Trong nháy mắt cò súng sắp bị bóp xuống, anh ở trong góc tối, nhìn thấy một đôi mắt to ướt sũng.
Hoắc Ngôn Trăn hoảng hốt một giây.
Sau một khắc, trong góc bị một đám tạp vật vây quanh, bộc phát ra một trận tiếng khóc kinh thiên động địa.
Mấy nam nhân thô kệch nhất thời hai mặt nhìn nhau.
"Cái gì vậy, thì ra là một tiểu cô nương.
""Dọa chết lão tử, thật không nghĩ tới ở địa phương này còn có người còn sống.
""Hết cả hồn, dọa tiểu cô nương nhà người ta khóc rồi đây này.
"Hoắc Ngôn Trăn thở phào nhẹ nhõm, sau đó đem súng quay lại bên hông, lau vết máu trên tay, mới hướng người trong góc duỗi qua.
"Tiểu cô nương, đi ra đi, đừng sợ, quái vật bên ngoài đã chết.
" Anh tận lực thả lỏng thanh âm, làm cho thanh tuyến lạnh lùng cứng rắn của mình hiện ra vài phần nhu hòa.
Nhưng vô dụng, Nguyễn Ngải càng khóc dữ dội hơn.
Điều này làm cho mấy đại lão gia có chút không biết làm sao.
Đội một của bọn họ đều là sinh viên mới tốt nghiệp trường cảnh sát, bình thường cô nương đều hiếm thấy, chứ đừng nói là nha đầu lớn như vậy.
"Tiểu muội muội đi ra đi, anh trai cho em kẹo.
""Lão Hồ, cậu đừng ghê tởm người khác, chỉ có tuổi này của cậu đủ làm chú người ta còn không sai biệt lắm.
""Ôi, lão tử hơn hai mươi tuổi, phong hoa chính mậu được không.
"Nguyễn Ngải nghe mấy người bên ngoài nói chuyện với nhau, cả người như tro tàn.
Kiếp trước cô hao tổn thiên tân vạn khổ mới thoát khỏi đám người, sống lại một lần, cô càng không muốn cùng nhân loại có một chút liên lụy.
Trong tiếng gào khóc tuyệt vọng, trước mắt cô bỗng nhiên tối sầm lại, ngay sau đó cánh tay truyền đến một trận đau đớn nhỏ, một cỗ chất lỏng lạnh lẽo từ chỗ đó chậm rãi đẩy mạnh thân thể cô.
Chậm rãi, cái gì cô cũng nghe không thấy, chỉ nhớ rõ trước khi hôn mê, một cánh tay mạnh mẽ đem chính mình gắt gao vòng vào trong ngực.
Trên bàn thí nghiệm lạnh như băng, một đạo ánh sáng lạnh chói mắt đánh vào đỉnh đầu Nguyễn Ngải, khiến sinh lý cô nổi lên một trận choáng váng cùng ghê tởm.
Bên tai, là tiếng nói chuyện trầm thấp lại lạnh lẽo.
"Đây là cá thể duy nhất trên Lam Tinh có thể miễn dịch với virus tang thi, cũng là hy vọng của toàn nhân loại.
Chúng ta chỉ có một cơ hội này, cho nên nhất định phải không tiếc bất cứ giá nào, từ huyết thanh của cô ta chiết xuất ra kháng thể virus hiệu quả!""Nghe tôi, trước tiên rút máu ba lần.
""Nhưng giáo sư, cô ấy chỉ là một đứa trẻ, chúng ta có phải là nên nhẹ nhàng một chút ! ""Cái gì? Một người coi tang thi là đồng loại của mình không đáng đồng tình, huống hồ lấy kinh nghiệm trong quá khứ của cô ta mà xem là xác suất lớn có được nhân cách phản xã hội, thay vì giữ lại cô ta gây họa cho chúng ta, không bằng lợi dụng huyết thanh của cô ta trợ giúp chúng ta nghiên cứu vắc xin, cứu vớt toàn nhân loại.
"“Bắt đầu lấy máu lần đầu tiên.
""Lần thứ hai.
"! ! "Lần thứ mười lăm.
""Giáo sư không tốt! Thi triều đột nhiên tập kích, toàn bộ căn cứ đều bị tang thi công phá! "“Cái gì!?""Vắc-xin còn chưa nghiên cứu ra, không thể cứ như vậy đi!"“Giáo sư, không kịp nữa rồi, tang thi đã vọt tới cửa phòng thí nghiệm rồi, mau chạy đi!”“Không được!”"A——"! Trong nháy mắt, Nguyễn Ngải đột nhiên bừng tỉnh, một thân mồ hôi lạnh.
Cô phát hiện mình đang nằm trên một tấm nệm mềm mại, cách đó không xa mấy người đàn ông đang vây quanh một vòng, dùng bếp từ và nồi nấu mì ăn liền trong siêu thị.
Nguyễn Ngải cả người căng thẳng.
"Tỉnh rồi.
" Đỉnh đầu truyền đến một giọng nam trầm ổn lại giàu từ tính, Nguyễn Ngải còn chưa kịp phản ứng, đã có một bàn tay ấm áp khô ráo đặt lên đỉnh đầu cô, xoa xoa.
Xúc cảm xa lạ lại kỳ quái khiến cô nhịn không được muốn thả lỏng, lại bởi vì sợ hãi mà giằng co.
"Đun nước nóng cho em, lát nữa em tắm rửa thay quần áo đi, đúng rồi, em có đói không?"Nguyễn Ngải ngồi trên ghế nhỏ, người đàn ông đánh lén tiêm thuốc an thần cho cô lúc này đang ngồi xổm bên chân cô, hơi ngửa đầu nhìn cô.
Đôi mắt đen nhánh lạnh lùng cứng rắn của anh phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bẩn thỉu của cô, thâm thúy đến mức có thể hút người vào.
Nguyễn Ngải không nói gì.
Cách đó không xa, một người đàn ông đặc biệt cường tráng mang theo mấy bộ quần áo màu hồng, sải bước chạy về phía này: "Anh Trăn, quần áo của em gái tôi cũng sẽ không chọn, tôi tiện tay cầm mấy cái, anh xem xem có được không.
” Hoắc Ngôn Trăn hơi gật đầu: "Đặt bên cạnh đi.
”Anh không để ý đến sự im lặng của Nguyễn Ngải, ngược lại cầm một cái khăn sạch thấm ướt trong nước nóng, vắt khô, sau đó đỡ mặt cô nhẹ nhàng lau lên.
Lau mặt, tiếp theo là tay, chân.
.