TẠI ĐẤU PHÁ TRIỆU HOÁN NỮ THẦN



“Hai vị, làm ơn hỗ trợ với. Chỉ cần có thể cứu vớt được tiểu đội đang gặp nguy, Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta nhất định sẽ hậu tạ một món tiền lớn xem như tạ ơn!”

“Là Mạc Thiết dong binh đoàn của Thạch Mạc Thành sao?”

“Đúng vậy… Hai vị… đã nghe qua dong binh đoàn chúng ta?”

Tiêu Thiên không đáp lời ngay, mà chỉ lẳng lặng đứng đó híp mắt nhìn chằm chằm nam tử kia. Mãi cho đến khi người sau sắp sửa nhịn không nổi quay đầu chạy nữa, lúc này hắn mới…

“Tiểu Mộc, cứu người!”

...vung tay hạ lệnh cho Nữ Thần nhà mình làm việc.

“Vâng, chủ nhân.” - Mộc Ánh Tuyết vâng lời lập tức lật tay đưa cho nam tử kia hai viên và một bình đan dược: “Cầm lấy.”

“Cảm ơn hai vị!”

Nhận lấy đan dược, nam tử chẳng chút ngần ngại sử dụng ngay, bởi vì hắn nhận ra hai trong số ba loại đan dược trong tay chính là bộ đôi Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán trứ danh. Về phần viên thứ ba là gì… không quan tâm lắm. Dù sao người ta muốn giết hắn thì cứ đơn giản quay người đi là được rồi, cần gì phải bày ra nhiều trò như thế này.


Chưa đầy một năm sau khi gây chấn động lớn tại Ô Thản Thành, Bích Loa Xuân và Quy Tâm Tán bây giờ đã trở thành mặt hàng thiết yếu đối với mọi dong binh trên toàn Gia Mã Đế Quốc. Bên cạnh tác dụng không thể phủ nhận của nó thì cũng không thể không dành lời khen cho khả năng kinh doanh của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ.

Còn viên đan dược thứ ba kia… Giải Độc Đan dùng để giải Xà Độc mà thôi, không có gì đặc biệt.

“Đắp thuốc xong rồi thì dẫn ta tới nơi các người bị tập kích đi.” - Tiêu Thiên cũng chẳng rảnh đánh quảng cáo, lúc này lạnh nhạt lên tiếng: “Tốn thêm thời gian ở đây, tức là tính mạng đồng đội ngươi bên đó gặp thêm đe dọa đấy.”

“A! Đi… đi qua bên đó?” - Nam tử giật thót mình, giọng cả kinh: “Hai vị, như vậy không được đâu. Vây công chúng ta thế nhưng mà là tám gã Xà Nhân, trong đó có tới ba tên đã là cửu tinh Đấu Giả a. Hai vị vẫn là nhanh đến Thạch Mạc Thành giúp ta thông báo với dong binh đoàn đi, đoàn trưởng chúng ta sẽ chạy tới ngay, dù sao…”

“Chờ bọn họ tới nhặt xác các ngươi à?” - Chưa chờ nam tử nói hết câu, Tiêu Thiên đã ngắt lời: “Bảo ngươi dẫn đường thì dẫn đường đi, lo nhiều chuyện như vậy làm gì?”

Nghe Tiêu Thiên nói lời này, nam tử mới nửa tin, nửa ngờ đánh giá lại hai người một phen. Một nam - một nữ, nam chủ - nữ tớ không thể nghi ngờ, quan trọng hơn là mặt mũi, thực lực, thủ đoạn… tất cả đều không rõ.

“Nếu hai vị đã nói như vậy…” - Cười khổ một tiếng, nam tử chỉ tay về phía cồn cát cách nhóm người không xa: “...tiểu đội của ta ở bên đó.”

Ánh mắt liếc cồn cát, Tiêu Thiên khẽ gật đầu, một tay ôm ngang eo Mộc Ánh Tuyết, tay còn lại bắt lấy cánh tay nam tử, sau đó…

“Ưng Chi Dực”

Phạch! Vù!

×

— QUẢNG CÁO —

...phi hành đấu kỹ kích khởi, hai cánh chim xòe rộng trên lưng rồi vỗ mạnh một cái, chỉ trong nháy mắt đã mang cả ba người bay thẳng vào không trung.

“Aaaaa… cứu mạnggggg…”

Đáng thương cho nam tử xa lạ, thân thể bị thương chưa lành không nói, tinh thần vốn vẫn còn đang bất ổn sau một loạt sự kiện ác liệt ngày hôm nay bây giờ lại phải chịu thêm cú sốc bay lên trời này khiến hắn nhịn không được nước mắt, nước mũi tèm lem, trên miệng không ngừng gào thét vì hoảng sợ.

Soạt! Bịch!

Đem nam tử xa lạ, người lúc này đã không ngừng đọc kinh niệm phật và xin lỗi cha mẹ ném qua một bên, Tiêu Thiên nhẹ nhàng đặt Mộc Ánh Tuyết xuống một cồn cát cao, lúc này mới hướng ánh mắt về phía đám người dưới thung lũng bên dưới.


Tình huống nơi xa lúc này khá là nguy kịch. Hơn mười dong binh đang đứng chụm lưng vào nhau, xung quanh họ là tám… sinh vật có hình thù kỳ quái đang vây họ vào giữa. Gọi là kỳ quái, bởi vì những sinh vật kia có đầu người, thân người, nhưng chỗ hai chân lại là một cái đuôi rắn lớn. Riêng phần chóp đuôi còn có một đoạn “chuông” đặc thù của loài rắn sa mạc, mỗi lần di chuyển hay hưng phấn chúng đều rung lắc phát ra những âm thanh xào xạc nghe lạnh cả người.

“Đây chính là Xà Nhân của sa mạc Tháp Nhĩ Qua sao?” - Lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy những sinh vật chỉ có trong truyền thuyết và sách vở này, Tiêu Thiên nhịn không được thầm than: “Quả nhiên là đi một ngày đàng - học một sàng khôn a, hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt.”

“Đ-Đại… đại nhân…” - Ánh mắt kính sợ, lời nói cà lăm, xưng hô thay đổi, không khó để nhận ra khả năng bay lượn của Tiêu Thiên đã dọa nam tử này không nhẹ: “Chúng ta vốn chỉ là một tiểu đội của Mạc Thiết dong binh đoàn chuẩn bị liệp sát ma thú, không ngờ chưa ra khỏi thành được bao lâu đã bị bọn người kia đánh lén...”

“Ừm.” - Khẽ gật đầu, Tiêu Thiên tiếp tục quan sát tình hình bên dưới.

Bởi vì hai bên chỉ đang gầm gừ nhau chứ chưa thực sự lao vào chém giết, nên hắn cũng không vội ra tay. Dù sao “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, muốn người khác chịu ơn mình sâu đậm thì thời điểm cứu giúp phải càng là lúc sinh tử quan đầu a.

Ánh mắt đảo qua mười tên dong binh, tổng cộng tám nam và hai nữ, cuối cùng dừng lại trên một bóng hình yểu điệu.

Nữ nhân này thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, nhan sắc cũng gọi là xinh đẹp, nếu phải cho điểm thì nên là bảy trên thang điểm mười. Đáng tiếc, lông mày quá sắc và nhếch lên ở phần đuôi khiến toàn bộ khuôn mặt trở nên kiệt ngạo bất tuần. Với kinh nghiệm năm mươi nồi bánh chưng của Tiêu Thiên, nam nhân xui xẻo nào về sống dưới cái nóc nhà này thì cho dù ra đường là cá mập, về tới nhà cũng chỉ có thể làm cá con mà thôi.

Bỏ qua chuyện nhan sắc và khí chất của nữ nhân kia, thì có vẻ như cách ăn mặc của nàng ta chính là căn nguyên của vụ tập kích này khi nó tỏ ra khá là… nóng bỏng, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Phía trên một chiếc áo quây ngực chỉ rộng khoảng một gang tay, vừa đủ quây lấy bộ ngực sữa căng tròn để lộ toàn bộ phần eo thon màu socola bóng bẩy. Tương tự phía dưới cũng chỉ một mảnh váy da ngắn ngủn, đem toàn bộ đôi chân thon, dài, gợi cảm phơi bày trước mắt người xem.

“Xà vốn có tính dâm, nữ nhân này lại giống AIKA idol như vậy, chẳng trách đám Xà Nhân bất chấp nguy hiểm cũng phải mai phục ngay ngoài Thạch Mạc Thành.” - Tiêu Thiên tặc lưỡi: “Đúng là hồng nhan họa thủy!”

Đang lúc Tiêu Thiên âm thầm cảm thán cho số phận của đám nam nhân đáng thương bị vạ lây oan uổng do sở thích ăn mặc của cô nàng kia, thì…

“Giết bọn chúng cho ta, lưu lại nữ nhân!”

...một Xà Nhân, có vẻ như là thủ lĩnh, bất ngờ khàn giọng la lớn.

×

— QUẢNG CÁO —

Nam nhân loài người yêu thích Xà Nữ, tương tự Xà Nam cũng có khao khát rất lớn với nữ nhân nhân loại. Đây không phải vấn đề giống loài, hay thù hận gì cả, chỉ đơn giản là hoóc-môn thúc đẩy sinh lý, và tâm lý muốn thỏa mãn tính chinh phục mà thôi.

Nghe được thủ lĩnh hạ lệnh, khuôn mặt đám Xà Nhân xung quanh lập tức biến hung ác, đầu lưỡi chẻ đôi đặc thù không ngừng phun ra, nuốt vào trên miệng trông càng giống như loài rắn đang rình mồi.


“Mọi người cẩn thận một chút!” - Nhìn thấy cử động của Xà Nhân, nữ nhân gợi cảm kia mím chặt môi hồng, thanh âm lạnh lùng quát: “Đản Tử đã trở về cầu cứu rồi, chỉ cần kiên trì chống đỡ một hồi là chúng ta sẽ được cứu thôi!”

Nghe vậy, đám dong binh xung quanh cũng có điểm phấn chấn, chỉ là bàn tay nắm chặt vũ khí vẫn nhịn không được tràn đầy mồ hôi lạnh. Người có đẳng cấp cao nhất bên phe bọn họ cũng mới thất tinh Đấu Giả, chính là vị nữ đội trưởng này. Trong khi đó đối phương thế nhưng mà có tới tận ba tên cửu tinh Đấu Giả, vẫn là Xà Nhân có ưu thế về thể hình và lực lượng rất lớn đấy.

Chênh lệch như thế này… không biết có thể chống đỡ được cho tới khi viện binh tới hay không đây?

“Chống đỡ được sao!?” - Thủ lĩnh Xà Nhân cười lạnh một tiếng: “Giết cho ta!”

Cánh tay vừa vung tay ra hiệu, đám Xà Nhân xung quanh lập tức tay đao, tay kiếm lướt nhanh về phía đội danh binh, báo hiệu cuộc đụng độ chính thức bắt đầu.

“Đ-Đại nhân… làm ơn…” - Đản Tử gấp, nhưng đồng thời hắn cũng không dám nói năng lỗ mãng với Tiêu Thiên, nên chỉ biết ở đó dùng vẻ mặt đau khổ không ngừng cà lăm cầu cứu.

“Yên tâm, có ta ở đây hôm nay các ngươi không chết được.” - Lạnh nhạt chép miệng, Tiêu Thiên khẽ hất cằm về phía chiến trường bên dưới: “Giao cho ngươi đấy tiểu Mộc, đừng giết chết.”

“Vâng, chủ nhân.”

Nhìn thấy vị đại nhân này rốt cuộc cũng chịu cho thuộc hạ ra tay, trong lòng Đản Tử thở phào một hơi. Mặc dù hắn hy vọng sẽ được thấy chính chủ động thủ hơn, nhưng thôi, có cứu là được rồi.

Về phần Tiêu Thiên, hắn mới không ngu đi lao đầu xuống dưới đó đâu!

Đối phương thế nhưng mà là một đàn Xà Nhân, vẫn là có cửu tinh Đấu Giả đấy. Lấy bản lĩnh thất tinh Đấu Giả quèn với mấy cái đấu kỹ mèo quào của hắn nhảy ra muốn làm siêu anh hùng, không ra hai phút đã bị đánh cho phụt ba phát á.

Lại nói, tự mình ra tay có thể mang lại khả năng kinh sợ cao, nhưng đứng một bên phất tay cho thuộc hạ đẳng cấp cao tới thất tinh Đấu Sư đi làm ngược lại là có một độ thần bí và uy nghiêm nhất định a.

Lựa chọn giữa “gánh chịu nguy hiểm và đau khổ để thể hiện” và “phất tay chỉ việc”, đương nhiên Tiêu Thiên sẽ lựa chọn “việc nhẹ lương cao” rồi, nhân chi thường tình mà thôi!




Bình luận

Truyện đang đọc