TÂN SỦNG - NAM LĂNG

Hai tháng này, Thịnh Thế Phồn Hoa thu hút người khác nhất là giám đốc bộ phận dự án mới đến.

Nghe nói anh ta được Úc Thịnh đích thân dùng nhiều tiền để đào về.

Giám đốc họ Chung, tên Lộc, hai mươi bảy tuổi, thời đi học chính là học sinh thiên tài, mười sáu tuổi vào đại học, có hai bằng thạc sĩ, cũng có kinh nghiệm làm việc mấy năm ở các công ty đầu tư quy mô lớn quốc tế, kinh nghiệm phong phú.

Tinh anh trong ngành như thế gia nhập vào Thịnh Thế Phồn Hoa, ban đầu thật sự làm cho tất cả nhân viên trong công ty kinh ngạc không thôi.

Nói thật thì, Thịnh Thế Phồn Hoa phát triển tuy khá nhanh, nhưng công ty giá trị tỷ mấy, dẫu sao thì cũng không thể so sánh với công ty đầu tư cỡ lớn trên thị trường quốc tế.

Dù chỉ nói về hạng mục đầu tư thôi, dự án mấy chục triệu sao có thể so sánh với dự án tỷ mấy được chứ?

Giống như loại công ty đầu tư như thế này, vị chức cấp bậc giám đốc đều ăn hoa hồng phần trăm, Úc tổng nhà họ dù có đưa ra lương và đãi ngộ tốt hơn thì sao có thể vượt qua phần trăm của những công ty kia chứ?

Vậy nên, ý đồ gì đây.

Rất nhanh, trong buổi tiệc đón chào người mới, nhân viên công ty nhìn dáng vẻ Chung Lộc đứng dậy kính rượu cho Úc tổng, lập tức ngộ ra.

À…

Hóa ra ý đồ là Sếp Úc à…

Vậy hết chuyện rồi, có thể giải tán rồi.

Thân là nhân viên của Thịnh Thế Phồn Hoa, nếu như hỏi họ chuyện gì là tự hào nhất, đáp án chắc chắn rất nhất trí, chỉ có hai chữ: Sếp Úc.

Thiên kim tiểu thư hai mươi hai tuổi, tự mình gầy dựng sự nghiệp, xoay đầu một ngụm nuốt chửng cả công ty cha ruột không hợp với mình, từ lúc công ty thành lập đã đầu tư rất nhiều hạng mục kinh điển.

Bất kể là ngành du lịch hay là điện ảnh, tất cả đều thành công rực rỡ, mỗi dự án lớn đều trở thành cây rụng tiền của công ty.

Năng lực tầm nhìn số một, hơn nữa điều kiện tướng mạo bản thân Sếp Úc, nếu đặt vào trong giới giải trí cũng là nhanh chóng loại đi sự tồn tại của các tiểu hoa, đặt vào trong nhóm người bình thường thì thật sự là xinh đẹp hút hồn.

Tiền có thể kiếm lại nhưng người như Sếp Úc, nếu lỡ mất muốn tìm lại sẽ rất khó.

Chỉ là, Chung Lộc có thể theo đuổi được Sếp Úc sao?

Ôm suy nghĩ thế này, hai tháng nay nhân viên trong công ty đặc biệt để ý đến anh ta. Một số nhân viên nhỏ thậm chí thầm cá cược, rốt cuộc Chung Lộc có thể chiếm được trái tim của tổng tài hay không.

Từ tướng mạo mà nói, tướng mạo của Chung Lộc thật sự cũng thuộc hàng đứng đầu, là loại tướng mạo nho nhã phong lưu, gặp người chưa nói đã cười, nụ cười có độ cong hoàn mỹ làm người ta rung động.

Chỉ là tướng mạo như thế này vẫn không có cách nào so sánh với trợ lý Thu từng có tin đồn mập mờ với Sếp Úc.

Chiều cao, khí chất và gương mặt đều không cùng một cấp. Nhưng vấn đề quan trọng nhất là, trợ lý Thu giờ đây không ở công ty.

Nghe tin đồn là hình như trợ lý Thu có việc nhà, mấy tháng trước đã xin từ chức, sau này có quay về hay không vẫn chưa rõ.

Mà Chung Lộc vì nguyên nhân công việc, mỗi ngày tiếp xúc sáng chiều với Sếp Úc, thỉnh thoảng cũng cùng nhau ra ngoài tham gia tiệc cơm hoặc đi công tác, cùng ra cùng vào, lại là nam nữ trẻ tuổi xứng đôi vừa lứa, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì đó cũng không bất ngờ.

Mỗi ngày nhân viên trong công ty vừa làm việc vừa tưởng tượng đủ kiểu, mỗi lần nhìn thấy Úc Thịnh và Chung Lộc cùng nhau xuất hiện hoặc cùng nhau rời đi, họ đều sẽ lén lút tám chuyện với nhau, dần dà, dù cho Úc Thịnh và Chung Lộc chỉ có quan hệ cấp trên và cấp dưới nhưng trong lòng bọn họ hai người đã mập mờ với nhau rồi.

Tiểu Thải trong số mọi người đã từng nhìn thấy dáng vẻ thân mật của Úc Thịnh và Thu Tự khịt mũi với điều này.

Những người phàm này, họ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Sếp Úc thật sự quyến rũ đàn ông, dù là lúc ở cùng với Chung Lộc cô vẫn luôn đứng đắn đàng hoàng như vậy, quả thật kém quá xa rồi.

Nhưng những lời này Tiểu Thải không có cách nào nói ra, thế là dần dần, không chỉ có nhân viên công ty mà đến cả bản thân Chung Lộc cũng khó tránh khỏi việc không nghĩ đông nghĩ tây.

Anh ta nhớ rằng mình đến công ty cũng sắp hai tháng rồi, tuy rằng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Úc Thịnh nhưng có phải cũng nên tìm cơ hội chính thức hẹn cô ra ngoài?

Kết quả suy nghĩ này vừa xuất hiện chưa đến mấy ngày, tin Úc Thịnh nghỉ ngơi bảy ngày truyền đến.

Từ sau khi anh ta vào Thịnh Thế Phồn Hoa, Úc Thịnh gần như mỗi ngày đều làm việc, hoàn toàn là nữ cường nhân điển hình, tại sao đột nhiên nghỉ ngơi, còn vừa nghỉ là nghỉ bảy ngày.

Chung Lộc không nhịn được gọi điện sang: “Sếp Úc có chuyện quan trọng cần xử lý sao?”

Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo vui vẻ: “Ừ, bạn trai tôi về rồi, tôi định đi nghỉ dưỡng.”

Bạn trai?

Vì mấy từ này mà Chung Lộc khắc khoải suốt một tuần qua.

Mấy ngày sau, công ty có việc, Úc Thịnh kết thúc sớm chuyến nghỉ dưỡng quay về họp.

Trong quá trình họp, mấy lần Chung Lộc phân tâm quan sát biểu cảm của Úc Thịnh, gương mặt xinh đẹp, ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng, dường như không có gì khác biệt so với mỗi lần trước đây anh ta nhìn cô.

Trong lòng anh ta ngứa ngáy, mấy lần muốn lên tiếng hỏi chuyện bạn trai cô nhưng lại cảm thấy hình như bản thân không có lập trường gì để hỏi thăm.

Chẳng qua, rất nhanh anh ta cũng không cần hỏi nữa, lúc trưa hôm sau, anh ta nhìn thấy bạn trai trong truyền thuyết của Úc Thịnh.

***

Hai hôm nay Thu Tự vẫn có chút không quen, không biết có phải là vì vừa từ nước M về hay không.

Nửa năm trước, anh cũng không phải mỗi ngày đều qua đêm ở căn hộ của Úc Thịnh.

Khoảng thời gian đó, thông thường đều là anh dậy trước, lên lầu làm bữa ăn sáng cho cô, sau đó hai người cùng nhau ăn sáng, cùng nhau thu dọn đồ đạc đến công ty.

Trên đường đi, cô thỉnh thoảng sẽ nói chuyện công việc với anh, có lúc sẽ ghé lại hôn anh vì lái nên nên gương mặt anh trông hơi nghiêm túc.

Dù mỗi ngày hai người đều rất bận, nhưng bất kể là đến công ty hay là làm việc, hoặc là kết thúc công việc tham gia xã giao, hay về nhà, họ đều cùng nhau.

Lúc anh nhớ cô, chỉ cần quay đầu sẽ có thể nhìn thấy cô cách mình ở vị trí gần nhất.

Loại cảm giác này làm anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn trong lòng.

Rời xa cô nửa năm, anh cũng không biết mình làm sao có thể chống đỡ được.

Sau khi quay về, dù là mỗi ngày đều ở cùng cô nhưng anh vẫn cảm thấy không đủ.

Vậy nên sáng hôm nay, cô ăn xong bữa sáng anh chuẩn bị, thay bộ đồ công sở, đi đến bên cạnh anh hôn lên gò má anh, sau khi nói tạm biệt với anh, Thu Tự bỗng nhiên cảm thấy mê mang không biết bắt nguồn từ đâu.

Thật ra không phải anh không có việc gì làm, người kế thừa bên nước M mới vừa thượng vị, phần lớn việc ở sòng bạc, đối phương đều cần cố vấn chỗ anh. Hơn nữa, những công việc trên mạng cũng chưa từng ngừng lại.

Dù không cần anh ra tay nhưng anh cũng có rất nhiều việc cần làm trên máy tính.

Nhưng lúc anh lại đối diện với máy tính bận rộn làm việc, anh lại bỗng nhiên dừng lại.

Rất không thích ứng được, dẫu nửa năm nay bên cạnh không có cô nhưng khi quay về nơi quen thuộc, ở cùng với cô mấy ngày, thời gian ở cạnh cô hơn ba năm dường như lại quay về.

Cô ngồi xe của Đường Thần đến đón cô đến công ty, vậy nên tại sao anh vẫn còn ngồi ở đây chứ?

Thu Tự cố gắng tiếp tục làm việc thêm một lúc; cuối cùng sau khi anh gõ sai một dòng code, ngón tay lập tức dừng lại.

Anh nhíu mày nhìn màn hình vi tính, trực tiếp tắt máy, sau đó đứng dậy thay đồ.

***

Vừa hay là thời gian nghỉ trưa, Chung Lộc gõ cửa phòng làm việc của Úc Thịnh, đặt một phần thức ăn trưa đặt từ ngoài lên bàn Úc Thịnh.

“Sếp Úc, dù bận hơn cũng phải ăn cơm.” Anh ta mỉm cười mở phần đóng gói, lấy một chiếc hộp tinh xảo từ bên trong ra, “Trưa nay vừa đi đến một tiệm sushi mới mở, sashimi ở đó rất tươi, nhớ Sếp Úc thích ăn hải sản nên mua về một chút. Quả nhiên về đến công ty thấy cô vẫn chưa đi ăn.”

Úc Thịnh cũng không ngẩng đầu, cảm ơn anh ta một tiếng, tiếp tục bận rộn trước máy vi tính.

Cô chưa nói với Thu Tự gần đây cô thật sự rất bận, rời đi sáu ngày, trong công ty tích tụ một lượng lớn công việc, có lẽ cần một hai ngày ở đây mới có thể bù lại lượng công việc sáu ngày trước.

Mỗi lần vào thời điểm này, cô cực kỳ hoài niệm lúc Thu Tự vẫn còn làm trợ lý của cô.

Những chuyện cần cô đích thân xử lý, cô đều có thể yên tâm giao cho Thu Tự xử lý. Loại tín nhiệm của cô dành cho anh, đến khi sau khi anh đi nước M cô mới biết rằng không ai có thể thay thế.

Giám đốc chỉ có thể làm việc của giám đốc, trợ lý chỉ có thể làm việc của trợ lý, chỉ có Thu Tự, có thể thay thế cô, làm bất kỳ việc gì.

“Sếp Úc, ăn xong rồi làm tiếp.” Chung Lộc nhìn đồng hồ, “Đã sắp một giờ rồi.”

Úc Thịnh đáp lời, ngón tay nhấp vào bảng kế hoạch của một dự án, hỏi anh ta về chi tiết số liệu nào đó.

“Để tôi xem thử.” Chung Lộc vòng qua bàn làm việc đi đến bên cạnh cô, chống lên mặt bàn khom người nhìn, vì màn hình máy tính cách cô rất gần nên anh ta lẳng lặng ghé lại gần cô.

Từ góc độ người ngoài nhìn vào, giờ đây hai người đang đầu tựa đầu, vai kề vai, gần như dán vào nhau.

Một đôi chân dài dừng trước cửa phòng làm việc của Úc Thịnh, cửa phòng làm việc không đóng, vừa nhìn có thể nhìn thấy người bên trong.

Gương mặt điển trai thanh lạnh không nhìn ra biểu cảm thay đổi gì, nhưng ánh mắt lại thoáng lóe lên, khóe môi mỏng khẽ mím, anh đưa tay gõ cửa.

Úc Thịnh ngẩng đầu, đôi mắt lập tức sáng lên: “A Tự, sao anh lại đến rồi?”

Tim Chung Lộc nhảy lên, anh ta chưa từng nghe thấy Úc Thịnh dùng ngữ điệu này để nói chuyện, giọng nói thanh lạnh dường như mang theo chút ngọt ngào mềm mại.

Anh ta ngẩng đầu nhìn người đến, đối phương mặc áo len cổ cao màu đen rất bình thường, bên ngoài là áo khoác ngắn màu xám bằng nỉ mỏng, eo hẹp chân dài, khí chất lạnh lùng, gương mặt điển trai mang theo sức công kích ánh nhìn mãnh liệt.

Chung Lộc chỉ nhìn thấy lúc tham dự tiệc đêm thời trang, từ trong giới nhìn thấy các nam người mẫu nổi tiếng cảm nhận được sức công kích ánh nhìn như thế này.

Chẳng qua nhưng nghệ sĩ nam kia khi đó vẫn đang trang điểm, vẫn không giống với trạng thái để mặt mộc như thế này.

Không thể không thừa nhận, ông trời quả thật không công bằng.

Có người được tướng mạo trời cho, nhận được thiên vị.

Thu Tự đi đến trước bàn làm việc, tầm mắt quét qua hộp đựng sushi tinh xảo trên bàn, đặt bình giữ nhiệt trong tay lên bàn: “Mang canh đến cho em.”

Chung Lộc:...

Không phải chứ, đẹp trai như thế này còn phải rửa tay mang canh gừng sao?

Đây e là không phải đến công ty tuyên bố chủ quyền chứ?

Vừa có mặt, vừa biết nấu canh, như vậy anh ta sao có thể thắng được?

Quả nhiên, sếp tổng vừa rồi vẫn còn đang tận tụy công việc đã đẩy ghế làm việc ra, đứng dậy: “Canh gì thế?”

“Đêm qua em bảo muốn uống.” Thu Tự mỉm cười, nhìn cô, cầm bình giữ nhiệt định dẫn cô đến sô pha uống.

“Đúng rồi, anh vẫn chưa gặp nhỉ, đây là giám đốc bộ phận dự án của công ty, ban đầu vì để mời anh ấy đến Thịnh Thế Phồn Hoa, trước sau em đã đích thân chạy đến ba chuyến.”

Thu Tự quay người, tầm mắt rơi lên người đối phương, đưa tay lịch thiệp nói: “Chào anh.”

“Chào anh, Chung Lộc, giám đốc bộ phận dự án.” Bất kể thế nào đi nữa, lần đầu gặp mặt, Chung Lộc không muốn thua khí thế, anh ta bắt tay với anh, cười nói, “Sếp Úc đang nói đùa đấy, ba lần tôi đều trích thời gian, rõ ràng là cô có việc hẹn tức thời.”

Thu Tự không tiếp chủ đề của đối phương, chỉ nhàn nhạt đáp lời: “Chào anh, tôi là Thu Tự, bạn trai của Úc Thịnh.”

Chung Lộc:...

Anh rất cố ý…

Bình luận

Truyện đang đọc