TẬN THẾ: MỖI NGÀY ĐỀU TÌM CÁCH CHẾT

Lục Thời Minh tựa ở bên tường, đưa mắt nhìn đám người kia đi xa.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hu hu nói: "Làm sao bây giờ, Nghê Dương bị mang đi rồi."
Lục Thời Minh hơi cúi người, trên người mang theo một mùi hương nhàn nhạt.
Ghé vào bên tai Tô Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nhàng nói.
"Cô ấy có dị năng lôi điện, đã tỉnh táo rồi."
Hơi thở ấm áp của người đàn ông dán vào đã thịt cô, tựa như rượu ngon đã lên men. Tô Nhuyễn Nhuyễn theo tiềm thức ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt của người đàn ông kia, cô cảm thấy đôi mắt này còn mê hoặc người người khác hơn nhiều so với đôi mắt nhỏ như đậu xanh của Cốc Đăng kia.
Quả thực là tai họa nhân gian mà!
"Vậy, vậy chúng ta đi cứu, cứu người. . ."
Lục Thời Minh mỉm cười, "Em xác định em là đi cứu người, chứ không phải là đi hại người?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . . Anh có thể xem thường tôi, nhưng không thể vũ nhục tôi.
"Đi thôi."
Lục Thời Minh đứng thẳng người, dẫn đầu đi phía trước. Tô Nhuyễn Nhuyễn hai mắt sáng lấp lánh nói: "Chúng ta đi cứu người sao? Cứu thế nào đây? Cần em phải  làm gì không?"
Lục Thời Minh tiếp tục mỉm cười. Hắn duỗi ngón tay tinh tế trắng nõn ra, đầu ngón tay đặt trên môi Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhẹ nhàng ngăn chặn.
"Xuỵt."
Đây là ghét bỏ cô nói nhiều.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . . Anh không yêu bảo bảo, anh đã mất đi bảo bảo.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhắm mắt theo đuôi đi theo Lục Thời Minh nửa giờ, sau đó dừng ở trước xe quân đội của khu Than Đá bọn họ.
"Chúng ta không phải đi cứu Nghê Dương sao? Chúng ta không phải nên đi nhà nuôi giống cái sao?"
"Ai nói anh muốn đi cứu cô ấy?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn chớp mắt to, trơ mắt nhìn Lục Thời Minh chuyển dầu thôi trong xe quân đội vào trong không gian.
Cho nên anh chỉ là đi chuyển dầu thô?
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ anh quả nhiên là tên nam chính vô tình vô nghĩa.
Thời điểm Tô Nhuyễn Nhuyễn bị Lục Thời Minh kéo cổ áo chuẩn bị trở về, hai người bọn họ bỗng nhiên bị binh sĩ vũ trang khu Dầu Thô ngăn lại.
"Hai người kia, kiểm tra một chút."
Trong tay binh sĩ vũ trang cầm đèn pin, tia sáng chói mắt chiếu đến, Tô Nhuyễn Nhuyễn với thức đưa tay che lại mắt.
"Trên mặt cô có cái gì?"
Binh sĩ vũ trang vừa nói vừa muốn cầm khăn đến lau mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức tránh sau lưng Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh đưa tay, đè lại cánh tay của binh sĩ vũ trang kia, rõ ràng nhìn chỉ là một tên vô dụng yếu ớt, nhưng bình sĩ vũ trang kia lại một chút cũng không thể động đậy.
Bầu không khí đột nhiên như ngưng lại. Những binh sĩ vũ trang khác đều giơ lên súng. Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng cảm giác được rìu của Lục Thời Minh đã đói khát khó nhịn. Cô hưng phấn muốn đợi lát nữa mình có nên tự bước lên phía trước ăn một viên đạn.
"Các người đang làm gì?"
Đột nhiên, một giọng nữ truyền tới, các binh sĩ quay đầu lại nhìn, lại là Uông Thủy Thủy.
Mấy người đàn ông một bên nhìn lén đã thịt cô ta lộ ra ngoài, một bên do dự nói: "Chúng tôi đang tìm người trộm ngỗng..."
"Đã tìm được chưa?" Uông Thủy Thủy không nhịn được ngắt lời.
Bình sĩ vũ trang ngơ ngác lắc đầu.
"Vậy còn không đi tìm?"
Các binh sĩ lập tức mặt xám xịt đi.
Đuổi mấy bình sĩ vũ trang xong, Uông Thủy Thủy đi tới, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lục Thời Minh.
Chậc chậc chậc, lam nhan họa thủy.
Lục Thời Minh không nói gì, chỉ là biếng nhác đứng ở nơi đó, có chút buông thõng tầm mắt.
Uông Thủy Thủy nói: "Các người muốn nhiều dầu thô hơn nữa sao? Tôi có thể giúp các người."
Tô Nhuyễn Nhuyễn tránh sau lưng Lục Thời Minh, vụng trộm ló ra nửa cái đầu.
Cái cô Uông Thuỷ Thuỷ này chẳng lẽ là coi trọng Lục Thời Minh, muốn hồng hạnh xuất tường, thể nghiệm cảm giác làm một cái thảo nguyên xanh ngát sao?
"Không cần dầu thô? Tôi có thể giúp hai người cứu cô bạn kia. Cái người tên là Nghê Dương đó. Hoặc là. . ." Uông Thủy Thủy kéo dài âm điệu, ánh mắt rơi xuống trên người Tô Nhuyễn Nhuyễn , "Tôi nhớ rõ cô, tiểu mỹ nhân trộm ngỗng."
Uông Thủy Thủy tà mị cười một tiếng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ! ! !
"Tôi không có ác ý với hai người đâu. Kẻ thù của kẻ thù là bạn. Tối cảm thấy chúng ta có thể hợp lại để đối phó với Cốc Đăng." Uông Thuỷ Thuỷ cười nói ra mục đích của mình.
Nửa giờ sau, Lục Thời Minh cùng Tô Nhuyễn Nhuyễn đi theo Uông Thủy Thủy đi nhà giống cái.
"Hai người yên tâm, Cốc Đăng không ở đây."
Uông Thủy Thủy mở cửa phòng.
Lục Thời Minh kéo cổ áo sau của Tô Nhuyễn Nhuyễn đang vui vẻ chuẩn bị đi vào, kéo người ra phía sau mình, sau đó tựa ót cạnh cửa, giọng uể oải hỏi, "Cô có mục đích gì?"
"Tôi vừa nãy đã nói rồi. Tôi chỉ là muốn tìm người cùng đối phó với Cốc Đăng mà thôi. Hai người cũng biết rồi đó, hắn ta là một trên biến thái."
Không, trên biến thái nhất đang đứng trước mặt cô cơ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn gào thét trong lòng.
Uông Thủy Thủy quay đầu, nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, nói: "Em trước tiên cứ tắm rửa ở chỗ tôi đi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn thối hoắc bị đẩy mạnh phòng tắm, lúc đi ra lại là một tiểu khả ái thơm ngào ngạt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn mặc quần áo của Uông Thủy Thuỷ. Uông Thủy Thủy trước sau lồi lõm, vóc người nóng bỏng. Tô Nhuyễn Nhuyễn lại tinh tế kiều nhuyễn, da trắng mỹ mạo. Bộ váy dài kia mặc trên người cô, lỏng lỏng lẻo lẻo cái gì cũng che không được. Lộ ra cánh tay trắng như ngó sen và bắp chân trắng mịn. Trên người mang theo hơi nước vừa mới tắm, cả người hun đến trắng nõn nà đáng yêu.
Lục Thời Minh đứng cạnh cửa sổ, thân hình cao ráo bị ánh trăng kéo dài, bóng hình bị cửa sổ cắt thành từng mảnh.
Đồng tử hắn rất tối.
So với đêm đen còn tối hơn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn khẩn trương níu lấy váy trên người mình, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo lại nóng ran.
"Thật xinh đẹp."
Uông Thủy Thủy nhịn không được lên tiếng kinh hô. Cô ta bước đến, đầu ngón tay xoa lên hai gò má của Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhẹ nhàng theo gò má trắng mềm kia đi xuống, rơi xuống trên vai cô, bóp đến eo.
"Eo thật mảnh."
Tô Nhuyễn Nhuyễn co rúm lại trốn về phía sau.
Biểu cảm của Uông Thủy Thủy có chút hưng phấn đến quái dị, cô ta hơi cong eo, hai mắt trong căn phòng mờ tối tựa như đang phát sáng.
Cô ta chậm rãi đốt điếu thuốc.
Kẹp ở đầu ngón tay.
Khói mù lượn lờ, khuôn mặt người phụ nữ mờ ảo không rõ.
Cô ta nâng hàm dưới Tô Nhuyễn Nhuyễn, giọng nói ngọt ngào, "Tiểu bảo bối, em mấy tuổi rồi?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn run lẩy bẩy, "Mười chín."
"Em thoạt nhìn thật giống vị thành niên."
Đầu ngón tay của Uông Thủy Thủy vuốt ve trên da thịt cô, nắm lấy cổ tay cô, lực đạo hơi mạnh, thậm chí còn lưu lại vết đỏ.
"Nhưng mà không sao, hắn ta thích nhất loại tiểu bảo bối xinh đẹp lại vô hại giống em."
Tiểu bảo bối Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy tình thế thật không tốt.
Tuy cô nghe không hiểu lắm Uông Thủy Thủy đang nói cái gì, nhưng cô cảm thấy chuyện nhất định không phải chuyện tốt.
"Con hổ cũng có lúc ngủ gật. Cốc Đăng xưa nay không qua đêm ở nhà giống cái này. Hắn ta mỗi đêm đều ngủ một mình. Ngoài cửa sắp xếp mấy bình sĩ vũ trang thay phiên bảo vệ."
"Nhưng mỹ nhân xinh đẹp như em. Tôi tin tưởng, chỉ cần một lần, chỉ cần hắn ta qua đêm với em một lần, chúng ta đã có thể giết chết hắn."
Qua đêm? Giết?
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức hoảng sợ trợn tròn một đôi mắt.
Cô vẫn là một đứa bé thôi!
Tô Nhuyễn Nhuyễn kinh hãi quá độ đi tìm daddy nam chính biến thái của cô, cảm nhận một chút tận thế tàn khốc.
Lục Thời Minh đem cô gái nhỏ bảo hộ ở sau lưng, trên mặt vẫn như cũ là vẻ mặt ôn tồn lễ độ kia, nhưng ánh mắt cũng đã lạnh.
"Cô ấy là bạn gái của tôi."
"Hừ." Uông Thủy Thủy phát ra tiếng cười nhạo, đưa tay dập tắt điếu thuốc.
"Cô ấy không có dị năng, cậu cũng không có dị năng. Tiểu bảo bối của cậu lại lớn lên xinh đẹp như vậy, trong cái tận thế này, nếu như không phải dựa vào những vật khác, làm sao sống sót nổi?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng cực kỳ nghi hoặc, cô đến cùng là sống sót như thế nào vậy? Rõ ràng cô đã cố gắng tìm chết như vậy.
"Cậu đừng có nói với tôi, nhóm hai người đem hai người đi cùng, chỉ vì hai người đẹp trai xinh gái?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ không đúng sao?
"Người giống các người, tôi đã thấy nhiều rồi."
Trên mặt Uông Thủy Thủy vẻ trào phúng càng sâu, "Đừng làm□□ còn lập đền thờ trinh, rượu mời không uống, uống rượu phạt. Các người nếu như không đồng ý, tôi bây giờ có thể đi nói cho Cốc Đăng, tiểu mỹ nhân mà hắn ta muốn đang ở chỗ tôi. Các người cho là Cốc Đăng thật sự chỉ đang tìm cái gì ngỗng thôi sao?"
Ngón tay của Uông Thủy Thủy chỉ về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn, giọng nói nhẹ nhàng, "Hắn ta đang tìm người, tìm em đấy, tiểu mỹ nhân."
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị điểm tên càng có lại sau lưng Lục Thời Minh.
"Tôi, tôi không có trộm ngỗng. . . Tự nó chạy."
Chuyện này thật sự không liên quan đến cô mà!
Ánh mắt Lục Thời Minh càng thêm lạnh lùng. Trong căn phòng chỉ có một chiếc đèn mờ mờ. Khuôn mặt người đàn ông cũng trở nên u tối không rõ.
Đột nhiên, bên ngoài vâng lên tiếng bước chân.
Uông Thủy Thủy thần sắc đại biến.
"Hắn ta sao lại tới đây!"
Ai?
Tô Nhuyễn Nhuyễn hiếu kì mở to hai mắt.
"Mau trốn đi!"
Uống Thuỷ Thuỷ đẩy mạnh To Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh trốn trong rèm cửa ở ban công.
Rèm cửa vừa dày vừa nặng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh dán sát vào nhau, vừa mới lảo đảo đứng vững, bên kia cửa phòng đã được mở ra.
"Lão đại, sao anh lại tới đây?"
Ở khu Dầu Thô, người có thể được xưng là lão đại đương nhiên chính là Cốc Đăng.
"Cởi quần áo."
Lão đại một chút cũng không mập mờ, đi lên liền muốn làm chuyện đó.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy loại tình huống này thực sự là không thích hợp với bạn nhỏ như cô.
"Rầm rầm. . ."
Bên kia truyền đến thanh âm.
Uông Thủy Thủy cố gắng nói: "Lão đại, hôm nay có thể không dùng dị năng. . ."
"Ngậm miệng!"
Là một người đàn ông thành công, Cốc Đăng không quan tâm là khi nào chỗ nào, đều sẽ dùng dị năng để bảo vệ tính mạng của mình.
Lại là một trận thanh âm kỳ quái truyền đến.
Dường như đang ném đồ đạc.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, nhìn thấy một vật trượt đến bên chân của mình.
Hả? Đồ chơi?
Này nha, đã lớn như vậy rồi, thế mà trốn trong phòng chơi đồ chơi!
Bên kia không biết giày vò bao lâu. Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy mình đứng tê hết cả chân.
Nhưng mà bây giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn.
Đối diện là màn kích tình 18+ cách một tầng rèm cửa, bên này Tô Nhuyễn Nhuyễn cố gắng nói ra tiếng lòng của mình.
"Em muốn đánh rắm."
Lục Thời Minh, ". . . Bịt cái mông của em lại."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: qaq.
Sao anh lại bá đạo như vậy.
Bên kia, Cốc Đăng dạo đầu hết một giờ, ra trận chỉ năm phút, liếc Uông Thuỷ Thuỷ đang nằm trên mặt đất, thoi thóp, lại nhớ tới tiểu mỹ nhân xinh đẹp kia, buồn bực chuẩn bị ra ban công hút điếu thuốc.
Năng lực có thể không được, nhưng thuốc lá nhất định phải hút.
Lục Thời Minh hai mắt nhíu lại, đột nhiên từ trong túi móc ra một quả táo to bằng nắm tay trẻ con, nhét vào trong miệng Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó bế cô lên, xoay người nhảy xuống ban công.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ! ! !
Bởi vì miệng bị quả táo nhét đầy, cho nên Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ có thể phát ra mấy tiếng ú ớ.
Sau đó bị tiếng gió che đậy, chỉ còn lại như tiếng mèo con chưa dứt sữa sữa.
"Ôi ôi ôi. . ."
Miệng cô gái nho nhỏ, bị quả táo banh ra.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đau đến nước mắt rưng rưng.
Miệng đau quá.
Móc, móc, móc không ra. . .
Lục Thời Minh đưa tay, bóp cằm của cô.
Mạnh mẽ lại đem miệng của cô banh ra mấy phần, sau đó móc quả táo ra.
"Ô ô ô. . ."
Đau quá.
Khóe miệng đã sắp nứt ra rồi.
"Bên này."
Lục Thời Minh mang theo Tô Nhuyễn Nhuyễn, đi vào chỗ càng tối.
Tô Nhuyễn Nhuyễn sờ lên khoé miệng đỏ rực của mình, mắt rơm rớm nói: "Chúng ta đi đâu thế?"
Người đàn ông không nói gì, chỉ là đột nhiên dừng bước. Trong bụi cỏ, Nghê Dương ghìm súng, thận trọng từ chỗ tối đi ra.
Thực ra sau khi bị Cốc Đăng thôi miên ba phút, Nghê Dương đã tỉnh.
Cô ấy cố ý.
Thân là dị năng giả, Nghê Dương cũng không có dễ dàng như vậy bị Cốc Đăng thôi miên. Cô chỉ là vì tránh xung đột chính diện, tương kế tựu kế, thuận thế làm vậy thôi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hu hu ủy khuất nói: "Quá lớn, miệng của em sắp nứt ra rồi này."
Nghê Dương: . . . Con mẹ nó chứ tôi vừa nghe được cái gì vậy.
Các người sau lưng tôi đã làm cái gì.
"Nghê Dương."
Lục Thời Minh một tay bịt miệng Tô Nhuyễn Nhuyễn, quay người kêu một tiếng Nghê Dương. Lúc này Tô Nhuyễn Nhuyễn mới phát hiện phía sau mình có người, sợ đến mức nhảy dựng lên.
"Cốc Đăng cho là tôi bị thôi miên." Nghê Dương nói: "Cậu thấy ký hiệu tôi lưu lại?"
"Ừm." Lục Thời Minh gật đầu.
Nếu không hắn cũng sẽ không tìm ra được nơi này.
Tô Nhuyễn Nhuyễn "Ngô ngô ngô" biểu hiện hai người lại có bí mật nhỏ của mình.
Cô thật đau lòng, hai người vì sao không cho tôi chơi cùng!
"Tôi hiện tại tạm thời còn không thể đi." Nghê Dương nắm chặt súng trong tay, "Tôi đồng ý giúp Uông Thủy Thủy. Cô ta nói sẽ nói cho tôi tin tức về em gái tôi."
Lại là Uông Thủy Thủy.
"Cô tin cô ấy?" Tô Nhuyễn Nhuyễn thoát khỏi tay Lục Thời Minh.
". . . Ừm." Nghê Dương gật đầu nói: "Cô ta nói từng nhìn thấy qua một cô gái giống tôi như đúc. Nhưng bị Cốc Đăng đưa cho người khác. Người kia có thể là em gái tôi. Cô gái đó bị đưa cho ai, cô ta không chịu nói. Trừ phi tôi giúp cô ta đối phó Cốc Đăng."
Nói đến đây, Nghê Dương trầm mặc nửa khắc, nói: "Tôi không muốn liên lụy hai người. . ."
"Tất cả mọi người là anh em tốt."
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức ưỡn bộ ngực nhỏ, "Chuyện của cô, chính là chuyện của anh em ta!" Nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn vỗ vỗ bắt vai Lục Thời Minh.
Có đúng hay không, người anh em!
"Người anh em" âm trầm liếc cô một cái.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức thu lại tay của mình.
"Cám ơn cô, Nhuyễn Nhuyễn."
Nghê Dương thật tâm cảm ơn, "Tuy cô chỉ là đồ phế vật, nhưng không nghĩ tới, thế mà còn rất có tình ý."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . . Tôi sẽ coi như cô là đang khen tôi.
"Tôi hiện tại phải đi về trước."
"Có việc tôi sẽ thông báo cho hai người. Đừng lo lắng cho tôi." Nói xong, Nghê Dương liền vượt nóc băng tường biến mất không còn bóng dáng.
Lục Thời Minh cụp mắt, nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn vào đôi mắt đen kịt của người đàn ông kia, run run rẩy rẩy nói: "Mọi, mọi người đều là anh em, có việc gì thì thương lượng. . ."
Không phải chỉ là vỗ vỗ bả vai thôi sao.
Cô tắm rửa sạch sẽ lắm rồi đó.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cẩn thận từng li từng tí lấy một chiếc lá trên vai Lục Thời Minh.
"Nhuyễn Nhuyễn muốn cùng anh làm anh em?" Người đàn ông chậm rãi cúi người, bờ môi dường như chạm đến chóp mũi Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Lúc nói chuyện, nhẹ nhàng cọ cọ.
"Anh em thì phải không tiếc mạng sống. . ."
"Không không không, không phải, không phải. . ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn điên cuồng lắc cái đầu nhỏ, "Chúng ta không phải anh em!" Cô sao dám có quan hệ thân thích với nam chính chứ! Đây đều là pháo hôi không có vinh hạnh đặc biệt! Không tiếc mạng sống cái gì, thực sự là quá đau, cô chịu không nổi!
Nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy người đàn ông vẫn như cũ là biểu cảm âm trầm kia, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức méo xệch, hu hu tỏ vẻ quân tử động khẩu không động thủ.
Lục Thời Minh khóe môi cong lên, "Ngao ô" một ngụm, cắn cái mũi của cô.
A a a a! Cái mũi cô rớt rồi, cái mũi cô rớt rồi! Cô sắp biến thành quái vật không mũi rồi!
Hả? Cái mũi cô vẫn còn?
Lục Thời Minh gõ gõ trán của Tô Nhuyễn Nhuyễn. Trong mắt ẩn chứa ý cười, nào còn bộ dáng biến thái như vừa rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ! ! ! Trong sách không phải diễn như vậy!
"Tốt, bây giờ bé ngoan nên trở về đi ngủ rồi."
Lục Thời Minh theo thói quen xoa cái đầu nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó đem người đẩy về phía trước.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đồng tay đồng chân đi về phía trước hai bước, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, toàn thân cứng ngắc.
"Có có có có gì đó quấn chân em!"
Lục Thời Minh cúi đầu, ". . . Đó là túi nilon."
Phù, thế à, sợ bóng sợ gió một trận.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lộ ra nụ cười yên tâm.
Nhưng không biết vì cái gì, cô luôn luôn cảm thấy sau gáy mình lành lạnh.
Có thể là trời giá rét, nam chính muốn giết người đi.
. . .
Thân là người nhận thầu toàn bộ khu Dầu Thô, người đàn ông giàu có nhất, cường hãn nhất, đứng đầu cả khu Dầu Thô, Cốc Đăng đang không vui, bởi vì hắn ta tìm cả một đêm, vẫn không tìm được tiểu mỹ nhân của hắn.
Cốc Đăng rất không cam tâm. Hắn ta hạ lệnh đóng cửa khu Dầu Thô, chỉ cho vào, không cho ra.
Hai vị dị năng giả đến từ hai khu sinh tồn khác vô cùng bất mãn.
Cốc Đăng vì làm giảm lửa giận của hai vị dị năng giả này, đặc biệt tổ chức một bữa tiệc, đem những giống cái của mình và những thiếu nữ dung mạo xinh đẹp trong khu Dầu Thô ra, hào phóng nói chỉ cần hai vị dị năng giả nhìn trúng, liền có thể trực tiếp mang đi.
Hai vị dị năng giả này vẫn luôn biết Cốc Đăng có đam mê thu thập mỹ nhân đam mê, những giống cái trong tay hắn ta càng xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này cũng không có ý kiến gì, toàn tâm toàn ý chờ bữa tiệc bắt đầu.
Là những kẻ yếu như gà của khu Than Đá, Lục Thời Minh và Tô Nhuyễn Nhuyễn không có tư cách tham gia.
Nhưng Uông Thủy Thủy phái người tìm ra bọn họ. Thậm chí vì phòng ngừa bọn họ chạy trốn, đặc biệt sai người canh chừng, thời gian bữa tiệc vừa đến, liền đem "bế" bọn họ đi qua.
"Nếu như các người không đi, vậy tôi cũng chỉ có thể nói cho Cốc Đăng, tiểu mỹ nhân hắn ta muốn tìm chính là cô. Đến lúc đó, đừng nói là một mình cô, cho dù là cả đội các người, sợ là không về được khu Than Đá."
Trong đội đều là một ít người bình thường, cho dù Cốc Đăng giữ người hay giết người, khu Than Đá cũng không làm gì.
Đối mặt với uy hiến của Uông Thủy Thủy, tính khí của đại lão tự dưng tốt bất ngờ tỏ vẻ nhất định sẽ nghe lời, tuyệt đối không nên đưa tiểu bảo bối của hắn cho Cốc Đăng.
Tiểu bảo bối Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy rất hoảng sợ.
Cô ôm Lục Thời Minh không ngừng run.
Người đàn ông cụp mắt, nhẹ nhàng an ủi cô.
"Nhuyễn Nhuyễn, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Tô Nhuyễn Nhuyễn càng run rẩy hơn.
Cô cảm thấy một lát nữa có thể sẽ xảy ra chuyện cực kỳ kinh khủng.
. . .
Bữa tiệc rất long trọng.
Không chỉ có đồ ăn còn có thịt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào thịt ngỗng, miệng ăn không nghỉ.
Bất kể như thế nào, chậu ăn cơm phải có, khí thế phải có!
Tô Nhuyễn Nhuyễn ăn đến bóng loáng đầy mặt, vừa lòng thỏa ý.
"Ai, người phụ nữ kia thật xinh đẹp, là ai vậy?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn ưỡn ngực.
"Uông Thủy Thủy, đại minh tinh, cô ấy là giống cái mà Cốc Đăng sủng ái nhất."
Tô Nhuyễn Nhuyễn ỉu xìu.
"Xinh đẹp như vậy, nếu như bị lão đại của chúng ta coi trọng, Cốc Đăng sẽ đồng ý cho sao?"
Người nói chuyện là người của khu khác.
"Đây chính là giống cái Cốc Đăng sủng ái nhất, làm sao có thể chắp tay nhường cho người khác được?"
"Vợ còn có thể chắp tay nhường cho người ta chơi đùa đến chết, một cái giống cái, sao lại không nỡ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe được bát quái, cô dùng cái chậu che mặt, thận trọng nhích nhích cái mông, sau đó lại nhích nhích cái mông lại gần bên đó.
"Các người còn không biết?"
Không biết, không biết, anh nói đi, anh nói đi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vểnh tai.
Trách cô đọc sách đọc nhanh như gió, trí nhớ thoái hoá, cái gì cũng nhớ không rõ.
"Sự kiện kia cũng chỉ là chuyện mấy tháng trước. Vợ Cốc Đăng là người hắn ta đường đường chính chính cưới trước khi tận thế bắt đầu. Nghe nói nha, trông rất giống Uông Thủy Thủy."
Người không biết còn tưởng rằng Cốc Đăng là si tình, tìm một thế thân. Thực ra hắn ta chỉ là thích phụ nữ xinh đẹp mà thôi.
Vừa khéo Uông Thủy Thủy trông rất xinh đẹp.
"Lúc đó, có một vị dị năng giả nhìn trúng vợ hắn. Cốc Đăng không nói hai lời, đưa vợ hắn cho người kia "mượn". Vị dị năng giả kia chơi lớn, chơi chết vợ hắn, sợ Cốc Đăng tức giận, đưa hắn một rương súng. Các người đoán về sau ra sao?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn đoán về sau Cốc Đăng sẽ thật cao hứng lấy rương súng, sau đó quên sạch vợ hắn.
Quả nhiên, người kia kể không khác Tô Nhuyễn Nhuyễn tưởng tượng là bao.
Thật là tên tra nam khiến người khác giận sôi mà!
Tô Nhuyễn Nhuyễn chấn kinh.
Cô liếm liếm đĩa, tiếp tục nghe.
Bên kia người nói chuyện đột nhiên dừng lại, đưa tay chỉ về phía một người đàn ông, "Ầy, người kia, tên là Thượng Vị, là em vợ Cốc Đăng. Chị gái anh ta chính là người vợ chết sớm kia của Cốc Đăng. Chậc chậc chậc, một đại nam nhân, còn muốn cùng tội phạm giết chị gái mình mỗi ngày sống chung một mái nhà, lại còn sống như chó . . ."
Người nói chuyện lắc đầu thở dài.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng lắc lắc cái đầu nhỏ theo.
Tuy Thượng Vị tính tình không tốt, lại hay thay đổi xoành xoạch, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng Tô Nhuyễn Nhuyễn đồng cảm với anh ta.
Thượng Vị dường như uống quá chén, anh ta gục trên bàn, được Uông Thủy Thủy đỡ đến bên cạnh đi nôn.
Tô Nhuyễn

1 2 »

Bình luận

Truyện đang đọc