TAN CHẢY

Thật không ngờ, tôi lại có cơ hội diện kiến loại chuyện mất trí nhớ máu chó —— ngày mùng 1 tháng 4, sau khi tỉnh lại, đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn không biết mình ở nơi nào, thậm chí quên luôn tên của bản thân. Còn chưa kịp suy nghĩ kĩ, thì có một bóng người lao ra, là một đứa bé hơn 10 tuổi.“Anh tỉnh rồi!” Nó trông khá mừng rỡ, đôi mắt to tròn long lanh, phối hợp với mái tóc hơi xoăn, ừm, trị số nhan sắc rất cao, có lẽ giống với mẹ nó?

“Con trai?” Tôi thử gọi.

Cậu bé co rút khóe miệng: “Ai là con trai anh! Bản thân anh cũng chỉ mới hơn 20, lẽ nào anh còn chưa chào đời đã phọt em ra rồi à?”

Câu nói đó làm tôi suy ngẫm ròng rã nửa phút, giày vò người quá đi.

May mà khả năng tư duy logic của tôi không tệ lắm, mà cũng không phải kiểu người xét nét tính toán, nên tôi không sửa lại cái logic sai lầm “đàn ông sinh con” của cậu bé.

Tôi nhíu mày hỏi: “Ai u, bé con, ý của em là em lớn hơn anh?”

“Đúng vậy.” Nó không chút do dự, thuần thục đắp chăn lên cho tôi, săn sóc hỏi, “Có đói bụng không, muốn ăn gì không?”

Thật là lớn hơn tôi sao??

Nhìn dáng dấp này của nó, khoảng 1m50 nhỉ, còn là gương mặt trẻ con cấp hai nữa, chẳng lẽ… chẳng lẽ là… kiểu mặt trẻ con, rối loạn dậy thì?

Tôi có phần không đành lòng, nhỏ giọng hỏi: “Vậy… Hai ta có quan hệ gì?”

Nó dọn chén với ly ở đầu giường, bất đắc dĩ: “Thật là anh quên hết sao?”

Này không phải phí lời à.

“Anh đoán xem?”

“… -_-#” Tôi gãi bụng, ặc, hình như… Tôi thuận miệng nói, “Cháu ngoại trai? Em họ? Em ruột? Em trai khóa dưới? Em trai hàng xóm?”

“Cũng gần gần rồi đó.”

“Hả? Đến cùng là gì? Mà sao anh…”

Tôi lật chăn với cởi áo ngủ ra, lộ ra thân thể khá xa lạ.

“Mẹ nó!”

Gần như chỉ trong tích tắc, từ ngữ không được lịch thiệp bật ra khỏi miệng tôi.

Bụng tóp lại, vết thương nặng nhẹ ứ đọng, xương sườn hiện rõ ràng, da dẻ tái mét thô ráp, tay trắng bệch nhỏ gầy nổi rõ mạch máu, và cả cổ tay đầy vết máu…

Tôi trưng ra vẻ mặt game over tuyệt vọng, trợn mắt nhìn cậu bé trông không đáng tin lắm: “Em nói thật cho anh biết, rốt cục anh bị cái con mẹ gì? À không, là quái quỷ gì?”

Cậu bé cực kỳ bình tĩnh: “Không có chuyện gì cả, em sẽ nuôi anh mập lên, ai bảo anh không chịu ăn uống cho nhiều vào.”

Tôi bắt đầu hoài nghi mình đã xuyên không, vì nhân phẩm quá kém nên mới phải chui vào cái bị thịt sắp chết này: “Chẳng lẽ là Bạch Cốt Tinh… A, Đường Tăng, Tôn Ngộ Không, sao còn chưa tới thu phục ta?”

“Đắp kín lại, cẩn thận bị lạnh. Còn nữa, anh vẫn chưa nói với em muốn ăn gì đâu đó?”

“Thật ra anh chỉ đang nằm mơ thôi phải không?”

“Ừ, vậy trong mơ muốn ăn gì nè?”

“Thịt.”

“Anh vẫn chưa thể ăn được đồ quá nhiều mỡ, em bỏ thêm chút thịt bằm vào cháo của anh nhé.”

Tôi cảm động kéo bàn tay hết sức mềm mịn lạnh lẽo của cậu bé, nước mắt lưng tròng: “Sao em đối tốt với anh vậy? Em thật không phải con trai anh sao? Chẳng lẽ, em là con gái?”

Lần này cậu bé không nhịn cười nổi, cười phá lên, gập cả eo xuống.

Tôi hoàn toàn không hiểu được nụ cười của nó. Dù sao thì nó trông cũng khá trung tính, nhìn kiểu môi hồng răng trắng đó đi, mắt còn to như vậy, lông mi cũng rất dài, nói không chừng thật sự là tiểu mỹ nữ ấy chứ. Nếu tôi có được đứa con trai/con gái như thế này, vợ tôi khẳng định là một bảo bối!

Nó lau nước mắt đọng lại ở khóe mắt, hít một hơi, cuối cùng nói với tôi: “Em là nam, anh có em cũng có.”

Tôi liếc mắt nhìn phía dưới của cậu bé.

Ấy vậy mà tai nó nhanh chóng ửng đỏ, ánh mắt cũng tránh né loạn xạ. Phản ứng non nớt như vậy, đích thị là học sinh cấp hai! Tôi vừa phỉ nhổ trong lòng vừa gật đầu: “Ờm.”

Mặt nó đỏ bừng, rủ mắt nói tiếp: “Em nhìn anh từ thời còn con nít cởi truồng lớn đến bây giờ… Quan hệ của chúng ta rất thân cận!”

“Ồ.” Chờ đã, hình như có chỗ nào không đúng lắm.

“Thật ra em vẫn luôn muốn nói với anh… Nhưng không có cơ hội, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội rồi… Nên… nên…”

“Nói.”

“Từ Cảnh, em thích anh.”

Trong giây lát, tôi ý thức được mình tên là Từ Cảnh.

Trong giây lát, đầu tôi thật sự chập mạch.

Thành thật thì ai gặp phải tình huống như này cũng đều sẽ chập mạch mà phải không.

Tỉnh lại sau giấc ngủ quên hết mọi thứ, chỉ biết bản thân khoảng hơn 20 tuổi, cơ thể xấu xí giống như kẻ nghiện ma túy. Rồi có một cậu bé chăm sóc cho mình trông chỉ hơn 10 tuổi, à, tạm thời vẫn tính là một cậu bé xinh xắn. Cậu bé xinh xắn đó lại như bị động kinh, tự nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng quay sang bộ “đầu lâu xương cốt” cùng giới tính tỏ tình ———— mẹ nó chứ!! Tác giả viết ra cái kịch bản thế này tuyệt đối bị cửa dập đầu rồi! Đây là cái thể loại nội dung mê sảng cỡ nào chứ!!

Có lẽ cậu bé xinh xắn cũng ý thức được tôi bị chập mạch không thể quay về ngay thế giới hiện thực.

Nó rất thức thời khom lưng, in một nụ hôn lên trán tôi, nói: “Anh gọi em Tiểu Trạch là được rồi.”

Nói xong thì nhún nhảy đi ra ngoài.

Hai chữ “choáng váng” đã không còn hình dung nổi tâm tình của tôi.

Mười ngàn chữ đờ cờ mờ chạy qua giẫm đạp lên thi thể khô héo của tôi.

Thượng Đế, tôi không muốn làm Bạch Cốt Tinh! Tôi không thể chơi gay với thằng con nít! Tôi muốn kháng nghị! Tôi muốn trọng sinh!

Bình luận

Truyện đang đọc