TA VÀ NGƯƠI CÁCH BIỆT MỘT TRỜI SINH TỬ



Thanh Hồn cảm thấy mệt mỏi cực độ, người liên tiếp bị đả kích, hồi lâu mới tránh cái ôm của hắn: "Chúng ta rời đi thôi, ta cứ cảm thấy sự xuất hiện của Hạnh Lâm hơi kỳ quái."Lục Khuynh Tâm đỡ y: "Ngươi mệt rồi, ta cõng ngươi."Thanh Hồn dựa vào hắn, đột nhiên thấy mọi chuyện quá xa vời.

Một mặt kiệt sức giữ lấy hắn ở bên cạnh, một mặt lại muốn rời đi, đi thật xa, đến nơi nào cũng được.Phía trước có là sương mù hay vực thẳm cũng không sai cả, chỉ cần rời đi.Y nhớ tới những cảnh mình đã mơ, cả đêm dài mơ màng mộng xuân trong hang động.

Yết hầu hơi nhấp nhô mà không thể lên tiếng.Hắn thấy Thanh Hồn chỉ dựa không ngủ, liền hỏi: "Ngươi mơ thấy cái gì?"Mơ thấy cái gì? Gom gọn trong hai từ ác mộng thôi.Do dự một lúc, Thanh Hồn đáp: "Ta mơ thấy Diệu Huyền."Nụ cười gượng trên môi y lạnh băng, nhắc đến lại đau, cổ họng nghẹn ngào."Ca ca ngươi nhất định không sao đâu." Hắn dịu dàng an ủi: "Nếu có chuyện Hòa Phong Thương đã dùng điều đó uy hiếp ngươi rồi, đôi khi không có tin cũng là chuyện tốt.

Huống hồ hai người còn là song sinh, Diệu Huyền có chuyện gì ngươi biết đầu tiên mà."Thanh Hồn hít sâu mong trời xanh đối đãi tốt một chút.Rốt cuộc y vẫn trách móc Diệu Huyền, biết người kia vì mình làm rất nhiều thứ...nhưng vẫn không thể, không sao cảm thông.Không muốn trong lòng loạn lên, Thanh Hồn chuyển sang chuyện khác: "Cái lò hương Dư Dung đưa cho Quách Tôn, lúc đó gấp quá quên giữ lại."Lục Khuynh Tâm biết khi đó y bị dọa sợ kinh hồn, cũng như hắn mơ một giấc kinh mộng kéo dài, sao còn nhớ cái lư hương ném trong huyết trì kia nữa.

Hắn rất muốn hỏi về giấc mơ kia, muốn biết y mơ thấy thứ gì, bỗng chốc lại cười tự giễu.

Có thể y chẳng mơ thấy gì đáng sợ, không phải đã tự mình tỉnh lại sao?"Tính khí tên này rất khó hiểu, lúc muốn dồn người khác vào đường cùng khi lại cho con đường sống.""Khi đó ta nằm mơ đã thấy Hòa Phong Thương."Lục Khuynh Tâm "..." tự dưng trong lòng có suy nghĩ lạ lùng.Y không gọi người kia là Khấu Hòa nữa, Khấu Hòa thật sự đã chết rồi: "Không muốn ta mê muội quá lâu nên vào mộng hù ta một trận.

Người ta đã tặng quà rồi ta cũng đáp lễ đổi hương trong phòng tên quỷ đó, cho gặp ác mộng một phen.""Ta biết mình không tự nhiên tỉnh lại." Nói xong câu này hắn trở nên gượng cứng, hơi phát run."Ta nghĩ Hòa Phong Thương cũng không định giữ ngươi lâu."Hai người cứ đi theo lối mòn, không ngờ có thể rời khỏi vực thẳm đi lên chân núi.

Lục Khuynh Tâm sợ y mệt quá, tìm một nhà trọ nghỉ ngơi.Trong giấc ngủ thần trí y mơ mơ màng màng như khói ngưng tụ rồi lại phân tán, y rốt cuộc là ai?Là Thanh Hải mờ nhạt lặng lẽ như cái bóng đi theo Diệu Huyền, hay là...Hình ảnh quan tài băng không ngừng hiện ra, kí ức không rõ ràng.Mùi máu tanh cùng xương xẩu thô bạo tách ra.Đau.Thật sự rất thống khổ.Y là ai vậy?Giãy giụa hồi lâu vẫn không thể thoát khỏi ảo cảnh, đi loạn một hồi lại phát hiện mình đang ở hang động ẩm ướt, bên cạnh có nước nóng.

Quần áo trên người cởi sạch, bị người ta ôm thân thể ướt đẫm mồ hôi.Đầu y đau quá! Thật sự rất đau.Phải chi mọi thứ đều là giấc mộng hoang đường thì tốt biết mấy.Đột nhiên bị một trận đau đớn tập kích, Thanh Hồn giật mình phát hiện bàn tay mình siết chặt, đốt xương đều đỏ lên hết.Lục Khuynh Tâm ôm y trong lòng, vỗ vỗ: "Lại mơ thấy ác mộng?"Hốc mắt Thanh Hồn đỏ lên, không nói, tim đau như cắt.Ngón tay lướt qua gương mặt y, vuốt tóc mai ẩm ướt: "Ta ở đây, đừng có sợ."Gan phổi trong người y đều đau, vai run nhè nhẹ, hai người ôm sát lặng yên không nói gì.**Hoàng Tuyên nặng nề ngồi bên ghềnh đá nhìn ra thủy triều lên xuống, hoa lá mùa xuân bị gió thổi rơi đầy.

Đến khi nghe tiếng bước chân liền xù lông: "Hừ, biến đi."Thành Kính miễn cưỡng: "Là ta."Hắn biết Hoàng Tuyên mấy ngày nay nổi quạu với Quan Kiến Vỹ, trách người ta không giữ chặt Thanh Hồn để y quay về chốn nguy hiểm.


Sao có thể trách người ta, người muốn đi ai mà cản được.Điều hắn không ngờ là Thanh Hồn dám nhảy xuống vực, trong khoảnh khắc mơ hồ thấy thân ảnh của y vỡ vụn."Ngươi đang bị thương đừng ở đây hứng gió lạnh nữa." Hắn cũng không quan tâm đâu, nếu không phải Tân Dã đang bận rộn thuốc thang trong kia, hắn không thể không có nghĩa khí đối tốt với lục đệ người ta một chút.Bọn họ có ai mà không lo chứ, tam ca còn ở dưới kia, đáy vực khép lại có đào cũng không tìm được người.

Ngoài cố gắng dưỡng sức, lập trận pháp dò tìm Hạnh Lâm, không có cách khác."Ngoài chờ ra ta có thể làm gì? Các ngươi đúng là đồ mang đến tai họa!" Ánh tà dương hôm nay cực kỳ ảm đạm, Hoàng Tuyên ở lì nơi đó tóc bị gió thổi bù xù, người càng thêm bực dọc: "Tại các người mà Thanh Lang nhà ta hết lần này đến lần khác gặp nguy hiểm, đồ vô dụng."Thành Kính cười lạnh: "Vậy thì Thanh Hồn theo bọn ta làm gì? Nếu không có nhị ca cũng..."Hai mắt Hoàng Tuyên đầy lệ khí, chợt đứng dậy, lảo đảo: "Aaaa về rồi."Thành Kính lại thấy sau lưng có một cỗ tức khí hung hãn, không nhịn được quay đầu.Lục Khuynh Tâm đang cõng Thanh Hồn nhưng sau lưng còn có hai người nữa, một cương một nhu, người mặt mày xám đen kia không ngừng tỏa ra sát khí.Hoàng Tuyên chạy đến trước mặt y: "Không sao chứ, hai người này là ai?""Tìm chỗ nghỉ ngơi rồi nói." Thanh Hồn thều thào.Không ngờ hắn lại đưa y về thẳng Nhiếp phủ.Bầu không khí không quá mức ngột ngạt, hầu như những người không thích gặp mặt y đều trốn trong phòng, coi như không thấy.

Mà hai kẻ theo đuôi như Lương Ngôn và Tiêu Tử Khâm cũng đã nghỉ ngơi.Tiêu Tử Khâm đó cứ nghĩ y giấu nghề không chịu cứu chữa cho bằng hữu hắn, cứ bám như hồn ma đuổi hoài không đi.

Họ hết cách đành xem như không nhìn thấy.

Mắt Lương Ngôn đã bị hỏng rồi, độc trong người tích tụ hơn mười năm...Y không phải thần tiên.Quan Kiến Vỹ cẩn thận đánh giá lư hương đang tản ra từng đợt mùi cháy khét, bên trong chỉ còn một lớp tro vụn: "Lư hương này tà khí cực nặng, cả thứ bị nghiền thành bột mịn trong đây cũng là thuốc mê làm từ hồn phách của quỷ, gây ảo giác cực cao."Chu Nhuận Thành mặt hơi tái, trước đó hắn đang hôn mê vị đại phu này có xem qua, châm cứu cho hắn.

Đến khi tỉnh người đã đi mất làm hắn nuối tiếc không thôi.

Người ta là đệ nhất thần y đó, Chu Nhuận Thành vô cùng căng thẳng.Yến Tử Du kính trọng nói: "Khi đó đang ở trong phòng lư hương bạo phát nổ ta vô số quỷ hồn sát khí.

Đẩy người khác ra khỏi phòng, bùa chú khóa ngay cửa giam giữ.

Khi lập trận phá giải vãn bối phát hiện người tạo ra nó ở rất gần."Trong phòng tranh tối tranh sáng, sắc mặt Thanh Hồn nhu nhược: "Là Hòa Phong Thương."Yến Tử Du không biết người đó là ai, lùi lại, đứng cùng với Sắc Nguyệt lắng nghe.

Sắc Nguyệt chỉ khinh khỉnh bĩu môi: "Có chuyện cũng do người lập trận giải quyết, ngươi biết ai làm sao không thấy đứng ra bắt người vậy.

Lúc nào cũng như người bệnh sắp chết, phiền phức."Mây đen đè nặng trong phòng, Lục Khuynh Tâm xua tay: "Chuyện rất dài không cần vội vàng giải thích, trước hết tẩy độc trong người Nhuận Thành ra hết đã."Chu Nhuận Thành dùng tay đỡ trán, trong lúc hôn mê nhìn thấy quá nhiều ảo giác, lông tóc dựng đứng.

Bên cạnh đó còn có sự ôn nhu cả đời không thể giữ lấy lần nữa, nàng đã đến cũng đã đi."Thứ này vừa là độc vừa là giải dược." Quan Kiến Vỹ mờ mịt: "Người này không biết đang tính toán cái gì?"Tro này có thể dùng ngay, Quan Kiến Vỹ mang lư hương ra khỏi phòng, chuẩn bị sắc thuốc, rắc tro.Chu Nhuận Thành nâng cánh tay che miệng ho khụ khụ: "Trong lúc mê man, đệ đã ngộ ra một thứ?""Thứ gì?""Mấy án mạng như Liêu Thu Hà, Diêu Đồng...chúng ta đều tìm hung thủ dựa trên ân oán, sự tiếp xúc của nạn nhân với người khác.

Lại quên mất nếu có kẻ hôn mê người không liên quan, mượn tay giết người thì sao? Đặt ra nhiều nghi vấn chủ yếu muốn chúng ta phân tâm lực lượng."Môi Nhuận Thành xanh trắng, phẫn nộ bi thương: "Chẳng có thù oán gì vẫn mang mạng người ra chơi đùa.

Muốn tìm đầu mối không dễ chút nào."Thanh Hồn chỉ muốn nói vị trước mặt lợi hại quá rồi, nằm mê man cũng nhận ra được mấu chốt."Ý đệ là Hòa Phong Thương đứng sau cà mấy vụ án mạng này?" Lục Khuynh Tâm không nghĩ người này lại góp phần, Mê Nhược, Tàng Ngư, những việc kia đều gây họa lớn, có thể thấy người này muốn quậy sẽ không âm thầm."Có khi nào là vì Tuệ Sinh?" Sắc Nguyệt không thích họ, lúc này đang đứng dựa cột hơi liếc sang: "Ma Nhãn, Tuệ Sinh, Tĩnh Sinh, đều xuất hiện rồi.

Một khi hợp nhất cần rất nhiều máu tươi, án mạng xảy ra rải rác khắp nơi tưởng chừng không có điểm chung, giờ nghĩ lại..."Lục Khuynh Tâm lắc đầu: "Tĩnh Sinh và Ma Nhãn đang ở chỗ Hồng Thiếu Hoài, hai người đó không liên minh đâu.

Muốn cướp sao? Nếu hai người đó đấu nhau thì...Thanh Hồn thở ra, ngắt lời: "Tuệ Sinh cũng đang ở chỗ Hồng Thiếu Hoài.""..."Lục Khuynh Tâm biến sắc: "Không phải ngươi giữ sao? Trước đó ngươi nói đưa cho Hòa Phong Thương, ta không tin lắm.

Sao lại trong tay Hồng Thiếu Hoài rồi?""Ta chôn kiếm bên dưới tháp Hoài Cổ." Thanh Hồn xoa xoa thái dương: "Mới kiểm tra xong, mất rồi."Lục Khuynh Tâm ỉu xìu, vừa trách vừa thở than vỗ trán, lại nói: "Sao ngươi biết là hắn."Thanh Hồn cười lạnh: "Có để lại tên mà, khắc trên đá còn để lại tín vật, rất đắc ý."Không ai biết nên nói gì, thanh kiếm đó không để ở nơi an toàn, gửi Diệu Huyền cũng được.

Tự dưng đem đi chôn, còn ở tháp Hoài Cổ...Nơi đó...Nơi đó...***Dư Dung thấp thêm nến trong phòng, nhìn thấy Hồng Thiếu Hoài phất tay áo lau kiếm, khẽ nói: "Sao người biết nó được chôn ở đó?""Có gì khó đâu chứ, thanh kiếm này đâm chết Bạch Diệp, với tính khí của người kia sẽ mang nó đi tế mộ.

Ta nghĩ đến việc này liền đến đó đào, quả nhiên..." Hắn vuốt lưỡi kiếm trên môi nở nụ cười hăng hái vượt qua sương mù, ôm theo thành quả mình có được: "Chôn trong giếng, dưới lớp bụi tro máu Bạch Diệp từng chảy qua, thật có lòng hahaha."Tiếng cười của Hồng Thiếu Hoài nghe thật man rợ, Dư Dung hơi rùng mình cúi đầu thêm quả khô vào lửa, mùi thơm bốc lên khiến nàng an tâm đôi chút.

Đêm nay u tối, cảm giác thứ gì đó đang kết thành mạng nhện, chụp xuống người nàng.

Nàng cố nuốt xuống, nhẫn nhịn.Mỗi lần nàng vào trong đây đều bị bịt mắt dẫn qua các kết giới cạm bẫy vào tận bên trong mới tháo ra, gần đây hắn thư thả hơn nhiều, nàng hầu như có thể đi lại tự do.


Hóa ra đây là một lăng mộ, bên ngoài có nhiều khối đá không hoàn chỉnh, như tạc người lại như một thứ trận pháp nào đo cần sắp xếp lại.Trong lăng mộ bày biện đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, bên phải một cái bàn nhỏ, bên trái luôn đốt một thau lửa lớn.

Nàng biết các lối đi khác dẫn đến các mật thất rộng hơn, có nơi chứa băng, có nơi để nhiều thi thể.Nàng nhìn người trước mắt, ánh nến lay động còn có sức sống hơn, mày kiếm, sống mũi thẳng, có chút lạnh lẽo."Sao thế?"Nàng nói: "Muốn chuẩn bị chút trà hoa cúc, định hỏi người có muốn uống không?""Bên trong còn Bích Loa Xuân, là của vị khách khó hầu kia." Hắn đang rất vui dễ dàng cho qua mọi thứ: "Mang ra đây."Hồng Thiếu Hoài đang nhắc đến Diệu Huyền, người này đã biến mất rồi.Hương thơm của trà rất nhanh ngào ngạt, Hồng Thiếu Hoài nhìn nàng chợt mơ màng nhớ nắng rọi qua tán cây, bỗng thấy cô độc.

Đây là nơi hắn ở, người kia sẽ là người phụ nữ của hắn nhưng hắn vẫn cô độc.Càng nghĩ càng xuất thần, lại nhìn lò lửa đầy quả khô: " Hình như nàng rất thích mấy thứ này.

Còn thích hoa hải đường nữa, vậy mà luôn mang theo một túi huân y." Hắn giơ bàn tay ra, khớp xương rõ ràng đón lấy chén trà: "Thích hải đường ta sai người trồng cho nàng."Nơi này có chỗ nào trồng hoa, dù là trong chậu đi nữa không có ánh mặt trời, sẽ chết rất nhanh: "Không thích lắm, khăn tay là do mẫu thân tặng thôi."Nàng không muốn nhắc từng có người nữ nhi thích hải đường, cũng rất thích hắn.

Giờ đã lên kiệu hoa rũ bỏ hết những tơ tình trước kia.Ánh mắt hắn hơi thất vọng: "Mỹ Tiếu, sắp sinh rồi nhỉ?"Nàng mơ hồ thấy có chút ôn nhu, như có sét trên đỉnh đầu chợt cười lạnh trong lòng, nàng điên rồi hắn ôn nhu cái quỷ gì?"Để ta trồng mấy bồn gửi tới."Ánh nến trong phòng ấm áp, mùi hương trong thau lửa không ngừng tỏa ra, thứ này có tác dụng an thần ngủ ngon.

Chợt nói: "Nàng có phản bội ta không?"Dư Dung không phản ứng kịp, hỏi: "Hả?"Tàn lửa bay loạn, hắn xua tay: "Nấu mì đi, ta đói rồi."Lăng thất không có nhiều đồ, hắn thường xuyên ăn mì sợi.Gần đây hắn hay gặp ác mộng nhớ về chuyện xưa, như là trước khi tu luyện Nhiếp Hồn Thuật, như là chuyện ở Nhiếp phủ.

Nếu không phải có người giở trò trong cơm canh thì nhất định hắn điên rồi.Tuy Dư Dung làm như không quen biết Hòa Phong Thương, nhưng chuyện nàng chịu đến chỗ Nhan Lệ dò hỏi rất lâu, thậm chí xong việc mới báo cho hắn biết.Trong mắt hắn có gì đó lập lòe, mơ màng, nỗi nghi ngờ điên cuồng trút ra, bao trùm tim phổi đầu óc hắn.Túi thơm của nàng, có vấn đề.Mây đen nặng nề phủ.Lạnh thấu xương.Cuồng phong thê lương mà gào thét, vuốt quỷ thò ra bóp cổ hắn.

Không ít lần nảy sinh đề phòng, như việc võ công của nàng khi trăng tròn mới dùng được, là bị áp chế.

Hòa Phong Thương rất giỏi dùng chú này, cái tên Tử Nguyệt đã có từ lâu, họ biết nhau không phải ngày một ngày hai.Hồng Thiếu Hoài khép mắt lại, chợt nhớ đến người cũng thích hoa hải đường, thường làm kẹo cho hắn ăn.

Hắn không thích đồ ngọt nhưng vẫn ăn.Đến khi hắn đưa Nghê Thường về nhà vẫn giữ lại cây trâm cài mua tặng người kia.

Bởi vì hắn chưa từng muốn làm tổn thương muội ấy, đáng ra phải nên từ chối.

Nhưng mà, hắn hận, hận một người vô cùng.

Làm nhiều việc như thế, từ bỏ tương lai sáng lạn đi vào con đường nhập ma.

Vậy mà một câu an ủi cũng không có, luôn nhìn bằng ánh mắt dè dặt nghi ngờ.

Tâm hắn sợ vạch trần ngày càng loạn, ma tính như tằm ăn rỗi tiến sâu vào trong cơ thể.Không quay đầu kịp.Hồng Thiếu Hoài hận người kia chưa từng nhìn hắn lâu một chút, tựa như xem thường luôn gạt hắn qua một bên.

Hắn hận tình cảm của mình trao nhầm chỗ, đánh mất tất cả.Không biết từ bao giờ ánh mắt Hồng Thiếu Hoài mang theo sát khí, nhìn ai cũng căm phẫn.

Nghê Thường thích Nhiếp Trạch Dương sao? Nam thanh nữ tú nói nói cười cười, đang nhắc về cái gì?Lẽ nào Nhiếp Trạch Dương thích nàng ta rồi, để nàng ta nương tựa, nhiều lần cứu giúp.

Hừ, ta thua trắng rồi sao để các người vui vẻ hạnh phúc được.Hủy hoại hai kiếp người nhấn vào bi thương, Mỹ Tiếu cũng được, Nghê Thường cũng được.Sau đó hắn cũng nhận ra, Lục Khuynh Tâm thích Nhiếp Trạch Dương, một lời cũng không dám nói.

Trong đầu hắn nảy sinh hận ý xấu xa, ta đã không có được, các ngươi đừng hòng.Nhưng mà...Đêm đó mưa gió gào thét, có chút ngoài ý muốn xảy ra.Máu tươi loang lổ...Nhưng hắn chưa từng thấy hối hận, vậy mà gần đây cứ mơ về chuyện cũ.Ngập ngụa trong thống khổ, bệnh thật rồi.Hắn có được thứ mình muốn rồi, kiếm, Ma Nhãn, đẩy người hắn ghét vào đường cùng haha.Nhưng hắn cũng mệt nhiều hơn, bị người ta lợi dụng, xem như quân cờ.Dư Dung quay lại, bóng nàng hơi đung đưa, đầu hắn liền tê.Hắn ngồi dậy ăn bát mì, khói mỏng phả vào mặt.Dư Dung rất nhanh nhẹn, không nói thêm lời nào đã mang hạt giống hải đường đi trồng.Ngày ngày chăm bón tưới tiêu cho kịp ngày lên cây, miệng cứ lẩm bẩm hát tuổi xuân qua đi không thể trở lại.

Bồn hoa được lau đếm bóng loáng, lúc này nàng thêm nhiều phần dịu dàng.


Đột nhiên Hồng Thiếu Hoài nghĩ thông, có lẽ nàng không thích hắn, chán ghét hắn, nhưng lại muốn ở cạnh hắn, để hắn bảo vệ.Nàng chỉ muốn sống sót, sống tốt thêm mà thôi, điều này không có gì sai."Lên cây non rồi à, đẹp lắm.""Còn chưa có thể ra hoa, đẹp cái gì chứ?" Nàng tưới thêm chút nước rồi để ở nơi có ánh mặt trời, rửa tay nói: "Thu hải đường này mùa thu hoa mới nở, lúc tặng e chỉ có cây với lá xanh.""Nàng giữ lại đi, hôm đó tùy tiện chọn mấy món đồ bên ngoài gửi là được.

Có thời gian ta cùng nàng đi chọn trang sức mới."***Màn đêm buông xuống, Tiêu Linh đang ở cạnh hầu Hòa Phong Thương đọc sách.Rất nhanh nữa người này có thể vì hoa sen nở rộ mà tươi cười.Hòa Phong Thương nhạy bén với ánh mắt, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi đang nhìn gì?""Thuộc hạ đang nghĩ Thanh Hồn đã kiệt quệ khí lực dần rồi, chút trấn định kia chúng ta có nên đẩy một cái không?"Hòa Phong Thương cười nhàn nhạt: "Đúng là đến lúc rồi, Hồng Thiếu Hoài đã có thứ mình muốn rồi, gần đây bắt đầu nhàn rỗi yêu đương.

Vẫn là để ta thổi gió vào." Ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, lông mi run rẩy tựa hồ đau đớn."Không muốn cũng phải đạp y xuống vực."Trời mưa.Cơn mưa xuân tầm tã, triền miên kéo dài."Giết y quá dễ nhưng ta muốn cả trong tâm y cũng không phản kháng nổi."Hòa Phong Thương không thể lùi bước, tay dính máu thì đã sao, phảng phất như mộng, không thể quay về.Quanh người thoáng chốc nổi cuồng phong, bày giấy bút viết một phong thư.***Thanh Hồn đang ngủ mê man bên đống ghi chép của Chu Nhuận Thành.

Là ghi chép về những án mạng cùng bất thường xảy ra gần đây trong giang hồ.Ý thức của Thanh Hồn rất dễ tan rã, mấp máy môi gọi tên Lục Khuynh Tâm.Nhưng lúc này người kia đã ra ngoài, trong cơn mưa xuân lất phất cỏ cây quanh tháp đều ẩm ướt, thoang thoảng mùi bùn đất.Nước mưa trên tán ô của Lục Khuynh Tâm nhỏ thành chuỗi, lo lắng chuyện cũ, tâm như loạn lên.

Hắn đi lên các bậc đá phủ đầy nước mưa cùng rong rêu, tháp Hoài Cổ đã đổi đến nơi khác xây dựng, chốn này lâu rồi không ai đến thăm.Từng hạt mưa phớt qua má, lạnh đến bước chân nặng nề.Con đường núi này, đi qua rất nhiều lần.

Lần nào mặt cũng thấm ướt, không vì mưa cũng vì khóc.Mở cổng ngoài của tháp, trong đêm khuya vang lên tiếng kẽo kẹt rất rõ, sắc mặt tái nhợt, tóc dính bên mặt.Mưa vẫn không ngừng rả rích ướp nhẹp thảm cỏ, Lục Khuynh Tâm nhảy xuống giếng."Đệ đã đào mộ rồi, chỉ còn chờ chôn người thôi.""Kẻ đứng sau nên đền mạng rồi."Trong giếng lặng ngắt như tờ.Gương mặt hắn gầy gò, đôi mắt đỏ sậm nhìn đống tàn tro, ánh mắt Lục Khuynh Tâm rất trầm tĩnh, có vẻ hơi tịch mịch: "Rất nhanh sẽ đưa người chôn theo nhị ca, hãy chờ ta."Hắn cúi đầu lập một lời thề.Gió như tiếng nhạc tiễn đưa, người hắn run nhẹ gần như vỡ vụn.Khi Lục Khuynh Tâm trở về Thanh Hồn đã ngủ say, tóc tai xõa tùy ý.Hắn phát hiện tóc y ngày càng dài, cũng mềm hơn, chạm vào cứ mát lạnh như nước, nhiều lúc hắn có cảm giác như đang sờ vào tảo biển, chỉ cần mạnh tay sẽ tan thành nước.Lục Khuynh Tâm đắp chăn lại, dường như nhớ đến cái gì đó, đốt thêm hương.Thứ này Quan Kiến Vỹ kê giúp y an thần, ngủ ngon.Ánh mắt hắn nhìn người trên giường vừa u tối vừa mang theo nhiệt độ nóng rực.Sáng sớm trong phòng tĩnh lặng, Thanh Hồn bị mùi cháo thơm đánh thức.

Lục Khuynh Tay chống tay bên bàn nhìn bình sứ đựng cháo trong nồi giữ ấm.Thấy y tỉnh hắn đi lại đỡ người, thở dài: "Ngươi lại bệnh rồi."Cháo cho nhiều gừng non, tính ấm xua hàn, mùi vị vừa phải Thanh Hồn có hơi nghi ngờ nhưng không nói.

Lục Khuynh Tâm nói: "Hừ, nhìn cái gì mà nhìn, là Hoàng Tuyên nấu cho ngươi đó."Nồi cháo của hắn đã khét lẹt, biến thành một đống tro.

Chỉ mới rời đi một chút thôi mà đống đồ kia có cần không nể mặt thế không? Hừ!"Cũng đúng, ngươi nấu dở ẹt ai mà thèm ăn."Hắn rất muốn đem nồi cháo ném ra ngoài.Thanh Hồn ăn thêm một muỗng nữa, chợt mặt hơi tái, một muỗng rồi một muỗng, rồi thở dài.

Khứu giác của y lúc có lúc không, giờ cả vị giác cũng...Vừa rồi vẫn còn chút mùi vị thoáng đó đã nhạt nhẽo như sáp nến, tiếp tục mắc kẹt ở hồng trần tàn tạ này mãi không phải là cách.Thanh Hồn đã không còn thấy quá nhiều mất mát nữa, nếu có..y sợ không nấu được canh hoa mai, canh cá hồi nấu hoa hiên mùi vị như xưa nữa.

Y nhớ chén canh hoa mai mình nấu, lúc đó lòng hắn tràn đầy nghi ngờ về nàng nhưng không nói, âm thầm đổ đi.Y lẳng lặng buông thõng tay xuống, mọi thứ mù mịt quá."Bên hồ Vân Giác đang có lễ chơi thuyền hoa."Y cười khổ: "Cái hồ xui xẻo đó cũng có người đến?""Tàng Ngư đã bị diệt trừ rồi họ đi chơi thì có sao, ngươi mau hết bệnh ta dẫn ngươi đi.""Chúng ta tranh thủ đi thôi, mấy ngày sau còn phải tập trung đối phó người khác.

Chính là ngày Phàn Duy Đình xuất hiện, ta cứ thấy ngày hôm đó nhất định xảy ra chuyện."Thanh Hồn khoác áo dày che chắn mình trước gió, muốn đi tới hồ phải đi ra rừng hoa lê, hoa hạnh, lúc này tán cây xanh mướt nụ hoa e ấp hé nở, xa xa nghe tiếng hát vọng lại.

Tình ý trong giọng hát làm say lòng người, trời đất rạo rực.Y nhìn thấy mặt hồ dập dềnh đầy hoa, hai bờ xanh xanh đỏ đỏ, ánh nắng ban mai rơi rớt chênh chếch nhuộm khắp nơi.

Không ít người trải khăn ngồi dưới gốc cây ăn uống, trò chuyện, ngâm thơ.Lục Khuynh Tâm đã thuê thuyền nhỏ nhưng chưa vội dùng, tìm tán cây mát bày biện đồ ăn mang theo, còn có mấy bò rượu hoa đào."Mấy vò rượu này ngươi vẫn giữ sao?" Đây là khi Thanh Hồn chữa mắt ở chỗ Công Nghi Lăng đã ủ, thầm nghĩ sau chuyện Bạch Diệp hắn không đập hết thì hơi kỳ quái."Ta không giữ được sao?"Không khí tỏa mùi hương thơm ngát, đồ ăn rất nhiều rượu cũng thơm.

Thanh Hồn uống mấy ngụm cho ấm người, chợt nói: "Không uổng ta xin nhiều hoa đào ở núi Nhàn, hương vị rất đặc biệt."Trong đầu y tưởng tượng thử khung cảnh ở đó, trăm dặm hoa đào, bạch đào nở rộ, ngào ngạt đưa hương.

Khi thời tiết đẹp ánh dương nhuộm vàng, hươu hạc bên ngoài chạy nhảy vui đùa.

Ngồi trên triền núi, dõi mắt nhìn về phía chân trời, cảm nhận gió trời lồng lộng thổi cả biển hoa xanh biêng biếc dập dềnh, lúc mờ lúc tỏ.Khi ở núi Nhàn y không nhìn thấy nhưng tiếng đồng dao bên ngoài vẫn nghe ra rả, tiếng hát núi rừng hòa cùng sức sống người dân dang dở từ ngàn năm, hòa tấu mãi không dứt."Có thể quay trở lại không?"Hắn không nghe kịp, hỏi: "Trở lại cái gì?""Trở về núi Nhàn, nghe nói nó bạch đào nở xuyên suốt ta muốn trở lại xem."Lục Khuynh Tâm lặng đi một chút, tự dưng gượng gạo: "Xong chuyện ta sẽ dẫn ngươi đi."Nhưng không ai biết chờ đợi mãi, cứ ngỡ thế nào cũng sẽ có cơ hội, không hôm nay thì ngày mai...nào ngờ bình minh nơi chân trời không thấy, bóng đêm theo suốt một đời.Thanh Hồn tươi cười theo hắn lên thuyền, bên trên có cá sốt y thích, bánh trôi chưng rượu hoa quế, thuyền trôi lênh đênh nghe tiếng hát êm dịu trên sông, hai bên bờ đương độ trăm hoa đua nở, khiến người ta bồi hồi.Ánh mắt Thanh Hồn tan rã ra, bi thương chôn sâu kín, đã có thứ gì đó hóa tro.Thanh Hồn như lạc trong mộng, thấy mưa lất phất nặng hạt trong đêm nghe tiếng ai khóc thê lương, âm thanh như bóp chặt lấy tim phổi, thê lương không điểm dừng.Khi đó y không nhận ra.Không thể hóa thành bích dù che kiếp người ảm đạm.Ngần ấy thời gian, sau hồi hoang lương ảo mộng, buồn vui nghi kỵ Thanh Hồn chợt nhận ra ấm lạnh đã qua từ lâu, thứ mình cần đã có được từ lâu.Có thể trở về không? Nguyện vì một người trở lại..


Bình luận

Truyện đang đọc