TAI TIẾNG

Edit: Sa

Mặt Hoắc Đình Dịch không chút biểu cảm nhìn cô gái ngồi trên đùi mình, giọng khàn khàn: “Xuống.”

Hạ Thanh Thời cắn chặt môi, nụ cười cứng đờ. Điều này nằm ngoài dự tính của cô. Cô đã hạ mình đến mức này nhưng không ngờ vẫn không thể đả động được anh.

Hạ Thanh Thời có cảm giác như con gì đó vừa cắn vào tim mình một cái rất mạnh, nhưng cô nhanh chóng bình thường trở lại. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ cười lạnh lùng: “Vậy anh cho em vào nhà làm gì?”

Không lẽ cho cô dùng phòng tắm của anh, giữ cô ở lại qua đêm chỉ vì lòng tốt mà thôi?

Hoắc Đình Dịch nói: “Tôi đoán em không muốn để Sandra thấy bộ dạng khốn khổ của mình.”

Hạ Thanh Thời nín thở, hóa ra anh biết! Phải rồi, mùi thuốc súng giữa cô và Sandra nồng nặc vậy mà, sao Hoắc Đình Dịch không biết được chứ?

Cô hiểu rõ ý của Hoắc Đình Dịch. Anh biết cô sĩ diện, nhất là trước mặt tình địch. Vừa rồi anh cho cô vào nhà là vì Sandra cũng ở đó, anh nể tình xưa nghĩa cũ nên mới cho cô bậc cầu thang đi xuống. Bây giờ Sandra đã đi rồi, vậy nên anh cũng không cần phải quan tâm tới mặt mũi của cô nữa.

Sắc mặt Hạ Thanh Thời hết xanh rồi lại trắng, tuy không nói gì nhưng lồng ngực đang phập phồng lên xuống dữ dội, chứng tỏ cô đang rất tức giận.

Cô hạ mình đến nhường đó là vì cảm thấy áy náy khi chia tay Hoắc Đình Dịch vào ba năm trước. Cô hối hận vì đã chia tay anh, hối hận từ lâu lắm rồi, từ khoảnh khắc thốt ra hai tiếng “chia tay” thì cô đã hối hận.

Bây giờ ông Hoắc đã qua đời, Châu Gia Doanh trở thành người thực vật. Cô cứ tưởng những chướng ngại vật giữa họ đã biến mất nên mới đến tìm anh, mới phải dùng thái độ đùa giỡn nói ra hai chữ “kết hôn”. Nhưng giờ nhìn lại, hóa ra chỉ do cô tự mình đa tình.

Hạ Thanh Thời là người cực kỳ sĩ diện, khi nhận ra anh không còn chút cảm giác gì với mình, trái tim nóng hổi của cô như bị tạt gáo nước lạnh. Cô đẩy lồng ngực Hoắc Đình Dịch ra, xoay người bỏ đi.

Hoắc Đình Dịch nhíu mày nhìn cô, cố kiềm chế để không đuổi theo, nhưng đến khi cô sắp rời khỏi phòng sách, anh bỗng đứng bật dậy đi nhanh ra cửa, chụp lấy cánh tay Hạ Thanh Thời kéo cô trở lại.

“Buông ra.” Cô nén nước mắt, cố gắng không để giọng nói nghẹn ngào, “Anh làm gì đó?”

Hoắc Đình Dịch kiềm chế cơn giận trong lòng, anh siết chặt cổ tay cô hơn, giọng khản đặc: “Em tìm tôi, trừ việc muốn lên giường ra, không còn điều gì khác?”

Hạ Thanh Thời ngẩn người, sau đó mới hiểu.

Cô nghiến răng: “Tôi sẽ không bán 2% cổ phần cho người khác đâu, anh yên tâm rồi chứ?”

Cổ phần đó là do ông Hoắc tặng cho Châu Gia Doanh, bây giờ trả lại cho nhà họ Hoắc là chuyện hiển nhiên.

Hoắc Đình Dịch bất giác nghiến chặt răng.

Qua một lúc sau, anh mới buông cô ra, sau đó gật đầu, nói: “Tốt, rất tốt.”

Hạ Thanh Thời thấy mũi cay cay, cô cố nén nước mắt, xoay người bỏ đi.

Tay cô vừa đụng vào tay nắm cửa thì cổ tay bỗng bị chộp lấy, sau đó cả người bị kéo về đằng sau.

Hoắc Đình Dịch nhìn cô gái trước mặt, lồng ngực phập phồng vì tức giận, lý trí của anh hầu như đã bị thiêu trụi hoàn toàn.

Lúc đó, người nói lời chia tay là cô.

Chính miệng Hạ Thanh Thời nói với anh rằng cô không thích anh, ban đầu tiếp cận anh là vì cô muốn biết Châu Gia Doanh sẽ phản ứng như thế nào khi thấy hai người hẹn hò, và điều mà cô càng mong đợi hơn là nếu ông Hoắc biết họ yêu nhau, liệu ông ấy có hiểu lầm Châu Gia Doanh giật dây cô dụ dỗ Hoắc Đình Dịch rồi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu bà ta hay không. Ha, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.

Hoắc Đình Dịch biết động cơ đó cực kỳ nực cười và hoang đường, nhưng Hạ Thanh Thời thực sự có thể làm vậy. Hóa ra trong mối quan hệ tình cảm này, từ đầu chí cuối chưa bao giờ liên quan tới anh.

Hoắc Đình Dịch không tin, cô nói: “Thật ra sinh nhật của tôi là tháng sáu chứ không phải tháng chín. Tôi đã luôn lừa anh.”

Anh không nói gì mà chỉ nhìn cô.

Cô vẫn mỉm cười như thường ngày, nhưng những lời thốt ra khỏi miệng cô lại vô cùng tàn nhẫn: “Tôi không thích anh. Từ đầu cho tới bây giờ, chỉ có câu này là thật.”

Hai người ở bên nhau lâu đến thế, trao cho nhau không biết bao nhiêu lời âu yếm, hóa ra không có câu nào thật lòng.

Đã ba năm rồi.

Bình thường, Hoắc Đình Dịch rất ít khi nhớ tới những chuyện liên quan tới cô, nhưng hôm nay anh không thể không nhớ. Lần này, vẫn là cô trêu vào anh.

Hoắc Đình Dịch nhìn đăm đăm người phụ nữ trước mặt mình, giọng nói mang theo sự run rẩy khó phát hiện, mắt anh đỏ ngầu, nghiến răng nói: “Hạ Thanh Thời, em dựa vào đâu mà cho rằng em muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”

Dứt lời, anh nâng mặt cô lên, hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Đến lúc này, Hạ Thanh Thời mới biết sức mạnh giữa nam và nữ có sự chênh lệch rất lớn.

Trước đây cô và Hoắc Đình Dịch thường xuyên đùa giỡn, có những lúc cô còn đắc ý vì chế ngự được anh, nhưng bây giờ cô mới biết thì ra lúc đó là do anh nhường cô thôi.

Hoắc Đình Dịch dùng một tay kìm chặt hai tay cô ở đằng sau lưng cô, một tay ôm eo cô rồi nâng người cô ngồi lên bàn làm việc. Hạ Thanh Thời bị anh ép sát không thể cử động, cô biết chuyện gì sắp xảy ra, giọng run rẩy: “Tôi không…”

***

Ngâm mình trong nước nóng, Hạ Thanh Thời sảng khoái thở ra một hơi, cuối cùng cũng sống lại rồi.

Nhìn gương mặt lạnh lùng người đàn ông, cô vừa tức giận vừa không cam lòng, cô ngồi thẳng người, chồm tới hôn lên môi anh. Cô nhẹ nhàng nhấm nháp môi anh, cô muốn anh đừng làm mặt lạnh nữa, muốn nhìn thấy anh cười, nhưng có vẻ như không hiệu quả lắm.

Hạ Thanh Thời quyết định từ bỏ, cô cắn cằm anh cho hả giận, sau đó nhõng nhẽo: “Em khát nước.”

Hoắc Đình Dịch đẩy cô ra, đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm, mặc áo choàng tắm rồi đi ra ngoài.

Anh vừa đi, Hạ Thanh Thời lập tức mở vòi sen, nhanh chóng tắm rửa rồi khoác áo choàng tắm vào.

Hạ Thanh Thời đi ra ngoài đúng lúc Hoắc Đình Dịch bưng ly nước lên lầu.

Cô ngồi trên giường lau tóc, thấy anh vào phòng thì vẫn ngồi im chờ anh đút nước cho mình.

Hoắc Đình Dịch không làm theo ý cô mà đưa ly nước cho cô, nói: “Em ngủ trước đi, tôi còn phải làm việc.”

Nói xong liền xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Phòng làm việc vô cùng bừa bộn, giấy tờ bị quét xuống đất, quần áo của hai người bị vất lung tung, cái quần lót lọt khe cũng bị anh ném vào đống quần áo đó.

Hoắc Đình Dịch cố gắng đè nén máu nóng đang sôi sùng sục trong người mình.

Thu dọn xong xuôi, anh lại ngồi vào cái ghế xoay sau bàn làm việc. Anh biết hôm nay mình điên rồi.

Người phụ nữ đó… Từ lâu anh đã biết rõ mình không nên chạm vào cô. Nhưng anh vẫn chạm vào cô, chẳng những thế, anh còn cưỡng ép cô. Mọi chuyện bỗng trở nên phức tạp. Cô nói cô muốn kết hôn, nhưng anh không muốn cưới cô.

Hoắc Đình Dịch ngồi một mình trong phòng làm việc rất lâu, sau đó lấy điện thoại bấm một dãy số.

Người ở đầu bên kia điện thoại tỏ ra ngạc nhiên khi thấy anh gọi, “Đình Dịch, xảy ra chuyện gì hả?”

“Luật sư Chu, cháu xin lỗi vì đã quấy rầy ngày nghỉ của chú.” Giọng nói của Hoắc Đình Dịch vừa trầm vừa kiên quyết, “Cháu có chuyện muốn nói với chú.”

Luật sự Chu là luật sư riêng trước đây của ông Hoắc, cũng là luật sư cố vấn của tập đoàn PR, có rất nhiều việc Hoắc Đình Dịch phải thông báo cho ông.

“Cháu nói đi.”

Hoắc Đình Dịch gõ nhẹ lên mặt bàn, qua một lúc lâu mới hạ giọng nói: “Cháu muốn kết hôn.”

Anh là người điều hành, đồng thời cũng là cổ đông lớn nhất của tập đoàn PR nên những việc lớn như kết hôn phải được báo trước cho hội đồng quản trị.

“Kết hôn?” Luật sư Chu hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, “Ừ, chú biết rồi.”

Dừng một chút, luật sư Chu hỏi: “Cháu đã chuẩn bị hợp đồng tài sản trước hôn nhân chưa? Chú có một người bạn rất am hiểu lĩnh vực này.”

“Không cần đâu, cảm ơn chú.” Hoắc Đình Dịch thản nhiên từ chối ý tốt của đối phương.

Luật sư Chu hiểu ý anh: “Cháu… không có ý định lập hợp đồng tài sản trước hôn nhân?”

Hoắc Đình Dịch không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.

Luật sư Chu thấy vô cùng nhức đầu, ông thở dài, “Cháu phải ký hợp đồng tài sản trước hôn nhân, nếu không thì hội đồng quản trị sẽ không đồng ý đâu.”

Đây là thông lệ từ lâu. Hoắc Đình Dịch đang nắm giữ 32% cổ phần của tập đoàn PR, nếu không lập hợp đồng tài sản trước hôn nhân, lỡ sau này ly hôn thì sẽ bị mất một nửa cổ phần, như vậy tâp đoàn sẽ bị lung lay. Không những ông mà hội đồng quản trị cũng sẽ không đồng ý.

Hoắc Đình Dịch im lặng vài giây, sau đó nói: “Chú yên tâm, bộ phận quản lý tài sản cá nhân của cháu sẽ xử lý.”

Luật sư Chu thầm tắc lưỡi, ý của Hoắc Đình Dịch là trừ 32% cổ phần của tập đoàn PR, những tài sản khác đứng tên anh cũng sẽ không cần làm công chứng. Ông trêu: “Xem ra cháu gặp được tình yêu đích thực rồi. Khi nào tổ chức hôn lễ?”

Hoắc Đình Dịch cười, “Vẫn chưa xác định ạ.”

Cúp máy, anh vẫn ngồi trong phòng làm việc cho đến khi Hạ Thanh Thời tìm anh.

Cô vẫn chưa ngủ, lúc này, cô đi chân trần, trên người chỉ mặc cái áo sơ mi của anh, cái áo dài xuống đùi cô. Cô mở ba cúc áo trên cùng để lộ xương quai xanh xinh đẹp và bờ vai nhỏ nhắn, bên dưới là đôi chân dài trắng muốt cực kỳ quyến rũ.

“Anh làm việc xong chưa? Sao vẫn chưa đi ngủ?” Cô cố ý làm nũng, giọng nói nũng nịu, “Em bị lạ giường, không có ai ôm thì không ngủ được.”

Cô vừa nói vừa đi về phía anh. Sau đó cô đột ngột dừng lại, một tờ giấy rơi dưới đất đã hấp dẫn sự chú ý của cô. Nói chính xác là dòng chữ to trên đầu tờ giấy đã làm cô chu ý.

EQUITY TRANSFER AGREEMENT  (hợp đồng chuyển nhượng cổ phần)

Hạ Thanh Thời cúi xuống nhặt tờ giấy lên.

Trong hợp đồng ghi rõ người sở hữu chuyển 5% cổ phần tập đoàn PR cho Hoắc Đình Dịch, được ký vào ngày hôm qua.

Hạ Thanh Thời sững sờ, qua một lúc lâu cô mới suy nghĩ kỹ càng, nếu được ký vào hôm qua thì chứng tỏ Hoắc Đình Dịch đã giành chiến thắng trong cuộc chiến với Predator. Có lẽ anh đã thuyết phục thành công cổ đông này bán cổ phần cho mình. Với 5% cổ phần, chiến thắng đã nằm trong tay anh, hóa ra 2% mà cô đang giữ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Hoắc Đình Dịch rút tờ hợp đồng ra khỏi tay cô, sau khi bỏ lên bàn, anh nói: “Em muốn kết hôn đúng không? Được thôi.”

Hạ Thanh Thời giật mình: “Gì cơ?”

Anh chăm chú nhìn cô, giọng nói chậm rãi, như gằn từng chữ: “Tôi có thể kết hôn với em, nhưng em phải ký hợp đồng tài sản trước hôn nhân.”

Hạ Thanh Thời ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì.

Hoắc Đình Dịch thấy cổ họng mình thít chặt, anh cắn chặt răng, tiếp tục nói: “Trước khi kết hôn, tôi còn phải ứng hai mươi năm tiền lương của mình với hội đồng quản trị.”

Anh nhìn cô, giọng nói càng lúc càng căng thẳng: “Vậy thì em còn muốn kết hôn với tôi không?”

Nếu không lấy được một đồng nào, cô có đồng ý kết hôn với anh không?

Cuối cùng Hạ Thanh Thời cũng thoát khỏi nỗi khiếp đảm. Cô hít sâu một hơi, ngay sau đó một cái tát rơi xuống mặt người đàn ông đối điện, “Hoắc Đình Dịch… Anh là tên khốn kiếp!”

Bình luận

Truyện đang đọc