TẬN THẾ VUI VẺ


Xe hàng ba bánh lao vùn vụt trong không khí, nó không dễ đi trên phế tích, thỉnh thoảng bánh xe còn xóc nảy trên mặt đường bê tông lồi lõm.

Bọn họ đang tiến về phía Điểm chôn vùi với một tốc độ cực nhanh.

Gió lướt mạnh qua làn da, Nguyễn Nhàn co người lại sau lưng Cương Tử đang lái xe để mình chịu ít đi một chút gió.
Sau khi chiếc xe lăn bánh, Cương Tử đội mũ bảo hiểm, cũng ít nói hơn nhiều.
Nhìn từ góc độ này, toàn bộ Biển phế tích bao la lại quạnh quẽ.

Bọn họ như đang đi trên một sa mạc màu xám, chỉ có đống cây thường xuân che kín vài kiến trúc còn có chút sức sống.

Máy móc sinh mệnh được gọi là Châu Sắt đang bay loạn trong lồng sắt, phát ra tiếng kêu quang quác kỳ quái.
Đường Diệc Bộ duỗi mười ngón tay ra để gió xuyên qua khe hở, trong miệng ngâm nga một điệu hát không thành lời.

Giai điệu của nó rất quái dị, lại có chút quen tai khó hiểu.

Nhưng Nguyễn Nhàn nhỡ lại nửa ngày cũng không thể tìm được tên ca khúc từ trong trí nhớ.
"Đồ ăn nước uống cho hai người đủ chống đỡ hai ngày, nhiều hơn thì tự tìm." Đợi đến khi tới nơi, Cương Tử lấy mũ bảo hiểm xuống: "Đừng lề mề ở dưới đó quá lâu, cũng đừng chạy quá xa.

Buổi mít tinh sẽ diễn ra vào sáng sớm bốn ngày say, nếu trước đó mà chúng tôi còn chưa nhận được tín hiệu, sẽ không có ai đến đón hai người."
Đích đến là một căn biệt thự nhỏ trên đá vụn, mặc dù nó đã bị tro bụi phủ kín và bám đầy cỏ dại dây leo, nhưng kết cấu vẫn coi như hoàn chỉnh.

Mấy tên tặc đất để tay trần qua loa đón bọn họ xuống rồi xua vào trong nhà.
Đồ dùng trong nhà cơ bản đã bị thanh lý hết, hai dãy quần áo lặn kiểu du hành vũ trụ cồng kềnh treo chỉnh tề trên giá, trong phòng tràn ngập mùi mì tôm.

Nguyễn Nhàn đảo mắt đảo vào trong góc, phát hiện cửa trượt rãnh đổ rác không hề thuộc về biệt thự.
Một mùi quen thuộc, Nguyễn Nhàn giật giật khóe miệng.
"Cậu em này tên là gì ấy nhỉ? Đường, Đường...!Được rồi, Tiểu Đường, anh Nguyễn có súng, nếu không cậu cũng lấy một khẩu?" Cương Tử chỉ vào mấy cái bàn dài để vũ khí.
"Tôi đi theo Nguyễn tiên sinh là được rồi." Đường Diệc Bộ chọn một con dao găm trên bàn, "Tôi không biết dùng súng lắm."
"Tùy cậu thôi." Sự nhiệt tình của Cương Tử cũng có hạn, "Lần này không đi bằng rãnh trượt rác nữa."
Quả nhiên trong quá trình hạ xuống, Nguyễn Nhàn đã nhìn thấy phòng giam bọn họ ở dưới mặt đất biệt thự.
Lần này tốc độ bọn họ lặn xuống chậm hơn lần trước không ít.

Mười mấy phút sau, hai người đã trở lại đại sảnh bệnh viện quen thuộc.

Ánh nắng hoàn toàn biến mất, mùi vị ẩm mốc lại xông vào mũi.
Cũng không biết cái hố Đường Diệc Bộ tạo ra lúc trước ở đó hay không.

Nguyễn Nhàn không yên lòng thầm nghĩ, anh đã lấy cả hai khẩu súng ra rồi.
Lần này có thêm một người bị hại bị ném xuống - Châu Sắt rơi xuống đất theo chiếc lồng, nó điên cuồng bay loạn xạ trong lồng.


Đường Diệc Bộ không chút do dự mở lồng cởi xích ra, ấn một tay lên máy móc sinh mệnh bằng sắt hình tròn.
Một luồng ánh sáng xanh lóe lên theo tay của Đường Diệc Bộ, quả cầu to bằng quả dừa kia chần chờ một chút rồi không còn kêu quang quác nữa.

Thấy Châu Sắt ngoan ngoãn lại, Đường Diệc Bộ mới cởi hàm thiếc ra cho nó.

Nó thừa cơ bật lên, trên đỉnh đầu của hắn.
Nguyễn Nhàn: "..."
Anh cạn lời nhìn Đường Diệc Bộ như được chồng thêm một cái đầu và quả cầu kim loại đang há to miệng kia.
"Đầu não của thứ này vô cùng đơn giản.

Tôi sửa lại cách suy nghĩ của nó, nó cho rằng tôi là đồng loại của nó." Đường Diệc Bộ vỗ vỗ Châu Sắt trên đỉnh đầu, "Dùng sức mạnh khống chế nó quá phiền phức, thế này bớt việc hơn."
"Đầu của cậu, cậu làm chủ." Nguyễn Nhàn vô lực đáp.
Anh dẫn Đường Diệc Bộ tiến về phía sảnh hiệu thuốc, bắt đầu tìm tòi thuốc me còn chưa hết hạn trong từng ngóc ngách.

Thuyền Tẩu Thạch cho bọn họ thời gian rất dư dả - đối với người bình thường, để thăm dò hết bệnh viện bỏ hoang có lẽ cần hai ba ngày.

Nhưng đối máy sơ cấp loại S thì chỉ cần một buổi chiều là dư xài.
Nguyễn Nhàn không nhanh không chậm nhét thuốc men còn hạn sử dụng vào ba lô, thuận tiện nhặt một vài thiết bị chữa bệnh còn nguyên vẹn.

Nếu bọn họ có thể giữ lại những thứ ngoài cỏ sáng tắt và thuốc men, lấy thêm một chút luôn tốt.
Dù sao có sức lực quái dị của Đường Diệc Bộ, mang vác nặng không thành vấn đề.
Kế hoạch sơ bộ của anh rất đơn giản.

Cố gắng tìm nhiều đồ, tham gia buổi mít tinh kia theo quy củ, sau đó tìm cơ hội trò chuyện vài câu với Đồ Duệ.
Nghe cách nói của Cương Tử thì Đồ Duệ mới đi đến Biển phế tích mấy năm gần đây.

Trước từng tham gia "quân phản kháng" chỉ là hắn ta tư nói.

Bây giờ xem ra đây là con đường thích hợp nhất để nghe ngóng tung tích của "giáo sư Nguyễn".

Nhưng nhỡ may đây là người mà MUL-01 dùng để câu cá, Nguyễn Nhàn cũng không muốn đần độn xông lên cắn câu.
Đáy một con thuyền khác lướt qua đỉnh đầu bọn họ, trong lòng Nguyễn Nhàn vẫn bình tĩnh không lay động.
Kế hoạch luôn luôn không nhanh bằng biến hóa, anh chết lặng thầm nghĩ.

Đây là giác ngộ cơ bản của một nhân viên nghiên cứu khoa học.
Châu Sắt vốn đang nằm trên đỉnh đầu Đường Diệc Bộ thông minh dời vị trí, kịp thời dán lên trên mặt hắn để tránh thoát đáy thuyền lướt qua.

Ngay sau đó đã bị robot hình người kia thâm trầm đẩy lại đỉnh đầu.
Nguyễn Nhàn ngẩng đầu nhìn chiếc thuyền nhỏ kia dừng lại ở tầng bốn.


Những tiếng bước chân lộn xộn vang lên, có ba người đi từ trên thuyền xuống.
Lại là ba người.
"Ông xem, chúng tôi không nói dối, một đám cỏ sáng tắt lớn như thế!" Giọng nữ phấn khởi xuyên thấu bóng tối: "Cống hiến của tôi và lão Hồ được ghi nhận chứ?"
Là người phụ nữ lấy mấy cưa xương của bọn họ, người của thuyền Cực Lạc.
"Không tệ nha Tưởng Lâm." Một giọng nói mới gia nhập, "Theo tốc độ bây giờ, còn ít nhất hai tuần nữa sẽ đến Điểm chôn vùi.

Nơi này có thể làm chỗ nuôi dưỡng mới, còn có thể thu thêm một nhóm nữa.

Ầy, đây là đom đóm hôm nay...!Hả?"
"Đom đóm đâu? Theo đạo lý, giá trị của mảnh đất này phải lớn hơn số lượng tuần này của chúng tôi, ông không thể -"
"Rõ ràng tôi đã cất kỹ mà lại mất! Ngay cả tôi còn không có đây, đừng nhốn nháo lên nữa.

Để tôi tìm tiếp!" Giọng nam mới gia nhập trở nên vội vàng hơn.
"Chắc chắn ông đã quên mang theo." Đồng bạn của người phụ nữ kia - người đàn ông tên là Hồ Kiên khàn giọng nói.
"Nếu đến trước buổi trưa mà còn không tìm được thì chúng ta về kiểu gì?" Giọng nói của Tưởng Lâm sắc bén hơn, "Không có đom đóm, trạng thái kia của ông có thể lái thuyền sao? Ông trời ơi, loại chuyện này mà ông cũng có thể quên?"
"Cô gấp cái gì, không phải còn có quả của cỏ sáng tắt sao.

Đom đóm cũng chính là quả khô nén thành, chúng ta trực tiếp ăn luôn quả cũng không khác mấy."
"Lão Phàn nói quả của nó không tốt với người..."
"Chờ lát nữa cơn nghiện nổi lên, cô còn có thể nói thế được không? Tôi vừa phát sóng âm xua đuổi Phúc Hành Liêm, không có Phúc Hành Liêm đột nhiên đánh lén thì cứ yên tâm mà ăn.

Ăn xong rồi hái cũng được.

Tranh thủ thời gian hái xong đợt này, lần này chúng ta hái càng nhiều trở về thì sẽ có thể thoải mái nằm trong nhà hơn nửa tháng."
"Nhưng lão Phàn đã nói..."
"Mụ điên này, cô không ăn thì để tôi ăn." Sau những tiếng ào ào vang lên là tiếng quả mọng bị nhai nát.

Có hai người đang ăn, người còn lại chỉ đang khẩn trương thở dốc.
Sau đó là những tiếng rên hừ hừ không biết là thoải mái dễ chịu hay là thống khổ.
Xem ra bọn họ sẽ không thể yên tâm thăm dò tầng hai tầng ba nữa rồi.

Nguyễn Nhàn và Đường Diệc Bộ liếc nhau, làm động tác tay đơn giản.

Anh không lên tiếng mà truyền tin cho Đường Diệc Bộ qua bông tai.
[Hướng 1 giờ.

Chỗ cũ.


Ba người.]
Đường Diệc Bộ đội Châu Sắt trên đỉnh đầu nên không gật đầu mà chỉ đưa tay làm động tác OK.

Hai người quen cửa quen nẻo trở lại tầng bốn, rón rén nấp kỹ sau thuyền.
Nguyễn Nhàn ngồi xổm ở mép đầu thuyền.

Đường Diệc Bộ rướn người ra thăm dò, cằm đặt trên đầu Nguyễn Nhàn.

Châu Sắt trên đỉnh đầu robot hình người kia cũng học động tác của hai người mà hơi nhô ra khỏi mép thuyền.
Nguyễn Nhàn cưỡng ép kềm chế lật tung phía sau hai vị cơ giới sinh mệnh xúc động, nhẫn nại tính tình tiếp tục quan sát.
Chiếc thuyền này nhìn giống như một loại thuyền khách nhỉ, mặt ngoài được lau rất sạch sẽ.

Nó yên tĩnh dừng trên sàn nhà, thậm chí đỉnh thuyền còn không tới trần nhà phế tích.

Những tiếng vù vù liên tục truyền ra từ trong thuyền, chắc hẳn là "sóng âm xua đuổi Phúc Hành Liêm" mà người kia nói.
Hai người đàn ông đang trôi nổi trước mặt bọn họ.
Đó là trôi nổi thật sự.

Bọn họ nổi giữa không trung giống phi hành gia mất trọng lực, chân bị dây xích buộc vào thuyền để đảm bảo bọn họ không đến mức vô ý thức trôi vào bụi cỏ sáng tắt.

Hai người đàn ông mở to hai mắt, lại không hề nháy mắt.

Trong tay cầm đầy loại quả như cây mận gai, chậm rãi nhét vào trong miệng.

Khóe miệng còn dính rất nhiều thứ nước xanh mơn mởn.

Mùi bài tiết tanh tưởi làm ô nhiễm không khí, Nguyễn Nhàn cố nhịn xúc động muốn nôn.
Tưởng Lâm gầy nhom đang nấp ở bên cạnh bụi cỏ, cách hai người đàn ông đang ăn quả kia xa chút.

Dường như cô ta muốn chạy ra xa hơn, nhưng cả người lại co quắp một cách khiến người ta không thoải mái, rất giống bị một bàn tay lớn vô hình nắm chặt.
"Không có." Hồ Kiên mơ mơ màng màng nói, gã liếm nước quả màu xanh huỳnh quang giữa những ngóng tay.

Trên cằm và hai tay gã dính đầy nước màu xanh, nhìn có chút đáng sợ trong bóng đêm: "Hết rồi, hết rồi."
Nguyễn Nhàn có thể thấy rõ đôi mắt của người đàn ông kia đang chuyển động rất nhanh không theo một quy tắc nào cả, con ngươi gần như muốn tạo ra tàn ảnh.
Sau đó biến thành màu xanh lục như cỏ sáng tắt.
Đến khi liếm gần hết nước trái cây màu xanh giữa ngón tay, hô hấp của Hồ Kiên phả ra những tiếng đục ngầu, cả người chậm rãi hạ xuống đất.

Dường như gã không biết rõ mình đang ở đâu hay mình là giống loài gì.

Người đàn ông kia lặng lẽ thoát khỏi dây xích quấn quanh chân, tứ chi vặn vẹo một cách quái dị, trực tiếp nhào về phía Tưởng Lâm trước mặt.
Cô ta hét lên một tiếng chói tai, điên cuồng trốn tránh.

Mà một nửa thân thể của Hồ Kiên va vào góc tường, nhưng lại lọt hẳn vào rồi lại lao ra như bóng ma.
Giống như thuyền tặc đất.
"Hết rồi!" Gã hàm hồ quát, túm chặt lấy tóc Tưởng Lâm kéo cô ta vào trong bụi cỏ sáng tắt.

Tưởng Lâm rút dao ra quả quyết cắt đứt phần tóc bị kéo rồi loạng choạng bỏ chạy về hướng ngược lại.

Đáng tiếc cô ta thực sự quá xui xẻo, một người đàn ông đang nhấm nuốt quả khác cũng đã ăn sạch hàng tồn trong tay.

Cổ chân của gã xuyên qua xích sắt, gia nhập vào hàng ngũ đi săn với đồng bạn.

Truyện Nữ Cường
Nguyễn Nhàn lặng lẽ hít một hơi, cảnh tượng quỷ dị trước mặt khiến da đầu anh tê dại, đỉnh đầu bị cái cằm của Đường Diệc Bộ cấn đến mức đau đớn.

Phát hiện ra tiếng hít khí của Nguyễn Nhàn, Đường Diệc Bộ cũng nhỏ giọng hít khí.

Không may hành vi bắt chước này đã bị Châu Sắt trên cao nhất phát hiện -
"Vù-" Nó kế thừa truyền thống tốt đẹp của hai người, thở mạnh một cái như thổi còi.
Hai người đang đuổi theo Tưởng Lâm lập tức di chuyển mục tiêu, bốn đôi mắt xanh sáng đột nhiên quay lại.
"Nếu như đạn không đối phó được cái thứ này." Nguyễn Nhàn nghiến răng nghiến lợi với hai máy móc sinh mệnh sau lưng, "Tôi sẽ cho hai người hai phát, tôi nói được thì làm được."
"Trên lý thuyết là không đối phó được." Đường Diệc Bộ tỏ vẻ: "Tôi có thể nợ trước không?"
"Mau cứu tôi!" Tưởng Lâm vô cùng thức thời hô to, "Mau cứu tôi, bọn họ đã không cứu nổi nữa rồi!"
"Vậy thì quay lại đây!" Nguyễn Nhàn hét lại.

Anh túm lấy cổ áo của Đường Diệc Bộ, không chút do dự tiến vào chiếc thuyền kia, sau đó đẩy đối phương lên ghế lái: "Nói cho tôi cậu biết lái."
"Tôi biết lái." Đường Diệc Bộ gật đầu.
"Két!" Châu Sắt trên đỉnh đầu Đường Diệc Bộ cũng bắt chước gật đầu, lại bị Nguyễn Nhàn đánh bay.

Tưởng Lâm đã đoán được dự định của bọn họ, vừa la hét vừa xông lên thuyền.

Cả người cô ta run lẩy bẩy, khắp khuôn mặt gầy gò toàn nước mắt.
"Nhanh, nhanh lái thuyền!" Môi cô ta run rẩy, giọng nói cũng biến điệu.
Lần này Đường Diệc Bộ cũng không nói bậy, hắn lưu loát điều khiển bảng thao tác cực kỳ phức tạp.

Cuối cùng nắm vững tay lái, mở tốc độ đến tối đa, vượt qua tầng tầng lớp lớp phế tích phóng về một hướng nào đó.
Nhưng mà hai bóng ma mới sinh ra kia còn không bỏ qua, bọn họ theo sát phía sau thuyền, trong miệng còn lẩm bẩm.
"Hết rồi, hết rồi.

Đồ ăn, đồ ăn."
Động tác tiến lên của bọn họ đã không còn giống người nữa.

Tứ chi xoay đến mức cực hạn giống hai con nhện màu xanh trên phế tích.
"Anh, hai anh đang định đi đâu." Tưởng Lâm nấp ở đầu thuyền, "Sao phương hướng này có vẻ..."
"Tôi đoán là Điểm chôn vùi." Suýt nữa bị bàn tay xuyên qua sàn tàu bắt được, Nguyễn Nhàn dứt khoát ngồi lên bàn.
"Không sai." Đường Diệc Bộ có vẻ rất hứng thú.
"Hai anh làm gì?!" Tưởng Lâm thét lên, "Bên đó là đường chết, đến lúc đó sẽ bị vây cả hai đầu!"
"Vậy cô có biết hai thứ kia có thể kiên trì bao lâu không? Nếu đi với tốc độ nhanh nhất, nhiên liệu của chiếc thuyền này chỉ có thể kiên trì một giờ." Nguyễn Nhàn gõ gõ khoang điều khiển: "Hay là cô muốn dẫn hai người kia về đại bản doanh của cô?"
"Tôi không biết, nhưng mà -"
"Thế này là nhanh nhất." Nguyễn Nhàn bình tĩnh nói, lại tiện tay vỗ bả vai Đường Diệc Bộ.
"Chắc chắn còn những biện pháp khác! Anh...!Các anh điên rồi." Giọng nói của Tưởng Lâm bén nhọn chói tai.
Nguyễn Nhàn sửng sốt mấy giây mới lập tức lộ ra một nụ cười: "Không sai, nhưng tôi cảm thấy thế này cũng không xấu."
"...Chúng ta chơi một trò kích thích đi, Đường Diệc Bộ.".


Bình luận

Truyện đang đọc