TAM THẾ



Tính đến thời điểm này, tôi và Hạo Thiên đã thành thân được sáu tháng.

Trong khoảng thời gian sáu tháng này, cuộc sống của tôi đẹp như mơ, mọi chuyện đều thuận lợi, duy chỉ có một chuyện mà tôi băn khoăn mãi không biết có nên làm hay không, đó là nói cho Hạo Thiên toàn bộ sự thật.

Ý nghĩ muốn kể tất cả cho chàng nghe đã xuất hiện trong đầu tôi cả trăm cả ngàn lần, nhưng chưa lần nào thực hiện được. Mỗi khi đối mặt với chàng, mỗi khi đối diện với ánh mắt dịu dàng thâm tình kia, tôi dường như mất hết dũng khí, không đủ can đảm để nói ra sự thật. Tôi sợ sau khi biết hết mọi chuyện chàng sẽ nổi giận, đưa quân san bằng Yến quốc. Tôi không muốn liên lụy đến dân chúng Yến quốc, không muốn đẩy họ vào chiến tranh. Nhưng điều mà tôi sợ nhất chính là chàng sẽ ghét tôi, sẽ bỏ rơi tôi. Có thể đối với chàng, mất đi một người như tôi cũng chẳng hề gì, chàng hoàn toàn có thể tìm một người xinh đẹp hơn, tài giỏi hơn, xứng đáng hơn tôi để làm thê tử của mình. Nhưng đối với tôi hiện giờ mà nói, chàng là tất cả của tôi, mất chàng là mất tất cả.

Đúng là Hạo Thiên có tình cảm với tôi, nhưng đó có phải tình yêu không, tình cảm đó có đủ lớn để chàng tha thứ, bỏ qua mọi chuyện không, tôi quả thực không dám chắc chắn.

Đấu tranh tư tưởng không biết bao nhiêu lần, cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm nói cho chàng toàn bộ sự thật. Tôi phải liều một phen, đánh cược một lần. Có hai khả năng xảy ra, một là chàng sẽ tha thứ cho tôi, bỏ qua mọi chuyện, chúng tôi sẽ tiếp tục sống hạnh phúc như trước; hai là mọi thứ tôi đang có sẽ lập tức sụp đổ.

Trời đã vào đông, thời tiết lạnh dần, tôi thường ngủ sớm và dậy muộn hơn mọi khi, nhưng đêm đó lại trằn trọc mãi không ngủ được. Tôi trở mình liên tục, muốn kể rõ sự tình cho chàng nghe nhưng lại không biết nên mở lời thế nào. Hạo Thiên ngồi tựa đầu giường đọc sách, chiếc áo màu tím bạc làm từ tơ tằm khoác hờ trên vai, tay phải cầm sách, chân duỗi chân co. Thấy tôi như vậy, chàng lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Không ngủ được sao?”.

Tôi dứt khoát ngồi dậy, hít một hơi thật sâu, tôi căng thẳng nói: “Chúng ta đã là phu thê rồi, mà phu thê thì nên thành thật với nhau, không nên giấu giếm nhau chuyện gì, như vậy mối quan hệ mới có thể bền vững, mới có thể chung sống lâu dài. Vậy nên thiếp nghĩ… cũng đã đến lúc nói cho chàng sự thật mà thiếp luôn che giấu suốt bấy lâu nay”.

Mắt vẫn dán vào trang sách, chàng chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần: “Ồ, là chuyện gì vậy? Không phải nàng làm hỏng thứ gì trong tẩm điện của thái hậu nên muốn nhờ ta nói giúp vài lời chứ?”.

Tôi bực mình giật lấy quyển sách từ tay chàng: “Đương nhiên là không. Thiếp đang nói với chàng một chuyện vô cùng quan trọng, vậy mà chàng lại không hề để tâm đến thiếp, đó là thái độ gì đây?”. Người ta khó khăn lắm mới hạ quyết tâm nói cho chàng toàn bộ sự thật, người ta căng thẳng biết bao, lo sợ biết bao, vậy mà chàng vẫn có thảnh thơi ngồi đọc sách ư? Đúng là vô lý mà.

Chàng cuối cùng cũng chịu nhìn tôi, tay phải chống cằm, chàng hỏi với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Được rồi, nàng nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”.

Đến thời điểm mấu chốt, đối diện với gương mặt tuấn mỹ của chàng, đối diện với ánh mắt còn sáng hơn cả ánh sao trên trời kia, mọi can đảm dũng khí của tôi lập tức tiêu tan. Tôi nắm chặt một góc chăn, khó nhọc mở miệng: “Thực ra… thiếp đã lừa dối chàng… suốt bấy lâu nay”.

Trong ánh nến mờ ảo, giọng chàng rất nhẹ: “Sao?”.

Tôi cúi đầu né tránh ánh mắt của chàng: “Thực ra thiếp không phải Ngọc Thất, mà là Diệp Thất, muội muội song sinh của người đáng ra sẽ thành thân với chàng. Tỷ ấy và thiếp… đã tráo đổi thân phận cho nhau, thiếp thay tỷ ấy gả cho chàng, để tỷ ấy có thể ở bên người mà tỷ ấy yêu. Hạo Thiên, chàng nhất định phải tin thiếp, thiếp không cố ý lừa dối chàng. Hơn nữa, tình cảm thiếp dành cho chàng là thật lòng, trong đêm động phòng hoa chúc, thiếp vừa gặp đã phải lòng chàng rồi”.

Ngay lúc này đây, tôi rất sợ, thực sự rất sợ. Tôi vừa sợ vừa mong câu nói tiếp theo của chàng, nó có thể giúp tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng có thể đẩy tôi xuống hố sâu tuyệt vọng.

Trong đêm khuya tĩnh mịch, giọng chàng vang lên bên tai: “Đây chính là sự thật nàng muốn nói?”.

Tôi cắn môi, run run gật đầu.

Không biết vẻ mặt lúc này của chàng thế nào, chỉ nghe giọng chàng bình thản: “Ta tin”.

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy sắc mặt chàng vô cùng kỳ lạ, nhưng không phải là ghét bỏ, là tức giận, mà là vẻ mặt êm đềm như mặt hồ thu, ánh mắt dịu dàng thâm tình. Chàng vừa mới nói gì, tin tôi ư? Tôi có nghe lầm không? Chàng không giận tôi vì đã lừa dối chàng lâu như vậy sao? Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng xúc động, hạnh phúc vỡ òa trong tim, vui đến nỗi không nói được thành lời. 

Thế nhưng, tâm trạng cảm động, hạnh phúc của tôi còn chưa duy trì được bao lâu thì chàng lại lên tiếng, hệt như dội gáo nước lạnh lên tâm trạng tôi: “Ta tin lời nàng. Bây giờ đã nói xong rồi, nàng có thể trả sách cho ta chưa?”.

Tôi: “…”.

Nghe câu nói ấy của chàng, tôi chỉ hận không thể ném thẳng quyển sách ấy vào mặt chàng, hoặc là đem nó xé thành trăm mảnh.

Chàng đặt cuốn sách lên chiếc bàn gỗ khắc hoa kê gần giường, tay mân mê tóc mai của tôi, giọng rất đỗi dịu dàng: “Nàng nói đúng. Đã là phu thê thì nên thành thật với nhau, không được giấu giếm nửa lời. Vậy nên ta cũng phải thú nhận, ta đã biết nàng là Ngọc Thất giả ngay từ đầu. Dù nàng có diễn giỏi đến đâu, dù nàng có thể qua mặt mọi người, nhưng tuyệt đối không thể qua mặt được ta”. Ngừng một lát, lại tiếp: “Vậy nên, Thất Thất, nàng không cần ép buộc bản thân phải trở thành Ngọc Thất thứ hai. Những chuyện nàng thích có thể làm, những chuyện không thích có thể không làm, chỉ cần bản thân cảm thấy thoải mái là được”.

Cử chỉ ân cần âu yếm của chàng khiến tôi bật khóc: “Chàng đã nhìn thấu thân phận của thiếp ngay từ đầu? Vậy tại sao chàng không nói ra, tại sao chàng giả bộ không biết?”.

Chàng hôn lên nước mắt của tôi, trán áp trán tôi, những ngón tay thon dài của chàng đan vào tóc tôi: “Xin lỗi vì đã để nàng phải chịu đựng nhiều như vậy”.

Tôi gục đầu vào vai chàng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, những tiếng nức nở sụt sùi không thể kìm được mà bật ra từ cổ họng: “Thiếp rất sợ… rất sợ sau khi biết được sự thật, chàng sẽ bỏ rơi thiếp”.

Chàng ôm tôi vào lòng, hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ để nó nín khóc: “Dù xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng”.

Như vậy là đủ rồi. Chỉ một câu nói này của chàng cũng đủ khiến trái tim tôi tan chảy.

Lần cá cược này, tôi đã thắng.

Tôi vốn nghĩ chỉ cần vượt qua chuyện này là không còn gì đáng ngại nữa, chúng tôi có thể trọn đời bình an. Thế nhưng, tôi đã lầm.

Mười ngày sau, chàng được phụ vương giao cho một nhiệm vụ quan trọng. Để thực hiện nhiệm vụ này, chàng phải rời khỏi Tề quốc một thời gian, phải xa tôi tạm thời.

Chuyện này kể ra cũng không có gì lạ. Chàng vốn là thái tử, tương lai sẽ trở thành quân vương, đương nhiên phải giải quyết rất nhiều chuyện quan trọng, đây chẳng qua chỉ là một trong những chuyện chàng cần làm mà thôi. Đã là thái tử phi, là vương hậu tương lai thì phải độ lượng khoan dung, phải ủng hộ phu quân của mình khi chàng giải quyết đại sự. Đối với chuyện này, tôi không ngăn cản chàng cũng chẳng cảm thấy khó chịu, chỉ là có chút buồn và hụt hẫng, vừa thành thân chưa được bao lâu đã phải tạm thời xa cách, tôi sao có thể không buồn cho được.

Tuy rất hiếu kỳ muốn biết chuyện quan trọng chàng cần phải giải quyết là gì, nhưng tôi cũng không muốn bị chàng coi là kẻ phiền phức, vậy nên chỉ hỏi: “Chàng phải đi trong bao lâu?”.

Nâng cốc nhấp một ngụm trà xong, chàng trả lời: “Không thể biết trước được. Nhanh thì mười ngày, chậm thì nửa tháng”.

Tuy đã biết trước chàng sẽ rời đi trong một thời gian khá dài nhưng nghe chàng nói vậy, tôi vẫn không kìm được mà ủ rũ thở dài: “Rốt cuộc nhiệm vụ mà phụ vương giao cho chàng là gì, thực sự không thể mang thiếp theo sao?”.

Chàng hơi khựng lại, một lúc lâu sau mới đáp lại lời tôi nói: “Nơi đó rất nguy hiểm, nàng vẫn nên ở lại đây thì hơn”. Nhìn vẻ mặt thất vọng chán nản của tôi, lại bổ sung thêm: “Thất Thất, ta sẽ sớm trở về”.

Nghe được câu nói ấy của chàng, đáng lý tôi sẽ cảm thấy yên tâm, nhưng không hiểu sao tôi lại có dự cảm chẳng lành, một cảm giác bất an xâm chiếm tâm trí tôi.

Chàng dường như không yên tâm, lên tiếng dặn dò tôi: “Khi không có ta ở bên, nàng phải tự chăm sóc bản thân. Trời đổ tuyết rồi, phải nhớ mặc thêm áo ấm, đêm ngủ không được đạp chăn. Phải ăn đủ bữa, mỗi bữa phải ăn đủ thức ăn, không được kén cá chọn canh. Nếu cảm thấy trong người không khỏe thì phải lập tức truyền thái y. Nhớ chưa?”.

Tôi âu yếm lườm chàng: “Thiếp đâu phải trẻ con!”.

Chàng nén cười nhìn tôi: “Được rồi, ta biết nàng không phải trẻ con. Còn nữa, đừng gây chuyện với Nghi Hàm, nàng ta không phải loại người có thể dây vào đâu”.

Tôi cau mày hừ lạnh: “Ai thèm gây chuyện với nàng ta chứ?”. Nàng ta không phạm tôi thì thôi, tôi đâu có rảnh mà phạm nàng ta, chọc vào ổ kiến lửa ấy.

Chàng chạm nhẹ môi vào trán tôi, khẽ thở dài: “Là ta lo cho nàng thôi. Tốt nhất là tránh nàng ta càng xa càng tốt, nàng ta không đơn giản chỉ là một quận chúa được nuông chiều thành hư. Nàng nên cẩn thận, đừng để nàng ta có cơ hội làm hại nàng”.

Tôi dụi đầu vào ngực chàng, ngữ khí có phần kiêu ngạo: “Nàng ta có thể hại thiếp sao? Không phải thiếp khoe khoang, nhưng võ công của thiếp chỉ có hơn chứ không có kém nàng ta, nếu đối đầu trực diện, nàng ta nhất định không thắng nổi thiếp, chứ đừng nói đến hãm hại”.

Chàng ôm tôi vào lòng, hơi thở âm ấm phả ra trên đỉnh đầu: “Đúng là luận về võ công, nàng không hề thua kém Nghi Hàm, nhưng xét về mưu mô thủ đoạn, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng ta”.

Tôi cau mày giận dỗi: “Chàng coi thường thiếp quá đấy”. Vốn định phản bác vài câu, nhưng sắp phải xa chàng trong một thời gian dài, tôi không muốn tranh cãi với chàng nhiều, vậy nên đổi giọng dịu dàng, lên tiếng dặn dò: “Chàng cũng phải nhớ chăm sóc cho bản thân, cũng đừng nhân lúc thiếp không có mặt mà động lòng với cô gái nào khác”.

Không biết vẻ mặt lúc này của chàng thế nào, nhưng tôi có thể đoán được chàng sẽ cười cười châm chọc tôi như mọi lần. Quả nhiên, vừa mới dứt lời, bên tai tôi đã vang lên tiếng cười như có như không: “Nàng tưởng ta đi du sơn ngoạn thủy hay sao mà có thời gian để tâm đến những cô gái khác?”.

Tôi ủ rũ đáp lời chàng, giọng lí nhí: “Thiếp nói nghiêm túc đấy. Chàng đào hoa như vậy, thiếp lại không có ở bên, bảo sao thiếp có thể yên tâm được chứ!”.

Chàng bật cười thành tiếng: “Được rồi. Ta hứa với nàng”. Lát sau lại mỉm cười, ánh mắt trở nên xa xăm, tựa như nhớ về quá khứ: “Có thể gặp lại nàng sau tám năm, có thể giữ đúng lời hứa với nàng năm ấy, ông trời quả thật có mắt, chúng ta thực sự có duyên với nhau”.

Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Lời hứa? Lời hứa gì cơ? Tám năm trước chúng ta có hứa hẹn gì với nhau sao?”. Vào thời điểm này của tám năm trước, đúng là tôi có theo Ngọc Thất đến Tề quốc thật, nhưng lúc đó chúng tôi không hề gặp nhau, dù chỉ là một lần, vậy thì lấy đâu ra lời hứa kia chứ?

Chàng khẽ thở dài: “Thôi, bỏ đi. Chuyện đã qua lâu rồi, chắc nàng không còn nhớ”. Ngừng một lát, lại tiếp: “Ta từng nói là dù có xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không bỏ rơi nàng, đúng không?”.

Tôi lập tức bị cuốn theo chàng, quên bẵng thắc mắc vừa rồi của mình, chỉ chầm chậm gật đầu. 

Cằm chàng tì lên đầu tôi, giọng nhẹ như gió thoảng: “Vậy còn nàng thì sao, có phải đến một lúc nào đó, nàng sẽ rời bỏ ta không?”.

Tôi ngây người trong chốc lát, cảm thấy chàng hôm nay có gì đó rất khác lạ, nhưng khác ở điểm nào, tôi lại không chỉ ra được.

Nhưng chuyện đó bây giờ không quan trọng, tôi gạt chuyện đó sang một bên, trả lời câu hỏi của chàng: “Đương nhiên là không. Ước nguyện lớn nhất của thiếp chính là có thể cùng chàng sống đến bạc đầu, không chỉ bên nhau kiếp này mà còn cả kiếp sau, kiếp sau sau nữa. Như vậy thì sao thiếp có thể rời bỏ chàng được cơ chứ. Hạo Thiên, chàng hãy hứa với thiếp, chàng không bỏ rơi thiếp, thiếp cũng không rời bỏ chàng. Hai người chúng ta, không ai rời bỏ ai”. 

Lời hứa tưởng chừng như vô cùng đơn giản ấy, không ngờ phải mất đến mấy ngàn năm mới thực hiện được.

Chàng không nói gì thêm, chỉ là vòng tay ôm tôi lặng lẽ siết chặt.

Ngày chàng lên đường là một ngày đông lạnh giá, tuyết rơi dày đặc. Dù hôm đó tôi không được khỏe, cơ thể mệt mỏi, uể oải không chút sức lực, tôi vẫn gượng dậy, vận áo ấm đứng trên tường thành nhìn theo bóng chàng xa dần, cảm giác bất an lại dâng đầy trong lồng ngực, một cảm giác khó chịu không thể nói thành lời. Sau này nghĩ lại tôi cảm thấy vô cùng hối hận, nếu biết đó là lần cuối cùng tôi được gặp chàng, nếu biết lần này xa nhau sẽ là chia ly mãi mãi, tôi nhất định sẽ ngăn cản chàng, không để chàng rời xa tôi nửa bước.

Mấy ngày sau khi chàng rời khỏi Tề quốc, sức khỏe của tôi càng ngày càng tệ. Tôi ngủ nhiều hơn, thường xuyên bỏ bữa, cứ nhìn thấy mấy món ăn nhiều dầu mỡ là lại buồn nôn, buồn nôn nhưng lại không nôn được thứ gì. Đến ngày thứ tư, tôi kêu A Đào truyền ngự y. Sau khi bắt mạch, ngự y chẩn đoán rằng tôi đang mang thai, nói thai nhi trong bụng tôi rất khỏe mạnh.

Lúc mới biết tin này, tôi xúc động đến nỗi không dám tin đây là sự thật, cứ ngỡ đây là giấc mơ, một giấc mơ hạnh phúc, một giấc mơ ngọt ngào.

Khi biết tôi mang thai, thái hậu dặn dò ngự thiện phòng đặc biệt làm cho tôi những món ăn tẩm bổ dưỡng thai, còn nói với tôi nên làm những gì, không nên làm những gì trong thời gian này. Tề vương, Tề hậu và các phi tử khác cũng đến thăm tôi, mang đến cho tôi biết bao là quà, đủ thấy đứa bé này quan trọng thế nào đối với hoàng tộc vương thất và xã tắc Đại Tề. Những lúc ở một mình, tôi thường sờ cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình, mỉm cười nói với đứa con trong bụng: “Con à, con thấy không, con là đứa trẻ được sinh ra để yêu thương, mọi người đều mong chờ con”. Ngừng một lát, lại tiếp: “Đợi phụ thân con trở về, ba chúng ta sẽ cùng sống hạnh phúc đến trọn đời”.

Tuy đang ở một nơi nào đó rất xa để hoàn thành nhiệm vụ mà phụ vương giao cho, dẫu bận rộn vô cùng, nhưng hằng ngày chàng vẫn viết thư cho tôi. Tuy nội dung thư không dài dòng cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ vẻn vẹn đôi ba dòng, chỉ là vài câu nhắc nhở nhưng cũng đủ khiến tôi ấm lòng, khoảng cách giữa hai chúng tôi dường như được rút ngắn đáng kể.

Thái hậu khuyên tôi nên viết thư báo tin vui này cho Hạo Thiên, nhưng tôi một mực từ chối. Tôi muốn được đích thân nói với chàng rằng chúng tôi đã có con, muốn tận mắt nhìn thấy vẻ mặt vui sướng khi biết được mình sắp được làm cha, muốn tận tai nghe thấy những lời ngọt ngào êm ái mà chàng sẽ nói với tôi và đứa con trong bụng.

Tôi thường nói với hài nhi trong bụng là mọi người đều mong chờ nó, đều yêu thương nó, nhưng tôi biết không phải ai cũng vậy. Có những người ghét bỏ nó, mong nó không hề tồn tại trên thế gian này, tỷ như những người có tham vọng, có dã tâm tranh cơ đoạt vị, muốn lật đổ Hạo Thiên để giành vị trí thái tử; hoặc những người thầm ái mộ chàng, ghen tị với tôi, tiêu biểu là Ánh Dương quận chúa Nghi Hàm.

Trước khi đi xa, chàng có khuyên tôi nên tránh xa Nghi Hàm, càng xa càng tốt, bởi nàng ta không đơn giản chỉ là một quận chúa ngang ngược phách lối, có thể dùng mưu mô thủ đoạn hòng hãm hại tôi. Lúc đó tôi chủ quan nghĩ rằng có võ công để hộ thân thì hà cớ gì phải lo lắng, chỉ là tôi quá coi thường nàng ta, không hề biết rằng lòng đố kỵ cũng có thể biến con người ta trở nên độc ác, trở thành con quỷ chiếm cứ trái tim, che mờ lý trí.

Từ khi mang thai, tôi ngủ rất nhiều, nhất là trong thời tiết giá lạnh thế này, tôi chỉ hận không thể cuộn tròn trong chăn nằm trên giường cả ngày thôi. Thái hậu hiểu rõ điều đó, vậy nên bà ít đến thăm tôi vào buổi sáng, để cho tôi có thể thoải mái ngủ ngon. Vậy mà hôm đó thái hậu lại mở một tiệc trà nho nhỏ trong hoa viên vào sáng sớm, còn kêu A Đào đánh thức tôi dậy. Tôi uể oải xuống giường, chân xỏ vào đôi giày thêu hoa đào, miễn cưỡng hoàn tất những việc mà buổi sáng sau khi thức dậy thường làm. Thấy tôi như vậy, A Đào che miệng cười khúc khích, sau đó nhanh chóng đến bên giúp tôi chải tóc, trang điểm và thay y phục. Tuy vẫn còn khá buồn ngủ nhưng tôi cũng không muốn để thái hậu phải chờ lâu, vậy nên tôi nhanh chóng đến hoa viên tham dự tiệc trà.

Đi qua con đường dẫn đến hoa viên, tôi thấy thái hậu đang ngồi trong hoa đình thấp thoáng dưới tán cây cổ thụ, mắt nhìn về thiếu nữ áo vàng đang múa kiếm. Tôi lại gần hoa đình, bà tươi cười bảo tôi ngồi xuống: “Đến đúng lúc lắm, Nghi Hàm đang múa kiếm, con cũng ngồi xem một lúc đi”.

Cho dù lòng tôi lúc đó vạn lần không muốn, nhưng trước mặt thái hậu, ngoài trừ việc làm theo lời bà nói thì tôi không thể làm gì khác.

Tôi thầm hừ lạnh trong lòng, chỉ vì Nghi Hàm mà phá hỏng giấc ngủ của tôi, thật chẳng đáng chút nào. Nhìn người đang múa kiếm trong hoa viên, tôi hừ lạnh lần nữa, năm lên mười tôi đã có thể múa thương múa kiếm vô cùng thành thạo rồi, động tác đẹp và khó hơn thế này rất nhiều.

Ước chừng nửa khắc sau, Nghi Hàm ngừng múa, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi. Nàng ta lại gần chỗ chúng tôi đang ngồi, miệng nhoẻn cười nhìn thái hậu: “Người thấy con múa kiếm thế nào?”.

Thái hậu gật đầu tán dương: “Đẹp lắm. Con ngồi xuống nghỉ ngơi đi”.

Nàng ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện với tôi, không màng đến hình tượng của bản thân mà cầm cốc trà uống một hơi cạn sạch, sau đó còn vui vẻ nói rằng: “Quả là cống phẩm của Yến quốc, trà ngon hơn trà ở trong cung nhiều”.

Lời nói tưởng chừng như vô ý của nàng ta lại làm lòng tôi dậy sóng. Ai cũng biết Yến quốc lực yếu, vì muốn tồn tại nên đành cúi đầu tuân phục Tề, hằng năm phải cống nạp những lễ vậy quý giá để được yên thân. Dù đó là sự thật, nhưng nàng ta nói trước mặt tôi thế này, thật chẳng khác nào hạ nhục quốc gia của tôi, khiến tôi mất mặt.

Thái hậu lại như không để ý đến điều đó, bà cười cười nhìn Nghi Hàm: “Đúng vậy. Ai gia cũng thích loại trà này. Không quá đắng cũng không quá ngọt, khi uống xong còn để lại dư vị trên đầu lưỡi, hơn nữa còn rất tốt cho cổ họng”. Ngừng một lát, bà quay sang tôi: “Thất nhi, con là người Yến quốc, hẳn là rất am hiểu về loại trà này, đúng không?”.

Tôi gật đầu, khẽ “vâng” một tiếng.

Thái hậu mỉm cười hòa nhã: “Hôm nay ai gia gọi con đến đây là muốn kể chuyện về Thiên nhi cho con nghe. Thất nhi, con có muốn nghe không?”.

Nhắc đến Hạo Thiên, tôi không ngần ngại gật đầu: “Con muốn”. Trả lời xong lại cảm thấy kỳ lạ, nếu chỉ đơn giản là kể chuyện thì tại sao lại gọi cả Nghi Hàm đến đây, còn không để tôi mang theo A Đào, rốt cuộc thái hậu muốn làm gì?

Nghe tôi nói vậy, đôi mắt tinh anh sắc sảo của một người từng trải như thái hậu khẽ xao động, nụ cười vẫn hiện trên môi: “Họng ai gia không được tốt cho lắm. Nghi Hàm, thay ai gia kể chuyện cho vương tẩu của con đi”.

Nghi Hàm trả lời thái hậu, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ thách thức ấy lại hướng về phía tôi: “Vâng”. Sau đó nàng ta không nhanh không chậm cầm ấm trà rót cho tôi một cốc, miệng nở nụ cười nhu hòa khiến tôi ớn lạnh, lần đầu gọi tôi theo vai vế địa vị: “Tẩu tẩu, mời tẩu dùng trà”. Tôi nghĩ cốc trà này hẳn là không có độc, bởi nàng ta đã uống trà trước tôi, cũng không dám giở trò trước mặt thái hậu, nên tôi không ngần ngại đón cốc trà đưa lên miệng nhấp một ngụm. 

Thấy tôi uống trà, nụ cười trên môi nàng ta càng tươi: “Thế nhân chỉ nhìn thấy dung mạo tuyệt mỹ, tư phong trác việt của Hạo ca; chỉ cảm thấy Hạo ca đúng là một thái tử hiền đức, tương lai sẽ là một vị minh quân, lòng xót thương cả thiên hạ, đâu ngờ huynh ấy lại là một người mưu mô thủ đoạn, nguy hiểm khó lường, có tài diễn xuất bẩm sinh. Chuyện này hẳn là tỷ cũng biết, Tề quốc luôn muốn mở rộng lãnh thổ, Yến quốc tuy yếu hèn nhưng đất đai lại rộng lớn màu mỡ, vì vậy từ lâu nó đã trở thành con mồi trong tầm ngắm của Tề. Các đời Tề vương đều muốn trực tiếp đưa quân thôn tính Yến quốc, muốn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, duy chỉ có Hạo ca là nhìn xa hơn cả. Huynh ấy nhận thấy địa hình Yến quốc dễ thủ khó công, nếu chỉ đơn thuần là dùng vũ lực thì sẽ phải chịu tổn thất rất lớn. Vậy nên huynh ấy mới cầu thân tỷ, giữ tỷ làm con tin để uy hiếp, buộc Yến vương phải đầu hàng, để Tề quốc chúng tôi thắng mà không hao tổn chút sức lực nào. Đó chính là kế sách vẹn toàn của Hạo ca, cũng là mục đích thực sự của cuộc hôn nhân chính trị giữa hai người”.

Sâu trong lòng tôi, có thứ gì đó đang sụp đổ. Niềm tin trong tôi bắt đầu lung lay, giống như một món đồ cổ bằng sứ xuất hiện vết nứt, từ từ vỡ vụn.

Thấy vẻ mặt thất thần của tôi, Nghi Hàm đắc ý hỏi: “Ồ, tỷ ngạc nhiên sao? Lúc nghe thái hậu nói sự thật tôi cũng rất ngạc nhiên, không ngờ Hạo ca lại có tầm nhìn rộng như vậy, càng không ngờ hơn nữa là tài diễn xuất vô cùng tài tình của huynh ấy, ngay cả tôi cũng bị lừa, cũng lầm tưởng rằng huynh ấy thực sự yêu tỷ”.

Từng câu từng chữ nàng ta nói giống như lưỡi dao vô hình găm chặt trong tim tôi. Lòng tôi lập tức nổi lên từng đợt sóng, từng hình ảnh trong ký ức đột nhiên hiện về trong tâm trí. Giọng chàng như vang lên bên tai, lại như từ một nơi nào đó xa xôi vọng về.

“Nàng làm vậy có phải vì giận ta, trách ta trở về phòng muộn?”

“Ta cũng thích nàng.”

“Lần sau muốn làm ta vui không nhất thiết phải nhọc công như vậy, chỉ cần làm thế này là được rồi.”

“Dù xảy ra chuyện gì, Thất Thất, ta tuyệt đối cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng.”

Lẽ nào ánh mắt dịu dàng thâm tình ấy, những lời thổ lộ ngọt ngào êm ái ấy, lẽ nào tình cảm chàng dành cho tôi bấy lâu này… chỉ là giả tạo, chỉ là diễn kịch?

Lát sau, tôi quay sang thái hậu, giọng run run: “Chuyện đó… là thật? Người cũng biết chuyện đó? Thái hậu… người nói đi, đó chỉ là một trò đùa, không phải là thật, đúng không?”.

Thái hậu khựng lại trước câu hỏi của tôi, một lúc lâu sau, bà mới đáp, trong mắt lộ rõ vẻ áy náy: “Phải”.

Đầu óc tôi đột ngột trống rỗng, tai đột nhiên ù đi. Thì ra cuộc sống bấy lâu nay của tôi, thì ra mọi thứ mà tôi đang có, tất cả đều là giả, đều là dối trá!

Tôi nhếch môi tự giễu, giọng nhạt thếch: “Có nghĩa là… từ trước đến giờ tôi chỉ là một quân cờ để chàng mặc sức lợi dụng, mặc sức tiêu khiển? Lần này Hạo Thiên đi xa để hoàn thành nhiệm vụ Tề vương giao cho, nhiệm vụ đó… có phải là san bằng Yến quốc, khiến Yến quốc diệt vong?”.

Nghi Hàm bật cười: “Không hổ danh là Chiêu Nhân công chúa, thông minh lắm. Yến quốc sắp diệt vong, tỷ không còn giá trị lợi dụng nữa, vở kịch cũng nên hạ màn rồi”.

Đúng lúc đó, bụng đột nhiên truyền đến cơn đau, cơn đau như làn sóng lan truyền đến toàn thân, tay tôi run bắn, cốc trà trên tay rơi xuống đất, lập tức vỡ thành nhiều mảnh. Máu trong miệng trào ra, phía dưới cơ thể máu cũng tuôn ra thấm ướt chiếc váy trắng. Tôi kinh hãi tột độ, lại nghe tiếng Nghi Hàm vang bên tai: “Thuốc đã có tác dụng rồi”.

Tôi cố nén cơn đau, nghiến răng cau mày hỏi nàng ta: “Cô đã bỏ thuốc gì vào trà?”. Không thể là thuốc độc được, nàng ta cũng uống loại trà đó, nếu trong trà thực sự có độc, nàng ta hẳn là đã bị trước tôi rồi.

Cặp mày thanh mảnh của nàng ta khẽ nhướng, môi cong rợn người: “Thuốc sảy thai”.

Thì ra là loại thuốc đó, hèn gì thái hậu và Nghi Hàm cũng uống nhưng không bị gì, bởi lẽ họ không mang thai, thuốc đó chỉ có tác dụng với tôi.

Dưới bụng truyền đến cơn đau, tôi gắng gượng khẩn cầu thái hậu: “Làm ơn… Con xin người, người hãy truyền ngự y. Con không muốn mất đứa trẻ này… Nó là con của Hạo Thiên, cũng là cháu của người…”. Ho ra một ngụm máu, lại tiếp: “Sao người có thể nhẫn tâm như vậy, sao người có thể đứng nhìn máu mủ của mình bị người ta hại chết?”.

Trước câu nói của tôi, thái hậu thất thần, Nghi Hàm xen ngang: “Cái thai hiện giờ chắc chắn không còn, con tỷ đã chết rồi, tỷ nên chấp nhận sự thật đi. Hãy rời khỏi Tề quốc, rời xa Hạo Thiên, bắt đầu một cuộc sống mới”.

Tôi trừng mắt nhìn nàng ta, giọng lạnh lẽo tột cùng: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”.

Nghi Hàm cười khẩy, cầm thanh kiếm vừa múa trên tay: “Vậy thì tỷ chỉ còn con đường chết. Tôi sẽ đưa tỷ xuống hoàng tuyền, để tỷ đoàn tụ với đứa con chết yểu của tỷ!”.

Thái hậu trầm giọng phẫn nộ: “Nghi Hàm, đủ rồi!”.

Nàng ta quay lại nhìn thái hậu, giọng nói thập phần kiên định: “Thái hậu, tỷ ta đã không đồng ý rời khỏi đây thì buộc phải giết chết. Chúng ta đã lợi dụng tỷ ta, khiến Yến quốc diệt vong, nếu để tỷ ta sống, thù sâu như vậy, người có thể chắc chắn tỷ ta sẽ bỏ qua mối quốc thù mà tha thứ cho chúng ta?”.

Tôi lắc đầu nhìn thái hậu, giọng khẩn thiết: “Thái hậu, đừng mà… Con không muốn chết, con không muốn rời xa Hạo Thiên”.

Ánh mắt thái hậu lộ vẻ chua xót: “Xin lỗi con, Thất nhi. Chúng ta có lỗi với con”.

Tia hy vọng cuối cùng của tôi lập tức vỡ vụn.

Nghi Hàm cười đắc ý: “Thái hậu, người thật anh minh”. Nói xong lại quay sang nhìn tôi, lưỡi kiếm sáng loáng hướng về phía tôi, mũi kiếm như xé gió: “Xem ra, tỷ không còn lựa chọn nào khác nữa rồi”.

Tôi theo bản năng mà lăn một vòng tránh đòn, tránh được lưỡi kiếm của nàng ta, nhưng do vận động quá mạnh, máu càng chảy nhiều hơn, nhuộm đỏ chiếc váy trắng. Tôi vừa tránh đòn vừa chạy khỏi hoa viên, Nghi Hàm theo sát phía sau. Rời khỏi hoa viên, một đám hộ vệ xuất hiện ngăn cản tôi, khỏi bàn cũng biết đó là tùy tùng của nàng ta. Tôi cố nén đau, nhanh chóng hạ gục họ rồi đoạt lấy một thanh kiếm để hộ thân. Từ hoa viên cho đến tường thành, tôi và nàng ta đấu kiếm không ngừng. Nàng ta kinh hãi kêu lên: “Tỷ biết võ công?”.

Tôi nghiến răng nén đau, thầm trả lời câu hỏi của nàng ta trong lòng. Đương nhiên là biết, luận về võ công, nàng ta còn kém tôi một bậc. Lại cau mày hừ lạnh, thì ra đây là lý do họ không để tôi mang theo A Đào, họ không muốn có người theo sau bảo vệ tôi.

Nếu là bình thường, tôi không những không bại dưới tay nàng ta mà còn dạy cho nàng ta một bài học. Nhưng tình trạng của tôi hiện giờ phải nói là rất tệ, thuốc sảy thai hòa lẫn trong trà không chỉ giết chết đứa con trong bụng mà còn rút cạn sức lực của tôi. Vận động quá mạnh khiến tôi mất rất nhiều máu, đầu óc choáng váng, thần trí không minh mẫn, đến khi hoàn hồn thì đã bị nàng ta ép sát tường thành, kiếm vốn trong tay nay đã bị nàng ta hất văng ra xa. Nghi Hàm cười, giọng nói lanh lảnh xé gió: “Chẳng phải tôi đã nói với tỷ rồi hay sao, đừng nảy sinh tình cảm với huynh ấy, cũng đừng ôm bất kỳ ảo tưởng nào với huynh ấy nữa. Tôi cũng từng nói vị trí tỷ đang ngồi, những thứ tỷ đang có vốn thuộc về tôi, và sẽ có ngày tôi lấy lại chúng”.

Gió thổi phần phật, bên tai tôi như ù đi, chỉ nghe thấy một âm thanh duy nhất, đó là giọng nói át cả gió của Nghi Hàm: “Ngày nào đó mà tôi nói, chính là ngày hôm nay!”.

Vừa dứt lời, nàng ta đã đẩy tôi xuống dưới, khiến tôi trở tay không kịp. Rơi xuống từ độ cao thế này, họa chăng có mọc cánh tôi mới thoát được.

Thì ra ranh giới giữa sự sống và cái chết lại mong manh như vậy. Năm xưa có một vị đạo trưởng nói tôi đoản mệnh, không ngờ lời nói của ông lại có ngày trở thành sự thật.

Bình luận

Truyện đang đọc