TẠI ĐẤU PHÁ TRIỆU HOÁN NỮ THẦN



“Đạn Chỉ Thần Công”

“Phách Không Chưởng”



Một bên to xác nhưng vì nhiều lý do nên bị đè lên đánh. Một bên chiếm hết lợi thế nhưng lại vì đảm bảo hai chữ “an toàn” mà từ đầu đến cuối vẫn một mực duy trì khoảng cách nhất định và không ngừng pháo kích từ xa. Thế trận cứ thế diễn ra một chiều đến mức ngay chính bản thân Tiêu Thiên đều bắt đầu cảm thấy nhàm đến phát chán, thì rốt cuộc bên phía Bạo Tuyết Ma Viên cũng có diễn biến mới.

Grào! Gràooo!!!

Không rõ là bởi vì bị đánh nhiều nên tức quá, hay là do vết thương dưới bụng bị người ta liên tục “ném đá dấu tay” làm cho đau quá, hoặc cũng có thể là do cảm giác bỏng rát trong mắt, mũi, miệng khó chịu quá, mà anh bạn vượn lớn này quyết tâm mặc kệ tất cả để gầm lên hai tiếng đầy phẫn nộ, sau đó…

Vụt! Vù! Vù! Vù!

...phản công bằng cách ném lại Tiêu Thiên.

Không sai! Chính là vung tay quờ quạng lung tung, nhặt được cái gì liền đem ném ngược lại về phía Tiêu Thiên đấy!


Khác biệt ở chỗ, Đạn Chỉ Thần Công của Tiêu Thiên chỉ bắn ra những viên “đạn” lớn cỡ đầu ngón tay, còn bàn tay Phách Không Chưởng cũng chỉ tương đương bàn tay một nam nhân trưởng thành mà thôi. Trong khi đó, những gì Bạo Tuyết Ma Viên ném lại là đá tảng, xương người, xương thú v.v. cá biệt còn có cả một cái cây lớn đang sống sờ sờ bị nó nhổ lên và ném thẳng vào cái đầu Tiêu Thiên một cách đầy cục súc.

Đối phương phản công mạnh mẽ và đầy bất ngờ, nhưng Tiêu Thiên chẳng những không vội vàng hay hoảng sợ, mà ngược lại, hắn còn vui vẻ ra mặt và niềm nở trong lòng. Nguyên nhân là bởi…

“Bắt đầu rồi sao, hừ!”

...tất cả đều đã nằm hết trong tính toán của hắn từ đầu rồi.

Thường nói “chó cùng rứt giậu”, hay “con thỏ gấp lên cũng biết cắn người”, thì ma thú nói chung, hay trong trường hợp này là Bạo Tuyết Ma Viên nói riêng, đều có cho chính mình một trạng thái “Cuồng Bạo” được kích hoạt khi bản năng mách bảo chúng rằng tính mạng của bản thân đang bị đe dọa.

Con người cũng có bản năng này chứ chẳng phải không, cho nên câu nói “đừng đánh kẻ cùng đường” mới ra đời để khuyên người ta cẩn thận với những điên cuồng mà một kẻ bị dồn vào đường cùng có thể bộc phát ra đấy.

Từ cái cách Bạo Tuyết Ma Viên quyết tâm “bỏ qua phòng ngự để tấn công liều mạng” như những gì đang xảy ra, rõ ràng là nó đã bắt đầu cảm nhận được tử thần vờn quanh rồi.

Nếu bây giờ không làm gì đó, thì sẽ chẳng còn bao giờ nữa a!

Là người đã sớm tính toán trước tất cả những điều này, Tiêu Thiên thừa hiểu rằng chỉ cần sống sót qua đợt bộc phát trạng thái Cuồng Bạo này của đối phương nữa thôi, hắn sẽ chính là người thắng cuối cùng rồi. Và để làm được điều đó, Tiêu Thiên quyết định… chạy, theo đúng nghĩa đen!

“Càng tức giận huyết áp sẽ càng cao, độc phát sẽ càng nhanh; càng cử động mạnh mất máu sẽ càng nhiều, cái chết sẽ đến càng sớm. Ta chống mắt lên xem ngươi duy trì trạng thái này được bao lâu nữa đây, đồ đầu óc ngu si tứ chi phát triển.”

Bên ngoài một vết thương hở đang chảy máu ồ ạt, cùng lúc đó trong thân thể lại đang trúng phải đủ thứ độc. Nếu Bạo Tuyết Ma Viên là con người, có khi nó đã quay đầu chạy tìm một chỗ an toàn giữ cái mạng trước, chờ đâu vào đó xong mới tính đường tìm Tiêu Thiên trả thù sau rồi.

Đáng tiếc, vốn được ra đời như một cứu cánh cuối cùng cho chủ thể của nó, nhưng rốt cuộc “trạng thái Cuồng Bạo” lại bị Tiêu Thiên tương kế tựu kế để biến thành tấm vé hạng thương gia tiễn anh bạn vượn lớn này đi thẳng xuống địa ngục.

×

— QUẢNG CÁO —

Grào! Gràooo!!!

Bịch! Bịch! Bịch!



Vẫn không quên gầm thét liên tục trong quá trình đuổi đánh Tiêu Thiên, nhưng theo thời gian trôi qua, một thân thương thế nghiêm trọng, kết hợp với các triệu chứng lâm sàng cho thấy độc tố đã bắt đầu ảnh hưởng lên hệ thần kinh khiến những bước chạy mạnh mẽ và thần tốc của Bạo Tuyết Ma Viên dần trở nên chậm hơn, yếu hơn, thậm chí là… loạng choạng như người say rồi.

Không bao lâu sau, chuyện gì phải đến trước sau gì cũng sẽ đến.


Ầm! Ầm! Ầm!

Bạo Tuyết Ma Viên ngã xuống gây ra một trận rung chuyển và khói bụi, trong bối cảnh đôi chân run rẩy do mất máu quá nhiều và trúng độc sâu đã không còn khả năng chống đỡ cái thân thể khổng lồ của nó tiếp tục chạy được nữa.

Về phần Tiêu Thiên…

“Hộc… hộc… thật… cmn… hộc… mệt…”

...cũng đang nằm trên mặt đất thở hổn hển từng hơi như một con chó rách.

Cũng dễ hiểu thôi, khi mà trước khi trận chiến ngày hôm nay diễn ra, Tiêu Thiên vẫn luôn chỉ là một trạch nam không quen chịu khổ. Lần này chiến đấu vượt cấp, tuy rằng dùng sức thì ít - dùng mưu thì nhiều, nhưng cũng không thể hoàn toàn phủ nhận những nguy hiểm và căng thẳng trong đó được a.

Đừng quên đối phương thế nhưng mà là Bạo Tuyết Ma Viên, một con ma thú cấp hai khét tiếng đấy!

“…”

Một khoảng lặng hiếm hoi sau những gầm thét, đụng độ và va chạm giữa một người với một thú. Mãi cho đến khi nhịp thở, cũng như là nhịp tim dần ổn định trở lại, Tiêu Thiên mới chậm rãi bò dậy để làm nốt công tác cuối cùng.

“Ngày xưa không oán, hôm nay không thù, nhưng đời chính là như vậy, xin lỗi rồi…”

Đang lúc Tiêu Thiên vừa vung thanh mộc côn vũ khí trong tay, vừa lẩm bẩm “xin lỗi” Bạo Tuyết Ma Viên, thực chất là tự xin lỗi chính mình vì sát sinh vô cớ, thì biến cố bất ngờ xảy ra. Chỉ thấy…

Gràooo!!!

Vụt! Vù!

...theo sau một tiếng gầm lớn kinh thiên động địa, là một nắm tay ít cũng lớn gấp ba lần nắm tay Tiêu Thiên bỗng nhiên từ đâu bay thẳng vào mặt hắn.

×

— QUẢNG CÁO —

Mà, ở đây trước sau chỉ có ba người gồm bản thân Tiêu Thiên là một; Bạo Tuyết Ma Viên, đối thủ của hắn là hai; và Mộc Ánh Tuyết, người nãy giờ vẫn chưa từng lộ diện là ba. Áp dụng phương pháp loại trừ, Tiêu Thiên sẽ không tự nhiên phát điên lên đi đánh chính mình; khả năng Mộc Ánh Tuyết đánh lén chủ nhân nàng cũng là một số không tròn trĩnh, vậy thì thủ phạm của cả tiếng gầm kia, lẫn cú đấm này, đương nhiên sẽ chỉ có thể là Bạo Tuyết Ma Viên, kẻ nãy giờ vẫn nằm im… giả chết trên mặt đất rồi.

Đúng vậy! Mặc dù linh trí không cao, nhưng bản năng của ma thú và lượng kinh nghiệm lăn lộn dày dặn cộng lại vẫn đủ để giúp anh bạn vượn lớn này “giả trân” ra một cơ hội lật bàn tuyệt hảo như thế này.


Mà, nếu chiêu này của Bạo Tuyết Ma Viên mà áp dụng lên kẻ khác, có khi nó đã thành công giành lấy chiến thắng cuối cùng, hoặc tệ lắm là cũng kéo theo được cái đệm lưng rồi đấy. Đáng tiếc, đứng trước mặt nó hiện tại lại là Tiêu Thiên, một kẻ luôn tôn thờ chủ nghĩa “sư tử vồ thỏ cũng phải hết sức, nhà chính chưa nổ thì vẫn còn cơ hội lật kèo”. Nên là…

“Không hổ là họ hàng xa của nhân loại a, cũng biết cách chơi vô gian đạo cơ đấy!”

...không hề giật mình hay hoảng loạn, ngược lại, khóe miệng hắn vậy mà còn cong lên một nụ cười lạnh, đồng thời…

“Tới đây!”

“Phong Tự Quyết - Ác Cẩu Lan Lộ*”

...tay phải nắm chắc mộc côn giơ ngang trước mặt, tay trái thành chưởng đỡ lấy nó từ phía sau, cùng lúc đó đấu khí cũng tuôn ra không chút giữ lại từ trong đan điền thẳng tới hai tay, rồi truyền vào trong thân gậy.

Bạo Tuyết Ma Viên nín thở ra quyền trước khi thực sự kiệt sức, có thể gọi chiêu này là Hồi Mã Thương, hay Hồi Quang Phản Chiếu, đều không sai. Bởi vì rất có thể sau một quyền này… sẽ không còn sau đó nào nữa.

Đối diện, có vẻ như đã sớm ngờ được tình huống này sẽ xảy ra, nhưng không biết vì lý do gì Tiêu Thiên vẫn sa vào. Quan trọng là, nếu điều kiện thắng cách đây ít phút là phải sống sót qua trạng thái Cuồng Bạo của Bạo Tuyết Ma Viên, thì hiện tại, chỉ còn đơn giản là… sống qua một quyền này nữa mà thôi.

Rất nhanh… va chạm chính diện chính thức xảy ra!

Bốp! Rắc! Rắc…

Có câu “cứng quá thì dễ gãy”, ngay sau âm thanh hai vật cứng đụng mạnh vào nhau là tiếng gãy vỡ vang lên liên tiếp. Và từ những mảnh gỗ văng tung tóe ra xung quanh kia, không khó để nhận ra thứ đã và đang chịu tổn thương sâu sắc nhất từ cú va chạm này chính là… mộc côn trong tay Tiêu Thiên.

“Mả mẹ nó chứ, đúng là thứ cục súc!”

Phải biết, mộc côn này thế nhưng mà là lõi của Thiết Cốt Mộc đấy, không phải cành khô, que củi gì đâu. Để cho rõ ràng thì mặc dù bản chất của Thiết Cốt Mộc vẫn là gỗ, nhưng bởi vì cả mật độ phân bố, lẫn liên kết phân tử của nó so với sắt đặc chất còn phải cao hơn, nên muốn đánh cong thì dễ, chứ đánh gãy như thế này thì… kinh khủng cỡ nào a!

Ấy thế mà Tiêu Thiên vẫn còn có tâm tình, và cả sức lực để mắng người, bất kể binh khí trong tay quá dễ dàng bị đánh nát ngay khi vừa va chạm!? Bộ… hắn còn có dựa dẫm khác sao?




Bình luận

Truyện đang đọc