TA XUYÊN ĐẾN NGƯỢC VĂN

Editor: Yuu

Cẩn thận xem xét lại, Phán Cung ở kinh thành, chính là quốc học nổi tiếng nhất, lực lượng dạy học hùng hậu, diện tích rộng lớn, tập hợp nhiều sĩ tử, đúng là học phủ tốt nhất Nam Lương.

Bởi vì thanh danh tốt như thế, phàm là danh gia vọng tọc đề sẽ cho con cái, thậm chí tôn thất ngoại thích, hoàng tử công chúa lên Phán cung cầu học.

Nam Lương hoàng đế cho Dĩnh Xuyên công chúa đến Phán Cung, không tính là bôi nhọ nàng.

Tiếng chuông xa xăm vọng lại nơi mái đình trống rỗng.

Nắng sớm nhạt màu chiếu vào mái đình, Tuyên Chỉ đi lên bậc son chính thức đến bái sư,mặc trang phục công chúa, thêu bằng chỉ tường vân, dưới chân đạp lên bậc thêm, chậm rãi bước vào.

Lạc Trăn mặc một thân trường bào bằng gấm màu hồng nhạt, đi theo sau công chúa, thần thái phi phàm khiến người người phải ngoái lại nhìn.


Phán Cung cũng được coi như nơi học tập đắc địa, cũng là do hoàng đế tự mình chọn trúng , dựa vào gần sông, vị trí cực tốt.

Trước đình Phán Cung, là một hàng tuyết tùng. Nước sông màu ngọc bích, phản chiếu ra non sông tươi đẹp, lấy hình dáng trăng rằm, làm nên hơn nửa kiến trúc của Phán Cung. Theo dòng sông đi lên, có thể trực tiếp đi đến vườn hoa của hoàng cung.

Qua đình, dọc theo hàng đá xanh, bước qua vài đại điện, sau khi tiến vào bên trong, liền thấy hai nhóm kiến trúc đối xứng, chia làm Đông Đài Quán, Tây Đài Quán, để những nhóm học sinh cầu học ở đó.

Nếu đã đến Phán cung cầu học thì không phú cũng quý, ở trong Đông Tây Đài Quán cũng không tiếc rẻ giá thành, qua trùng trùng điệp điệp hành lang gấp khúc, liền thấy bức tường màu trắng ngoài ban công.

Lạc Trăn ung dung bước lên thềm gỗ, đánh giá xung quanh, chậc chậc lấy làm lạ.


"Đây quả là một nơi thanh tịnh thoát tục." Nàng khen, "Có thể ở nơi này ba năm, ta cảm thấy cũng không khó khăn lắm ."

Tuyên Chỉ thẳng lưng, kéo làn váy, khó khăn dịch từng bước chân, "Phi. Chỗ này có gì là khó kiếm chứ. Đâu phải là chưa từng thấy qua"

Lời còn chưa dứt, đã thấy một đoàn người từ trong khúc ngoặt bước đến,

Hai bên đối mặt, Chu Tầm đi đầu dừng bước, nhíu mày nói, "Như thế nào đã lại gặp. Công chúa bình an." Hắn cũng không để ý Lạc Trăn.

Tuyên Chỉ mặc bộ y phục này khó khăn leo lên núi cả ngày, một bụng hỏa khí, thái độ lãnh đạm gật đầu chào hỏi, ngay cả câu đáp lại cũng không nói.

Lạc Trăn ngược lại là cẩn thận quan sát mấy người đối diện, lần lượt đếm đếm.

Ngoại trừ Bình Vương tuổi tác lớn nhất, đã không còn học ở Phán Cung, Nam Lương hoàng đế vẫn còn ba nhi tuer còn học ở Phán Cung, Sở Vương Chu Tầm, Kỳ Vương Chu Hoài, Nghiệp Vương Chu Tuấn, không thiếu một ai, đều đến đủ.


Bên cạnh nam chủ là hai thư đồng tâm phúc, nhị công tử Khánh Quốc Công _Tề Minh, con trai độc nhất của Hoa thượng thư _Hoa Chính Quân, cũng đều tới.

Nghiệp Vương Chu Tuấn tối qua không đến, giờ phút này bên người mang theo một nam tử nữa, khuôn mặt chữ điền làm người ta phải nhớ kĩ kia, tối qua đã gặp rồi. Lạc Trăn nghĩ ngợi, vị có khuôn mặt chữ điền này họ Phương, là đích trưởng công tử nhà Phương tướng gia, cũng là biểu ca nhà mẹ đẻ của Nghiệp Vương. Yến hội tối qua cũng không lên tiếng nói chuyện.

Không nghĩ đến Phương Tiện là thư đồng của Nghiệp vương.

Đứng ở sau cùng, chính là nam tử phiêu dật tối qua Kỳ vương Chu Hoài.

Đêm qua sau khi trở về, Lạc Trăn suốt đêm không ngủ, đem bối cảnh của Kỳ vương điều tra rõ ràng.

Kỳ Vương Chu Hoài, năm nay mười chín, quả nhiên là mười tuổi phong vương.
Thân mẫu cực kì xinh đẹp, từng làm người được sủng ái nhất hậu cung. Lúc ấy hoàng hậu thân thể không tốt, bà ấy liền chưởng quản lục cung sự vụ, giúp hoàng hậu cai quản hậu cung, dưới một người mà trên vạn người.

Kỳ vương tuổi còn nhỏ cũng được di truyền hết thảy sự thông minh lanh lợi, làm chohoangf đế vui vẻ. Lúc ấy mới mười tuổi đã được ân điểm phong vương.

Nhưng không nghĩ rằng phong vương xong, chuyện xấu liên tiếp ập tới.

Trước là thiên tượng chợt có dị biến, xuất hiện Thiên Cẩu hung ác làm hoàng đế kinh hãi.

Qua một hai tháng, tháng 8 Trung thu đoàn viên, hoàng đế triệu tập tất cả phi tần và nhi tử, dạ yến ngắm trăng, hết sức vui vẻ, Kỳ Vương không hiểu sao lại rơi xuống nước, sốt cao cả tháng không lùi, thiếu chút nữa sốt đến ngốc.

Mẫu phi hắn lo lắng cực kì, nhọc lòng ngày đêm chăm sóc cho hắn, cũng khiến mình bị bệnh không dậy nổi, cuối cùng lại buông tay nhân gian, chết ngay ngày giao thừa.
Ngắn ngủi mấy tháng liên tục xảy ra những chuyện không vui, hoàng đế cực kỳ không thích Kỳ Vương .

Cung nhân đều cho rằng Kỳ vương không có mẫu phi chăm sóc, cũng sẽ đi theo, không nghĩ đến bệnh tình của Kỳ vương lại chậm rãi chuyển biến tốt đẹp. Không chết, cũng không ngốc.

Chỉ là từ ngày bị bệnh, khi thời tiết chuyển mùa, luôn bị bệnh mất mấy ngày.

Đáng sợ nhất không phải là bị bệnh.

Trong cung bắt đầu có tin đồn Kỳ Vương phúc mỏng, nhưng mệnh lại cứng rắn.

Phúc mỏng, không đảm đương nổi mệnh cách thân vương, vốn nên chết vào năm phong vương, lại khắc chết mẫu phi, mình mới không có chuyện gì.

Phúc mỏng, mệnh cứng , khắc chết mẫu phi.

Mười tuổi, Kỳ Vương tuy rằng may mắn không chết, nhưng từ đó về sau, trong mắt hoàng đế cũng không khác gì người đã chết.
Lạc Trăn nghĩ đến đây, không khỏi nhìn lại khí chất xuất trần trên người người nọ.

Loại nhân vật như này, lại có thân thế như vậy, không được hoàng đế yêu thích, chắc hẳn qua một hai năm nữa sẽ bị điều ra biên cương. Khó trách trong trí nhớ của nguyên chủ không hề có cảm giác tồn tại, ngay cả cái tên cũng không có.

Người thanh niên thần thái cao ngạo đi theo Chu Hoài ngày hôm qua, hôm nay cũng theo tới ..

Lạc Trăn nhớ mang máng người này là Mục Tử Ngang, xuất thân xem ra cũng hiển hách, chính là công tử của Mục tướng gia đương triều. Chắc là thử đồng đi theo Kỳ Vương từ năm phong vương đó.

Mục Tử Ngang thấy Lạc Trăn mắt không đổi đang đánh giá điện hạ nhà mình, nhịn một lát, không thể nhịn được nữa, xông về phía trước một bước, chắn đằng trước Chu Hoài, cả giận nói, "Lấm la lấm lét, ngươi nhìn cái gì."
Lạc Trăn hôm nay vốn là định đến gây chuyện, nghe vậy tinh thần liền rung lên, phảng phất như lúc buồn ngủ có người đưa gối đầu tới, đơn giản mang theo vẻ tán thưởng, tự nhiên hào phóng lại nhìn chòng chọc Kỳ Vương vài lần, mỉm cười nói, "Đêm qua mới nhìn thoáng qua, như ảo như thật. Phảng phất vẫn còn ở trong mộng, như mê như tỉnh, trằn trọc trăn trở... Không nghĩ tới hôm nay đã có thể lại gặp. Kỳ Vương điện hạ chi lan ngọc thụ, tỏa ra hào quang, Lạc mỗ nhất thời kinh diễm, nhìn thêm vài lần—— thất lễ rồi ."

Dứt lời không không thèm nhìn đến sắc mặt khó coi của Mục Tử Ngang, mỉm cười đi đến trước mặt Chu Hoài , đứng đắn hành lễ bồi tội.

Sắc mặt mấy huynh đệ Chu Hoài cũng dần đen lại.

Lão Ngũ được sủng áihay không được sủng là một chuyện, thân là huynh đệ nhà mình, đường đường là huyết mạch hoàng thất, lại bị người ta đùa giỡn, cái này ai nhịn được!
Sở Vương Chu Tầm, thân là nguyên chủ tự nhiên cũng không thể nhịn.

Giọng hắn trầm xuống, không cùng Lạc Trăn tranh cãi, trực tiếp tìm Tuyên Chỉ, âm thanh lạnh lùng nói, "Công chúa, đây chính Phán Quốc Cung! Ăn nói như kia còn ra thể thống gì!"

So với Lạc Trăn cố ý gây chuyện, Tuyên Chỉ lại càng không vui khi nhìn thấy mấy người này, lạnh lùng nói, "Ăn nói như thế nào ? Ai bị làm nhục sao? Sao ta không thấy."

Chu Tầm bị nghẹn một chút, xoay người tìm Kỳ Vương."Lão Ngũ —— "

Chu Hoài đứng tại chỗ, vẫn là  một bộ dáng nước chảy mây trôi, không chỉ hoàn lễ, lại còn nhìn Lạc Trăn khẽ cười.

"Lạc Quân quá lo lắng rồi. Vốn là chưa từng thất lễ, làm sao lại bồi tội được."

Bình luận

Truyện đang đọc