TAM THẾ

Mười năm lại trôi qua, khoảng thời gian mà thần tiên coi là ngắn ngủi đối với tôi lại dài đằng đẵng như cả một đời. Trong kết giới hoa đào vẫn nở, mùa xuân vẫn hiện hữu, nhưng trái tim tôi suốt bấy lâu nay vẫn cứ giá băng.

Trước khi gặp Trấn Viễn, tôi cứ tưởng tìm kiếm một người trong vô vọng là đau khổ tột cùng, sau này mới biết từng ở bên nhau rồi lại chia ly cũng xót xa chẳng kém.

Còn nhớ khoảng thời gian Trấn Viễn sống cùng tôi trong rừng đào cũng là khi Phong My bỏ bê mọi chuyện ở Minh Giới, bôn ba khắp nơi tìm người có thể giúp nàng lấy lại ký ức đã mất. Sau khi trở về Minh Giới nàng ấy mới phát hiện Bá Khiêm đã liều mình bỏ trốn, chẳng hay hắn đã dùng tà thuật gì mà quỷ sai chẳng thể tra ra tung tích. Lúc mới biết chuyện tôi liền nảy sinh nghi ngờ. Tại sao Bá Khiêm vừa bỏ trốn cũng là khi tôi lạc mất Trấn Viễn? Đó chỉ là sự trùng hợp hay là một sự sắp đặt?

Để có thể tìm thấy chàng, tôi chẳng ngại chuyện chi, kể cả mặt dày đến tìm Bạch Linh giúp đỡ. Dẫu biết thân là thần cai quản vận mệnh của con người, nàng ấy rất khó xử, không thể tùy tiện cho kẻ khác xem sổ Thiên Mệnh nhưng tôi vẫn cố năn nỉ, tỏ vẻ đáng thương để nàng ấy mủi lòng. Cuối cùng Bạch Linh cũng mở sổ cho tôi xem, vừa chỉ vào trang giấy có tên Trấn Viễn vừa nói: “Thật ra dù là Ti Mệnh nhưng ta đã không còn viết nên vận mệnh của kẻ khác mà chỉ ghi chép lại những chuyện đã xảy ra. Vậy nên cô chỉ có thể biết những chuyện liên quan đến chàng từ trước đến giờ thôi”.

Tôi cố gắng khắc ghi những chữ ghi trên trang giấy chưa viết hết kia, nói lên những lời từ tận đáy lòng: “Như vậy là quá đủ với tôi rồi. Đa tạ cô, Bạch Linh”.

Nhờ sổ Thiên Mệnh trong tay Bạch Linh mà tôi không chỉ biết được những chuyện xảy ra trước khi tôi gặp Trấn Viễn mà còn biết sau khi chúng tôi chia ly, chàng đã bái một người tên Tô Hoài Chi làm sư phụ, vốn ngụ trong rừng sâu núi thẳm. Hiện giờ chàng đang du sơn ngoạn thủy ở Tề quốc cùng với sư thúc, sư đệ cùng sư muội của mình.

Ít ra tôi cũng đã biết được Trấn Viễn hiện giờ đang ở đâu, còn Phong My thì vẫn tìm kiếm người mình yêu trong vô vọng. Người đó tuy đã bị tước tiên tịch nhưng cũng không phải phàm nhân, không có tên trong sổ Thiên Mệnh nên dù Bạch Linh muốn giúp cũng không thể. Vậy nên hằng ngày, ngoài việc giải quyết công việc ở Minh Giới nàng còn lặn lội tìm người, dù mệt nhưng nàng không nản lòng, vẫn nỗ lực tìm kiếm.

Như thường ngày, tối nay Phong My lại tới đây.

Biết trước chuyện đó nên tôi pha sẵn một ấm trà thơm mà Phong My thích uống, làm thêm một đĩa bánh ngon mà cả hai đều thích ăn. Nàng ấy hết chăm chú nhìn tôi rồi lại nhìn đĩa bánh, một lúc sau mới hỏi: “Có tiến triển, đúng không?”.

Tôi cũng không giấu giếm mà vui vẻ trả lời: “Ừ. Giờ tôi đã biết được sau lần chia tay năm ấy, Trấn Viễn đã bái một người làm sư phụ rồi theo người đó ở ẩn trong rừng sâu núi thẳm. Hiện giờ sư phụ chàng đang bế quan tu luyện, còn chàng thì đang du sơn ngoạn thủy cùng sư thúc, sư đệ và sư muội của mình. Sổ Thiên Mệnh của Bạch Linh chỉ ghi đến đây thôi nhưng không sao, vì từ giờ tôi sẽ cùng chàng viết lên những chữ tiếp theo trên trang giấy của chàng”.

Phong My nhấp một ngụm trà rồi thong thả nói: “Vô Tuyết, cô phải chuẩn bị tinh thần. Dù Trấn Viễn, Mạc Trọng và Hạo Thiên là một người nhưng trái tim họ không hoàn toàn giống nhau. Hạo Thiên và Mạc Trọng yêu cô không có nghĩa Trấn Viễn cũng vậy. Cô có chắc rằng sẽ làm chàng yêu mình như khi xưa?”.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức, còn về phần chàng thì đành phó mặc vào nhân duyên thôi. Tôi chỉ có thể cố gắng chứ không thể cưỡng cầu.”

Phong My gật đầu tỏ ý đã biết, lát sau lại lên tiếng hỏi: “Sư phụ hiện tại của Trấn Viễn chính là người dẫn chàng đi năm xưa?”.

Tôi lắc đầu trả lời: “Không. Người dẫn Trấn Viễn đi năm đó là sư thúc Lăng Vân của chàng bây giờ, còn sư phụ của chàng là người tên Tô Hoài Chi đang bế quan cơ”.

Chén ngọc trong tay Phong My lập tức rơi xuống bàn, nước trà tràn ra sóng sánh, đôi mắt mở to vẻ kinh ngạc. Một lúc lâu sau khi tôi hỏi: “Sao vậy?”, nàng ấy mới trả lời: “Hoài Chi… chính là người ta tìm bấy lâu”.

Thì ra sư phụ của Trấn Viễn chính là người Phong My cần tìm. Thật trùng hợp, cũng may mắn làm sao. Sau khi hỏi tôi nơi ở của Tô Hoài Chi và sắp xếp xong công việc ở Minh Giới, nàng liền đi tìm người mình yêu, tôi cũng khởi hành đến Tề quốc.

Tề quốc, cố quốc của Hạo Thiên, nơi chúng tôi bén duyên và hẹn ước ba đời, cũng là nơi tôi mang thai rồi bị người ta hại chết, một xác hai mạng. Khi đặt chân đến nơi này, những cảm xúc khó gọi tên cùng chuyện xưa ùa về, ngổn ngang trong lòng tôi. Mới đó mà đã ba trăm năm trôi qua, thời gian đã xóa nhòa mọi chuyện, phủ bụi nên mọi nỗi đau. Chỉ còn tôi nhớ, mình tôi khắc ghi…

Có lẽ giữa tôi và Trấn Viễn thực sự có duyên nên mới vào thành chẳng bao lâu, cả hai đã gặp lại.

Đi giữa dòng người đông đúc, tâm hồn tôi lại lâng lâng như ở trên mây nên túi tiền dắt bên hông nhanh chóng bị kẻ gian để ý. Đúng lúc kẻ kia đụng tới túi tiền, khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì tay hắn đã bị ai đó nắm chặt, tiếp đó, một giọng nói vừa lạ vừa quen như vọng lại từ giấc mộng đêm nào bỗng vang lên bên tai: “Dưới chân thiên tử, giữa thanh thiên bạch nhật mà ngươi còn dám ngang nhiên trộm cắp?”.

Tôi ngỡ ngàng ngẩng đầu, đến khi nhìn rõ gương mặt của người áo đen trâm ngọc đứng trước mắt, tôi vẫn không thể tin được đây là sự thật. Theo tháng năm, sự ngây ngô non nớt trên gương mặt kia đã biến mất, nhường chỗ cho những đường nét rắn rỏi và cương nghị, trùng khít với bóng hình xuất hiện trong giấc mộng hằng đêm của tôi. Đôi mắt vô hồn trước kia giờ như vực sâu thăm thẳm, phẳng lặng như mặt hồ những chiều thu êm ả, khiến tôi vừa nhìn đã mất cả trái tim. Hai kiếp trước cũng vậy, mà kiếp này cũng thế.

Người này đúng là Trấn Viễn mà tôi đã tìm kiếm bấy lâu. Trong khoảnh khắc ánh mắt cả hai giao nhau, trái tim tôi đã được lấp đầy, và không chỉ mình tôi vui mừng đến nỗi không nói lên lời mà cả hai người đứng trước mặt tôi đây cũng ngẩn ngơ một hồi.

Thấy vậy, tên trộm kia liền thừa cơ chạy mất, nam tử tuấn tú đứng trước mặt tôi mới bừng tỉnh nói: “Hừ, để hắn thoát rồi. Gần đây trộm cướp hoành hành, cô nương ra đường nên cẩn thận thì hơn”.

Nghe những lời trang trọng mà khách sáo, quan tâm nhưng xa lạ thốt ra từ miệng chàng, tim tôi không khỏi nhói đau. Đối với tôi, chàng là người quan trọng nhất, mất bao công sức cùng thời gian để kiếm tìm nhưng trong mắt chàng, tôi chỉ là một cô gái xa lạ vừa được chàng cứu thôi. Nhưng không sao, sự hụt hẫng này sao lấn át được niềm vui, hạnh phúc ngập tràn trong tim tôi khi cả hai gặp lại.

“Không sao. Túi tiền vẫn còn đây. Hơn nữa…” Tôi ngẩng đầu nhìn bóng mình phản chiếu trong mắt chàng, giọt gì âm ấm lăn dài trên má: “… chuyện quan trọng nhất là thiếp đã tìm được chàng, Trấn Viễn”.

Trấn Viễn lại một lần nữa kinh ngạc nhìn tôi, những cảm xúc dưới đáy mắt như muốn dâng trào, như muốn thốt ra thành lời nhưng chàng còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói lanh lảnh như tiếng chim sơn ca buổi sớm cũng quen thuộc không kém đã xen ngang: “Sư huynh, tìm thấy huynh rồi. Chúng ta mau trở về quán trọ thôi!”. Khi nhìn thấy tôi, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của cô gái đó lập tức vụt tắt.

Mà tôi cũng kinh ngạc đến nỗi không thốt lên lời. Cô gái kia xinh đẹp như đóa hoa nở rộ dưới nắng vàng, giọng nói lảnh lót như tiếng chim sơn ca buổi sớm, khí chất cao quý qua mấy đời vẫn không đổi, gương mặt bầu bĩnh xinh xắn vẫn còn nét ngây thơ, ngay cả sắc vàng của áo vẫn rực rỡ bức người như trước đây. Đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là Ánh Dương quận chúa Nghi Hàm của Tề quốc, Yến Nhạc công chúa Trọng Cơ của nước Sở, cả hai kiếp đều yêu mến Trấn Viễn, và có lẽ kiếp này cũng vậy.

Còn nam tử anh tuấn mặc áo đen đứng cạnh nàng ta chính là thanh mai trúc mã, người luôn ở bên bảo vệ nàng ta ở hai kiếp trước. Thì ra hai người chính là sư đệ Lạc Minh Thư và sư muội Lục Phù Dao của Trấn Viễn ở kiếp này, là hai đồ đệ của Lăng Vân.

Cuối cùng tôi vẫn mặt dày bám theo ba người kia về quán trọ. Trấn Viễn dường như rất ghét tôi, khi thấy tôi tỏ ý muốn đi theo liền khó chịu ra mặt, tôi đành cười khổ nói: “Thiếp là ân nhân của chàng, dù chàng không thích thì cũng đừng đuổi thiếp đi chứ”. Lời nói tuy khó nghe nhưng lại có tác dụng.

Về đến quán trọ tôi mới biết sư thúc của Trấn Viễn có chuyện phải làm nên vắng mặt ít nhất nửa tháng. Thế cũng tốt. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ cố gắng khiến chàng nảy sinh tình cảm với mình.

Khi tất cả đã trở về phòng mình, tôi liền chạy đến tìm Trấn Viễn. Sau ba tiếng gõ cửa, giọng của Trấn Viễn liền vọng ra: “Ai?”.

“Là thiếp, Vô Tuyết. Thiếp có thể vào phòng chàng một lúc không?”

“Vào đi.” Trấn Viễn đồng ý lập tức khiến lòng tôi có chút vui sướng, nhưng niềm vui còn chưa kịp thành hình đã bị lời nói đầy mỉa mai kế tiếp của chàng dập tắt: “Dù ta từ chối thì cô có nghe theo không?”.

Tôi đẩy cửa bước vào, làm như không nghe thấy mà lại gần chàng, ngồi xuống chiếc ghế đặt đối diện. Tôi hít một hơi thật sâu chuẩn bị tinh thần nói ra tất cả, ngẩng đầu nên mới phát hiện ra Trấn Viễn đang nhìn mình chằm chằm, nhìn lâu đến độ cả hai má tôi đều nóng ran. Nhưng trái ngược với điều tôi mong đợi, chàng chỉ cười khẩy nói: “Thì ra cô đúng là hồ ly. Đã biết ta hận hồ ly đến thế thì sao lại không nói ra sớm? Nếu biết thì ta thà chết còn hơn là phải mang ơn hồ ly”.

Tôi lập tức giải thích: “Không phải thiếp cố ý giấu chàng mà là thiếp định đợi sau khi mắt chàng hồi phục mới nói ra tất cả. Nhưng thiếp còn chưa kịp nói ra thì chàng đã đi rồi”.

Nghe được lời giải thích của tôi, sắc mặt chàng cũng chẳng khá hơn là bao: “Vậy tại sao bây giờ cô lại đi tìm ta?”.

“Chàng còn nhớ trước đây thiếp từng nói có một người cùng thiếp sống trong rừng đào, dạy thiếp kiếm pháp và cũng là chủ nhân của thanh kiếm chàng đang dùng không?” Chẳng đợi chàng kịp phản ứng, tôi đã tự hỏi tự trả lời: “Người đó chính là chàng, đúng hơn là kiếp trước của chàng”.

Những lời nói có vẻ hoang đường đó người bình thường nghe còn cảm thấy khó tin chứ đừng nói đến người vẫn luôn ghét tôi chừng ấy năm trời. Vậy nên Trấn Viễn không tin cũng là chuyện dễ hiểu, tôi chỉ thất vọng một chút chứ không nản chí. Hôm sau, nhân lúc Trấn Viễn và Lạc Minh Thư đi vắng, tôi liền ghé thăm Minh Giới một chuyến. Mọi khi đến đây tôi đều dừng chân một lúc lâu để ngắm nhìn sắc đỏ của Mạn Châu Sa Hoa phủ kín hai bên bờ Vọng Xuyên, còn lần này thì chỉ mải miết kiếm tìm sắc trắng của Mạn Đà La Hoa giữa biển hoa rực rỡ. Tương truyền mùi hương của Mạn Đà La Hoa có thể giúp người ta nhớ được những gì đã quên trong quá khứ. Phong My cũng từng thử nhưng vì kẻ xóa trí nhớ của nàng là Thiên Hậu nên Mạn Đà La Hoa không có tác dụng, còn với Trấn Viễn thì phải thử mới biết được.

Tiếc rằng Mạn Đà La Hoa rất hiếm, tôi mất nửa ngày mới tìm được một đóa mọc giữa cả biển Mạn Châu Sa Hoa, loài hoa này lại chỉ sinh trưởng ở Minh Giới, khó tồn tại ở nơi khác nên tôi đành dùng đến phép thuật để đem nó về nhân gian. Khi về đến quán trọ tôi vẫn chưa thấy bóng dáng Trấn Viễn đâu cả, đành mang hoa trở về phòng mình. Đang lúc ngồi chờ Trấn Viễn, cửa phòng tôi bỗng bị ai đẩy mạnh, đứng ngoài là Lục Phù Dao. Nàng ta xông vào mà chẳng thèm hỏi ý kiến của tôi, khi nhìn thấy đóa hoa mỏng manh yếu ớt, dường như chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến nó lập tức tan biến mà tôi đang nâng niu trên tay, ánh mắt liền bừng lên lửa giận, môi lại nở nụ cười lạnh lùng: “Đây là gì? Cô đi mất cả nửa ngày chỉ để tìm thứ này thôi sao? Cô lại định âm mưu gì nữa đây? Định làm chàng nhớ lại, cướp chàng từ tay tôi từ một lần nữa? Đừng hòng!”.

Đối với một Lục Phù Dao tức giận khác hẳn với lúc ở bên Trấn Viễn, tôi chẳng lấy gì làm lạ, tính nàng ta xưa nay vẫn thế mà, hơn nữa dựa trên phản ứng khi lần đầu nhìn thấy tôi ở kiếp này, tôi biết nàng ta có ký ức của kiếp trước. Có lẽ Lục Phù Dao khi đầu thai đã không uống canh Mạnh Bà và có thể Lạc Minh Thư cũng thế. Vậy nên tôi chẳng thấy ngạc nhiên chút nào mà chỉ nhanh chóng trả lời: “Tôi làm gì thì cũng đâu liên quan đến cô. Cô biết để làm gì, có quản được không?”.

“Đương nhiên là có! Tôi sẽ không để cô cướp chàng như hai kiếp trước đâu!”

Vừa dứt lời, nàng ta đã vung kiếm lao về phía tôi, tôi cũng không ngồi yên chịu trận. Vì phải hạn chế sử dụng phép thuật nên tôi chỉ dùng kiếm chống trả. Vì vừa phải đấu với Lục Phù Dao vừa chú ý bảo về đóa Mạn Đà La Hoa trên tay, lại giao đấu trong căn phòng nhỏ hẹp mà phải tránh làm hư hỏng đồ vật nên tôi chỉ có thể hòa, chưa thể thắng. Đang lúc giao đấu, tôi chợt nghe nàng ta nói bằng giọng bi thương: “Tại sao cô lại xuất hiện? Chẳng lẽ tôi lại bại dưới tay cô một lần nữa sao? Không, tôi không cam tâm!”.

Chưa bao giờ thấy nàng ta yếu đuối như thế nên nghe vậy tôi không khỏi ngẩn người, chính trong khoảnh khắc tôi lơ là, nàng ta bỗng giơ tay đoạt lấy đóa Mạn Đà La Hoa, gương mặt lại lạnh lùng châm chọc như lúc đầu, dường như vẻ bi lụy vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi mà thôi. Lục Phù Dao siết chặt đóa hoa trong tay, tầng phép thuật mong manh bao ngoài lập tức vỡ nát, đóa hoa cũng tan biến theo. Nàng ta thỏa mãn cười: “Tôi sẽ không để cô toại nguyện đâu”.

Tận mắt nhìn đóa hoa tan biễn, tia hy vọng mong manh mà tôi ôm ấp cũng vỡ nát theo, lửa giận cùng tuyệt vọng bùng lên, thiêu đốt lý trí. Đang lúc tôi định cầm kiếm xả giận thì chợt nghe Lục Phù Dao gọi: “Vô Tuyết”. Biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp cùng giọng nói của nàng ta chưa bao giờ nghiêm túc đến thế: “Cô không thể nhường tôi một lần sao?”.

Tay vừa chạm đến kiếm lập tức khựng lại, tôi kinh ngạc nhìn giọt nước mắt đang lăn dài trên má nàng ta, nghe nàng ta nghẹn ngào nói: “Cô đã độc chiếm chàng cả hai kiếp rồi, không thể nhường tôi một lần sao? Sao cô lại tham lam như vậy?”.

“Con người không nên tham lam quá, thần tiên cũng vậy.” Phong My đã nhiều lần nói với tôi như thế, nhưng một khi nảy sinh ham muốn, ai có thể kìm được lòng tham? Vì yêu Trấn Viễn nên tôi không chỉ muốn độc chiếm chàng một kiếp, hai kiếp mà là cả đời. Vậy nên khi thấy dáng vẻ yếu đuối của Lục Phù Dao, nghe giọng nghẹn ngào gần như cầu xin của nàng ta tố cáo mình, tức giận trong tôi bỗng vơi hết.

“Vậy là tỷ cứ thế bỏ qua cho nàng ta sao?” Sau khi nghe tôi kể, Tịnh Duy có hỏi tôi câu này. Tịnh Duy là con hồ ly lông trắng ba đuôi mà tôi cứu khi còn là Dung Tĩnh. Nó là một hồ yêu chỉ quan tâm đến việc hút tinh huyết của vật săn để gia tăng yêu lực, không tin vào ái tình nhưng lại rất thích nghe chuyện tình của tôi và Trấn Viễn, hay đưa ra lời khuyên dù đúng dù sai. Lúc này cũng vậy: “Tỷ mềm lòng quá. Nếu là muội, muội sẽ kể chuyện này cho Trấn Viễn nghe để hắn biết nàng ta là người thế nào, sẽ tiếp tục tìm cách để chàng nhớ lại”.

Mặc cho Tịnh Duy kích động thế nào, tôi vẫn chỉ cười buồn trả lời: “Đến đây giờ ta mới phát hiện ra mình là người may mắn nhất”.

Khi là Diệp Thất, khi còn nhỏ, tôi cứ tưởng mình là người đau khổ, bất hạnh nhất, giờ nhìn lại mới thấy tôi may mắn hơn Ngọc Thất rất nhiều. Tôi không phải gánh vác những trách nhiệm nặng nề, không phải hy sinh hạnh phúc của bản thân mà còn có được mối nhân duyên tốt đẹp đáng ra thuộc về tỷ tỷ của mình. Lục Phù Dao theo đuổi Trấn Viễn ba kiếp nhưng chưa kiếp nào được thỏa nguyện, còn tôi thì được chàng yêu và ở bên chàng cả hai kiếp.

“Ai cũng có nỗi khổ riêng mà, đâu thể đem so sánh chúng với nhau rồi nói ai khổ hơn ai chứ.” Tịnh Duy ăn nốt miếng bánh cuối cùng trong đĩa rồi hỏi: “Vậy bây giờ tỷ định thế nào? Từ bỏ người mình dốc lòng tìm kiếm bấy lâu nay, tác thành cho bọn họ?”.

Tôi lắc đầu trả lời: “Ta không làm được. Dù có cảm thông cho Lục Phù Dao bao nhiêu thì ta vẫn không cam lòng tác thành cho họ”.

Tịnh Duy lại hỏi tiếp: “Vậy tỷ định làm gì? Bằng mọi giá làm Trấn Viễn nhớ lại?”.

Không. Vì đến bây giờ tôi mới nhận ra mọi chuyện đều đã thay đổi, Trấn Viễn cũng không còn là Mạc Trọng, Hạo Thiên của thuở trước, chỉ có mình tôi níu kéo quá khứ, đắm chìm trong giấc mộng tái hiện chuyện xưa, không chịu tỉnh lại.

“Muốn chàng nhớ lại cũng dễ thôi. Ta có thể đến Minh Giới tìm một đóa Mạn Đà La Hoa nữa, hoặc nhờ Phong Thần Huyền Minh thổi sáo, nhưng làm vậy chẳng khác nào áp đặt ký ức cùng tình cảm của kiếp trước lên chàng cả. Vậy nên ta sẽ cố gắng làm chàng yêu ta một lần nữa.”

Vậy nên Lục Phù Dao à, tôi sẽ không cố gắng làm chàng nhớ lại nhưng cũng sẽ không bỏ cuộc. Hai chúng ta, lần này cạnh tranh công bằng.

Bình luận

Truyện đang đọc