TA XUYÊN QUA LÀM NAM SỦNG CỔ ĐẠI


Thiên Phàm nhìn theo bàn tay Diệp Thanh Vân đang dần di chuyển xuống dưới bụng mà người bất giác run rẩy.

Hắn có dự cảm không hay.

Rốt cuộc chuyện này là sao?
“ Ngươi nói lung tung cái gì vậy hả? Ta ...ta câu dẫn ngươi lúc nào? A! Ngươi ...ngươi làm gì đó?”
Diệp Thanh Vân khoan thai kéo quần của Thiên Phàm xuống, giọng bắt đầu khàn khàn: “ Ngươi không ý thức được vẻ mặt của ngươi lúc này đầy dụ hoặc như thế nào nhỉ? Ta nói cho ngươi biết, cả cơ thể ngươi, từ trên xuống dưới, đều rất mê người.

Ta sắp không nhịn được rồi.”
“ Ngươi...!B.iến thái! Đừng nói với ta ngươi là đoạn tụ đấy nhé!”
Chẳng mấy chốc Thiên Phàm bị lột sạch chỉ còn mỗi tiết khố.

Nhìn ánh mắt tràn đầy dụ.c vọng của Diệp Thanh Vân, Thiên Phàm vừa sợ vừa tức, liền chửi đổng lên: “ Tên khốn Diệp Thanh Vân! Ta kinh tởm ngươi! Ngươi dám tiến thêm bước nữa ta lập tức cắn lưỡi tự sát.”
Diệp Thanh Vân sững người.

Mọi động tác đều dừng lại.

Đôi mắt đầy sắc dục đột nhiên mở lớn nhìn người dưới thân trân trân.
“ Tam thiếu gia, thuộc hạ đến rồi đây.

Người có bên trong chứ?” Tiếng Từ Minh vang lên bên ngoài.
Thiên Phàm như tìm được cọng rơm cứu mạng, hắn vội nói: “ Ngươi xuống ngay cho ta! Nếu còn tiếp tục ta sẽ hét ưm...”
Diệp Thanh Vân đột ngột cúi xuống ngậm lấy môi Thiên Phàm ngăn không cho y nói tiếp.

Nhưng lần này hắn không kéo dài lâu.

Hắn chỉ muốn bịt miệng người kia lại.

Sau khi rời môi, hắn ghé tai nói với y: “ Lần này ta tạm tha cho ngươi.


Lần kế tiếp ta sẽ khiến ngươi tự nguyện hiến thân cho ta.” Sau đó hắn đứng dậy quăng chiếc chăn trùm lên mặt Thiên Phàm rồi quay người ra mở cửa.
Từ Minh thấy người mở cửa ra là Diệp Thanh Vân có vẻ không mấy ngạc nhiên.

Hắn ta cúi đầu thi lễ rồi vội chạy vào bên trong.

Diệp Thanh Vân nhìn mấy tên lính gác bên ngoài, lông mày hơi chau lại.

Tên đại phu đó xem ra là cố ý.

Từ Minh chắc chắn không thể không biết là hắn đang ở bên trong phòng được.
Từ Minh bước vào trong phòng thấy Thiên Phàm đang dùng chăn quấn kín người.

Mái tóc thì rối bù, mặt ửng đỏ.

Gương mặt tuy cố làm ra vẻ bình tĩnh nhưng vẫn không che giấu được ánh mắt hoảng loạn.

Từ Minh đoán được ngay vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.

Hắn tiến đến gần Thiên Phàm, không nói gì mà chỉ dang tay ôm người vào lòng.
Thiên Phàm bị hành động của Từ Minh làm cho kích động.

Mọi ức chế, sợ hãi từ nãy giờ đang cố kìm chế liền bộc phát ào ào ra như suối.

Thiên Phàm ôm chặt lấy Từ Minh khóc một trận.

Tiếng khóc không quá lớn, cũng không thảm thiết, nhưng Từ Minh cảm nhận được sự run rẩy vì sợ hãi của Thiên Phàm.

Vòng tay của Từ Minh thêm siết lại.

Ánh mắt hắn lúc này đầy sự giận dữ.

Tên đốn mạt Diệp Thanh Vân.

Hắn nhất định sẽ thay Thiên Phàm dạy cho tên khốn đó một bài học.
---------
Diệp Thanh Vân vừa về đến phòng đã nổi giận quăng vỡ một cốc trà trên bàn.

Hắn nhìn bàn tay bị mảnh vỡ cứa chảy máu, đôi mắt thâm trầm.

Xém chút nữa hắn đã làm chuyện có lỗi với Thiên Phàm rồi.

Mà điều kì lạ là hắn lại không hề cảm thấy hối hận vì hành động đó của mình.

Hắn không phải đoạn tụ.

Trước giờ hắn chưa từng có hứng thú với nam nhân.

Nhưng không hiểu sao gặp Thiên Phàm, hắn cứ như bị bỏ bùa vậy.
Không biết từ lúc nào hắn đã trở nên mê mẩn với gương mặt đẹp như ngọc của y.


Không chỉ gương mặt, cơ thể gầy gò, nhỏ nhân của nam nhân này còn thu hút hắn hơn bất cứ nữ nhân nào hắn từng tiếp xúc qua.

Xúc cảm chạm vào cơ thể trắng nõn đó rất kì lạ khiến hắn vừa tò mò, vừa đê mê càng muốn chạm vào nhiều hơn.
Hắn thừa nhận lúc đó hắn như bị trúng xuân dược.

Suy nghĩ duy nhất của hắn khi đó là muốn có được người này, muốn chiếm lấy y làm của riêng.

Mãi đến khi nghe tiếng chửi của Thiên Phàm, hắn mới bừng tỉnh.

Khi nhìn thấy những gì bản thân đang làm hắn cũng thấy bất ngờ.

Không nghĩ bản thân lại có suy nghĩ trầ.n trụi đến như vậy.

Nhưng cũng từ lúc đó hắn nhận ra: hắn thích Hà Thiên Phàm.

Vô cùng thích.

Những gì hắn nói với Thiên Phàm trước khi rời đi đó là suy nghĩ thật sự của hắn.

Hắn muốn một lần được ngủ với Thiên Phàm, muốn Thiên Phàm hoàn toàn là của hắn.

Hắn nhất định sẽ làm bằng được.

Cho dù là dùng cách đê tiện nhất.
--------
Khi Thiên Phàm tỉnh dậy thì thấy mình đang ôm vật gì đó mềm mềm, trắng trắng, cũng rất ấm áp.

Mở mắt nhìn lại thì hắn tá hoả, xém chút đã la lên.

Hắn vậy mà ôm Từ Minh ngủ ngon lành.

Hắn thậm chí còn không mặc đồ, cứ thế trần như nhộng ôm Từ Minh ngủ.
Thiên Phàm cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh lại.

Từ Minh vẫn còn mặc quần áo, chưa chắc đã xảy ra chuyện gì.

Hắn ôm đầu, cố gắng nhớ lại chuyện gì đang xảy ra.


Hắn nhớ Diệp Thanh Vân dường như phát điên, đột nhiên đè hắn ra muốn làm chuyện quá đáng.

Hắn bị hành động của y doạ sợ.

May mà lúc ấy Từ Minh xuất hiện kịp lúc cứu hắn chứ không là hắn bị tên hoàng tử kia thao rồi.

Mà mất mặt hơn là hắn lại ôm Từ Minh khóc nức nở như một đứa trẻ.

Hình như sau đó khóc mệt quá rồi ngủ mất.
“ Tỉnh rồi hả?”
Thiên Phàm quay đầu nhìn.

Từ Minh đã dậy.
“ Nhìn tam thiếu gia thế này xem ra tâm trạng đã tốt hơn nhiều.”
Thiên Phàm xấu hổ gãi đầu nói: “ Chuyện đó ...cảm ơn Từ đại phu.

Để huynh nhìn thấy ta trong bộ dạng đó thật mất mặt.”
Từ Minh ngồi dậy, mỉm cười xoa đầu Thiên Phàm.

Nụ cười của một mỹ nhân đẹp như thiên tiên khiến lòng Thiên Phàm được an ủi rất nhiều.

Từ Minh lắc đầu nói: “ Không mất mặt.

Ngược lại ta cảm thấy ngươi rất đáng yêu nha.

Nhìn như thỏ con ấy.”
Thiên Phàm nhíu mày bật lại: “ Huynh mới là thỏ.”.


Bình luận

Truyện đang đọc