TAM THÊ TỨ THIẾP

Tần Chính bước đến khoát lại áo choàng cho Kỳ Nhi, ngẩn ngơ nhìn ngắm làn da mịn màng vừa thoáng qua mắt.

“Được rồi, trở về phòng vẫn phải cởi ra, phiền toái!” Kỳ Nhi đang rất muốn trở về để tiếp tục ngủ.

“Ha hả...... Thói quen, thói quen!” Tần Chính cúi đầu cười gượng.

“Còn không đi dùng điểm tâm?” Kỳ Nhi thở dài, “Về sau không được tùy tiện dùng ngân lượng đi mua chim, tiền không phải từ trên trời rơi xuống!”

Biết Tiểu Quỳ Hoa thân yêu được đặc xá tử tội, Tần Chính cao hứng khoa tay múa chân, “Cám ơn phu nhân...... không...... không phải......”

“Phu nhân?” Kỳ Nhi nhướng mắt nhìn Tần Chính, “Thúy Mặc, trưa nay ta muốn ăn chim nướng!” Nói xong liền huy tay áo rời đi.



Hắn như thế nào lại quên mất không được phép gọi các phu nhân nhà hắn là [Phu nhân], chết cũng không đủ..

Nhưng còn đám chim chóc "huynh đệ” kia của hắn…

“Lão gia, dùng bữa đi thôi!” Tiểu Bính Tử kéo kéo lão gia ngốc.

“Tiểu Bính Tử, lão gia ta một không giết người phóng hỏa, hai không thương thiên hại lí, lão gia nhà khác ăn uống phiêu đổ, Lão gia ta lại rất tốt … chỉ là thích chim chóc......” Thật ra không đúng chỗ nào?

“Lão gia, tiền mua chim chóc đủ cho người ta ăn uống phiêu đổ cả rồi!” Tiểu Bính Tử ăn ngay nói thẳng.

“Thật không?” Tần Chính mắt vẫn nhìn phía trước, chậm rãi đưa tay nắm lấy lỗ tai Tiểu Bính Tử kéo không thương tiếc, Tiểu Bính Tử vội vã che miệng, không dám ở Quất Hiên phát ra tiếng vang.

———-

Võ Lâm Đại Hội nửa tháng sau, mười tám tháng năm, Phi Ưng Bảo cử hành.

Nguyên bản võ lâm đại hội vốn là ba năm tổ chức một lần, dành cho các vị võ lâm nhân tài có cơ hội xuất hiện thi triển tài nghệ, tuyển ra người mới kiệt xuất cho ngôi vị Minh Chủ.

Sau khi Tần Chính kế nhiệm chức Minh Chủ, nhân sĩ võ lâm các phái liền chủ trương Võ Lâm Đại Hội từ ba năm một lần sửa thành một năm một lần. Tần Minh Chủ đương nhiên không đồng ý, phụ trách mời dự họp võ lâm đại hội là nhiệm vụ của Minh Chủ, một năm một lần, phiền toái chết được.

Thế nhưng Tần phủ Đại chủ tử Ngụy Kỳ Nhi lại không phản đối, định ra quy củ: chỉ có đánh bại một trong bảy vị chủ tử của Tần phủ mới có tư cách khiêu chiến Minh Chủ để lấy Minh Chủ vị.

Hai năm trước là do Nhị chủ tử Triển Quần Ngạo, Thất chủ tử Nam Cung Kiệt trấn trạm, có thể nói chỉ cần một người đã đủ hộ giữ quan ải vạn người không sợ. Tần lão gia được dịp nhàn hạ, dành hết thời gian thưởng ngoạn chim chóc.

Nhưng năm nay lại có thay đổi, nghe nói Tứ chủ tử Tư Đồ Sĩ Thần không thể tham dự đại hội võ lâm lần này, tức là nhân sĩ các phái có thể trực tiếp khiêu chiến với Minh Chủ.

———-

“Tham gia võ lâm đại hội ước chừng phải hơn năm trăm người, tiểu lão nhân cũng kiếm được chút tiền trà.”

“Đa tạ lão bá!” Tiểu Bính Tử thưởng cho lão chủ quán một lượng bạc, lão đầu nhi cười đến không ngậm được miệng.

Năm trăm? Tần Chính lúc này ngay cả tâm tình uống trà còn không có, khuôn mặt so với khổ qua còn khổ hơn.

“Lão gia, đừng lo lắng, các vị chủ tử sẽ không ngồi yên đâu!” Tiểu Bính Tử ở bên châm trà an ủi hắn. “Bọn chuột nhắt nhát gan này, vừa nghe Lão gia đích thân ra trận liền chen chúc tới, còn xem Tần Phủ chúng ta ra gì hay không?”

Tần Chính liếc Tiểu Bính Tử một cái, “Không hiểu tại sao ngươi lại theo hầu hạ ta.”

“A?” Tiểu Bính Tử ngừng ăn, không hiểu lão gia ý muốn nói cái gì, “Tiểu nhân là nam nhi nên chỉ có thể đi theo Lão gia, các chủ tử khác đều do nha hoàn hầu hạ.”

“Yêu quái! Ngươi thật đáng ghét. Cầu thần bái phật kiếp sau cho ngươi sinh thành cô nương.”

—-------

“Lão gia! Từ từ!” Tiểu Bính Tử vội vã cầm màn thầu đuổi theo Tần Chính ra khỏi trà quán.

Vừa ra khỏi trà quán hắn liền thấy hối hận, nắng nóng đến choáng đầu hoa mắt. Không biết có phải do đa nghi hay không, ở trong quán cứ thấy sau lưng có người theo dõi, cảm giác rất không thoải mái.

“Lão gia, chờ tiểu nhân!”

“Này!” Tần Chính đột nhiên dừng lại, Tiểu Bính Tử thiếu chút nữa đâm sầm vào người Lão gia.

“Ngươi mang cái gì nhiều như vậy?”

“Là đồ của Lão gia!” Tiểu Bính Tử khẩn trương kiểm tra lại hành lý, chỉ sợ để quên mất thứ gì.

“Lão gia ta ăn cơm bình thường là được rồi!”

“Không phải, cái này do Lục chử tử tự tay làm lấy, bảo không cho Lão gia ăn ở ngoài….năm… sáu…mười… đầy đủ. Lão gia ngài dùng bữa đi!”

Tiểu Bính Tử tìm một khối đất bằng phẳng để trải giấy, lấy ra mấy hộp gỗ tinh xảo hầu hạ Tần Chính dùng bữa.

“Ở trà quán sao không lấy ra?” Trù nghệ của Tiểu Lâm không ai so sánh được.

Tần Chính vừa cắn vừa đến cạnh Tiểu Bính Tử hỏi: “Ngươi thế nào không ăn?”

“Tiểu nhân có màn thầu.”

“Cái này ngon hơn màn thầu chứ?” Tần Chính kéo áo đưa cho Tiểu Bính Tử một hộp cơm tôm thịt.

Tiểu Bính Tử nhìn đăm đăm, nuốt vào một ngụm nước miếng thật to vẫn cứ cúi người ăn màn thầu.

“Không ăn thì thôi!” Tần Chính được hưởng thụ mỹ vị món ngon nên đã tạm thời quên đi phiền toái.

“Có người!” Tiểu Bính Tử đặt bánh xuống, áp tai nghe tiếng bước chân.

“Biết rồi!”

Được một lúc sau, ba nam hai nữ nghênh diện đi tới, Tần Chính tỏ vẻ không để ý lại tiếp tục ăn cơm.

Một nam nhân trung niên tiến lên hỏi, “Xin hỏi thiếu hiệp, con đường này đi Phi Ưng Bảo phải không?”

“Ngươi hỏi ta?” Tiểu Bính Tử đang mặc phục sức tôi tớ, vậy người hắn đang hỏi chính là mình.

“Xin hỏi thiếu hiệp Phi Ưng Bảo đi đường này phải không?”

“Đúng là đi đường này.” Không biết nên khóc hay nên cười, đã sống đến hai mươi chín tuổi lại vẫn bị người ta gọi là [thiếu hiệp].

Bốn người nam nữ phía sau cũng tiến lên, bộ dạng không tầm thường, chắc là công tử tiểu thư của một thế gia .

“Tại hạ Nam Cung Đình, đây là xá đệ Nam Cung Hạo, xá muội Nam Cung Phi, Nam Cung Vũ.” Nam Cung Đình chắp tay bẩm báo, lễ tiết chu toàn rất có giáo dưỡng, không giấu được ngạo khí của một đệ tử thế gia.

“Vâng, các vị sau này còn gặp lại!” Tần Chính miệng đang nhai thức ăn, nói chuyện mơ hồ không rõ.

“Ngươi!” Nam Cung Phi nghĩ rằng mình bị coi thường, trừng đôi mắt đẹp rút kiếm muốn giáo huấn Tần Chính một phen, liền bị Nam Cung Đình ngăn lại.

“Quấy rầy, sau này còn gặp lại!”

“Nhị ca, người này dám không xem chúng ta ra gì, vì sao không giáo huấn hắn?” Nam Cung Phi nén giận hỏi huynh trưởng.

Nam nhân trung niên vuốt râu, chậm rãi nói: “Tứ tiểu thư có điều không biết, vị thiếu hiệp này khí vũ hiên ngang, dáng vẻ đường đường, tiểu nô tài bên người hai mắt tinh anh, có lẽ võ công không tầm thường…”

“Thì sao?” Nam Cung Phi tức giận vì bị coi thường, cau có nói.

“Không được hồ nháo!” Nam Cung Đình lớn tiếng cảnh cáo, “Võ lâm đại hội sắp tới, không thể gây thù hằn, vì chức Minh Chủ đành phải như vậy!”

Chờ mọi người đi xa Tiểu Bính Tử vội hỏi, “Lão gia, người của Nam Cung thế gia không phải là thân thích của Thất chủ tử sao?”

“Ta biết!”

“Chính là tại sao họ lại không biết Lão gia?”

“Làm sao ta biết?” Tần Chính gắp một miếng thịt to nhét vào miệng, thịt của Tiểu Lâm làm quả nhiên không có mỡ.

“Lão gia, ngài chính là võ lâm Minh Chủ, người thường đều hẳn phải nhận ra ngài.” Tiểu Bính Tử bỗng nhiên cảm thấy được đi theo vị Minh Chủ như vậy thật mất mặt.

“Nếu là Minh Chủ, người thường dĩ nhiên sẽ không được gặp.” Tần lão gia sờ sờ trên người không có hãn khăn, kéo tay áo người hầu lau miệng.

Tiểu Bính Tử rút tay áo về, kinh tởm nhìn một cái rồi mở miệng, “Dọc theo đường đi cũng không ai nhận ra Lão gia, đều do Lão gia hai lần võ lâm đại hội trước đã không tham gia, mấy năm nay cũng không đi lại giang hồ, còn có ai biết đại danh Lão gia!”

“Lão gia ta cũng chưa nói nhiều như vậy, ngươi bực tức cái gì?”

“Lão gia, võ lâm đại hội lần này ngài nhất định phải làm cho Tần phủ……không phải, làm cho bản thân mình nở mày nở mặt!”

“...... Sẽ cố gắng.”

Tần Chính tin tưởng thất vị phu nhân của hắn sẽ không thấy chết mà không cứu, chỉ sợ đến lúc hắn thật sự chết khiếp mới chịu hiện thân……

Bình luận

Truyện đang đọc