TA XUYÊN ĐẾN NGƯỢC VĂN

Editor: Yuu

Lạc Trăn nhờ người truyền lời ra ngoài, đến buổi chiều, hơn mười người Thính Phong Vệ được  Uông Chử chỉ dẫn khiêng mấy cái rương, hùng hổ vào Phán Cung.

Phán Cung Liễu Tế Tửu bị kinh động , cùng với vài vị Tư Nghiệp, mang theo cấm vệ của hoàng đế đến để ngăn cản.

Lúc đến chính điện đã thấy đông nghịt người, lại thấy Thính Phong Vệ đang mở hòm, từ bên trong lấy ra tám cái bình phong sơn thủy, đang lắp ráp tại chỗ.

Lạc Trăn đổi một thân y phục tay rộng của Đông Đài quán, tóc búi cao cài thêm trâm ngọc, trên thắt lưng mang theo hai khối ngọc bội, dưới chân mang giày thêu vân, nhìn giống mấy công tử trên kinh thành, chắp tay sau lưng, lười biếng đi qua đi lại.

Theo bộ dáng của nàng, tám người cũng nhanh chóng ráp xong mấy cái bình phong. Bình phong cao hơn sau thước, đem qua nửa thân hình Lạc Trăn che lại, chỉ lúc di chuyển bình phong mới cơ hồ thấy một góc mặt và tay áo của nàng.


Chung quanh mấy trăm học sinh chỉ trỏ, nghị luận không ngừng.

Liễu Tế Tửu trố mắt nhìn, không chỉ học sinh của Đông Đài quán đến xem náo nhiệt, ngay cả quý nữ bên Tây Đài Quán cũng đến không ít. cung nữ đi theo lấy thân làm tường, ngăn cách một với những người khác. Rất nhiều quý nữ tụ ở bên trong, dồn dập lấy quạt tròn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn quanh, thấp giọng nói chuyện.

Lại cẩn thận nhìn lại, chung quanh mấy trăm người mượn danh nghĩa xem náo nhiệt, nhưng lại có hơn phân nửa người dừng ở trên người mấy quý nữ, cách bức tường người mắt đưa mày lại.

Liễu Tế Tửu trước mắt bỗng tối đen, cơ hồ muốn phun máu.

"Lạc Trăn!"

Liễu Tế Tửu đẩy đám người, bước nhanh đến, chỉ vào người ở chính điện, hét lớn một tiếng, "Ngươi là tì nữ thân cận của công chúa, không ở bên cạnh công chúa, lại chạy tới chính điện gây chuyện thị phi! Cái bình phong này là sao! Ngươi đến cùng muốn làm cái gì!"


Lạc Trăn dừng bước, mỉm cười lại thở dài hành lễ.

"Liễu tiên sinh minh giám, học sinh vẫn chưa cố ý gây chuyện thị phi, chính là phụng mệnh Ôn tiên sinh, tìm mấy chỗ trống trải, biểu diễn một chút. Chẳng biết tại sao, những này người nhất định muốn lại vây xem, học sinh cũng ngăn không được a."

Liễu Tế Tửu cơ hồ không dám tin tưởng  lỗ tai mình, "Minh Phong Đường —— Ôn Hiếu Thành? Hắn ra lệnh ngươi làm cái gì ?"

Lạc Trăn vô tội thò tay chỉ tám tấm bình phong.

"Đều viết trên bình phong".

Liễu Tế Tửu có chút hoa mắt, vật quá xa thì nhìn không rõ, hắn liền ghé sát vào , vòng quanh bình phong đi một vòng.

Bên trên bức tranh phong thủy, đều viết một chữ lớn, tổng cộng  tám chữ, mực nước đầm đìa, còn chưa khô ráo.

Liễu Tế Tửu đọc từng chữ:

"Không phải —— lễ —— chớ —— coi —— "


"Phụng —— mệnh —— che —— mặt —— "

"Đây cũng là Ôn tiên sinh phân phó ." Lạc Trăn nói, "Ôn tiên sinh có nói, công chúa nhà ta lấy thân phận nữ nhi vào Đông Đài quá, lúc lên lớp, cần phải lấy bình phong che công chúa lại, muốn nói các bạn học phi lễ chớ nhìn, để tránh quấy rầy các vị bạn học khác. Học sinh suy nghĩ, công chúa xuất hiện tại Đông Đài Quán, không chỉ là học đường nha! Dựa theo cách nói của Ôn tiên sinh, công chúa từ trường về nhà, cũng phải dùng bình phong ngăn cách! Bằng không các vị bạn học ở Đông Đài Quán thấy dung nhan nghiêng thành của công chúa, không tự chủ được, hóa thân cầm thú, đây chẳng phải là sai lầm của công chúa ư ."

Dứt lời, nàng về phía sau bình phong, "Bởi vậy, học sinh mới nhanh chóng gọi Thính Phong Vệ mua mấy tấm bình phong này, chuyển vào Phán Cung, về sau công chúa đi đến chỗ nào, bọn họ liền xách bình phong đi theo! Vô luận là học đường, học xá, thư các, nhà ăn, chính điện, cũng sẽ che kín công chúa, phi lễ chớ coi, không cho các học sinh Đông Đài quán có cơ hội hóa cầm thú!"
Liễu Tế Tửu tức giận đỏ cả mặt, ngón tay chỉ bình phong, "Càn quấy! Phán Cung tuyển không dưới một trăm đệ tử, hoàng thất công chúa liền cũng có, có ai cần lấy bình phong che chứ? Nếu ngươi đã vào Đông Đài Quán, cùng chư vị công tử ở đây học tập, sao lại sinh ra....sinh ra tâm tư xấu xa chứ!"

"Liễu tiên sinh nói rất đúng."

Lạc Trăn phân phó Thính Phong Vệ để bình phong đó, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Liểu Tế Tửu.

"Chỉ cần làm việc thân chính, trong lòng tức trăng sáng, cần gì phải để ý phân chia nam nữ. Thánh Nhân nói 'Có giáo không loại', công chúa chúng ta thành tâm cầu học, nếu vào Đông Đài Quán, thì cũng chỉ là một học sinh. Lạc Trăn nguyện cùng chư vị giáo tập ở Phán Cung học tập, trong mắt đối xử bình đẳng, chỉ có học sinh cầu học, mà không phân nam nữ khác nhau."
Liễu Tế Tửu vê râu trầm tư một lát, gật gật đầu, "Ý của ngươi ta hiểu. Chỗ Ôn phu tử, ta đương nhiên sẽ đi nói. Kính Đoan công chúa vào Đông Đài Quán, tự nhiên cùng học sinh Đông Đài quán bình đẳng với nhau."

Dứt lời, hắn chỉ vào mấy tấm bình phong kia, "Còn không sai người đem mấy tấm bình phong này đi! Còn ra thể thống gì! Niệm tình ngươi hôm nay là vi phạm lần đầu, tạm thời tha cho ngươi, về sau nếu tự tiện dẫn hộ vệ vào Phán Cung, nhất định sẽ nghiêm trị không tha!"

Lạc Trăn vui vẻ bái tạ, còn chưa đứng dậy, liền nghe thấy một thanh âm tức giận, "Hôm nay Lạc Trăn gây ồn ào, đại náo chính điện, Liễu tiên sinh cứ như vậy nhẹ nhàng bỏ qua sao?"

Mọi người nhìn đến nơi phát ra âm thanh, một học sinh Đông Đài quán mặc y phục đỏ rức, chắc quen sống an nhàn suиɠ sướиɠ , lấy viên giấy nhét hai bên lỗ mũi, ăn nói có vẻ khó khăn. Không phải Văn Húc Văn tiểu hầu gia thì là ai.
Có mấy người biết được sự việc buổi sáng ở Minh Phong Đường, thấp giọng nói, "Văn tiểu hầu gia sao vẫn còn ở Phán Cung?Ngươi thiếu chút nữa phá tướng, lại không tiến cung tìm Hoàng hậu nương nương cáo trạng à?"

Lạc Trăn quay đầu xem ai đang làm khó dễ người khác, nở nụ cười.

Trước mắt bao người, nàng chậm rãi bước qua, "Buổi sáng không  để ý, mạo phạm Văn tiểu hầu gia, khiến tiểu hầu gia chịu ủy khuất . Lạc Trăn hướng Văn tiểu hầu gia bồi tội." Dứt lời quả thật vái chào đến đất.

Lần này ngoài dự liệu của Văn Húc. Hắn không khỏi giật mình tại chỗ.

Lạc Trăn đứng dậy khóe miệng mang theo ý cười, để sát vào thấp giọng nói, "Mũi còn đau không? Có muốn ta giúp ngươi kiểm tra một chút không?."

Nàng đột nhiên tới gần, khi nói chuyện hô hấp cơ hồ phả lên mặt Văn Húc, khiến tóc gáy hắn dựng thẳng lên,  chật vật lùi lại vài bước, che mũi nói, "Ngươi, ngươi đừng lại đây!"
Liễu Tế Tửu tức giận đến cơ hồ muốn phát tác, ôm ngực quát to, "Lạc Trăn! Mới vừa rồi ngươi nói với ta 'Làm việc thân chính', 'trong lòng tức ngay thẳng', hiện tại ngươi lại đang làm cái gì!"

Lạc Trăn quay người qua, vô tội buông tay nói, "Công chúa nhà ta xưa nay là việc luôn đoan chính, tâm như trăng sáng, ta sao... Ta tự nhận lỗi với Văn tiểu hầu gia thôi."

Dứt lời lại quay đầu nhìn Văn Húc, trong mắt mang theo thương tiếc, "Tiếc cho một công tử anh tuấn, đáng thương , bị đập thành như vậy " đưa tay phải ra, muốn chạm vào cằm Văn Húc.

Văn Húc cả kinh lùi lại vài bước, "Ngươi, ngươi to gan!" Hắn lấy tay chặn trước cằm, sắc mặt đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi nói, "Ngươi dám đụng ta một chút thử xem!"

Lạc Trăn ngừng tay, nói, "Không dám." Dứt lời quy củ lui hai bước, lại trước mặt mọi người xin lỗi, hành lễ cáo từ, "Lạc Trăn cáo lui."
Dứt lời, lúc Văn Húc đang không tin được, quả thật quay người đi.

Mấy trăm học sinh Phán Cung ở đây ầm một tiếng, lại nổ. Cho dù ở đây có vài vị Tư Nghiệp lớn tiếng răn dạy, muốn ổn định mọi người,nhưng thanh âm nghị luận vẫn không dừng lại.

"Nhạn quận Lạc Thị, vậy mà dám vô sỉ đến thế!" Trong đám người Mục Tử Ngang tức giận rống lên, "Trước mặt mọi người đùa giỡn đương kim quốc cữu gia, thân đệ của hoàng hậu! Mặt mũi hoàng gia để ở đâu! Quả thực không thể tưởng tượng!"

Bên cạnh, Kỳ Vương Chu Hoài bỗng nhiên bật cười.

"Nàng đùa giỡn sao? Giỡn như thế nào ?"

"Hả?" Mục Tử Ngang sửng sốt. Hồi tưởng cảnh tượng vừa rồi, không xác định nói, "Đùa giỡn a. Nàng ta thiếu chút nữa đã nắm cằm tiểu hầu gia rồi".

"Chỉ là đứng gần chút, vẫn chưa tiếp xúc thân thể. Nói là an ủi cũng có thể. Làm rõ chuyện lúc sáng, hơn nữa trước mặt mọi người tạ lỗi hai lần."
"Hơn nữa..." Chu Hoài đưa tay chỉ Văn Húc, "Văn Húc vừa rồi nhảy ra là vì chuyện gì?"

Mục Tử Ngang lại sửng sốt, hồi tưởng một lát, bỗng nhiên nặng nề mà vỗ tay, "Bám lấy chuyện Lạc Trăn gây náo loạn chính điện!"

Chu Hoài: " Hiện tại thì sao? Người đã đi, Văn Húc cũng ném chuyện này ra sau đầu."

"Hay cho một chiêu vây Nguỵ cứu Triệu." Hắn thấp giọng nói.

Tác giả có lời muốn nói: 

Lạc Tiểu Trăn: Bên ngoài bình phong viết "Phi lễ chớ coi, phụng mệnh che mặt "Tám chữ lớn, các ngươi đều thấy được, còn trong bình phong viết tám chữ, chỉ có ta thấy được.

Chu Hoài: A? Trong bình phong viết cái gì?

Lạc Tiểu Trăn: Trong bình phong viết, "Nhìn xem một chút, rời đi không muộn "

Bình luận

Truyện đang đọc