Úc Hữu Phong nhìn vào mắt Úc Thịnh một lúc, xác nhận phỏng đoán của bản thân, “Hóa ra chị thật sự không biết! Gã kia… chỉ cần chị ở bên cạnh, trong mắt anh ta chỉ có mình chị, loại ánh mắt kia, chị sẽ không thật sự cho rằng có người dùng loại ánh mắt này để nhìn ông chủ của mình chứ? Chị xem anh ta là người nhà, nhưng anh ta chỉ xem chị là phụ nữ! Còn là loại phụ nữ vừa giàu vừa dễ gạt!”
Trả lời cậu ta là hơn nửa cốc nước ép cam uống thừa của Úc Thịnh.
“Đủ rồi, nói năng bừa bãi kết thúc tại đây đi.”
Ánh mắt của cô hoàn toàn lạnh băng: “Úc Hữu Phong, tôi ghét nhất là loại người thích tưởng tượng. Chúng ta có quan hệ máu mủ nhưng một nửa huyết thống kia đối với tôi mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì, tôi không có nghĩa vụ với cậu, cậu cũng không có quyền lợi với tôi.”
Úc Hữu Phong mang theo gương mặt chật vật đầy nước cam tức giận rời khỏi phòng bao, nhưng dáng vẻ này của cậu ta thật sự không thể bước ra ngoài được, lúc bước qua hành lang cậu ta do dự một lúc, vẫn quyết định sẽ vào nhà vệ sinh lau sạch trước.
Mà cậu ta vừa xoay người, thông qua lan can ngăn cách thủy tinh trong suốt và mặt đất trên không trong suốt, cậu ta nhìn thấy bóng người thon dài quen thuộc ở ngoài cổng lớn bên dưới.
Đối phương quay lưng lại với nhà hàng, hình như đang muốn rời đi.
Úc Hữu Phong hừ lạnh, đến cũng nhanh thật đấy! Chờ đã… Anh đến đón Úc Thịnh, sao lại lặng lẽ rời đi? Trừ phi… Trừ phi vừa rồi anh đã đến ngoài phòng bao, sau đó vì một số nguyên nhân nào đó lại không một tiếng động rời đi.
“Không phải nghe thấy rồi chứ?” Cậu ta nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên bật cười.
Vậy nên, không chỉ Úc Thịnh không biết anh có tâm tư kia với cô mà hình như anh cũng không hi vọng cô biết?
Hai người này, mỗi ngày đều ở cạnh nhau cùng ra cùng vào nhưng không xảy ra chuyện gì cả sao?
“Nói đùa gì vậy…” Giọng điệu của cậu ta tuy khó chịu nhưng tâm trạng lại vô duyên vô cớ tốt lên.
***
Lúc ở ngã tư nhìn thấy gương mặt tươi cười ngọt ngào của Hạ Oa trên màn hình, Úc Thịnh đang ngồi trên xe trên đường đến khu nghỉ dưỡng nhà trên cây.
Đó loại một đoạn quảng cáo ghi hình chương trình, hình như là tiết mục chủ đề vũ đạo, Hạ Oa là thí sinh tham gia, có thể trong thời gian dài như vậy xuất hiện trong đoạn clip tuyên truyền, cũng nói rõ cô ta là thí sinh được nâng đỡ chính trong chương trình này.
Úc Thịnh không có bất kỳ cảm giác nào với chuyện này, thậm chí cô cảm thấy nếu như cô ta thật sự tỉnh táo lại, tập trung trên sự nghiệp thay vì lên người đàn ông, thật ra đây là một điều tốt.
“Lúc còn trẻ, con gái nên liều mình vì sự nghiệp, yêu đương vừa lãng phí thời gian vừa không đáng tin.” Úc Thịnh thu mắt về, thấm thía nói.
Thu Tự nhìn qua gương chiếu hậu, không có phản ứng.
Úc Thịnh cúi đầu xem xong những đoạn clip trên laptop, đó là clip tiến độ của khu nghỉ dưỡng nhà trên cây mà Chương Niên gửi cho cô, phần lớn nhà trên cây của khu nghỉ dưỡng đã xây dựng xong, có vài phòng đã hoàn thành nội thất bên trong, lần này cô qua đó để ở thử, xem như nội bộ kiểm tra dùng thử.
Mấy hôm nay cô bận, Thu Tự càng bận hơn cô, nên lần này về khu nghỉ dưỡng nhà trên cây cũng có quyền xem như là một kỳ nghỉ ngắn hạn. Chỉ là gần hai giờ đồng hồ lái xe, cô buồn ngủ mệt rồi vẫn có thể nghỉ ngơi trên xe nhưng anh thì không được, thậm chí vì hai giờ đồng hồ này anh sẽ càng mệt hơn.
Úc Thịnh nhìn sườn mặt mang nét mệt mỏi của Thu Tự, nhớ đến hôm qua Chu Lạc đích thân gọi điện cho cô.
Cuộc gọi kia chủ yếu là muốn đào góc tường, lần này cô và Hải Danh hợp tác hạng mục mới, khảo sát đầu kỳ và giao tiếp đều là Thu Tự xử lý, Chu Lạc đến tỏ ý, trải qua lần này, anh ta thật sự rất muốn moi Thu Tự về công ty mình.
“Tôi nói cô đừng giận, ở phương diện nào đó, năng lực phán đoán và độ nhạy bén của cậu ấy thậm chí càng tốt hơn cô. Bây giờ thanh niên có chút tài hoa đều tự cao, dù không đến mức kiêu ngạo, tự mãn nhưng vẫn luôn có chút thanh cao ngạo khí.
Nhưng cậu ấy không như thế, anh ấy thật sự rất vững, chỉ là loại ổn trọng đó rất bình tĩnh rất khiêm tốn, nhưng lúc tôi nghe cậu ấy nói chuyện lại phát hiện ra cậu ấy gì cũng biết, thậm chí có một số quan điểm sẽ làm cô cảm thấy bất ngờ.”
Bây giờ quan hệ của cô và Chu Lạc rất tốt, nói chuyện đương nhiên cũng không cần giấu giếm, “Tôi nói này sếp Úc, dẫu sao cậu ấy ở chỗ cô cũng chỉ là trợ lý đặc biệt, hay là dứt khoát cắt đứt, tôi có thể cho cậu ấy vị trí càng tốt hơn, càng có tiền đồ hơn.”
Úc Thịnh biết Chu Lạc nói lời này vừa là đang hàn huyên vừa mang ý thăm dò, nếu như cô thật sự chịu thả lỏng, anh ta chắc chắn sẽ thật sự lập tức moi người qua.
Nhưng bất kể như thế nào, chỉ cần đối phương đang khen Thu Tự, cô sẽ rất vui.
Bây giờ nghĩ lại, theo sự phát triển dần dà của công ty, Thu Tự thật sự không thích hợp tiếp tục kiêm chức làm tài xế và vệ sĩ của cô nữa, cho dù là vị trí trợ lý này, rất nhiều chuyện vụn vặt cũng không cần thiết đều phải giao cho anh, với năng lực của anh, hoàn toàn có thể đổi chức vị.
Thế là, đợi đến tối nay, hai người kết thúc tất cả công việc của khu nghỉ dưỡng, trên đường về nhà trên cây, Úc Thịnh lên tiếng: “A Tự, đợi lần này từ khu nghỉ dưỡng về, anh tìm giúp em một tài xế và vệ sĩ mới đi.”
Thu Tự lập tức dừng bước, anh cho rằng mình nghe lầm, gương mặt điển trai lộ ra sửng sốt: “Sếp Úc?”
“Bây giờ anh kiêm nhiều chức quá vất vả rồi, công việc tài xế và vệ sĩ ai làm cũng được…”
“Không cần.” Anh nhíu mày xen ngang, chém đinh chặt sắt phản bác, “Anh không cảm thấy vất vả, đây cũng không phải công việc vất vả, anh không có chút vấn đề nào, không cần người khác tiếp tay… và thay thế anh.”
“A Tự.” Úc Thịnh biết anh ở phương diện này rất cố chấp, thế là kiên nhẫn giải thích, “Em không phải tìm người thay thế anh, chỉ là tìm người chia sẻ công việc của anh. Anh biết đấy, anh là người em tin tưởng nhất, trong công ty có rất nhiều chuyện cần anh, em không hi vọng anh quá mệt.”
Anh cúi đầu nhìn cô gái trẻ trước mặt, cảm nhận được sự mất kiểm soát khó lòng chống cự, loại mất kiểm soát này không phải đến từ anh mà là cô.
Anh không muốn bất kỳ ai thay anh ở bên cô từng phút, đó là trách nhiệm của anh, cũng là vị trí thuộc về anh, một khi cô có vệ sĩ và tài xế mới, vậy sau này mỗi ngày anh có thể nhìn thấy cô bao nhiêu thời gian?
Nếu như hai người đều bận rộn, rất có khả năng mỗi ngày muốn gặp mặt nhau một cái cũng khó.
“Nếu như anh không ở bên em, lại xảy ra chuyện bắt cóc như lần trước thì phải làm sao? Anh không tin những người khác.” Vì không có ai sẽ giống như anh liều cả mạng mình đi bảo vệ cô, đối với người khác mà nói, đó chỉ là một phần công việc.
Thật sự gặp được chuyện đó, ai có thể đảm bảo sự an toàn của cô?
“Có phải em là vì…” Thu Tự nói được một nửa, lại cố gắng ngừng lại, quay mặt qua bên khác.
Từ góc độ của Úc Thịnh, một nửa ngũ quan của anh chìm trong bóng tối của đêm xuân, dưới ánh sáng vàng của đèn trang trí, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của anh dường như mang theo cảm giác mất mát muốn nói lại thôi.
Cây long não cao lớn sau lưng anh, bóng cây che cả người anh, gió nhẹ thổi đến cành lá khẽ lay, bóng cây loang lổ, cực kỳ giống cảnh trong phim.
“Anh muốn nói gì vậy, A Tự?”
Anh nghe thấy cô lên tiếng hỏi, giọng nói mềm mại trong trẻo tựa như tiếng đàn khẽ làm tim anh dao động.
Ngón tay anh nắm chặt lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại siết chặt, một lúc sau, anh nghe mình tự hỏi: “Phía sau có một đoạn đường dốc, hôm nay em mang giày cao gót, anh cõng em về được không?”
“Không cần, đi thôi.” Úc Thịnh lắc đầu, dẫn đầu đi phía trước.
Hôm nay anh đã mệt thế này rồi, đang yên đang lành, chân cô cũng không đau, sao lại nỡ để anh cõng cô chứ.
Mà cô chưa đi được hai bước nữa, cổ tay bị anh từ phía sau níu lại.
“Sao thế?” Cô quay đầu, sau đó dưới ánh nhìn chuyên chú của cô, chàng trai cao lớn chậm rãi quỳ một chân xuống.
Anh vuốt nhẹ làn da mềm mại mịn màng trên cổ tay cô, lần nữa lên tiếng: “Anh muốn cõng em.”
Anh rất hiếm khi vô duyên vô cớ kiên trì chuyện cô đã từ chối, cuối cùng Úc Thịnh vẫn leo lên lưng anh, đưa tay ôm lấy cổ anh: “Mệt thì thả em xuống.”
“Không mệt.” Anh đứng dậy, sải bước đi về phía dốc núi.
Sao lại mệt chứ?
Cảm giác nằng nặng này là minh chứng cho việc cô cần anh và ỷ lại anh.
Đợi sau khi kết thúc hành trình quay về này, anh sẽ không còn là người duy nhất ở bên cạnh cô nữa, nên hai hôm nay, anh muốn làm nhiều chuyện hơn vì cô, lại nhiều hơn chút nữa.
***
Hôm sau, Úc Thịnh dậy từ rất sớm, buổi sáng mùa xuân giữa núi rừng, làn sương mỏng bao trùm vạn vật, ánh nắng ban mai nhàn nhạt.
Căn phòng nhà trên cây cô ở có dạng hình vỏ trai, tường ngoài hình cung uốn lượn, bên trong khoét rỗng và khảm những khối gỗ làm hoa văn vỏ sò. Ban công lộ thiên vừa hay là “miệng vỏ sò, bên cạnh ban công là cầu thang gỗ nối với nhà trên cây khác.
Hai ngôi nhà này ở cách nhau rất gần nhưng lại là hai tòa độc lập, ban đầu lúc thiết kế là vì nghĩ đến loại phòng gia đình nhiều người, phù hợp cho hai gia đình nhỏ hoặc là một gia đình lớn muốn không gian độc lập, nhiều bạn bè hoặc các cặp tình nhân ở cũng rất thích hợp.
Lần này cô và Thu Tự qua đây, vừa hay mỗi người một gian, phòng Thu Tự ở không ở vị trí cao như của cô, cách mặt đất gần hơn nhưng gian phòng to hơn phòng của cô, là gian phòng hình chữ nhận được bao phủ bằng bức tường thủy tinh, bên trong có lắp rèm điều khiển cách nhiệt che đi ánh sáng, có thể tự điều khiển góc độ mở rèm.
Vì vị trí nhà trên cây tương đối thấp nên vào ngày mưa mở hết toàn bộ rèm cửa trên tường thủy tinh, cả người giống như đang đắm mình trong cơn mưa trong rừng, gần gũi với thiên nhiên vô hạn.
Nhưng bất kể là bên ngoài mưa to gió lớn, hay là tuyết rơi nhiệt độ thấp tất cả đều không ảnh hưởng đến nhiệt độ và sự thoải mái trong phòng kính.
Úc Thịnh chỉ cần tưởng tượng đã biết dưới thời tiết đặc biệt, ở trong căn nhà trên cây thủy tinh trong rừng sẽ có bao nhiêu thoải mái.
Khái niệm thiết kế của hai ngôi nhà trên cây này, ban đầu là cô viết đề xuất trong bản kế hoạch, cô không ngờ Chương Niên sẽ tận dụng hai phương án này hơn nữa còn biến nó thành hiện thực.
Bữa sáng buffet nằm ở sảnh ăn bên hồ, đương nhiên vì khu nghỉ dưỡng vẫn chưa bắt đầu kinh doanh nên bữa sáng tự phục vụ tạm thời chưa có, trước mắt chỉ có ba người đầu bếp, vừa đủ dùng để tiếp đãi vị khách “nội bộ dùng thử” mà Chương Niên mời về, món ăn cũng là các món ăn dinh dưỡng thanh đạm nông thôn là chính.
Hôm qua lúc ăn tối, ngoài Úc Thịnh, Thu Tự và mấy người bên phía công ty Chương Niên, còn có hai vị lần này giúp đỡ xin duyệt, chứng đủ loại giấy tờ đều là nhân vật rất có năng lực, biết nơi này non nước hữu tình lại có nhà gỗ được trẻ con cực kỳ yêu thích nên dẫn theo người nhà đến ở.
Tối qua Chương Niên từng bảo hôm nay Chu Lạc cũng sẽ đến, anh là người rất thích hiệu ứng quảng cáo, sớm đã vào lúc ban đầu mới hợp tác anh ta từng nói nhất định sẽ mời người đại diện, hơn nữa nhất định sẽ mời người có lưu lượng fan đến.
“Hình như cậu ấy đã xác định người đại diện rồi, có lẽ chuyến này sẽ mời đối phương qua đây ở lại một đêm.” Chương Niên nói thế.
Úc Thịnh khẽ nhíu mày, “Anh ta tự quyết định rồi? Không phải anh ta không tham gia toàn bộ tiến độ sao?”
Ý cô thật sự muốn hỏi là, trước đây Chu Lạc đầu tư một số tiền qua đây nhưng chỉ là chia lợi nhận chứ không tham gia quyết sách, bây giờ anh ta chưa bàn bạc qua với hai người đã tự quyết định người đại diện quảng cáo cho nhà trên cây, vậy số tiền quảng cáo kia sẽ tính cho ai?
Đương nhiên Chương Niên hiểu ý cô, ông ấy cười đáp: “Người đại diện là cậu ấy muốn mời, đương nhiên là tính cho cậu ta.”
Lần này đổi lại thành Úc Thịnh không hiểu lắm, mời người đại diện quảng cáo cũng không phải là rẻ, một nhà moi tiền, tiêu cho hạng mục ba nhà thu lợi?
Kết quả lúc Úc Thịnh ăn sáng được một nửa thì Chu Lạc xuất hiện, cũng không mang theo trợ lý, bên cạnh có một chàng trai trẻ đẹp trai đeo kính râm, chính là người đại diện có lưu lượng mà lần này Chu Lạc mời về.
Đối phương nhìn thấy Úc Thịnh, ngạc nhiên gỡ kính râm xuống: “Sếp… sếp Úc?”
Người đến là Lâm Diệc Thiện.
Úc Thịnh vừa đứng dậy chào hỏi Chu Lạc, vừa khẽ gật đầu với Lâm Diệc Thiện.
“Quen biết sao?” Tầm mắt của Chu Lạc dời sang gương mặt của Lâm Diệc Thiện, trong nụ cười mang theo gì đó, như là ý trêu đùa.
“Ừ, trước đây ở thành phố Q có duyên gặp mặt một lần.” Lâm Diệc Thiện thật sự không thể nói ra trận bẽ mặt của mình.
May mà Úc Thịnh cũng không định nhắc lại chuyện đã qua, hơn nữa Chu Lạc cũng là người giỏi tạo quan hệ nên sau khi hàn huyên vài câu với Úc Thịnh, anh ta lại đi đến bên Chương Niên.
Sau khi mấy người có mặt đều chào hỏi qua, Chu Lạc ở chỗ Chương Niên bàn bạc, Lâm Diệc Thiện nhìn về phía Úc Thịnh, trùng hợp cô cũng đang ngẩng đầu nhìn cậu ta, không biết cô có chuyện gì lại ngoắc tay với cậu ta, bảo cậu ta qua đó.
Lâm Diệc Thiện chần chừ một lúc, nhưng vẫn gắng gượng căng da đầu đi qua.
Úc Thịnh vốn đang nói với Thu Tự về chuyện phim mạng, “Làm lại cuộc đời” quay thành phim, độc giả trên mạng đều biết, có người chúc mừng đương nhiên cũng có người ghen tỵ đỏ mắt.
Có một số bài viến lên án Hà Dĩ Vi Kế sao chép “Làm lại cuộc đời” không ngừng xuất hiện trên mạng.
Trong thời đại dân chúng thẩm phán này, những tin giả bịa đặt vây thành tầng tầng lớp lớp bên ngoài, đầy rẫy trên mạng, dù là có độc giả bình thường thay Hà Dĩ Vi Kế giải thích nhưng có một số người có lòng tạo nhiều acc clone để đăng bài tuyên truyền “chân tướng”, rất nhanh thu hút rất nhiều dân mạng không biết sự thật lại tưởng rằng mình đã biết được “chân tướng”, hùa theo chiều gió mắng chửi trên mạng.
Ngoài Weibo và các trang mạng lớn mắng chửi, họ còn chạy đến trang web đăng tải bộ “Làm lại cuộc đời” để mắng, quẹt âm điểm hết lần này đến lần khác.
Chưa đến hai ngày, hễ người để ý đến phim truyền hình hay tiểu thuyết trên mạng đều sẽ biết chuyện này, những người tạo tin đồn chỉ cần bịa đặt, người giải thích lại cần tốn tất cả sức lực, giải thích đến khàn giọng, cố gắng chứng minh trước giờ mình chưa từng làm chuyện này nhưng phải làm sao để chứng minh đây?
Cuối cùng chuyện này biến thành màn tranh luận không hồi kết.
Mà lần này ấn tượng duy nhất để lại trong phần lớn dân mạng chỉ có mấy chữ: Hà Dĩ Vi Kế đạo văn, “Làm lại cuộc đời” đạo văn.
Chuyện như thế này bất kể là phía truyền thông Dương Lạc hay là phía điện ảnh Lục Hoa đều không thể mặc kệ không lo, hai hôm trước họ đã bắt đầu thảo luận nhưng những thứ làm được chẳng qua cũng là tìm thủy quân đăng bài, điều hướng dư luận, giảm thiểu hot search của các bài viết không hay.
Trước đó Nhạc Đống từng tìm Úc Thịnh, vị họ định dùng trang chính của đoàn phim để viết bài giải thích, sau đó gửi thư luật sư.
Nhưng trong giới giải trí có rất nhiều nghệ sĩ bị người ta tung tin xấu hôm nay lấy cớ chính nghĩa tung bài giải thích, ngày mai lập tức bị vả mặt, nên dù có đăng bài giải thích thì hiệu quả cũng không lớn.
“Hay là, anh đợi tôi hai ngày?” Khi đó Úc Thịnh nhớ đến A, A rõ ràng là một chuyên gia máy tính internet, loại người này có thuật ngữ chuyên ngành gọi là “hacker”.
Thời đại dân chúng thẩm phán, nghe nói những hacker hàng đầu có thể vượt qua mọi rào cản thông qua internet, vào bất kỳ nơi nào họ muốn vào và "nhìn thấy" tất cả thông tin họ muốn tìm.
Cô không biết A có phải là hacker hàng đầu đó không, nhưng từ vụ chuyện của Mộ Anh bị tung ra rất nhiều ảnh riêng tư và các tin tức xa xưa, cho dù anh ta không phải là hàng đầu thì cũng tuyệt đối có cách làm được chuyện cô muốn làm.
Mà suy nghĩ của Úc Thịnh rất đơn giản, đối với lời đồn ác tính như thế này cần giải quyết từ ngọn nguồn.
Cô muốn nhờ A bắt đầu từ bài đăng bịa đặt đầu tiên trên mạng, truy ngược về ngọn nguồn, bắt lấy người nấp sau máy tính tung tin đồn.
Đối với người am hiểu internet mà nói, hễ từng lên mạng qua, bất kể có đổi bao nhiêu tài khoản clone hay là lợi dụng di dời đủ loại trang mạng nhằm giấu địa chỉ IP thì vẫn sẽ để lại dấu vết.
Vì dấu vết không chỉ nằm ở bộ máy vi tính mà đối phương chạm vào mà trên người mỗi người đều mang theo một loại thiết bị để lộ thông tin - là di động, lúc bạn lấy di động selfie, có từng nghĩ qua có thể ở một góc nào đó trên mạng có một người khác đang không một tiếng động quan sát bạn?
Khi những kẻ tung tin đồn hoàn thành vụ bạo lực mạng và mãn nguyện rời quán net, đã từng nghĩ rằng họ đã bị camera của một cửa hàng ở góc phố quay được không?
Khi hai người tung tin đồn ở trên mạng trò chuyện liên lạc, lúc vui mừng mở tiệc thảo luận làm sao để tiếp tục trận bạo lực mạng này, có từng nghĩ đến từng chữ mình gõ ra, từng đoạn tin nhắn thoại mình gửi đi đều lặng lẽ chạy vào máy tính của một người khác, cuối cùng trở thành chứng cứ hữu hiệu nhất?
Tất cả đều sẽ để lại dấu vết, chỉ cần có đủ năng lực sẽ có thể tìm ra dấu vết của những kẻ đó.
Úc Thịnh không có năng lực nhưng cô quen biết người có năng lực, cô vẫn liên lạc với A, đương nhiên lần liên lạc này cô nhắc trước với Thu Tự, dẫu sao đi nữa đây cũng là bạn của anh.
Thu Tự không phản đối, có nghĩa là đồng ý.
Chỉ là cô không biết, sau nửa giờ đồng hồ cô liên lạc với A, A đã đi tìm Thu Tự.
Sau khi A liên tục gửi vô số biểu cảm khóc tang, anh ta hỏi Thu Tự: Đại ca, chuyện này xử lý thế nào đây, là em tra hay anh tra?
Thu Tự trả lời: Cậu.
A:...
A: Vậy, vậy em nhận tiền hay không nhận tiền?
Thu Tự: Nhận tiền theo mức giá bình thường của cậu.
Lần này khác với chuyện lần trước, không dính dáng đến bên thứ ba, chỗ A có thể tự mình hoàn thành toàn bộ công việc. Chỉ cần anh ta đừng giống như lần trước thét giá trên trời, Thu Tự cảm thấy không thành vấn đề.
A: Hi hi hi, đại ca, thật sự không ngờ có một ngày em còn có thể kiếm được tiền của anh, hơn nữa đây còn là lần thứ hai rồi…
Thu Tự: Nhanh lên, đừng rề rà.
A: Anh yên tâm! Bây giờ em tra ngay, chỉ là chuyện nhỏ.
Hiệu suất làm việc của A đương nhiên Thu Tự yên tâm, tối qua, A đã gửi toàn bộ chứng cứ thông tin điều tra được về di động Úc Thịnh.
Chuyện này, bất kể là phía Nhạc Đống hay là điện ảnh Lục Hoa đều đoán là có phải là công ty điện ảnh đối thủ làm hay không.
Tuy rằng hiện tại trên thị trường chưa có ra mắt loại phim cùng thể loại nhưng không loại trừ có nhà làm cùng thể loại đang trù bị, đối phương không muốn để họ chiếm trước tiên cơ nên trực tiếp hất nước bẩn vào “Làm lại cuộc đời” cũng xem như đi đường tắt.
Nhưng bây giờ kết quả tra ra làm lại người ta bất ngờ, vốn không phải là nhà đầu tư hay đối thủ làm, mà người đầu tiên tung tin đồn là tác giả viết cùng trang mạng với Lư Na.
Không phải là một tác giả mà là mấy tác giả không có danh tiếng nhưng đã sáng tác mấy năm.
Chủ yếu là vì Lư Na sử dụng bút danh Hà Dĩ Vi Kế là người mới, “Làm lại cuộc đời” cũng là tác phẩm đầu tiên của cô ấy. Trong thời đại văn học mạng, ai cũng có thể trở thành tác giả viết văn mạng, nhưng thật sự có thể viết văn nổi tiếng lại hiếm như lông phượng giác lân.
Nếu như Hà Dĩ Vi Kế là một tác giả viết sách xuất bản cố gắng nhiều năm thì cũng thôi nhưng khăng khăng lại là một người mới đến cả xuất bản cũng chưa từng.
Những người kia viết văn sớm hơn cô ấy, nhưng vẫn là vô danh tiểu tốt đương nhiên sẽ không phục, vì ghen ăn tức ở nên họ tạo nhiều acc clone thành một nhóm, lên weibo của cô ấy vạch lá tìm sâu, đi khắp nơi lục tìm tin xấu của cô ấy, có ý đồ hất nước bẩn.
Vì dùng tài khoản clone nên họ rất tùy tiện không chút lo lắng, ban đầu chưa tìm được tin xấu nào họ bắt đầu bịa chuyện làm giả tài liệu đạo văn.
Ban đầu những bài viết trên diễn đàn cũng đến từ đó, về phần sau đó đủ loại tuyên truyền về “Làm lại cuộc đời”, diễn viên tuyên truyền, nhiệt độ càng lúc càng lớn, những bài viết đó cũng bị người có lòng lợi dụng, chia sẽ bài viết vô số lần, điều hướng dư luận.
Mà sau đó người có lòng ra tay, lại nhắm về hướng của Lâm Diệc Thiện.
Vậy nên, lưu lượng tuy có lợi ích nhưng bất kỳ chuyện gì đều có hai mặt, bên này vừa được trang chính định vai nam quan trọng là Lâm Diệc Thiện, bên kia lập tức thu hút lượng anti và đối thủ.
Dù hôm nay cậu ta nhận bộ phim mạng không phải là “Làm lại cuộc đời”, thì cảnh này cũng sẽ xảy ra như vậy.
Sau khi A điều tra rõ ràng chuyện này, vẫn theo căn dặn ban đầu của Úc Thịnh, tra rõ ngọn nguồn của những người tạo tin bịa đặt ban đầu, đến cả quần l.ót cũng không để lại cho họ, tất cả thông tin ngoài đời đều tra ra rõ ràng, đừng nói là họ tên, tướng mạo, tuổi tác, địa chỉ nhà, đến cả từng học ở trường cấp hai cấp ba nào, từng yêu đương với ai cũng bị tra ra rõ ràng.
Nếu như không phải Úc Thịnh vốn dĩ không cần những thông tin cụ thể như vậy, A còn có thể tiếp tục tra tiếp.
Trên bàn ăn hình chữ nhật, Úc Thịnh và Thu Tự ngồi đối diện nhau, Lâm Diệc Thiện đi qua, chọn chỗ chếch đối diện cách Úc Thịnh xa nhất ngồi xuống: “Sếp Úc.”
Trên mặt cậu ta vẫn là nụ cười thân thiện rạng rỡ như nắng mặt trời, chỉ từ vẻ ngoài hoàn toàn không nhìn ra giờ đây nội tâm cậu ta đang lúng túng lẩm bẩm hết lần này đến lần khác.
“Anh biết các tin xấu gần đây liên quan đến “Làm lại cuộc đời” không?”
Lâm Diệc Thiện gật đầu.
Úc Thịnh thấy cậu ta gật đầu, cô đơn giản kể sơ một lược về chuyện này, chủ yếu là muốn nói với cậu ta rằng, lần này cậu ta không chịu xung đột trực diện là vì đối phương dời sự chủ yếu lên tác giả và kịch bản, muốn hất nước bẩn, để mọi người đều tẩy chay bộ phim này, sau này lại gắn tiếng xấu cho cậu ta quay phim đạo nhái,...
“Sếp Úc, tôi xin lỗi, tôi không biết chuyện này lại vì mình mà ra, sau này tôi sẽ đích thân liên hệ với đoàn phim, bày tỏ lòng xin lỗi của tôi.”
Trước lúc Úc Thịnh nói ra chuyện này, Lâm Diệc Thiện thật sự không biết ngọn nguồn của chuyện này lại là mình. Trên mặt cậu ta đều là vẻ áy náy, “Còn về phía tác giả, tôi cũng muốn liên hệ với cô ấy, đích thân nói lời xin lỗi với cô ấy.”
Ấn tượng đầu tiên mà Lâm Diệc Thiện tạo cho Úc Thịnh thật ra rất không đáng tin cậy, thậm chí làm cô nổi lên suy nghĩ muốn đề xuất với bên Nhạc Đống thay người, nhưng giờ đây tốc độ nhận lỗi và thái độ chân thành của đối phương làm cô cảm thấy khá hài lòng.
Bất kể trong lòng cậu ta áy náy với chuyện này có bao nhiêu phần là thật nhưng ít nhất thái độ mà cậu ta thể hiện ra, không phải lên tiếng biện giải cho bản thân, muốn tìm lý do thoái thác mà là trực tiếp xin lỗi.
Đây chính là thái độ mà Úc Thịnh muốn nhìn thấy.
Cô ừ một tiếng, tỏ ý chấp nhận, đồng thời nói với đối phương rằng hi vọng công ty cậu ta đừng nhúng tay vào chuyện này vì phần lớn hỏa lực đều dẫn lên người tác giả và kịch bản, cô sẽ bàn bạc với đoàn phim về cách xử lý, trong quá trình xử lý cô sẽ để ý không để lửa chiến chuyển sang người cậu ta.
Nhưng bây giờ kịch bản và tác giả bị tẩy chay, cô hi vọng có thể đồng thời xử lý chuyện này, khống chế phạm vi để xử lý, bây giờ cầu nói trước với cậu ta để tránh cho việc công ty cậu ta đột nhiên xen vào, phá hoại các bước đi bên này của cô.
“Sếp Úc yên tâm, bây giờ tôi sẽ nói với người đại diện của mình một tiếng.”
Lâm Diệc Thiện rút điện thoại ra, định đứng dậy đi gọi điện. Nhưng cậu ta mới vừa đứng dậy, bỗng nhiên nhớ đến gì đó lại nhìn sang Úc Thịnh, “Sếp Úc…”
Úc Thịnh đang chuẩn bị bàn bạc bước hành động tiếp theo với Thu Tự, nghe thấy Lâm Diệc Thiện lên tiếng, cô lại đưa mắt nhìn cậu ta.
Có lẽ là vì ở khu nghỉ dưỡng, hôm nay Úc Thịnh không có mặc trang phục công sở, chỉ là một chiếc áo len cổ thấp màu trắng và quần jeans dài màu xanh nhạt, mái tóc dài uốn xoăn được xõa trên đầu vai, ánh nắng ban mai ấm áp phủ lên người cô một lớp ánh sáng vàng nhạt mỏng manh, càng làm tôn lên sự trẻ trung tràn đầy sức sống và xinh đẹp sắc xảo của cô.
Bất kể là gương mặt hay là ánh mắt lành lạnh của cô, hay là dáng người hay thậm chí là kiểu tóc, không có điểm nào không phải là gu của Lâm Diệc Thiện.
Cậu ta có hơi tuyệt vọng nghe mình lên tiếng nói: “Sếp Úc, chuyện hôm đó thật sự rất xin lỗi, thật ra tôi không có ác ý, bởi vì cô hoàn toàn là mẫu hình lý tưởng của tôi…”
Ngón tay vốn đang lướt đọc tài liệu của Thu Tự khựng lại, anh hơi ngẩng đầu nhìn về phía Úc Thịnh, cô đang chống cằm nhìn Lâm Diệc Thiện, trên mặt không có ý cười nhưng đáy mắt cũng không xuất hiện chán ghét.
“Tóm lại, Sếp Úc… Không biết cô có muốn kết bạn với tôi không? Thật đấy, chỉ là loại bạn bè rất đối bình thường.”
Lâm Diệc Thiện giải thích xong, mở di động, căng da đầu chậm rãi đưa đến trước mặt Úc Thịnh, “Chúng ta có thể thêm Wechat không?”
Thu Tự chậm rãi quay đầu, tầm mắt rơi lên gương mặt của Lâm Diệc Thiện, người nọ hoàn toàn không để ý đến anh, sức chú ý và tầm mắt của cậu ta đều rơi lên người Úc Thịnh.