TAN CHẢY

Hai năm sau, không biết có chuyện gì mà tiền tiết kiệm của tôi bỗng tăng lên.

“A Cảnh, em về rồi này.

—— Tiểu Trạch”

Tôi xem ít nhất mười lần, 10 phút sau, tức tốc chạy về nhà. Bỏ ca làm gì đó tôi không quan tâm, tiền lương thích trừ cứ trừ.

Mở cửa, người tôi đang phát run, miệng lưỡi khô khốc.

Tôi thấy mình như đang nằm mơ, vì người mà tôi không gặp trong hai năm qua lại đang nhàn nhã ngồi trên sofa, vừa uống nước chanh vừa chân thành nhìn tôi. Trên ti vi đang chiếu Cậu Bé Bút Chì…

“Tiểu Trạch?” Tôi hỏi thăm dò.

“A Cảnh, anh có nhớ em không?”

“Có phải anh xuyên qua rồi không? Có phải em lại dẫn anh vào thế giới khác rồi không? Hả?”

“Đây là thế giới thực.”

“Vậy sao em xuất hiện?”

“Anh xem, hồ ly khổ công tu luyện sẽ có thể thành tinh, nước khổ công tu luyện đương nhiên cũng sẽ có thể thành tinh.”

Tôi câm nín: “Vậy là… Em là nước tinh?”

Cậu nghiêm túc suy nghĩ: “Tương tự vậy.”

“Lại tương tự =. =, em không thể trả lời chuẩn xác hơn sao! Thế sau này em còn đi mất không?”

“Cứ vu vạ trong nhà anh nhé?”

“Hừ.”

“Ý là có thể phải không?” Tiểu Trạch đứng dậy, tôi phát hiện cậu lại cao lớn hơn, ấy vậy mà còn cao hơn tôi nửa đầu! Cậu bước đến chỗ tôi, cười đến tôi choáng đầu, “Anh vẫn chưa trả lời em đâu đấy, có nhớ em không?”

“Đứa ngốc mới đi nhớ em.”

“Vậy thì anh ngốc nào mỗi ngày đều điên cuồng hét với chậu cá ‘Em mau quay lại’ nhỉ.”

Tôi trợn mắt: “Em… Em…”

“Anh ngốc nào luôn gọi tên em, ở trên giường làm đủ chuyện nhỉ.”

“Tên biến thái này!!”

“A Cảnh, em rất nhớ anh.”

“Hừ.”

“Anh nhớ em không?”

“Có… chút xíu thôi… Em cười gì hả!”

“Anh rất đáng yêu.”

“凸 (//// 皿 ////)”

—— Hoàn ——

Bình luận

Truyện đang đọc