên núi cao, xung quanh có núi non trùng điệp bao bọc, qua biết bao phen mưa gió, nhìn từ trên cao ai nấy đều bị choáng ngợp bởi một kiệt tác đồ sộ của tạo hóa.

Lưu Ảnh hai bên tóc mai lốm đốm bạc, đượm vẻ phong trần, nhưng gương mặt rắn rỏi lãnh đạm, dáng người cũng rất cao lớn chẳng nhìn ra đã lớn tuổi chút nào.

Ông ta đang nói chuyện với Doãn Minh Hiểu, nghe người báo họ đến cũng không ngoảnh lại nhìn chút nào.

Lúc này mặt trời đang lặn, mây trời như gấm ở trong sảnh nhìn ra có thể thấy bầu trời tươi thắm tựa son.

Nghe họ nói đến Mộc Linh Giáp, Lưu Ảnh đưa mắt nhìn những khóm trúc phượng vỹ dùng chút bí thuật trồng nên, thở dài:"E là không thể..."
Lục Khuynh Tâm nghiêm túc nói:"Vãn bối biết đó là bảo vật trấn sơn..."
"Mộc Linh Giáp đã không kết quả hơn hai mươi năm rồi."
Hắn ngớ cả người...!
Lưu Ảnh chỉ sang dãy núi đối diện mênh mông sóng biếc vờn gió nhẹ, năm sáu gốc cây cực lớn nhô lên trời cao nhìn chẳng khác gì một ngọn núi, nhưng đã già cỗi khô héo chỉ còn cành cây khô quắc hứng gió chịu sương:"Đó là Mộc Linh Giáp, chính ta cũng không biết tại sao thân cây ngày càng thiếu nhựa sống, thu người lọm khọm, dần không ra hoa kết quả nữa.

Cả ta cũng không nhận ra Mộc Linh Giáp kiên cố của tổ tiên truyền lại nữa."
Cách xa như vậy họ vẫn nhìn thấy mấy gốc cây, ông ta nói nó đã thu bé lại so với trước, không biết ngày trước lớn đến mức nào.

Thanh Hồn hơi day trán:"Có thể qua bên đó xem một lát không?"
"Để Sắc Nguyệt, Tử Du dẫn mọi người qua đó."
Y nhìn hai đứa trẻ đi từng bước khập khiễng, lúc họ đi lên thấy hai đứa bị phạt quỳ bên ngoài, nghe đâu là do chỉ lo đánh nhau ở dưới núi để cho người nào đó trốn thoát khỏi viện.

Rõ ràng là hai đứa đã dốc lòng ngăn trở kẻ xấu lên núi, còn người kia trốn thoát không phải do giam giữ quá kém? Mộc Linh không lẽ chỉ có hai thư đồng canh gác thôi sao?
"Hai đứa trẻ này..."
"Hai đứa trẻ?" Hắn nhướng chân mày:"Họ đã mười chín rồi...ngươi chỉ mười tám, ai nhỏ hơn ai hả.."
"Hơ hơ hơ...ta quên mất...." y được hắn còn trên vai cười nói:"Người cũng thật là...ta quên mất mình định nói gì rồi."
Trong lúc Thanh Hồn đi quanh gốc cây Mộc Linh Giáp gõ gõ, Lục Khuynh Tâm ngồi trên một thân cây mục hơi hé môi cười, trên tay còn cầm theo một phiến lá to gói chồi non hắn bẻ dọc đường.

Thấy y tỏ ra nghiên cứu nghiêm túc lắm liền lấy một hòn đá ném y, vênh vênh nói:"Vị thần y thông minh tột đỉnh này đã nghiên cứu ra gì chưa?"
Y khinh khỉnh nhìn hắn phủi bỏ vụn cây mục nát trên áo, không nói chuyện cái cây kia chỉ mấy cái chồi non kia:"Định đem làm gì?"
"Nấu canh cá thôi, không phải ngươi thích sao." Hắn thấy trong viện nuôi rất nhiều cá, xung quanh để rất nhiều trụ đèn không biết có ý đồ gì, trước khi đi hắn đã xin hai con.


"Đổi đi, ta muốn ăn cá nướng."
"Không thành vấn đề."
Y hơi nhướng mày:"Nói như thế là người định xuống bếp hả?" Y hết sức thương tâm:"Thương cho bụng của ta quá."
"Ngươi đúng là không biết điều."
Trong lúc này, hai đứa kia mặt buồn hiu ngồi trên một cành cây nhìn nước hồ bên dưới, lẩm bẩm:"Rõ ràng là cái tên kia đánh đệ bỏ trốn, tại sao chủ nhân lại phạt chúng ta?" Mặt Sắc Nguyệt xị xuống:"Xong việc chúng ta trở về có phải tiếp tục quỳ không?"
Yến Tử Du nghiêng người vớt ánh trăng dưới đáy nước:"Không biết nữa.."
Sắc Nguyệt lấm le lấm lét:"Hay là chúng ta trốn đến khi chủ nhân ngủ hãy về..."
Hắn không trả lời chỉ xuống nước:"Bên dưới có gì kìa." Cành cây đong đưa Yến Tử Du đột nhiên buông tay nhảy xuống dưới nước làm mọi người giật cả mình.

Sắc Nguyệt không biết hắn nói cái gì lạ, tò mò liền nhảy theo, hai người lặn sâu xuống dưới men theo một cái rễ cây dưới nước mà đi.

Cái hồ này họ đã thấy nhiều lần nhưng chưa từng nhảy xuống bên dưới bao giờ, một phần vì nước rất lạnh, một phần vì Mộc Linh Giáp bắt rễ từ đây, không thể tùy tiện làm nước ô nhiễm.

Họ càng lặn càng sâu, Sắc Nguyệt chịu không nổi nắm lấy người trước mặt chỉ lên trên.

Yến Tử Du thấy tức ngực, lo Sắc Nguyệt chịu không nổi đành gật đầu.

Đúng lúc này lại phát hiện một thứ...!
Doãn Minh Hiểu thấy hai đứa trẻ này dù sao cũng là do Lưu bá bá nuôi, trong lòng sốt ruột định nhảy xuống thì hai đứa đó đã ngoi lên, Sắc Nguyệt mặt tái mét:"Bên dưới...bên dưới có rất nhiều thi thể.." dứt lời liền nôn lấy nôn để.

Nước ở đây không thể nhiễm bẩn có khi nào vì thi thể bên dưới mà Mộc Linh Giáp không kết quả.

"Thi thể bên dưới nhìn như đã ngâm rất lâu mà không hề phân hủy, còn có.." tay hắn giơ lên một thứ trong suốt lạnh băng, bảy lá chụm lại loang loáng ánh sáng dưới trăng.

"Thủy Diệp Thất Tâm Thảo?"
"Thi thể?"
"Đúng, không phải một mà là rất nhiều, rất nhiều...càng xuống sâu mặt nước tỏa ra ánh sáng xanh, u lam quỷ dị.

Con còn cảm nhận được mùi u hồn đang gào thét bên dưới."
Lưu Ảnh triệu người biết bày trận pháp bắt đầu bố trí quanh hồ nước đó.

Lại gọi cử người bên ngoài trấn trận, ông cắt máu mình nhỏ vào hình lưu quang vẽ trên mặt nước.

Máu nhỏ xuống đã bị hình vẽ đó hút hết, càng lúc càng nhiều.

Sắc mặt Lưu Ảnh dần trở nên xám ngoét, hai mắt khép hờ, miệng đang khấn chú dần run cầm cập.

Trận pháp vừa sáng lên, mưa to gió ập đến, Lục Khuynh Tâm ngẩng đầu nhìn trời rồi nhìn Lưu Ảnh, cứ tiếp tục e là ông ấy không chịu nổi.

Dần dần dưới hồ sôi ùng ục xáo trộn trên dưới đẩy mấy thứ không sạch sẽ trồi lên


Bình luận

Truyện đang đọc