TAI TIẾNG

Edit: Sa

Chuyện xảy ra vào một tháng trước, Hoắc tiên sinh giấu Hoắc phu nhân lên mạng tìm tài liệu, bí mật đi gặp các bác sĩ đông y nổi tiếng và… chùa chiền linh thiêng.

Là người duy nhất hiểu rõ hành động của Hoắc tiên sinh hơn cả Hoắc phu nhân, một ngày nọ, Rebecca bị gọi riêng vào phòng làm việc của Hoắc tiên sinh.

Bình thường, để tránh hiềm nghi, khi vào phòng làm việc của sếp, cô chưa bao giờ đóng cửa mà chỉ khép hờ, sếp cũng chưa từng ý kiến về chuyện đó, hiển nhiên là rất đồng ý với hành động của cô. Nhưng hôm nay, khi cô vừa cầm tài liệu rảo bước vào phòng làm việc của sếp thì Hoắc tiên sinh nghiêm nghị nói: “Đóng cửa lại.”

Rebecca nghĩ là có việc cơ mật nên xoay người đi đóng cửa, trước đó còn ngó xem có ai ở ngoài hay không. Nhưng khi cô ngồi xuống đối diện sếp, sếp vẫn im lặng. Sếp không nhìn cô, mày nhíu chặt, không nói gì, trông vô cùng nghiêm trọng.

Thấy sếp như vậy, Rebecca lập tức suy đoán: chắc chắn là mấy người trong hội đồng quản trị lại chọc giận anh rồi.

Rebecca hiểu rõ là người chèo lái tập đoàn, Hoắc tiên sinh không được tự do như bên ngoài vẫn nghĩ. Mặc dù anh có năng lực xuất chúng, cũng danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí quản lý tập đoàn nhưng các bè phái trong tập đoàn vẫn không phục, để bảo vệ lợi ích cá nhân, họ luôn ra tay cản trở vị sếp trẻ.

Suy nghĩ một chốc, Rebecca an ủi anh: “Anh Hoắc, mặc dù kế hoạch phát hành thuốc mới bị hội đồng quản trị phủ quyết nhưng RHB đã bắt đầu được sản xuất, sớm nhất là tháng một năm sau có thể tung ra thị trường.”

Nào ngờ nghe cô nói thế, sếp vẫn nhíu chặt mày không nói gì khiến Rebecca vô cùng lo sợ.

Trong khi Rebecca suy nghĩ xem làm sao để chia sẻ nỗi lo với sếp thì nghe sếp đột ngột lên tiếng: “Rebecca.”

Rebecca vội vàng ngồi thẳng người, bày ra tư thế rửa tai lắng nghe.

Hoắc tiên sinh như đang cân nhắc, chầm chậm nói: “Không biết cô có từng nghe ở thời cổ đại có một loại chùa…”

Rebecca không hiểu nổi Hoắc tiên sinh muốn nói gì.

Do dự mấy giây, Hoắc tiên sinh nói tiếp: “Có người đi đến chùa cầu khấn Phật, cầu… cầu cho mình có thể… có thể sinh con trai.”

Rebecca phì cười: “Ý anh là chùa cầu tự?”

Cô biết Hoắc Đình Dịch là Hoa kiều, mặc dù anh có thể nói tiếng Trung lưu loát nhưng kiến thức về văn hóa trong nước còn hạn chế. Suy nghĩ một chút, cô vội vàng giải thích cho anh hiểu: “Đó chỉ là mê tín thôi, trước kia chỉ những người thiếu văn hóa mới tin, chứ bây giờ ngay cả ông bà tôi còn không tin nữa là.”

Nói xong, Rebecca phát hiện sắc mặt của sếp hơi lạ. Là trợ lý đã lâu, Rebecca có thể nhìn sắc mặt để đoán suy nghĩ của đối phương, lòng cô giật thon thót, ngẫm lại những lời mình vừa nói, hình như không có gì không ổn, trừ khi…

Ngay sau đó, Hoắc Đình Dịch nói: “Kiểu chùa đó chuyên về cầu con?”

Nếu không thì sao?

Rebecca cảm thấy vấn đề này rất nực cười, ngày xưa trọng nam khinh nữ, người ta đến chùa cầu xin có con trai, nên đương nhiên là cầu con rồi.

Nhưng khi suy đoán ra một chuyện, Rebecca không dám cười nhạo hành động cầu con nữa mà nghiêm túc gật đầu, cũng không dám nói lung tung nữa.

Không ngờ anh Hoắc tuy không phải là người gia trưởng như lời đồn đãi trong công ty nhưng cũng chẳng khác là bao. Con trai con trai! Chẳng lẽ nhà anh có ngai vàng cần người thừa kế à?

Thầm mắng sếp xong, Rebecca chợt nhận ra mặc dù trong nhà Hoắc tiên sinh không có ngai vàng nhưng đúng là cần người thừa kế cơ ngơi, chẳng khác ngai vàng là bao.

Nghĩ thế, Rebecca hết sức không có nguyên tắc mà tha thứ cho hành động trọng nam khinh nữ của sếp.

Trong khi Rebecca suy nghĩ vẩn vơ, Hoắc tiên sinh cau mày nói: “Vậy… cô có nghe chùa nào… cầu con gái không?”

Rebecca không kịp xử lý thông tin: “Hả?”

Không biết có phải vì chột dạ hay không mà Hoắc tiên sinh hết sức bất mãn với thái độ thảng thốt của Rebecca: “Hả cái gì mà hả? Tôi đang nói đến cầu con gái!”

Là một trợ lý mẫu mực, đối diện với yêu cầu không thể lường trước này, tuy hết sức hãi hùng nhưng Rebecca nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp: “Về chùa cầu con gái thì… tôi không rõ lắm. Nhưng sếp yên tâm, tôi sẽ cố tìm hiểu và báo lại với sếp trước giờ tan làm.”

Hoắc tiên sinh gõ bàn, trông khá sốt ruột: “Báo lại cho tôi trước giờ ăn trưa.”

Rebecca vẫn cố giữ bình tĩnh, lập tức đáp: “Không thành vấn đề.”

Khi cô thu xếp đồ đạc chuẩn bị ra khỏi phòng làm việc của sếp, đằng sau vang lên tiếng nói bình tĩnh của Hoắc tiên sinh: “Chú ý giữ bí mật.”

Ra khỏi phòng làm việc, Rebecca không vội tìm hiểu về chùa cầu con gái mà lên hệ thống nội bộ tìm hồ sơ về Hoắc tiên sinh.

Xem xong, cô trợn mắt há mồm: Sếp học ngành Sinh học? Còn tốt nghiệp loại giỏi?

Rebecca không thể tin nổi. Nhưng là một trợ lý mẫu mực, Rebecca luôn đặt nhu cầu của sếp lên hàng đầu. Sau khi tìm các chùa chiền và nơi linh thiêng để cầu tự, Rebecca còn chủ động tổng hợp những tài liệu liên quan như các loại thức ăn để sinh con gái.

Nào ngờ Hoắc tiên sinh vừa nhìn thoáng qua đã tỏ ra ghét bỏ rồi ném xấp tài liệu sang một bên: “Sau này đừng cho tôi xem mấy thứ phản khoa học này nữa.”

Lòng Rebecca như muốn hóa thú, lần đầu tiên trong đời cô muốn nện vào đầu sếp, người đi chùa cầu Phật sinh con gái mà có tư cách mắng người khác phản khoa học?

Tất nhiên, Rebecca vẫn phải tìm hiểu kỹ lưỡng mấy chục cái chùa cầu tự ở Bắc Kinh, sau đó gọi điện đến từng chùa để xác nhận chùa có cho cầu con gái không.

Nhưng có lẽ thấy việc làm này không hiệu quả nên sau khi đi một chùa, Hoắc tiên sinh không đi mười mấy chùa còn lại trong danh sách nữa.

***

Tập đầu tiên của Bằng mặt không bằng lòng mùa ba phát sóng vô cùng thuận lợi, vì sự kiện hot lúc trước nên vợ chồng Hoắc trở thành cặp vợ chồng được chú ý nhất chương trình.

Nhưng thế sự khó lường, mẹ hiền vợ đảm Hoắc phu nhân lại không khiến khán giả quan tâm mà đề tài khiến bàn dân thiên hạ sôi nổi thảo luận là giá quần áo và phụ kiện của Bóng Nhỏ.

Mặc dù cực kỳ giàu nhưng Châu Gia Doanh cũng chỉ mua quần áo và đồ chơi không quá đắt cho Bóng Nhỏ. Sau khi Hoắc Đình Dịch đón Bóng Nhỏ về, anh lập tức chuyển sang mua đồ của các thương hiệu quần áo dành cho trẻ em nổi tiếng, không những không lựa chọn kỹ càng như Châu Gia Doanh mà còn mua toàn bộ mẫu quần áo trong bộ sưu tập mới nhất của các nhãn hàng, sau đó mỗi ngày cho Bóng Nhỏ mặc một bộ.

Lúc mới biết chuyện này, Hoắc phu nhân thấy rất lãng phí nhưng lại không tiện ý kiến về việc Hoắc tiên sinh mua đồ cho em trai nên cô chỉ nói bâng quơ: “Trẻ con mau lớn lắm, anh mua một lúc nhiều đồ như thế có lãng phí quá không?”

Khi đó Hoắc tiên sinh đang ăn sáng, nghe Hoắc phu nhân hỏi, anh rất muốn hỏi ngược lại Hoắc phu nhân rằng cô mua đầy đủ các màu trong bộ sưu tập son môi, phấn má, mascara khi chỉ sử dụng được trong một năm thì chắc là không lãng phí? Nhưng vì sự êm ấm của gia đình, Hoắc tiên sinh đã rất uyển chuyển biểu lộ sự bất mãn của mình:

“Cái mặt V-line của em nhỏ quá, không biết đống đồ trang điểm của em xài đến bao giờ mới hết nhỉ?”

Bất ngờ được chồng khen mặt “V-line”, Hoắc phu nhân vừa mua đầy đủ bộ sưu tập đồ trang điểm mới nhất như nở hoa trong bụng, cô quyết định bỏ qua việc Hoắc tiên sinh lên án mình lãng phí, nhỏ nhẹ nói: “Biết rồi, sau này người ta không mua lung tung nữa là được chứ gì.”

Hoắc tiên sinh nói vậy không phải vì anh trách Hoắc phu nhân tiêu xài phung phí mà là anh không thích vợ mình bôi son trát son lên mặt, anh thấy cô để mặt mộc cũng đã vô cùng xinh đẹp rồi. Anh hờ hững: “Anh đủ sức để nuôi em.”

Anh ngó ra ô cửa kính, nhìn Bóng Béo đang ngồi chơi ở vườn hoa, thản nhiên nói: “Dù sao nó cũng xài tiền của nó mà.”

Hoắc phu nhân sửng sốt, sau đó nhìn Bóng Giàu ngây thơ bằng ánh mắt thương cảm.

Bây giờ, Bóng Béo xuất hiện trong chương trình chỉ mấy phút ngắn ngủi nhưng cái áo đỏ, quần yếm và đôi giày da màu nâu nhanh chóng hết hàng trên mạng. Ngay cả cái xe đạp ba bánh của cậu cũng hết hàng.

Mẹ nuôi của Bóng Nhỏ nhanh chóng đặt biệt danh cho cậu là “Hoàng tử bé bán hàng”.

Buổi sáng thức dậy, xuống lầu, Hạ Thanh Thời nhìn thấy Hoàng tử bé bán hàng Bóng Béo đang ngồi thẳng người trên bàn ăn, trước mặt bày một cái bát, trong bát có mấy cái bánh cam, Bóng Nhỏ đang ăn rất chăm chú.

Hạ Thanh Thời nhớ tới tối qua, sau một đêm bị lăn qua lăn lại, cuối cùng cô cũng biết Bóng Kẹo là ai. Lúc đó cô nằm trên ngực chồng, vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Nếu sinh con trai thì sao?”

Hoắc Đình Dịch nghệt ra, hiển nhiên là anh chưa từng nghĩ đến khả năng này.

Sau một lúc suy nghĩ, anh nhăn mặt đầy ghét bỏ.

Hoắc phu nhân thấy vậy thì bất mãn hết sức.

Thứ nhất, cô không hiểu Hoắc tiên sinh lấy tự tin ở đâu ra mà chắc chắn rằng họ sẽ sinh con gái; thứ hai, cô không thích biệt danh Bóng Kẹo mà Hoắc tiên sinh tự đặt cho con gái.

Tuy nhiên, Hoắc tiên sinh lý lẽ hùng hồn như sau: “Biệt danh đó là do Yến Thời và Bóng Nhỏ đặt, hai người đó cũng muốn có cháu gái!”

Hoắc phu nhân nhìn thấu hành động đổ thừa cho người khác của Hoắc tiên sinh, cô hừ: “Chẳng lẽ anh không muốn?”

“Muốn.” Hoắc tiên sinh dỗ vợ, thực tế là anh rất có biệt tài khiến đầu óc vợ trở nên mụ mẫm. Anh nắm tay vợ, đưa lên môi rồi hôn nhẹ, nói, “Sinh con gái nhé, giống em vậy đó.”

Anh có thể dễ dàng tưởng tượng ra con gái của hai vợ chồng họ. Con bé sẽ trắng trẻo dễ thương, cả người thơm ngát mùi sữa, miệng bi ba bi bô, khi lớn hơn một chút thì sẽ luôn miệng gọi “bố”. Nếu có cô con gái như vậy, Hoắc tiên sinh sẽ cưng chiều con bé hết mực.

Tất nhiên không phải là Hoắc tiên sinh không thích con trai, nhưng anh thương vợ, anh biết phụ nữ phải chịu rất nhiều khổ cực khi sinh con, vậy nên lúc nói tìm người đẻ mướn cũng là anh thực sự nghĩ thế. Anh không muốn vợ phải chịu khổ.

Con cái là ràng buộc của hai vợ chồng, đứa bé sẽ dần lớn lên trong bụng cô, có đường nét giống anh, có khuôn mặt giống cô, là kết tinh tình yêu của hai người, nên nhất định phải sinh. Nhưng ngay từ ban đầu, Hoắc tiên sinh đã quyết định chỉ sinh một đứa thôi, không thể sinh tới hai đứa. Nếu đau đớn là không thể tránh khỏi, anh không muốn để vợ chịu đau tới hai lần.

Và vì chỉ có thể sinh một đứa nên Hoắc tiên sinh mới cực kỳ căng thẳng. Con gái là giấc mơ cả đời của anh, giấc mơ ấy có trở thành sự thật hay không chỉ dựa vào một lần duy nhất này thôi!

Đáng tiếc tuy Hoắc tiên sinh rất thông cảm cho Hoắc phu nhân nhưng Hoắc phu nhân lại không hề thông cảm cho Hoắc tiên sinh dù chỉ là một chút.

Nhìn Bóng Nhỏ đang gặm bánh cam, cô xoa đầu cậu nhóc, hỏi: “Bóng Bóng thích em trai hay em gái?”

Không kịp sửa lại vai vế lung tung mà vợ đề cập, Hoắc tiên sinh ho nhẹ, nhắc nhở: “Joey thích Bóng Kẹo đúng không?”

Bóng Béo đung đưa chân, hăng hái nói: “Bóng Kẹo!”

Hoắc tiên sinh chỉ vào Bóng Nhỏ, nhìn về phía Hoắc phu nhân, “Em thấy chưa?”

Hoắc phu nhân không thèm quan tâm tới anh, cô xoay đầu Bóng Nhỏ về phía mình, hiền từ nói: “Bóng Bóng muốn có em trai không?”

Thật ra cô chưa muốn có con lắm, chỉ là thấy Hoắc tiên sinh phát rồ vì con gái nên cô mới muốn làm nghịch ý anh thôi. Việc Hoắc phu nhân thích nhất là chọc cho Hoắc tiên sinh nổi khùng, sau đó đi dỗ dành anh.

Bóng Béo tiếp tục phấn khích gật đầu, sau đó đề xuất một cái tên với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai: “Em muốn có Bóng Trứng!”

Vai vế chỉ là mây bay…

Hoắc tiên sinh không thể chịu nổi: “Bóng Trứng là tên quỷ gì? Anh thấy đặt là Bóng Đậu được đó.”

Hoắc phu nhân cũng không thể chịu nổi nữa, Bóng Trứng với chả Bóng Đậu, bộ muốn so tên nào gớm hơn hả?

Hoắc tiên sinh vẫn cực kỳ cố chấp: “Con gái dễ thương, con gái sống tình cảm, con gái là cái áo bông tri kỷ của bố mẹ.”

Hoắc phu nhân phản đối: “Có con gái phải lo lắng đủ thứ, không thèm, em muốn con trai.”

Hoắc tiên sinh mệt mỏi: “Làm như con trai an toàn lắm vậy. Em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em và Bóng Kẹo thật tốt.”

Hoắc phu nhân cãi lại: “Bóng Đậu!”

Hai vợ chồng tranh luận cực kỳ nghiêm túc, giống như không biết rằng quyền quyết định sinh con trai hay con gái không nằm trong tay Hoắc tiên sinh, cũng không thuộc về Hoắc phu nhân.

Cuối cùng, là người chồng thời đại mới, Hoắc tiên sinh quyết định nhượng bộ. Anh tỏ ra hết sức rộng lượng: “Được rồi, Bóng Đậu thì Bóng Đậu, nghe em cả.”

Hoắc phu nhân cực kỳ hài lòng, “hừ” một tiếng rồi gật đầu: “Phải vậy chứ.”

Có điều Hoắc phu nhân nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không đúng. Tối qua hai vợ chồng còn thảo luận có sinh con hay không, sao hôm nay lại biến thành giành sinh con trai hay con gái vậy? Hơn nữa cô còn rất vui vẻ đồng ý sinh Bóng Đậu?!

Hoắc phu nhân cảm thấy trí thông minh của mình bị xúc phạm nặng nề.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, sự chú ý của Hạ Thanh Thời bị lôi kéo hoàn toàn bởi một tin động trời trong làng giải trí.

Từ sáng sớm, phóng viên đưa tin một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng đã xảy ra ở vành đai ba, một chiếc xe tải và một chiếc xe ô tô đã đâm vào nhau. Trên xe ô tô có hai nam và một nữ, trong đó người phụ nữ đang mang thai tử vong ngay tại chỗ, hai người đàn ông bị thương nặng đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Tin này liên quan đến làng giải trí vì một trong hai người đàn ông bị thương chính là diễn viên Lệ Khôn. Anh ta không quá nổi tiếng, hầu như khán giả và phóng viên đều biết đến anh với danh hiệu “mối tình đầu của Hoắc Tòng Hi”.

Theo một nguồn tin, người phụ nữ mang thai ở trên xe là vợ của Lệ Khôn, còn về người đàn ông còn lại thì không ai biết.

Mặc dù Lệ Khôn không phải là diễn viên quá nổi tiếng nhưng cũng là người hoạt động lâu năm trong nghề, từng hợp tác với rất nhiều diễn viên, có quan hệ khá tốt với đồng nghiệp nên nhiều diễn viên nổi tiếng đã đăng bài lên weibo cầu mong anh ấy được bình an.

Nếu sự việc chỉ đến đây thì đơn giản, cộng đồng mạng thương xót một hồi rồi sẽ mau chóng quên đi, nhưng vấn đề là phóng viên đã ghi lại được hình ảnh Hoắc Tòng Hi xuất hiện trước cổng bệnh viện. Cô ấy không trang điểm, mắt sưng vù, nhìn là biết ngay cô ấy đã khóc rất nhiều.

Sau đó, phóng viên đã tìm hiểu được người đàn ông bị thương nặng còn lại là chồng sắp cưới của Hoắc Tòng Hi.

Khi đọc được tin tức này, Hạ Thanh Thời thấy rất đau lòng cho Hoắc Tòng Hi. Cô ấy là minh chứng rõ rệt cho câu “hồng nhan bạc phận”. Vì lỗi lầm, cô ấy đã đánh mất tuổi trẻ, đến khi quyết định bắt đầu cuộc sống mới thì lại gặp phải biến cố lớn.

Trong lúc đang lo lắng cho Hoắc Tòng Hi, Hạ Thanh Thời bất ngờ nhận được điện thoại của cô ấy.

Ở đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ khàn khàn đầy kiên định và khẩn thiết:

“Thanh Thời, có việc này phiền cô điều tra giúp tôi, tôi chỉ có thể nhờ cô thôi. Ngày xảy ra tai nạn, chúng tôi đang trên đường đi ra biển thì tôi nhận được điện thoại của Dung Vũ. Anh ta kiên quyết muốn nói chuyện riêng với tôi nên tôi đã xuống xe. Chuyện sau đó cô biết rồi đấy.”

Hạ Thanh Thời không thể tin nổi, cô nghe thấy giọng mình: “Cho nên cô nghi ngờ vụ tai nạn có liên quan đến Dung Vũ?”

Hoắc Tòng Hi cười đau khổ, “Còn nhớ chậu hoa tôi nhờ cô chăm sóc không? Thanh Thời, cô phải chăm sóc nó giúp tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc