TA VỚI SƯ MÔN KHÔNG HỢP

Edited by Hari.

Quý Tu hít một hơi thật sâu, mới khắc chế được đám gân xanh trên trán.

"Ta là Quý Tu. Nhị sư huynh của ngươi."

Khi hắn nói đến chữ cuối cùng, cơ hồ đã nghiến răng nghiến lợi.

Bạch Lang sửng sốt một chút, phản ứng lại, cười lạnh:

"Nhị sư huynh? A, ngươi đừng gạt ta, nhị sư huynh còn ở Thái Thanh Tông, sao sẽ đến Ma Vực. Ngươi tên ma ngu ngốc này, nói dối cũng không chuẩn bị bản thảo."

Bạch Lang bị phong bế tu vi, cửa lại bị khóa, cho nên nàng không nhìn thấy phía ngoài cửa. chỉ cho rằng bên ngoài lại có tên Ma tộc không có mắt nào muốn lừa nàng.

Giọng nói của nàng mười phần trào phúng.

Sau đó Quý Tu rút kiếm, đột nhiên chém đứt xích khóa trên cửa phòng.

Xích nguyên bản được đúc từ huyền thiết ở dưới kiếm của Quý Tu thập phần yếu ớt.

Sau khi tóe lên một ít hoa lửa, hai vòng xích khóa rốt cuộc bị mở ra.

Bạch Lang đang chuẩn bị hỏi ngươi muốn làm gì, vừa nhấc đầu lên thì thấy được đúng là nhị sư huynh.

......

Trong không khí một mảnh tĩnh mịch.

Nghĩ đến lời nói vừa rồi của mình, Bạch Lang một trận xấu hổ: "Nhị sư huynh, thật là ngươi a."

Nàng dừng một chút, lại bổ sung: "Ý của ta vừa rồi là nói, ngươi có thể tới thật tốt quá!"

Hai người mặt đối mặt.

Quý Tu nguyên bản đuôi lông mày lạnh nhạt, nhưng lúc này nhìn bộ dáng Bạch Lang chột dạ khi làm sai, nơm nớp lo sợ nhìn hắn, không khỏi nhướng mày: "Ta thấy ngươi ở Ma Vực thật cao hứng."

Bạch Lang:......

Nghĩ tới chuyện vừa rồi mình còn không nhận ra nhị sư huynh, Bạch Lang cảm thấy lời này của nhị sư huynh có chút mùi vị âm dương quái khí.

Nàng ho nhẹ một tiếng, khi nhị sư huynh còn muốn tóm lấy chuyện này nói thêm cái gì đó, thình lình nặn ra một giọt nước mắt cá sấu.

"Nhị sư huynh, may mắn ngươi tới. Sư tôn đã sắp không xong rồi!"

Bạch Lang than thở khóc lóc, đem sự tình ngày hôm qua phát sinh nói một lần.

Bất quá không nói đến sự tình hô hấp nhân tạo.

Chỉ nói sư tôn bỗng nhiên té xỉu, hiện tại còn chưa tỉnh lại.

Quý Tu trước khi tới, cũng mơ hồ biết Yến Phất Quang ở Ma Vực.

Nhưng hắn không nghĩ tới Yến Phất Quang sẽ bị thương.

Hơn nữa lại gặp được Bạch Lang.

Biết chuyện khẩn cấp, hắn lúc này cũng không thể lại so đo chuyện vừa rồi với Bạch Lang, chỉ có thể nhăn mi hỏi: "Sư tôn hiện tại ở đâu?"

Bạch Lang chỉ chỉ giường.

Màn đen che trên giường, thấy không rõ cảnh tượng bên trong.

Quý Tu nhíu nhíu mày, tiến lên kéo màn che ra.

Kết quả bên trong cái gì cũng không có.

Sao lại không có ai?

Hắn vừa nghĩ đến có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không.

Bạch Lang dường như mới nhớ tới nhắc nhở.

"Nhị sư huynh, ở dưới gầm giường. Ta sợ có người tới phát hiện ra sư tôn, liền đem hắn giấu ở phía dưới."

Quý Tu nhíu mày cong lưng, quả nhiên...... Ở trên mặt đất dưới gầm giường thấy một người.

Bất quá, kia tuy rằng nói là người, nhưng cũng đã không thể đơn thuần gọi là người.

Yến Phất Quang nằm dưới gầm giường, cả người bị bọc bằng một tấm mành màu trắng, bọc rất chặt.

Toàn thân trên dưới chỉ lộ ra một đôi mắt.

Nếu không phải Quý Tu đã được cho biết trước đó là ai, tuyệt đối sẽ không nhận ra cái đống này là...... sư tôn.

Hắn trầm mặc thật lâu, nhìn bộ dáng sư tôn hiện giờ, bỗng nhiên cảm thấy chuyện mình vừa rồi bị không nhận ra, cũng chẳng có gì to tát.

"Sư huynh, ngươi thấy chưa?"

Bạch Lang còn ở bên ngoài hỏi.

Quý Tu mím môi nói: "Thấy, ta trước...... đỡ sư tôn ra đã."

Hắn vừa lên tiếng xong liền đem nam nhân bị bọc giống như cái bánh chưng kia đỡ ra ngoài.

Bạch Lang ở một bên khom lưng nhìn, trong lòng nghĩ may mắn có nhị sư huynh tới.

Yến Phất Quang khi đó bởi vì bị Tiểu Bạch Long tức chết, đã đem thức hải hoàn toàn chăm chú vào việc áp chế tử khí, không chú ý đến bên ngoài nữa.

Lúc này cũng không biết bộ dạng này của mình cư nhiên bị Quý Tu thấy được.

Quý Tu đem sư tôn từ dưới gầm giường lôi ra, biểu tình lần đầu tiên có chút cổ quái. khi đứng lên, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Ngươi...... vì sao phải đem sư tôn bọc thành như vậy?"

Nghe Bạch Lang nói, sư tôn chỉ là vết thương cũ tái phát hôn mê bất tỉnh.

Bọc thành như vậy...... Quý Tu thật sự không thể lý giải.

Bạch Lang chớp chớp mắt, không hiểu hắn vì sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nói: "Ta lo lắng có người tới nhận ra sư tôn. Bọc thành như vậy, bọn họ sẽ không biết hắn là Phất Quang chân quân."

"Thế nào, ngụy trang có phải rất lợi hại hay không?"

Quý Tu:......

Trán hắn giật giật, có chút lo lắng khi sư tôn tỉnh lại Tiểu Bạch Long này có khi nào sẽ bị đánh chết.

Nhưng dưới ánh mắt vô cùng chân thành của Bạch Lang, hắn vẫn lựa chọn nói sang chuyện khác.

"Bây giờ ta sẽ phá cái viện này, ta mang theo sư tôn, chúng ta cùng nhau rời đi."

Huyền y thanh niên thần sắc nghiêm túc, tay cầm kiếm cũng nắm chặt.

Bạch Lang nhìn sư tôn, cảm thấy lưu lại nơi này cũng không trị thương được. Làm cho sư tôn hôn mê chính là tử khí, còn không bằng trực tiếp đi Phong Nguyệt Thành đâu.

Hơn nữa...... đám Ma tộc ở đây nhìn qua đều là bộ dáng ngốc hề hề.

Cùng nhị sư huynh đối mắt, Bạch Lang liền nói: "Được a, được a. Chúng ta đây thừa dịp tên Ma tộc kia chưa quay lại, chạy nhanh đi thôi."

Tiểu Bạch Long ngữ điệu đặc biệt nhẹ nhàng, vừa nhìn liền biết ở Ma Vực không có chịu ủy khuất gì.

"Đi thôi."

Quý Tu nhẹ nhàng thở ra, khom lưng khiêng sư tôn lên vai.

Hắn vừa muốn dặn dò Tiểu Bạch đi nhanh một chút, liền cảm nhận được một cỗ hơi thở đặc thù.

Đã từng là một phần của kẻ kia, cỗ hơi thở kia đối với Quý Tu đã quá quen thuộc.

Hắn sắc mặt cực xấu, trong nháy mắt đã nhận ra chủ nhân của hơi thở này.

—— Thiên Thần.

"Sư huynh, hình như có người tới!" Bạch Lang cũng mở to hai mắt.

......

Thiên Thần Ma Tôn mới từ hàn đàm đi ra, nghĩ đến Yến Phất Quang cũng tới Ma Vực, bước chân vừa chuyển, liền tới chỗ giam giữ Bạch Lang.

Nàng là đồ đệ của Yến Phất Quang.

Nếu người nọ thật sự tới nơi này, chắc sẽ không bỏ qua nàng đi.

Thiên Thần nghĩ như vậy, ở trên đường gặp được tiểu ma đi ra ngoài lấy cơm.

Tiểu ma kia nơm nớp lo sợ, dọc theo đường đi còn nhắc mãi cái gì đó, sợ đồ trên tay sánh ra ngoài.

Hắn mới đầu còn không nhìn thấy Thiên Thần.

Khi cúi đầu thấy ám văn quen thuộc trên áo choàng, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng quỳ xuống: "Tham, tham kiến Ma Tôn."

Thiên Thần nhìn hắn một cái, lại nhìn đồ ăn trong tay hắn, nhíu nhíu mày: "Ngươi là ma hầu thủ thành ngục?"

Tiểu ma lập tức gật đầu.

"Vâng, thưa tôn thượng."

Lo lắng tôn thượng nghĩ rằng hắn trốn việc, hắn lập tức giải thích: "Tôn thượng xin đừng hiểu lầm, là tên ma long trong thành ngục muốn ăn, ta mới đi lấy."

Hắn tay trái cầm đồ ăn, tay phải bưng một cái thùng lớn.

Thiên Thần vốn còn muốn nói cái gì, nhưng thấy ma thi này bộ dáng lung lay tùy thời có thể lăn đùng ra, không khỏi nhíu nhíu mày: "Dẫn đường, bản tôn cũng phải đi thành ngục."

Ma thi lập tức đứng dậy.

"Vâng, vâng."

Hai người một trước một sau đã đi tới cửa.

Mắt thấy người càng ngày càng gần.

Quý Tu sắc mặt lạnh lùng, chuẩn bị rút kiếm.

Bạch Lang lại cái khó ló cái khôn.

"Đúng rồi, có cách rồi. Sư huynh, ngươi cùng sư tôn trước trốn ở dưới gầm giường đi. Đợi người đi rồi chúng ta lại rời đi."

Ở trong lòng Bạch Lang, tuy rằng sư huynh rất lợi hại, nhưng nơi này dù sao cũng là Ma Vực, người tới còn là Thiên Thần Ma Tôn đó.

Bọn họ vẫn nên tạm tránh đi.

Nàng sốt ruột một tay đem sư huynh cùng sư tôn đẩy mạnh xuống dưới gầm giường.

"Không còn kịp rồi, sư huynh ngươi che dấu khí tức đừng nói chuyện a."

Quý Tu còn chưa kịp lên tiếng đã bị nghẹn lại, mắt thấy Bạch Lang đã kéo màn che lại, mà lúc này tiếng bước chân bên ngoài đã vang lên.

Hắn đành phải mang theo Yến Phất Quang cùng nhau trốn dưới gầm giường.

Khi Thiên Thần tới đây, phát hiện thành ngục này có chút không đúng.

"Di, ta nhớ rõ lúc trước trên cửa không phải có hai thanh khóa sao? Sao lại không thấy?"

Ma thi mang đồ tới thấy vậy thì lầm bầm lầu bầu.

Thiên Thần lại không ngốc như hắn, mơ hồ đoán được một chút.

Hắn nhíu nhíu mày, đi tới trước cửa.

Vừa rồi xác thật là có người tới.

Cũng không biết hiện tại người còn ở đây không.

Thiên Thần lập tức đẩy cửa ra, muốn đi vào phòng. Kết quả vừa đẩy, thiếu chút nữa không đẩy ra.

Hắn ánh mắt hơi lóe, dùng chút sức lực, chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng.

Cửa phòng chậm rãi mở ra.

Bạch Lang lúc này đã đem sư tôn cùng nhị sư huynh che đi.

Nàng ngồi ở trên ghế, thập phần bình tĩnh lướt qua Thiên Thần nhìn về phía tiểu ma phía sau hắn.

"Ngươi đều đã mang hết đồ đến sao? Nhanh lên, ta sắp chết đói rồi."

Ma thi nhìn tôn thượng liếc mắt một cái, thấy hắn không phản đối, liền vội vàng buông thùng tắm bắt đầu xếp đồ ăn lên bàn.

Khi vào cửa, Thiên Thần đã dùng ma tức dò xét chung quanh, lại cái gì cũng đều không có.

Hắn nhíu nhíu mày: "Ngươi ở chỗ này một mình?"

Khi hắn nói chuyện, gương mặt có vài phần tương tự Quý Tu kia nhìn Bạch Lang.

Bạch Lang trong lòng lộp bộp một chút, trên mặt lại thập phần tự nhiên: "Không thì thế nào nữa?"

Thiên Thần trên mặt ủ dột, lúc này mày nhăn lại rất có vài phần cảm giác áp bách.

Sau khi Bạch Lang lên tiếng, hắn trực tiếp chắc chắn nói: "Nơi này có người."

Hắn quay đầu: "Ngươi đem người giấu ở chỗ nào rồi?"

Đây là đang muốn tra xét nàng?

Bạch Lang cũng là người trải qua sóng gió, sao có thể bị hắn dễ dàng tra được.

Nàng nhíu mày nói: "Người nào? Cả căn phòng này không phải chỉ có ba người chúng ta sao?"

Đợi đã.

Tên ma thi mới vừa xếp đồ ăn xong nơm nớp lo sợ đứng ở sau Ma Tôn bỗng nhiên ý thức được cái gì.

"Ba người?"

"Vậy, vậy tên ma binh cùng tới với ta kia đâu?"

"Hắn, hắn đã chết sao?"

Hắn không nói Bạch Lang còn kém chút đã quên nhị sư huynh là đóng giả ma binh tiến vào.

Trong nháy mắt nàng không kịp phản ứng lại.

Thiên Thần lúc này cũng đã bắt được trọng điểm.

Còn có một người.

Ánh mắt hắn đột nhiên sắc bén, bỗng nhiên phóng thích uy áp, bao phủ toàn bộ căn phòng.

Cái bàn trước mặt bị uy áp khổng lồ đè sập.

Mắt thấy uy áp sắp tiến về phía giường.

Thiên Thần ánh mắt chuyển hướng Bạch Lang: "Ngươi tránh ra."

Tiểu Bạch vừa thấy người này cùng đám Ma tộc ngốc nghếch lúc trước không giống nhau, không theo kịch bản của nàng.

Trong lòng nôn nóng, đành phải cắn răng lấy ra một thứ, để tại yết hầu của mình, chuẩn bị tạm qua ải này rồi nói tiếp.

"Ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ a, bằng không ta sẽ tự tử ngay tại đây. Ngươi đừng hòng nghĩ lấy ta đến uy hiếp sư tôn."

Nàng vốn muốn lấy một thứ sắc nhọn.

Nhưng không nghĩ tới lại cầm ra...... long đan tròn tròn.

Tiểu Bạch Long cầm hạt châu đứng ở chỗ đó không hề có sức thuyết phục.

Khí thế trên người Thiên Thần dừng một chút, quỷ dị nhìn nàng một cái.

Bạch Lang:......

Thôi bỏ đi.

Tương kế tựu kế đi.

"Ngươi còn tiến lên phía trước ta sẽ tự tử. Đến lúc đó, ngươi không chỉ không có người để áp chế. Phụ thân ta với sư tôn cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Tiểu Bạch Long hung tợn nói.

Thiên Thần giật giật khóe miệng, không rõ Yến Phất Quang tại sao có thể dạy ra được một con rồng như thế này, hắn xem nhẹ lời nói của nàng, trầm giọng hỏi:

"Sư tôn ngươi ở đâu?"

"Tên ma binh kia là ai?"

Thiên Thần đã nhận ra, Quý Tu nằm dưới gầm giường nắm chặt kiếm, chuẩn bị tùy thời ra tay.

Nhưng vào lúc này, cảm nhận được Bạch Lang gặp nguy hiểm, Yến Phất Quang cũng tạm thời từ đoàn tử khí kia thoát ra, đạt được quyền khống chế thân thể ngắn ngủi.

Bởi vì trước đó không nhìn bên ngoài, khi cảm nhận được bên cạnh có người, Yến Phất Quang liền nghĩ là Bạch Lang.

Hắn mới vừa thả lỏng quay đầu lại, kết quả ở trong không gian đen như mực nhìn thấy...... Quý Tu.

Quý Tu cảnh giác nắm kiếm, khi nghe thấy thanh âm, trên người sát khí bốn phía.

Kết quả lại thấy bánh chưng...... mở bừng mắt.

Sư, sư tôn?

Trong không khí một trận trầm mặc.

Lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận kinh hô.

Huyết long đan bị Bạch Lang cầm trong tay cùng Thiên Thần giằng co bỗng nhiên thoát khỏi tay nàng, như chịu cái gì lôi kéo, tản ra hồng quang, đột nhiên, chui vào trong miệng Bạch Lang.

Thiên Thần nghe được dưới gầm giường bỗng nhiên truyền đến thanh âm còn chưa kịp tra xét, lại thấy Bạch Lang kinh hoảng thất thố che lại miệng mình.

Đợi đã, đã xảy ra chuyện gì?

Nàng mới vừa ăn huyết long đan?

Nàng trong lòng cả kinh, sau một trận choáng váng, lại cảm thấy một trận máu gà xông thẳng lên đầu.

Linh khí trên người bạo động làm cho Bạch Lang ở trước mắt bao người, bỗng nhiên biến thành nguyên hình, thét dài một tiếng.

Sau khi huyết long đan chui vào trong người, Bạch Lang chỉ cảm thấy sức lực toàn thân dường như bất tận, dùng không hết.

Nàng vừa chớp mắt, còn chưa kịp khống chế bản thân thì đuôi đã đập nát cái giường, lộ ra nhị sư huynh với sư tôn đang mặt đối mặt trốn dưới gầm giường.

Đây là......

Khi đồng tử Thiên Thần hơi co lại, Bạch Lang lại động.

Nàng hiện tại mắt hoa đầu choáng, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra được bóng người, nhưng lại thập phần phấn khởi.

Huyết long đan cùng với long đan của nàng dung hợp lại với nhau.

Trong bụng cảm giác ấm áp, làm cho nàng lúc này có một loại kích động lão tử là đệ nhất thiên hạ.

Thiên a, quá sảng khoái rồi!

Đây mới là cảm giác mà Long Nhật Thiên nên có!

Bạch Lang vung đuôi đập nát căn phòng.

Sau đó kích động phun ra một câu.

"Sư tôn, nhị sư huynh không cần sợ hãi, ta tới bảo hộ các ngươi!"

Quý Tu cùng Yến Phất Quang bị nàng đánh nát giường bại lộ thân hình:......

Sau đó nàng quay đầu:

"Ha ha ha, tiểu ma Thiên Thần, gặp được Long Nhật Thiên ta, ngày chết của ngươi sắp tới rồi!"

"Khụ, bất quá ta hôm nay sẽ không cùng ngươi dây dưa."

"Ngày khác chúng ta lại quyết chiến một trận!"

Nghĩ đến phải mang sư tôn cùng nhị sư huynh rời đi trước, Bạch Lang vẫn còn giữ được chút lý trí.

Linh lực của Tiểu Bạch Long giờ phút này bạo trướng đến gần quyết tử cảnh, đặc biệt kiêu ngạo.

Thiên Thần sắc mặt đã đen xì.

Bạch Lang sau khi phun ra một câu kia, đắc ý bay lên cao, sau đó lại cực nhanh lao xuống dưới nói: "Sư tôn, nhị sư huynh, chúng ta đi."

Nàng nhanh chóng phi xuống.

Sau đó...... kích động chân trái bắt lấy Thiên Thần Ma Tôn đang đen mặt, chân phải bắt lấy tên ma thi đang run bần bật, vung đuôi lên, bay mất......

Bình luận

Truyện đang đọc