TÁI NGỘ


Chu Ngạn: Trước chúc mừng tôi đi.Đường Tuyển:...!Chuyện thành rồi sao?Chu Ngạn cười: Cậu nói đi?Đường Tuyển: Đối với em ấy thật tốt.Chu Ngạn: Cảm ơn.Ứng Hạo cầm lấy di động nhìn tin tức này, chất lỏng lạnh lẽo theo yết hầu đến ngực, anh chống khóe môi, nhắm mắt.

Trong đầu hiện lên bộ dáng Mạnh Thiển Thiển quầng thâm mắt ghé vào trên vai anh, xương ngón tay anh căng chặt, trở nên trắng bệch.

Trợn mắt, anh lại đổ một ly rượu, đôi mắt nhìn dấu cắn trên tay, nhẹ nhàng mà hôn một cái.*Đi vào ký túc xá, Chu Ngạn tay cắm và túi quần nhìn Mạnh Thiển Thiển, khóe môi mỉm cười.


Mạnh Thiển Thiển nhìn anh biểu tình ôn nhu, có chút hoảng hốt, đầu ngón tay cô giấu ở trong tay áo hướng lên trên chỉ chỉ, “Em lên đây.”“Được.”“Chu Ngạn học trưởng...” Mạnh Thiển Thiển đột nhiên gọi một tiếng.Chu Ngạn thấp giọng nói: “Về sau có thể trực tiếp gọi Chu Ngạn.”Mạnh Thiển Thiển bên tai ửng đỏ, cô cười gật gật đầu, “Vậy anh trở về đi, tạm biệt.”“Tạm biệt.”Thanh âm anh rơi xuống, Mạnh Thiển Thiển liền xoay người hướng cầu thang đi đến, cô đến nay còn có chút mơ hồ, như thế nào liền đáp ứng Chu Ngạn học trưởng.

Cô đi nhanh hai bước, một đường trở lại ký túc xá.Trong ký túc xá rất ấm áp, Thường Tuệ Tuệ cùng Diệp Lam Chu Phương từng người nằm ở trên giường chơi di động đọc sách.

Nghe thấy cô trở về, sôi nổi tùy ý hỏi một cái.“Đã về rồi?”“Cậu hẹn hò về rồi soa?”“Cảm giác thế nào a.”Mạnh Thiển Thiển che lại miệng Thường Tuệ Tuệ kia, Thường Tuệ Tuệ cười không ngừng.


Mạnh Thiển Thiển vội vàng nói, “Mình đi tắm rửa.”Nói xong cầm áo ngủ chui vào toilet.

Tắm rửa xong ra tới, chỉ còn lại có Thường Tuệ Tuệ còn chưa ngủ, cô tránh ở trong ổ chăn chơi di động.

Mạnh Thiển Thiển ở ban công sấy khô tóc, lén lút trở về trên giường, tận lực không phát ra một chút thanh âm.

Nằm xong, cô nhìn trần nhà, lòng bàn tay nắm di động đang do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho hai người bạn thấn hay không.Thường Tuệ Tuệ vén lên một chút góc chăn, lén lút nhìn Mạnh Thiển Thiển.“Thiển Thiển, cậu có chuyện phiền lòng sao?”Mạnh Thiển Thiển đột nhiên hoàn hồn, cô nói: “Có chút đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc