TẬN THẾ VUI VẺ


Không thể bị đầu độc, Nguyễn Nhàn nghĩ.
Nhưng mà tất cả mọi thứ xung quanh đều đang dụ hoặc người ta sa đọa.

Ánh mặt trời nhân tạo ùa vào qua cửa sổ giả lập, trong cửa sổ phản chiếu ra bầu trời xanh như lam ngọc thượng hạng.

Tấm nệm giường mềm mại thoải mái, trong không khí hơi nóng quanh quẩn một mùi hương ngọt ngào.

Nguyễn Nhàn không biết huân hương này có tác dụng với mình hay không, cũng không biết hô hấp dần dần nóng bỏng là bởi vì dược vật hay là đầu ngón tay lướt qua da.
Vừa tắm xong không lâu, áo choàng tắm của anh rất lỏng lẻo, bây giờ chúng đang trải rộng dưới người mình, bị dòng máu từ vết dao đâm trên người Đường Diệc Bộ nhuộm thành màu đỏ nhạt.
Nơi này là địa bàn của kẻ địch, Nguyễn Nhàn không ngừng nhắc nhở mình.
Thần kinh căng cứng đến mức có thể gãy lìa bất cứ lúc nào, suy nghĩ lại bắt đầu trở nên mơ hồ.

Máu tanh hòa lẫn mùi hương ngọt ngào đánh thẳng vào khứu giác của anh, nhiệt độ cơ thể và hô hấp của một người khác bắt đầu để đầu óc của Nguyễn Nhàn trở nên trống rỗng.

Anh có thể nghe thấy tiếng tim đập như sấm của mình.

Sợ hãi, hưng phấn và kích thích xa lạ đang không ngừng tăng lên khiến da đầu anh tê dại từng đợt, lông măng dựng đứng.
"Có phải anh cũng có thể nghe được tôi không?"
Cho dù robot hình người kia đang bị lưỡi dao đâm sâu vào ngực, Đường Diệc Bộ vẫn siết chặt cánh tay, gia tăng lực ôm.

Hô hấp của đối phương còn mang theo khí ẩm sau khi tắm, trong giọng nói có chút mong đợi mỏng như cánh ve.

Nguyễn Nhàn có thể cảm nhận được tim mình bỗng nhiên co rút một cái.
"Tôi không hiểu." Giọng anh khàn khàn không giống mình.
Anh muốn rút dao ra, dùng bạo lực chia cách tất cả.

Đáng tiếc nó lại bị dính chặt vào miệng vết thương, cũng không có quá nhiều không gian hoạt động khi bị đối phương đè dưới người mình.
Máu vẫn không ngừng tràn ra từ vết thương.
"Anh luôn lấy tiêu chuẩn của mình để nhìn mọi thứ, mà loài người cũng thiết lập robot hình người như vậy.

Tôi chưa từng thấy ngoại lệ." Đường Diệc Bộ dùng khuỷu tay trái chống người lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ẩm ướt của Nguyễn Nhàn.

Ánh mắt hắn cổ quái mà nóng bỏng, ánh mắt đó giống như đao giải phẫu có thể tách được từng tầng linh hồn.
Điều kiện tiên quyết là mình còn có thứ như linh hồn.

Nguyễn Nhàn nuốt nước miếng, không nhịn được nhếch khóe miệng.
Phương thức trao đổi của Đường Diệc Bộ luôn luôn nhảy cóc, nhưng lần này anh lại hiểu.

Có lẽ là bởi vì anh cũng biết sự cô độc đó, nó giống như một vết sẹo cực sâu - Đường Diệc Bộ đúng là giống như hắn tự xưng vậy, coi mình là một nhà động vật học.


Nhưng nhà động vật học sẽ luôn có một khoảng thời gian ở trong tổ chức của mình để rêu rao những thứ mình phát hiện.
Nhưng Đường Diệc Bộ không có nơi để trở về.
Mình cũng không có.
Nguyễn Nhàn không cho rằng con người cứ nhất định phải phát sinh quan hệ với cùng người nào đó.

Chẳng qua là trừ những sinh vật có thiên tính đơn giản, đối với những chủng tộc có tình cảm phức tạp và suy nghĩ mà nói, "người khác" là thứ nhất định phải có.
Cho dù là thông qua người khác hay là qua sách vở, mọi người phải có một con đường để xác định xem cảm giác của mình có "bình thường" hay không.

Anh đã từng đọc được trong sách, hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời mỗi người không gì bằng tìm được tri kỷ - Cho dù người nọ là bạn bè, người yêu hay là người thân, thì vào lúc vui sướng hay thống khổ kia cũng sẽ được thấu hiểu hoặc chia sẻ.
Mọi người sáng tạo ra ngôn ngữ, sáng tạo ra câu chuyện, gánh vác những cảm xúc và nhận biết lặp lại vô số lần.

Tất cả việc trao đổi, biểu đạt tư tưởng của mình đều được xảy ra trong một giới hạn cố định.
Tác dụng phụ cũng theo đó mà tới.
Từ thói hư tật xấu của sinh vật, mọi người luôn coi mình ở mặt đúng đắn từ trong tiềm thức.

Thứ mà con người không đồng ý liền nhận định là thứ phẩm khách quan, cho dù là hiểu nhầm ý của người khác cũng tuyệt đối sẽ coi nhận biết của mình như tiêu chuẩn phán đoán.

Tuy giữa người và người đã được xác định là không có cách nào hiểu được nhau, nhưng có thể tôn trọng nâng đỡ nhau ở một mức nhất định.

Nhưng khi con đường xã giao phát triển quá độ, tôn trọng biến thành vật hi hãn, nóng lòng kiêu ngạo tạo ra sự khác biệt thì càng thêm tràn lan.
Tin tức ngày càng phong phú, nhưng con người lại càng lười nghe, lười xem.

Những tình huống như thế càng trở nên ác liệt.
Cho dù là ở trong một nhóm người bình thường, mọi người cũng bắt đầu bắt bẻ một vài những thanh âm bất đồng coi như dị loại, từ gu thẩm mỹ, đặc điểm diện mạo, nhận biết đạo đức, tính hướng thậm chí còn trời sinh không lành lặn, tất cả đều có thể trở thành tiêu chuẩn để làm dị loại.
Nguyễn Nhàn từng đứng bên cạnh vũng bùn đó nhìn ra xa, anh có thể hiểu được hành động của những người đó, cũng có thể phân tích ra động cơ của bọn họ.

Nhưng anh không ghi chép bọn họ.

Khác với các nhà xã hội học, cho dù "vòng tròn loài người" đang mơ hồ bài xích người ngoài, những gì anh ghi chép lại chắc chắn sẽ không hề hữu hảo, mà chỉ mang đến phiền toái lớn hơn cho mình.
Tình cảm lại là thứ khác.
Dị loại chân chính không có thước đo, tất cả những gì bọn họ phải chịu đựng sẽ biến thành thứ xa lạ đen sì.

Không có so sánh, bọn họ không biết sông ngầm trước mặt sâu bao nhiêu, hay là vực sâu cách mình chỉ có mấy bước.

Cho dù có năng lực mạnh mẽ đi nữa cũng không có cách nào lấp đầy sự trống rỗng đó.

Đối với người thường mà nói, cảm giác an toàn chân chính đến từ tin tức đầy đủ và thấu đáo.

Nhưng mà nhìn từ góc độ của anh, càng biết nhiều, tuyệt vọng kéo đến cũng càng sâu.

Nhưng mà từ một nguyên nhân nào đó, anh vẫn kiên trì sống sót, mù quáng chờ đợi sự thay đổi có thể sẽ không tồn tại, giống như giữ vững một tiếng hét đã được định trước là sẽ không được đáp lại...!
Thoát khỏi lập trường xã hội và cộng đồng đặt ra, thoát khỏi tự cho là đúng và bản năng tự vệ, anh có thể nghe được tôi không.
Nguyễn Nhàn ngẩng đầu nhìn về phía cặp mắt màu vàng khiến anh yêu thích kia.

Lúc này anh cảm nhận được sự cô độc và mê man giống mình trong đôi mắt hời hợt đó.
Nói đến cũng buồn cười, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự thả lỏng khi được thấu hiểu lại là nhờ một sinh vật máy móc thiếu hơi thở con người.
Hai tay Đường Diệc Bộ ấm áp có lực, làn da bóng loáng căng mịn, bắp thịt tràn đầy lực sinh mệnh mạnh mẽ, nhưng trong đầu lại là một thứ nhân tạo lạnh như băng.

Nhiệt độ cao trong phòng trộn lẫn với mùi máu tanh đậm đặc, Nguyễn Nhàn càng thêm thở mạnh, huyết dịch toàn thân như bốc cháy dưới sự kích thích đó.

Nhưng anh chưa bao giờ tỉnh táo như thế này.
Mình giống như đang đứng ở mép nước xoáy, bị lực hút trí mạng kia kéo về hướng trung tâm, định chạy ngược lại nhưng cuối cùng vẫn cứ mãi quanh quẩn không tiến lên được.
Bây giờ hắn có thể cảm nhận được sự khát vọng mơ hồ trong sự mê man của đối phương.

Có lẽ mình có thể tạm thời thả ma quỷ ở đáy lòng ra, hoàn toàn vứt bỏ đạo đức dùng để ngụy trang, để bản thân trống rỗng trong cái ôm dị loại này.
Nguyễn Nhàn đưa tay ra bóp chặt cổ họng Đường Diệc Bộ.

Anh cương quyết tách cánh tay đối phương ra, sau đó chợt rút con dao cắm trên ngực hắn, động tác vô cùng dứt khoát lưu loát.
Dòng máu nóng hổi văng tung tóe, gò má Đường Diệc Bộ có có chút trắng bệch.

Nguyễn Nhàn không do dự, anh kéo cơ thể ấm áp kia lại, mạnh mẽ hôn lên.
Khác với việc "chữa trị" qua loa trong các nhiệm vụ trước, anh cắn xé môi của đối phương như dã thú, vụng về hôn người trước mặt.
Hô hấp của Đường Diệc Bộ trở nên chậm chạp, tay trái trượt từ mái tóc ẩm ướt đến sống mũi và môi của Nguyễn Nhàn, giống như muốn dùng xúc giác ghi nhớ từng đường nét khuôn mặt kia.

Bọn họ không hề nhắm mắt, Nguyễn Nhàn thấy được mình trong cặp mắt màu vàng kia, con ngươi của đối phương co rút lại theo mỗi động tác của mình, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú.
...Đến bây giờ vẫn còn không quên quan sát và ghi chép, đúng là xứng danh người nghiên cứu.

Nụ cười của Nguyễn Nhàn càng đậm hơn mấy phần.
Sau nụ hôn thật sâu đủ để người ta bốc cháy, cuối cùng anh mới rời miệng đi, dùng hết sức để hô hấp giống như chưa bao giờ hô hấp qua.

Có thể là hiệu quả trị liệu còn không lý tưởng, một giây sau, môi dưới của Nguyễn Nhàn đột nhiên đau nhói - Đường Diệc Bộ chậm rãi cắn rách môi anh, răng nanh chọc vào lớp da mềm mại, bắt đầu hút máu như ma cà rồng.
Thành phần của máy sơ cấp trong huyết dịch phát huy tác dụng rất nhanh, vết dao đâm vừa rồi còn vô cùng đáng sợ đang nhanh chóng khép lại, ngay cả vết bỏng trên tay robot hình người kia cũng vậy.
Khi một chút vết thương cuối cùng biến mất, Đường Diệc Bộ mới buông đôi môi của Nguyễn Nhàn ra.

Hắn liếm máu tươi còn dính trên mặt đối phương, ánh mắt tràn đầy vẻ xâm lược không cho phép nghi ngờ.

Nguyễn Nhàn thì hít thở sâu mấy cái, nhanh chóng tìm lại tiết tấu hô hấp, tàn khốc phóng đại cảm giác của mình - Đau đớn và cảm nhận trước đó chưa từng có gần như khiến đầu óc anh sôi trào.
Hiển nhiên anh vẫn còn sống, hơn nữa chưa bao giờ có sức sống như bây giờ.

"Đừng diễn quá mức, tôi cần cất giữ thể lực...".

Anh túm chặt tóc Đường Diệc Bộ, robot hình người kia đang quẹt máu tươi, nghiêm túc bôi lên trán anh.
"Tôi hiểu, anh cần giảm mức độ hormone xuống." Đường Diệc Bộ tỏ vẻ vô tội, không thèm chớp mắt mà quan sát phản ứng của Nguyễn Nhàn.
"Được rồi, nhà động vật học đáng ghét...!cậu đang vẽ linh tinh cái gì đấy?", Nguyễn Nhàn đứt quãng lẩm bẩm, anh biết rõ tình cảm phức tạp dâng lên trong lòng đã thoát khỏi phạm vi diễn trò, nhưng từ tận đáy lòng anh lại không quan tâm - Anh đưa tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào vành tai mềm mại của Đường Diệc Bộ, an tĩnh cảm nhận sự ấm áp khi máu tươi chảy qua.

Vết máu đó còn chưa biến mất, chứng tỏ nó không phải máu của mình.
"Chúng ta đã từng luyện tập cái này rồi." Đường Diệc Bộ lau chút máu còn sót lại bên mép.
"Tôi biết...!Cậu đang viết tên mình...!Tại sao", Nguyễn Nhàn thở hồng hộc.
Trong cuộc sống của anh chưa bao giờ tồn tại việc "thỏa mãn mình".

Mà có lẽ khổng tước hoa đang nóng lòng chờ, nhiệt độ trong phòng đang tăng lên, trần nhà đẹp đẽ do ảo ảnh tạo thành không ngừng chập chờn.

Nhiệt độ không khí ba mươi bốn ba mươi lăm độ khiến anh có chút hoa mắt.
"Anh là món đồ đặc biệt nhất mà tôi từng lưu giữ." Đường Diệc Bộ ngẩng đầu lên, lại cắn chóp mũi anh, "Giống như Dư Nhạc nói...!Tôi viết tên tôi lên đồ của mình, người khác sẽ không lấy đi được."
"Nghe này." Nguyễn Nhàn tìm lại được chút lí trí từ choáng váng, "Tôi không phải đồ của cậu, tôi không phải đồ của bất kỳ...!Ặc."
"Vậy tôi hy vọng anh là của tôi." Đường Diệc Bộ nhỏ giọng nói, gia tăng lực viết chữ.

Đây tuyệt đối là trả thù, Nguyễn Nhàn nghĩ.

Cảm giác bị phóng đại khiến hai mắt anh trắng bệch.

"Anh sẽ là của tôi chứ?"
"Không biết." Nguyễn Nhàn cắn chặt hàm răng.
"Vậy anh không được rời khỏi tôi." Mấy giây sau, robot hình người kia dùng giọng điệu mặc cả tiếp tục nói.
"Tại sao?" Nguyễn Nhàn gần như bị hắn chọc cười, nụ cười làm cho bắp thịt run run lại khiến anh phải hít một hơi lạnh.
"Tôi không biết." Trông Đường Diệc Bộ càng thêm nghi hoặc."Nhưng nếu tôi muốn vứt từng món đồ của mình đi...!Anh sẽ là thứ cuối cùng tôi vứt bỏ."
"Đây thật là lời ngon tiếng ngọt thảm hại nhất mà tôi từng được nghe." Cuối cùng Nguyễn Nhàn khó chịu đè lại gáy đối phương, há to miệng hô hấp - hơi thở ẩm ướt của Đường Diệc Bộ phả vào mặt anh, lòng bàn tay ấm áp mà thô ráp.
"Căn cứ vào sự quan sát của tôi, chắc hẳn anh chưa nghe được mấy..."
"Im miệng." Nguyễn Nhàn trả thù túm tóc Đường Diệc Bộ, cắn vào cổ họng đối phương một cái, trong nháy mắt này cảm xúc của anh đột nhiên trống không.
"Ờm, chân thực như vậy là đủ rồi." Đường Diệc Bộ lười biếng chống người lên.

Hắn rút khăn giấy tùy tiện lau máu tươi ẩm ướt trong lòng bàn tay.

"Có cần tiếp tục không? Tôi còn vài vấn đề chưa giải quyết, hay là anh mở chai rượu vang kia ra, dụ bọn họ vào phòng..."
Nguyễn Nhàn đưa tay che mắt, cười một tiếng trầm thấp.
"Tôi điên thật rồi." Anh có chút vui vẻ tuyên bố.
"Tôi có mặt ngoài và cấu tạo như con người, anh có phản ứng cũng bình thường." Đường Diệc Bộ lại bắt đầu đại kế viết tên mình, "Trên lý thuyết ăn uống và hành động thân mật đều sẽ mang đến khoái cảm, cảm giác thực hành cũng không tệ lắm, giữa anh và tôi sẽ không xuất hiện nguy hiểm tiết lộ tin tức hay là vấn đề sinh lý khó khống chế, có thể tiến một bước để thử nghiệm - "
"Không, cậu không hiểu." Trên mặt Nguyễn Nhàn còn giữ nụ cười."Tôi còn tưởng rằng giết người sẽ không sinh ra cảm giác tội lỗi đã là dị thường lắm rồi...!Bây giờ nhìn lại, thân thiết với dị loại cũng sẽ không.

Tôi thật sự điên rồi, điều này đáng để uống một ly."
Anh không để ý đến huyết dịch và mồ hôi trên người, lười biếng chuyển động thân thể, với lấy chai rượu vang ngâm trong thùng đá lạnh kia.

Đường Diệc Bộ nhanh hơn anh.

Hắn lẩm bẩm một tiếng, nắm lấy cái chai, lại nuốt hai viên đá vào bụng.

"Xem ra không có thời gian giải quyết vấn đề của tôi rồi." Robot hình người kia nhai đá rồm rộp, "Tôi phải điều chỉnh lại hormone và phân bổ máu..."
"Rất thuận lợi." Nguyễn Nhàn lười biếng kéo áo choàng tắm lên, trực tiếp rót hai ly.

"Nào, nếm thử trong này là cái gì đi, bảo bối."
"Thuốc ngủ cực mạnh, có tác dụng cả với não người và não điện tử kiểu xưa, hai phần hỗn hợp." Đường Diệc Bộ nhấp một ngụm, vết máu trên môi dính vào ly thủy tinh.

Hắn gần sát Nguyễn Nhàn đích nhĩ khuếch, công chính dùng khí thanh phê bình nói.

"Năm phút sau khi uống sẽ phát tác, nhưng chắc là không có hiệu quả với anh và tôi - Dẫu sao anh có thể nhanh chóng loại bỏ nó, mà tôi cũng vừa nhận được máu của anh."
"À, tôi còn cho rằng não điện tử của cậu khác với các loại não điện tử khác chứ." Nguyễn Nhàn rỉ tai lại, bàn tay dính nước lạnh sờ lên gò má của Đường Diệc Bộ.

"Cạn ly."
"...!Cạn ly." Đường Diệc Bộ dừng một chút, cười nói.
Năm phút sau, Nguyễn Nhàn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, kéo dài hô hấp.

Khổng tước hoa đã quanh quẩn ở ngoài cửa một lúc, lần này có nhiều tiếng bước chân hơn, ngoài cửa không chỉ có một mình gã.
Tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên, Nguyễn Nhàn hoàn toàn không lo lắng đối phương sẽ nghi ngờ - Trong phòng tắm còn vang tiếng nước chảy và tiếng khóc thút thít của cô gái, trong không khí tràn đầy mùi vị mập mờ trộn lẫn giữa máu tanh nồng đậm và xạ hương nhàn nhạt.
Mà tên khốn Đường Diệc Bộ vì để theo đuổi cái gọi là cảm giác chân thực mà trực tiếp nằm trên người mình giả bộ bất tỉnh.

Áo choàng tắm nhăn nhúm nhuộm đầy máu rũ xuống đất, gần như biến thành màu đen dưới ánh sáng.
Điều này có thể tạo ra không gian để anh giấu hai khẩu súng.

Mấy khẩu súng bình thường mà mình mang đến đã sớm bày sẵn ra trên thảm, cùng với quần áo của bọn họ.
"Con mẹ nó, thế này thì khó dọn dẹp rồi.

giá hắn mẹ có thể khó thu thập rồi.

Dù sao cũng phải chết, biết thế đã không mang rượu lên." Khổng tước hoa hít một hơi, giọng nói rất thấp.

"Quy củ cũ, nhét hai người bọn họ vào hòm, cẩn thận đừng đánh thức, bây giờ không ít người tiêm kháng thuốc cho mình đâu...!Cất hết vũ khí trên thảm đi, mang về định giá một thể."
"Con nhỏ kia thì sao..."
"Đêm dài lắm mộng, khóa cửa phòng lại, đưa hàng xong trở lại xử lý.

Cô ta cho rằng chúng ta đang ở trên tầng cao, không chạy được đâu...!Được rồi nhanh lên một chút, mẹ nó cô ta ăn mặc như vậy, còn không có mặt nạ phòng độc, chạy ra ngoài giờ giới nghiêm không bớt thảm hơn ở đây được bao đâu."
Nguyễn Nhàn cảm giác được hai cánh tay cơ giới bọc da cao su nhẹ nhàng nâng hai người bọn họ lên, chờ đợi bọn họ là một không gian hẹp hòi rộng bằng bốn cái quan tài, mặt tường bên trong hơi lạnh.
Chắc hẳn đây là "cái hòm" mà khổng tước hoa nói.
Cái hòm bị đóng kín, phát ra tiếng vang nặng nề.

Sau khi Chắc chắn cái hòm đã được đóng kín, Nguyễn Nhàn lập tức tách ra với Đường Diệc Bộ, lục lọi khắp nơi một hồi.

Xúc cảm là kim loại, bốn vách hòm có từng cái lỗ khí nhỏ, nhìn độ sâu của lỗ thì mặt kim loại này phải dày chừng 5-6cm.
Nguyễn Nhàn khẽ mỉm cười, cất súng máu vào trong áo choàng tắm.
"Cậu có thể phá được thứ này không?" Anh kề sát vào Đường Diệc Bộ hỏi.
"Dĩ nhiên."
"Xem ra chúng ta có thể cho Tiền Nhất Canh một sự ngạc nhiên mừng rỡ rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc