TA VỚI SƯ MÔN KHÔNG HỢP

Edited by Hari.

Bạch Lang:......

Khi nàng vừa nghe thấy thế lại không thấy có vấn đề gì, chờ đến khi Phương Sinh nói đang ở thiên lao mới phản ứng lại.

Đợi đã, bọn họ sao lại chạy đến thiên lao rồi?

Nàng nghĩ như vậy, cũng thắc mắc hỏi.

Đầu bên kia Huyết Thanh Châu một trận trầm mặc.

Phương Sinh than thở khóc lóc đem sự tình hắn trồng hoa giả nói một hồi, lại thầm hận thành chủ Phong Nguyệt Thành chuyện bé xé ra to.

"Nghe nói thiên lao này vài ngàn năm nay đã không dùng đến. Vậy mà hôm nay vì chúng ta mà sử dụng lại?!"

Bạch Lang:......

Đây không phải nên hỏi bản thân ngươi sao?

Ngươi làm chuyện gì ngươi không rõ ràng sao?

Trải qua nhiều lần bị Phương Sinh hố, Bạch Lang nghĩ Phương Sinh cũng không đáng tin cậy, nhưng mà nàng cũng không nghĩ tới đối phương không đáng tin cậy đến mức như vậy.

Thám thính tình báo không thành, còn tự đem bản thân tống vào thiên lao.

Nàng hít một hơi thật sâu: "Cho nên các ngươi cái gì cũng chưa điều tra được?"

Phương Sinh:......

Hắn sau khi than hãn một hồi mình cay đắng khổ cực ra sao mới ý thức được không đúng.

Long Nhật Thiên hình... hình như là lão bản của hắn.

Hắn xấu hổ cười cười.

Bạch Lang cảm thấy, may mắn mình không trả tiền trước, bằng không sẽ phải chết tức đương trường mất.

Phương Sinh tiếp nhận lần truyền âm này chính là vì cầu Long Nhật Thiên cứu hắn thoát ly biển khổ, lúc này nghe ra thanh âm của nàng không đúng, ngữ khí nhanh chóng biến hóa: "Bất quá...... tuy rằng vào thiên lao, nhưng chúng ta cũng không phải không có thu hoạch gì."

Hắn nháy mắt với Chu Chu, ý bảo không được làm lộ tẩy hắn, sau đó mới bắt đầu bịa chuyện lừa Long Nhật Thiên: "Chúng ta đã biết một chút tình huống của Nguyệt Loan Tuyền rồi."

"Xác thật không cần lưỡng tình tương duyệt cũng có cách có thể ngưng ra tinh hoa lãnh nguyệt."

Lời nói của hắn tự tin tràn đầy, Bạch Lang không khỏi có chút cô nghi.

"Thật sự?"

Phương Sinh: "Thiên chân vạn xác!"

"Cả thành này cũng chỉ có hai người chúng ta biết. Nếu ngươi không cứu chúng ta ra, ngươi sẽ không biết đạt được phương pháp này."

Phương Sinh lời vừa ra khỏi miệng, Chu Chu liền đầy mặt nghi hoặc.

Phương pháp gì, bọn họ tìm được phương pháp gì sao?

Chẳng lẽ là tông chủ tự mình đi tìm?

Tuy rằng sau khi ra ngoài, phát hiện tông chủ với trong tưởng tượng không giống nhau, nhưng Chu Chu đã từng bị Phương Sinh tẩy não truyền giáo nghiệp lớn vẫn kiên định tin tưởng tông chủ.

Tông chủ nói tìm được thì chính là đã tìm được, chỉ là không nói với hắn mà thôi.

Xem ra hắn còn chưa trở thành nhân vật hạch tâm trong tông, cần phải tiếp tục nỗ lực một phen.

Chu Chu biểu tình nghiêm túc.

Bạch Lang ở đầu bên kia cũng bị hắn nói nửa tin nửa ngờ.

Bất quá nàng nghĩ bọn họ đã tiến vào nơi này cũng hơn một tháng, chắc cũng phải tìm hiểu được điều gì đi?

Có lẽ bọn họ thật sự biết chút chuyện không truyền ra bên ngoài.

Thà rằng tin là có, còn hơn tin là không có.

Bạch Lang dừng một chút nói: "Được, chúng ta một tay giao phương pháp, một tay giao người."

"Cho nên, rốt cuộc thế nào mới có thể cứu các ngươi?"

Phương Sinh: "Hai trăm linh thạch đi."

Khi tiến vào, thủ vệ đại ca lải nhải cả đoạn đường, nói thành chủ cố ý giao phó, nếu có người ra tiền chuộc người, mới có thể thả người ra.

Vài cọng tuyết nhung hoa bị phá hủy kia, giá trị hai trăm linh thạch.

Phong Vân Xu cũng không đòi thừa.

Chỉ cần có người bồi thường thay bọn hắn, chờ nàng hết giận sẽ đem người thả cũng không phải không có khả năng.

"Thành chủ Phong Nguyệt Thành làm người rất tốt, chỉ thu 200 linh thạch."

Chu Chu ở một bên bổ sung.

Bạch Lang:......

Thôi được rồi.

Dù sao lúc trước cũng chưa giao tiền.

200 linh thạch này coi là tiền đặt cọc đi.

Dù sao sau này cũng đòi hắn trả lại.

Nàng nghĩ như vậy, nhíu nhíu mày.

"Ta ngày mai sẽ nhờ người đi giao tiền chuộc."

"Phương pháp của các ngươi, đừng quên."

Bạch Lang dặn dò một câu.

Vừa nghe có thể ra ngoài, Phương Sinh tự nhiên là đầy miệng đáp ứng.

Thẳng đến khi cắt đứt liên hệ, hắn mới dám nhẹ nhàng thở ra.

"Thật tốt quá, tông chủ, chúng ta chỉ cần ở chỗ này ủy khuất một đêm."

Chu Chu nhẹ nhàng thở ra nói.

Phương Sinh lại một lời khó nói hết nhìn hắn một cái.

Không biết giáo đồ ngốc bạch ngọt như vậy là làm sao mà có.

Đúng rồi, hắn là Trư yêu, nói như vậy cũng có thể chấp nhận được.

Thấy giáo đồ không phát hiện ra mình lừa gạt Long Nhật Thiên, Phương Sinh thở dài, lại bắt đầu tự hỏi ngày mai phải lừa gạt cho qua thế nào đây.

Ban đêm yên tĩnh.

Chuột trong thiên lao còn đang gặm cỏ.

Phương Sinh sắc mặt ưu sầu, nhìn nhìn đám chuột, phiền muộn, rốt cuộc nhịn không được đứng dậy: "Đại ca, nhiều chuột quá đấy, ngươi có thể dọn dẹp một chút được không?"

Đại ca thờ ơ.

Phương Sinh:......

Chu Chu nhỏ giọng nói: "Tông chủ, bọn họ hình như chính là muốn dùng đám chuột này tra tấn ngươi a."

Phương Sinh sắc mặt không đúng, hắn lập tức thay đổi ngữ khí.

"Bất quá, đường đường tông chủ Huyết Thanh Tông, sao có thể sợ chuột!"

Phương Sinh một kẻ sợ chuột:......

"Ngươi câm miệng!"

......

Hắn ở trong tù ngây người một đêm.

Bạch Lang lại cùng sư huynh đi ra ngoài dò xét một đêm.

Phong Nguyệt Thành là một nơi ôn nhu khó có được trong năm châu.

Nơi này nếu không có tên tuổi của Nguyệt Loan Tuyền, thì cũng không khác gì thành trấn nhỏ ở thế gian.

Khi hai người Bạch Lang buổi tối đi ra ngoài, nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, là thánh địa của tình lữ.

Đi một bước, lại có một quầy hàng.

Hai bước lại có một quán ăn.

Ngoài hộ vệ thủ thành ra, ở trong thành đại đa số đều là đạo lữ từ bên ngoài tới. So với Bạch Lang còn mờ mịt hơn, "hỏi một câu, ba không biết".

Cũng may đã có câu nói của Phương Sinh, Bạch Lang cũng đã chuẩn bị tâm lý, không dò hỏi được tin tức cũng không ngoài ý muốn.

Quý Tu nhíu nhíu mày.

"Xem ra hôm nay không tìm được gì rồi."

Hai người một đen một trắng, dưới ánh đèn lồng, dẫn tới bao người qua đường sôi nổi ghé mắt nhìn.

Dù sao tuy rằng Phong Nguyệt Thành chỉ cho phép đạo lữ tiến vào, nhưng trong Tu Chân giới cũng không phải đều là tuấn nam mỹ nữ. Nhan sắc của Quý Tu với Bạch Lang ở đây giống như hạc trong bầy gà.

Nam tu lạnh lùng cầm kiếm trong tay, chuyển mắt nhìn về phía tiểu long nữ ngây thơ đứng bên cạnh.

Ánh trăng cũng trở nên ôn nhu.

Bạch Lang gật gật đầu, nghĩ vẫn là ngày mai xem biện pháp của Phương Sinh thế nào.

Khi nhị sư huynh hỏi, nàng ngẩng đầu lên nhìn bốn phía.

"Trong thành này xác thật không dễ tìm hiểu, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi."

"Được."

Hai người đi một đường, cũng có chút mệt mỏi.

Quý Tu bỗng nhiên cầm tay nàng.

"Qua bên kia đi."

Bạch Lang đột nhiên không phản ứng lại, nhị sư huynh quay đầu, nhìn nàng: "Chúng ta đang sắm vai đạo lữ."

Sắm vai đạo lữ.

Cũng đúng, chung quanh đây tất cả đều là những cặp đôi thân mật lôi kéo tay nhau.

Nàng cùng nhị sư huynh xác thật có chút xa cách.

Tựa hồ là hiểu được tâm tư của tiểu long, trong mắt Quý Tu hiện lên một tia ánh sáng nhu hòa.

"Tạm cầm tay đi. Bên kia bờ sông có chỗ bán bánh trôi, chúng ta qua đó nghỉ ngơi một lát."

Bánh trôi......

Nhắc tới bánh trôi.

Bạch Lang liền nhớ khi mình vừa tới Thái Thanh Tông làm bánh trôi chiên.

Nàng mở to hai mắt.

Cũng may mắn sau khi đi qua phát hiện, lão bá ở bờ sông chỉ làm bánh trôi bình thường mà thôi.

Lưu Hà là một cảnh quan ở trong Phong Nguyệt Thành.

Sông này tuy không có linh khí linh bảo linh tinh gì, nhưng lại chạy vòng xung quanh thành, rất có vài phần tình thú.

Lúc này trong đêm đèn hoa vừa thắp, chung quanh cả trai lẫn gái đều gấp quạt lại đứng vây quanh bờ sông, trong tay đều cầm đèn thả sông.

"Nhị sư huynh, bọn họ vây quanh nơi này làm gì vậy?"

Bạch Lang ngồi ở trong quán có chút tò mò.

Lão bá bưng chén bánh trôi hoa quế cho nàng, giải thích: "Tiên tử là lần đầu tiên tới Phong Nguyệt Thành nên không biết đi. Bờ sông Lưu Hà cứ mỗi đêm khi tiếng chuông gõ vang sẽ có người phóng pháo hoa. Thập phần náo nhiệt."

"Những người giống các ngươi từ châu khác lại đây, cũng thường xuyên ở chỗ này thả đèn hứa nguyện."

Thả đèn hứa nguyện.

Cái này Bạch Lang biết.

Giống như cây táo ước nguyện kia vậy, đều là tình lữ tới cầu tình duyên trường cửu.

"Tiên tử ngươi nếu cũng muốn thả đèn, quầy đèn của phu nhân ta ở ngay bên cạnh, ngươi có thể nhìn xem."

Lão bá cười rất hòa ái dễ gần.

Bạch Lang đã nghĩ lão bá này vì cái gì giải thích cho nàng một đống lớn đâu.

Nhưng nàng một con rồng, đối với những thứ này thật sự không có hứng thú.

Khi Bạch Lang vừa mới chuẩn bị cự tuyệt, Quý Tu lại nhìn nàng một cái, bỗng nhiên đưa ra hai viên linh thạch, nói:

"Giúp chúng ta lấy hai chiếc đèn đi."

Lão bá lập tức cao hứng thu linh thạch.

"Được được được. Nhị vị chờ một lát."

"Di, nhị sư huynh......?"

Bạch Lang có chút kỳ quái.

Quý Tu đối diện với ánh mắt của nàng, nhấp môi nhàn nhạt nói: "Nếu đã tới, thì thả một cái đi. Nơi này có lẽ về sau sẽ không đến lần nữa."

Tử khí trong cơ thể sư tôn sau khi được loại trừ, về sau sẽ không đến Phong Nguyệt Thành nữa.

Đây cũng là sự thật.

Bạch Lang vốn không có ý định đi thả đèn sông.

Nhưng nghĩ nghĩ, lại cũng đón lấy chiếc đèn.

Lão bá lấy tới là một đôi đèn tình lữ.

Màu tối vẽ một cây tùng, còn màu sáng vẽ một cây hoa đào.

Hai bức họa này nếu trải ra có thể ghép lại với nhau.

Bạch Lang cầm đèn tò mò ngó trái ngó phải.

Bên kia, Yến Phất Quang ở trong khách điếm rốt cuộc tỉnh lại.

Sau khi hôn mê, hắn lần nữa bị tử khí áp chế ở thức hải.

Lần này thật vất vả mới có thể thanh tỉnh, vừa mở mắt lại phát hiện chỉ có một mình mình ở trong khách điếm.

Khi tiến vào khách điếm, ý thức của hắn vẫn thanh tỉnh, biết hắn cùng Quý Tu ở một gian phòng, còn Tiểu Bạch ở gian bên cạnh.

Nhưng hiện tại cư nhiên một người cũng không thấy.

Đã trễ thế này, bọn họ đi đâu vậy?

Yến Phất Quang mím môi, đứng dậy.

Sợi ngân tuyến trên cổ tay Bạch Lang nhỏ đến khó phát hiện sáng lên, chỉ trong nháy mắt lại khôi phục bộ dáng không gợn sóng, không nhìn kỹ thật sự không phát hiện ra được.

"Bờ sông?"

Yến Phất Quang lẩm bẩm tự nói.

Thân thể hắn còn chưa khôi phục, không thể giống như bọn họ tự do đi lại, đành phải lập một pháp quyết, dùng thủy kính nhìn xem.

Gương đồng trong phòng hơi lóe lóe, chỉ chốc lát sau một đạo sóng gợn xuất hiện, mở ra hình ảnh tên gương.

Ánh vào mi mắt lại là một chiếc đèn sông.

Trên đèn là một bức tranh sơn thủy đào hoa, hắn hơi hơi nhíu nhíu mày, chờ đến khi có một đôi tay xoay đèn lại, lại thấy bài thơ bên trên, làm cho người nhìn thấy mắt giật giật.

......

Thơ kia đúng là Bạch Lang viết.

Khi lão bá đem hai ngọn đèn đưa cho bọn họ, nói ở bên trong có thể đề thơ.

Thả đèn sông, địa điểm lại là ở Phong Nguyệt Thành, tự nhiên là đề chút tình ý tương tư, mẫu đơn uyên ương linh tinh gì đó.

Nàng cùng nhị sư huynh đều từng người cầm lấy bút.

"Nghe nói đề thơ ở trên đèn hứa nguyện, sẽ cảm động Thiên Đạo, đến tai thiên tử, rất linh nghiệm."

Tu chân sao, mấy thứ này thà rằng tin là có, còn hơn tin là không có.

Bạch Lang nhìn nhị sư huynh.

Hắn đã bắt đầu đề bút viết.

Tiểu Bạch Long cầm lấy bút, phồng quai hàm suy nghĩ nửa ngày.

Nguyện vọng.

Nàng có nguyện vọng gì.

Thân thể sư tôn khôi phục.

Nàng đánh bại sư tôn, trở thành con rồng ngưu bức nhất trên đại lục.

"Sư huynh viết cái gì vậy?"

Bạch Lang hỏi.

Quý Tu gấp giấy lại, nhìn nàng, ánh mắt dừng một chút.

"Hy vọng cùng người trong lòng lưỡng tình tương duyệt."

Ai, nguyện vọng của nàng hình như hơi nhiều a.

Bạch Lang dùng ánh mắt ưu sầu mà Quý Tu không hiểu nhìn hắn một cái, sau đó mới tựa như quyết định nói: "Long nguyện quá nhiều, một thơ khó nói. Thiên nếu có linh, không ngại buổi tối trình bày."

Ký tên Long Nhật Thiên.

Mặt sau còn viết tên khách điếm mình đang ở.

Yến Phất Quang nhìn đến bài thơ trên đèn, nheo mắt.

Nguyên bản thấy nàng với Quý Tu cùng nhau ra ngoài, hắn khó tránh khỏi tâm trạng phức tạp, lúc này nhưng vừa tức giận vừa buồn cười.

Bên kia, Quý Tu nghe nàng hỏi, cũng hỏi Bạch Lang một câu: "Bạch sư muội viết cái gì?"

Hắn đối với Tiểu Bạch Long viết thơ cũng không có chờ mong gì, chỉ hỏi nội dung nàng viết là gì.

Bạch Lang:......

"Ta bảo Thiên Đạo buổi tối tới phòng ta mật đàm."

Bình luận

Truyện đang đọc