TẬN THẾ: MỖI NGÀY ĐỀU TÌM CÁCH CHẾT

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn bánh mì khô trước mặt, cực kỳ tức giận tỏ vẻ thà chết đói còn hơn. Sau đó không ngừng dùng đuôi mắt liếc Lục Thời Minh.
Mau lấy khoai tây chiên, Coca, bánh bích quy ra cho bảo bảo.
Người đàn ông rũ mi, không thấy rõ biểu cảm.
Nghe thấy lời của Tô Nhuyễn Nhuyễn, cũng không khuyên giải, chỉ là ý vị không rõ phun ra một câu, "Không ăn cũng tốt, đỡ lãng phí."
Lãng phí? Lãng phí cái gì?
Bụng nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn bị đói, ủy khuất chui vào trong vào túi ngủ đi ngủ. Ngủ được một lúc, cô cảm thấy đói quá, cho nên chỉ có thể đứng lên lục túi áo của Lục Thời Minh, muốn lấy bánh mì khô bên trong.
Lại không nghĩ tới, vừa mới mở mắt, Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng phát hiện có gì đó sai sai.
Cô cúi đầu, thấy một cánh đồng hoa nở rộ dưới chân mình, lại nhìn chàng trai trước mặt, có loại cảm giác vừa hoảng hốt vừa mông lung.
Hả? Cô không phải đang muốn trộm bánh mì khô của Lục Thời Minh sao? Sao lại nằm mơ thế này?
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, nghiêm cẩn cài đến nút trên cùng. Hắn người cao chân dài đứng ở nơi đó, phía sau là một gốc hoa anh đào xinh đẹp.
Đang mùa hoa anh đào nở.
Hoa anh đào từng cánh từng cánh như mưa rơi.
Rơi trên tóc và vai chàng trai.
Khuôn mặt chàng trai mang theo nụ cười ôn hòa, hắn có chút nghiêng đầu, nhìn thiếu nữ trước mặt, thanh âm rõ ràng mà dịu dàng, "Tôi đồng ý em trở thành bạn gái của tôi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ? ? ?
Đây là tình huống gì vậy?
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn trước mặt rõ ràng là Lục Thời Minh mang hình tượng thiếu niên con nhà lành, có chút không có kịp phản ứng.
Cô sao lại nằm mơ thấy Lục Thời Minh?
"Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta ở bên nhau đi."
Chàng trai đưa tay về phía cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, nhìn bàn tay xinh đẹp mảnh khảnh kia, theo tiềm thức cũng đưa tay theo. Không nghĩ tới còn chưa chạm được, thân hình thoắt một cái, cảnh tượng dưới chân lại thay đổi.
Lần này là trên nóc một toa xe cỡ lớn.
Xung quanh một đống những tiểu khả ái Zombie vây quanh, kêu ngao ngao muốn ăn cô.
"Nhuyễn Nhuyễn, anh hình như bị Zombie cắn rồi."
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng đã biến thành người đàn ông mặc đồ rằn ri hơi cũ. Hắn rất gầy, gầy đến trơ xương. Nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn đẹp trai như cũ khiến người khác không thốt thành lời.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ, chẳng lẽ đây là ký ức của nguyên nữ phụ sao?
Quả nhiên một bên là thiên đường, một bên là Địa Ngục a!
Cái tận thế đáng chết này, thật là tàn khốc quá đi!
"Nhuyễn Nhuyễn."
Người đàn ông đi về phía cô, trên người đột nhiên bắt đầu xuất hiện rất nhiều vệt máu, tựa như đã từng bị cắn xé.
"Nhuyễn Nhuyễn, anh đau quá, sao em lại đẩy anh xuống?"
Đối mặt với cảnh tượng mosaic* như thế, nội tâm Tô Nhuyễn Nhuyễn sụp đổ hoàn toàn.
(* mosaic là hiệu ứng làm mờ, tớ nghĩ ở đây là cảnh tượng quá thảm khốc giới hạn độ tuổi nên làm mờ chăng???)
Đây rốt cuộc là cái ác mộng trời đánh nào vậy! Cô phải mau mau tỉnh lại, nhất định phải mau tỉnh lại.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa khóc, vừa đập một bàn tay lên mặt Lục Thời Minh.
"Ba!"
Cái đống mosaic kia chuyển động càng rõ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thậm chí nhìn thấy rõ người đàn ông kia bị mình tát đến mức mặt hơi lệch về một bên.
Cô cố gắng mở to mắt, bốn phía các tiểu khả ái Zombie vẫn như rất hưng phấn cũ.
Hả? Chưa tỉnh?
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy rất bối rối.
Không sao!
Cô quay đầu, nhìn những zombie dễ thương phía dưới, đang chuẩn bị nhảy về phía trước, bỗng nhiên trượt chân, trực tiếp rớt xuống.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ! ! ! Ôi mẹ ơi!
Tiếng zombie gào thét gần trong gang tấc, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhắm mắt lại cố gắng nín thở.
"Nhóp nhép nhóp nhép. . ."
Đây là tiếng Zombie đang ăn thịt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cẩn thận mở mắt, sau đó liền thấy cảnh tượng trước mặt.
Một cô gái giống cô như đúc đang bị zombie cắn xé.
A, đây là điều cô vẫn hằng mong ước, được an nghỉ trong vui vẻ!
Tô Nhuyễn Nhuyễn mặt ước ao ghen tị.
Người đàn ông từ phía sau dán sát lại gần, mang theo tiếng thở như có như không.
"Cảm thấy thế nào?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, "Cảm thấy hơi đói."
Lục Thời Minh: . . .
Hả? Anh bóp tôi ⊙0⊙ làm gì?
Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa đói đến ngất xỉu đó!
"A đau đau đau. . ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn mở mắt, nhìn thấy Lục Thời Minh đang ngồi cạnh mình.
Mà tay của cô còn đang cắm trong túi áo hắn.
Trong bóng tối, người đàn ông nhìn về phía cô mang theo chút quỷ dị tìm tòi nghiên cứu, tựa như là muốn bổ đầu cô ra để xem bên trong chứa cái gì.
Lục Thời Minh thu hồi tinh thần lực, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vẻ mặt ngây thơ, không biết chọc người kia chỗ nào, lén lút thu lại móng vuốt nhỏ của mình.
Sau đó xoa xoa tay nhỏ nói: "Tiểu khả ái đã mười phút rồi chưa được ăn gì, thật đáng thương."
Nói xong, vụng trộm nhìn phản ứng của Lục Thời Minh.
Người đàn ông đưa tay, từ trong ba lô lấy ra một cái bánh mì khô đưa cho cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn rưng rưng nhận lấy.
Lại là bánh mì khô, hu hu hu.
Lục Thời Minh cầm đầu kia của bánh mì, không buông tay, chỉ là ôn nhu nói: "Mơ thấy ác mộng?"
Sắc trời quá tối, Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt Lục Thời Minh.
Cô gật đầu, tiếp tục kéo, vẫn không kéo được.
"Mơ thấy ác mộng gì vậy?" Người đàn ông tiếp tục hỏi, giọng nói nhẹ nhàng đến cực điểm.
"Ăn."
Ác mộng bị ăn.
Lục Thời Minh: . . .
Người đàn ông nới lỏng tay, Tô Nhuyễn Nhuyễn không phòng bị, khí lực không thu hồi kịp, trực tiếp ngã ngửa về sau, đập đầu xuống.
Hu hu hu.
Ăn xong bánh mì khô, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại bò vào túi ngủ, tiếp tục nghỉ ngơi.
Người đàn ông tựa ở bên cạnh, nhắm hai mắt lại.
Không biết là ngủ thiếp đi, hay là đang nhắm mắt trầm tư.
Ngủ một giấc, tỉnh dậy đã là buổi sáng.
Nghê Dương đã không kịp chờ đợi đứng dậy chuẩn bị lần nữa bắt đầu lên đường, biểu diễn ô tô bay.
"Trên mặt anh sao vậy?"
Dưới ánh mặt trời, Tô Nhuyễn Nhuyễn kỳ quái chỉ chỉ mặt Lục Thời Minh mặt.
Chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn của người đàn ông hằn rõ dấu năm ngón tay. Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, cẩn thận từng li từng tí đưa bàn tay nhỏ của mình lên so.
Aiya, giống nhau như đúc kìa!
Người đàn ông đưa tay, nắm lấy cổ tay Tô Nhuyễn Nhuyễn. Hai mắt đen nhánh trầm xuống, hung ác nham hiểm đáng sợ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức rụt cổ mình lại.
Chẳng lẽ đêm qua lúc cô nằm mơ thật sự đánh Lục Thời Minh!
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy ngày giỗ của mình có lẽ sắp đến rồi.
Đây quả là tin tức khiến người ta hưng phấn.
. . .
Bởi vì sốt ruột muốn cứu em gái, cho nên Nghê Dương một đường phi nhanh, mang theo đội trực tiếp xoong vào khu Than Đá.
Binh sĩ vũ trang giơ súng đến ngăn cản.
Nghê Dương đưa tay, "Rầm rầm" vài miếng phóng điện, liền biến đầu người kia thành kiểu tóc Songoku.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ kỹ năng này của cô ấy mở tiệm cắt tóc thì có mà kiếm bội tiền!
"Dị năng giả hệ lôi, tôi muốn gặp lão đại các người."
Người phụ nữ mắt phượng lạnh lùng, hai mắt đỏ ngầu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cho là, sau khi Nghê Dương bá khí ầm ầm như vậy, phô bày dị năng được trời ưu ái của cô ấy, bọn họ sẽ nhận được đãi ngộ như khách quý.
Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới. . . Bọn họ vậy mà bị giam trong lồng!
Bởi vì Nghê Dương dùng sức quá mạnh, phóng điện khắp nơi, cho nên lão đại khu Than Đá cho rằng Nghê Dương điên rồi, liền bắt bọn họ cùng nhốt vào trong lồng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . .
Đêm khuya bên trong lồng, lắc lư theo tiếng nhạc xập xình.
Hắt xì ~
Thời tiết ở tận thế luôn luôn biến đổi thất thường như vậy, tựa như tâm tình Lục Thời Minh.
Đông đến sau một đêm.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi trong lồng, nhìn những bông tuyết bay xuống trên đỉnh dầu.
Hắt xì~
Bên kia, nhận được tin tức, lão đại khu Than Đá chạy tới. Lão đại khu Than Đá tên là Hoắc Bì, là dị năng giả hệ kim. Ban đầu khu Than Đá có năm dị năng giả. Nhưng sau khi Vương Căn biến mất không thấy tăm hơi, Trịnh Thụ chết không toàn thây thì chỉ còn lại ba người.
"Tôi nghe nói cô kích phát được dị năng hệ lôi?"
Hiện tại khu Than Đá rất thiếu dị năng giả.
Nghê Dương đưa tay, một dòng điện bé nhỏ xẹt qua đầu ngón tay cô ấy, chuẩn xác rơi xuống điếu thuốc lá Hoắc Bì kẹp trên tay.
Điếu thuốc lá kia lập tức...bị bắt lửa.
Tuy khu Than Đá rất thiếu dị năng giả nhưng lúc Hoắc Bì vừa nghe thấy tin tức vẫn có chút kiêng kị với dị năng hệ lôi của Nghê Dương.
Dị năng cường đại như vậy, Hoắc Bì sợ Nghê Dương đoạt lấy danh tiếng của ông ta, hơn nữa còn đoạt địa vị của ông ta. Nhưng xem ra, hiện tại dị năng của người phụ nữ này chỉ kích phát được một phần rất nhỏ, ngay cả đốt điếu thuốc cũng không xong.
Hoắc Bì nhanh chóng trấn định lại.
"Trịnh Thụ chết như thế nào?"
Dù sao hiện tại Nghê Dương ngoài mặt là đội trưởng của nhóm mấy người vô dụng.
"Nhà kho cháy, ông ta không chạy được." Nghê Dương nói như thế.
Đã thống nhất đáp án với những người khác.
Đối với chuyện này, Tô Nhuyễn Nhuyễn phân tích: "Nếu là tự sát, vậy thì động cơ của ông ta chắc chắn là không muốn sống."
Hoắc Bì cụp mắt, nhìn sang Tô Nhuyễn Nhuyễn đang tránh sau lưng Lục Thời Minh.
Ông ta vẫn luôn biết trong khu Than Đá có một tiểu mỹ nhân rất xinh đẹp vừa mới tới. Nhưng bởi vì Trịnh Thụ thích nên ông ta chỉ có thể bỏ qua.
Thật ra Hoắc Bì cảm thấy đàn bà mà, dù có xinh đẹp đến cỡ nào, cũng đều na ná nhau.
Nhưng Hoắc Bì tuyệt không nghĩ tới, cô gái này lại có thể xinh đẹp đến như vậy.
Hoắc Bì nhìn đến ngẩn ngơ, tay kẹp điếu thuốc lá nhè nhẹ run, cho đến khi bị bỏng mới ném điếu thuốc đi.
Thật con mẹ nó xinh đẹp.
Hoắc Bì cảm thấy mình rơi vào lưới tình rồi. Ông ta muốn cường thủ hào đoạt cô gái này.
"Đây là bạn gái tôi."
Lục Thời Minh hơi ngước mắt, lộ ra khuôn mặt thanh lãnh tuấn mỹ.
Hai mắt Hoắc Bì nheo lại, cười, "Dung mạo cậu cũng rất đẹp."
Tôi cứ tưởng ông ngấp nghé mỹ mạo của tôi, không ngờ hóa ra ông lại nhìn trúng bạn trai tôi.
Ôi... Tuy Lục Thời Minh đúng là tú sắc khả xan, tú ngoại tuệ trung*, quốc sắc thiên hương, ý nghĩ kỳ quái.
(* bên ngoài xinh đẹp bên trong dịu dàng)
Nhưng hắn là tên biến thái đó!
Ông không sợ bị khâu miệng sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn khiếp sợ, trợn tròn mắt.
Cái tận thế coi trọng vẻ ngoài này, ngay cả biến thái cũng không tha!
"Bọn họ là bạn tôi." Nghê Dương đứng ra, giống như gà mẹ che chắn cho Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh sau lưng.
Đối mặt với dị năng giả hệ lôi là Nghê Dương, Hoắc Bì vẫn phải nể mặt mấy phần.
Tất nhiên chỉ là tạm thời nể mặt Nghê Dương mà thôi.
Ánh mắt Hoắc Bì rơi xuống trên người Tô Nhuyễn Nhuyễn, dáng vẻ bị tình thế bắt buộc.
Tô Nhuyễn Nhuyễn run lẩy bẩy co lại ttrong ngực Lục Thời Minh, cảm thấy mình đúng là cái đồ hồng nhan họa thủy.
Hì hì hì.
...
Bởi vì Nghê Dương và Lục Thời Minh thành công mang được dầu thô về, nên Hoắc Bì ban cho bọn họ một phòng đôi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ ôm chăn mền muốn ngủ với Nghê Dương, lại bị Lục Thời Minh ngăn cản.
"Nhuyễn Nhuyễn ghét bỏ anh sao?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn:???
"Vậy tại sao không ngủ cùng anh?"
Người đàn ông cụp mắt, ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn giống như vực sâu tăm tối.
Bạn trai diễn sâu, bật mode biến thái.
Tay người đàn ông trắng nõn thon dài kéo ba lô ra, Tô Nhuyễn Nhuyễn dường như đã thấy cái rìu được thoa baby cream kia như đang vẫy gọi cổ của cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn run một cái, tranh thủ lấy lòng: "A không không không, em tất nhiên là muốn ngủ cùng anh rồi, em chỉ sợ Nghê Dương sợ ngủ một mình thôi. Em còn nhớ rõ hôm nay là ngày hẹn hò thứ thứ thứ..."
Ngày thứ mấy rồi nhỉ?
Tô Nhuyễn Nhuyễn trợn tròn mắt, mặt hoảng sợ.
Lục Thời Minh chậm rãi nói: "Là ngày thứ 133."
"À đúng đúng đúng."
"Thật ngoan."
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị người đàn ông kia xoa đầu nhỏ, sau đó xách vào phòng đôi.
Cái gọi là phòng dôi, cũng chỉ là có giường tầng mà thôi. Trong phòng rất bừa bộn, hiển nhiên là chưa có người nào dọn dẹp. Tô Nhuyễn Nhuyễn trong lúc Lục Thời Minh chăm chỉ dọn dẹp thì ngồi đung đưa cái chân nhỏ, sau đó không tim không phổi mà ngủ thiếp đi.
Ném giẻ lau trong tay đi, Lục Thời Minh đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Cô gái nhỏ ngủ rất ngon.
Ôm chăn nhỏ, lộ ra đôi chân trắng muốt tinh tế.
Đầu ngón tay Lục Thời Minh chạm vào mắt cá chân cô, nhẹ nhàng nâng lên, nhét vào trong chăn.
Người đàn ông cúi người, ghé vào tai Tô Nhuyễn Nhuyễn, "Nhuyễn Nhuyễn."
Cô gái nhỏ run nhẹ.
Khuôn mặt nhỏ nhăn lại giống như chó con bị bắt nạt.
Lục Thời Minh xoay người lên giường, đưa tay, đầu ngón tay hơi sáng, lộ ra ánh sáng màu xanh, chạm nhẹ vào trán Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó người đàn ông chậm rãi nhắm mắt theo.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại nằm mơ.
Cô nhìn phòng khách xa hoa bên cạnh, lại nhìn một bàn Mãn Hán toàn tịch* trước mặt, dùng sức nuốt một ngụm nước bọt. Nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn không thể làm lơ người đàn ông trước mặt.
Lục Thời Minh nâng cằm cô lên, cứ như vậy mà nhìn cô.
Sau đó tầm mắt dời đi, nhìn về phía bàn đồ ăn kia, biểu tình cực kỳ quái dị.
"Em chỉ muốn ăn?"
Không thì sao nữa?
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngây thơ mở to mắt.
Người đàn ông cười nhạo một tiếng, sắc mặt lập tức âm trầm.
Cảnh tượng lại biến đổi, vẫn là trên nóc xe kia.
Người đàn ông toàn thân đều là máu, nhìn cô chằm chằm.
Bị một đôi mắt như thế nhìn chăm chú, Tô Nhuyễn Nhuyễn run một cái, thiếu chút nữa đã quỳ xuống.
Người anh em, không phải tôi giết anh mà!
"Nhuyễn Nhuyễn?" Người đàn ông nghiêng đầu, nở nụ cười ôn nhu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngay tức khắc rùng mình.
Vui quá sắp chết rồi QAQ.
Người đàn ông chậm rãi đi tới.
Cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại như không xương của cô, sau đó đặt trước đôi môi tràn đầy vết máu, hôn một cái.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:!!! Tôi cứ tưởng anh muốn mạng tôi, không ngờ anh vậy mà tham luyến sắc đẹp của tôi.
Oa oa oa, tôi cóc cần cái tay này nữa!
Tô Nhuyễn Nhuyễn ra sức lui về sau, thân mình nghiêng một cái, lại rơi xuống một giấc mơ khác.
Bốn phía đều là tường.
Cô nhìn thấy một cái hộp sắt bay lơ lửng ở không trung.
Hả?
Hộp không khóa, Tô Nhuyễn Nhuyễn rất dễ dàng mở được ra.
Đây là cái gì?
Võ lâm bí tịch!
Mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn phát sáng.
Chẳng lẽ đây là bí tịch mà lúc solo một một có thể đánh đối phương thành nửa sống nửa chết trong truyền thuyết sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ lại, đây là giấc mơ của cô, thảo nào sảng khoái như vậy!
"Tìm được gì mà vui vẻ thế?"
Giọng người đàn ông chậm rãi từ phía sau truyền đến.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm chặt lấy bí tịch võ công của mình, không cho hắn xem, sau đó cười hì hì.
Đánh cho mông anh nở hoa giờ!
"Hì hì hì..."
"Nhuyễn Nhuyễn."
Người đàn ông bên cạnh bị đánh thức, tâm trạng dường như không tốt lắm.
Tô Nhuyễn Nhuyễn mở to mắt, thấy trời đã sáng bảnh, mặt vui vẻ ngồi xuống, tương phản hoàn toàn với khuôn mặt đen như đít nồi của Lục Thời Minh.
Hì hì, cô trong mơ đã luyện võ công bí tịch, đây nhất định là bàn tay vàng của cô mà, hì hì hì.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy sau khi có được võ lâm bản thân mình trở nên cực kỳ trâu bò, đứng lên, vênh mặt nhìn Lục Thời Minh trước mặt mình.
Aiyo, đến đây, solo!
Tô Nhuyễn Nhuyễn cô là kẻ hèn nhát sao!
Tô Nhuyễn Nhuyễn bày ra hai tư thế.
Kim cương đảo đối*, đại bàng dang cánh**!
(* là một trong những động tác của Thái Cực Quyền)
(** chỗ này trong nguyên tác là "bạch hạc dang cánh" =))) nhưng mình đổi lại thế kia cho dễ hình dung và quen thuộc hơn)
Người đàn ông nghiêng đầu, đưa tay đè lại vai cô, giọng nhẹ nhàng nói: "Nhuyễn Nhuyễn, sao thế?"
Người đàn ông mặt không đổi sắc, ánh mắt ôn hòa, giọng nói dịu dàng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu lên lại bị khí thế của người đàn ông kia áp xuống, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu như chim cút.
Cái này, sao trong mơ và ngoài đời lại khác nhau thế chứ....
"Em em em nhảy một bài cho anh xem..."
Người đàn ông chậm rãi ngồi xuống, hai tay đặt trước ngực nói: "Ồ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn cứng đờ múa một bài múa quảng trường.
Cuối cùng, người đàn ông ý vị không rõ nhận xét: "Không tệ, eo rất mềm."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Tôi cảm thấy câu này của anh có nghĩa khác, nhưng tạm thời tôi chưa phát hiện có gì sai.
Bởi vì eo của cô đúng là rất mềm, hì hì hì.
...
Thân là dị năng giả, địa vị của Nghê Dương bỗng nhảy vượt. Cô ấy không cần phải đi đào than đá. Ngay cả Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh cũng mười phần được nhờ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn gặm tạm bánh mì được phát cho, hạnh phúc chảy nước mắt.
Sau đó duỗi ngón út chọc chọc Nghê Dương, "Sao cô không nói cho Hoắc Bì cô đang tìm em gái?"
"Trong tận thế này không có bạn bè, vĩnh viễn chỉ có kẻ thù, cô sẽ để nhược điểm của mình rơi vào tay kẻ thù sao?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn gật đầu lia lịa.
Nghê Dương:....
"Nếu như ngu xuẩn phải ngồi tù, cô nhất định sẽ phải ngồi tù chung thân!" =)))
Nghê Dương tức giận thiếu chút nữa chọt thủng trán Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Nữ chính quá hung dữ, online chờ gấp.
Cái loại tình yêu mà giống như nữ chính mắng bạn, nam chính hố bạn, không thể tránh né, lại không nói đạo lý, luôn khiến người ta trở tay không kịp mà.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hu hu hu trốn trong ngực Lục Thời Minh, sau đó bị người đàn ông nhéo eo nhỏ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:!!!
Tôi cảm thấy dạo gần đây mấy hành vi táy máy chân tay của anh thật không tốt.
"Nghê đội trưởng, đội ngũ đã sẵn sàng."
Một anh binh sĩ vũ trang thở hồng hộc chạy tới, ánh mắt không tự chủ liếc về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Nghê Dương nhíu nhíu mày, nói: "Tô Nhuyễn Nhuyễn, hiện tại tận thế rất nguy hiểm. Tôi cảm thấy cô nhất định phải có chút kỹ năng sinh tồn."
"Hoắc Bì để tôi huấn luyện đội vũ trang, hai người cũng đi cùng tôi đi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị Nghê Dương cưỡng chế bắt đi thay quần áo, lúc bị xách đi qua đã thấy Lục Thời Minh mặc đồ rằn ri chờ ở nơi đó.
Người đàn ông vẫn mang ba lô như cũ, đứng trong góc, tay cầm một khẩu súng, dường như đang nghiên cứu.
Một đống binh sĩ vũ trang đang đứng tốp năm tốp ba, nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn, ánh mắt đều sáng lên.
Tíu tít, nhốn nháo chạy đến.
Cô gái nhỏ mặc đồ rằn rì không vừa người, lộ ra cái cổ trăng thanh mảnh, mái tóc đen nhánh cột đuôi ngựa, hơi xoăn như hải tảo, cả người mềm mại tinh tế. Khuôn mặt nhỏ kia vừa trắng vừa mềm. Hai mắt ngập nước, phía trên là đôi lông mày như núi xa.
Còn chưa nói đến cái eo nhỏ mang thắt lưng, cô gai nhỏ mềm mại đứng ở nơi đó, thêm mấy phần yêu kiều, bộ dáng yếu ớt không chịu nổi một kích. Hai bàn tay kia, sợ là ngay cả súng cũng không cầm nổi.
Trong tận thế, phụ nữ giống như thịt.
Cái thời mà sói nhiều thịt ít, ánh mắt các anh trai cũng bắt đầu điên cuồng.
Nghê Dương thấy không ổn, nổ một phát súng răn đe.
Nghê Dương nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhíu mày.
Cô gái này... càng ngày càng xinh đẹp.
Chỉ cần đứng im cũng có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào trở nên điên cuồng.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Nghê Dương lại rơi xuống trên người Lục Thời Minh.
Người đàn ông chậm rãi vuốt ve khẩu súng trong tay, thân hình gầy yếu, cũng là thể loại không chịu nổi một kích.
Đôi tình nhân này, có thể sống đến bây giờ, đúng là hoàn toàn dựa vào cô.
Về sau nếu không có cô phải làm sao đây?
Nghê Dương vừa lo lắng vừa tự hào, có cảm giác như cuối cùng cũng vỗ béo được lợn trong nhà.
Có anh binh sĩ vũ trang đánh bạo muốn tiến đến tiếp cận Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Nghê Dương bỗng nhảy ra, đạp một cước.
Lợn của cô là thứ cậu có thể tùy tiện sờ sao?
Binh sĩ vũ trang bị đạp kia đau như gãy xương sườn.
Đây đúng là nữ ma đầu!
Mọi người nhìn nhau, run lẩy bẩy, cũng không dám ngấp nghé lợn của Nghê Dương.
Anh trai gãy xương sườn bị người khiêng đi.
Nữ ma đầu Nghê Dương dốc lòng muốn huấn luyện Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh trở thành sát thần tận thế lấy một chọi mười.
Bọn họ đứng ở sân luyện bắn súng.
Đối diện đặt một hàng chai rỗng.
"Đoàng đoàng đoàng đoàng", Nghê Dương bắn bốn phát đều trúng, kết thúc một cách soái khí.
Lục Thời Minh chậm rãi cầm khẩu súng, nhắm chuẩn, trúng một cái chai nhỏ.
Các bĩnh sĩ cực kỳ khó chịu với cái tên rõ vô dụng mà lại có được cô gái xinh đẹp nhất khu Than Đá bọn họ.
Nhưng ngại có Nghê Dương ở đây cho nên chỉ có thể dùng ánh mắt công kích.
Sau khi nhìn thấy hắn chỉ bắn trúng một chai, vẻ mặt xem thường càng hiện rõ.
Bên kia, Tô Nhuyễn Nhuyễn nâng súng lên, lắc lắc eo nhỏ, nhắm bắn.
"Đoàng đoàng đoàng..." Ba phát không trúng phát nào.
Cảm thấy ánh mắt khinh bỉ xung quanh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Cô khí thế bừng bừng đến chỗ cách cái chai nửa mét, nhắm bắn.
"Đoàng."
Cái chai vẫn bình yêu vô sự.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:...
Tô Nhuyễn Nhuyễn tức giận ném mấy cái chai xuống đất.
"Choang choang choang" nát hết.
Hừ!
Tập luyện với vật tĩnh xong, Nghê Dương lại dẫn mọi người tập luyện với vật sống.
Ví dụ như đĩa ném.
Nghê Dương, "đoàng đoàng đoàng" đều trúng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nín thở tập

1 2 »

Bình luận

Truyện đang đọc