TANG THI LÀ FAN MẸ CỦA MỊ MẠT THẾ


Đêm khuya, ánh trăng mờ ảo.Trung tâm thương mại ở phố trung tâm Miên Thành, ngoại trừ Tôn Phách và mấy đội viên của anh ra, cả con đường trống rỗng ngay cả nửa bóng người cũng không nhìn thấy.Một đội viên trong đó thấp giọng thở hổn hển, khẩn trương nói: "Đội trưởng, trên con đường này một tang thi cũng không có, không khỏi quá kỳ quái, trễ như vậy nếu không chúng ta nhanh chóng trở về căn cứ đi."Tôn Phách lắc đầu với anh ta:"Hôm nay nhiệm vụ giải cứu người sống sót đã thất bại, lại tay trắng trở về như vậy, cậu nghĩ mặt của tôi đặt ở đâu.


Nghe tôi, vật tư trên đường phố này được bảo quản rất tốt, theo sau tôi lấy đồ là được."Sau khi đội viên muốn nói lại thôi, chung quy cũng không dám phản bác, cẩn thận đi theo phía sau anh.Ở cửa trung tâm mua sắm, một chiếc xe địa hình màu đen lẳng lặng đứng sừng sững, cửa ghế lái của nó mở nửa, bên trong trống rỗng một người cũng không có.Tôn Phách tiến lên thăm dò kéo cốp xe ra, không nghĩ tới vừa vào mắt đã là một xe đầy vật tư cùng vũ khí.Anh thở dài: "Mọi thứ đầy đủ, chúng tôi kiếm được rất nhiều vật tư."Nói xong anh tiện tay cầm một khẩu súng bắn tỉa, ánh mắt sáng ngời đánh giá trái phải.Đội viên phía sau đồng loạt xông lên, bắt đầu chọn vật tư trong xe."Đồ đạc đều là đồ tốt không bị hỏng!""Chúng ta vận khí thật tốt đều là vật tốt đáng giá, chiếc xe này cũng không tệ đợi lát nữa chúng ta trực tiếp lái trở về.""Ôi! Chờ một chút, đây là cái túi rách gì vậy? Chắc của tiểu hài tử quá chiếm diện tích mau ném ra ngoài!"......Ngay khi bọn họ hưng phấn thu thập vật tư mặt đất dưới chân mấy người bọn họ bắt đầu chấn động.Tôn Phách dường như có cảm giác ngẩng đầu, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía bóng tối nồng đậm ở cuối đường."Oanh, Oanh..."Không biết từ lúc nào, một bóng người thân hình quỷ dị mà khổng lồ từ xa đi tới, mỗi một bước đều mang theo khí thế cùng trọng lượng rung trời chuyển đất."Tệ rồi! Tình huống không ổn! Cảnh giác!"Tôn Phách nhìn bóng dáng tựa như ngọn núi kia dần dần đến gần, trong mắt hiện ra kinh hãi tựa như hồng thủy.......Căn cứ Miên Thành quy mô lên tới mấy trăm vạn người, là nơi trú ẩn lớn chỉ đứng sau căn cứ Bắc Thành.

Đặc điểm nổi bật nhất của loại căn cứ lớn này là sự khác biệt giai cấp rõ ràng.Ở khu bình dân rìa căn cứ, vì tranh đoạt một khối bánh quy mà đánh nhau ngày nào cũng phát sinh.Nhưng mà cao tầng căn cứ cùng dị năng giả ở trong khu dân cư cao cấp Miên Thành, các loại bố trí tài nguyên cung ứng đều là thứ tốt nhất.Hoắc Ngôn Trăn và Nguyễn Ngải ở hai phòng ngủ và một sảnh rộng rãi, Thẩm Lê Xuyên ở cách vách cho nên sáng sớm anh tới đây ăn cơm.Tài nấu nướng của Hoắc Ngôn Trăn rất tốt dùng bột mì đơn giản cùng gia vị nêm ra bánh kếp xốp thơm ngát, Nguyễn Ngải ăn liền hai hộp sữa chua, Thẩm Lê Xuyên thì ăn đến phát nghiện.Nhưng đúng lúc này, Tôn Dĩ Mạt lại tới cửa.Khác với bộ dáng thẹn thùng ngày hôm qua hai mắt cô đỏ bừng hiển nhiên là vừa mới khóc vừa tiến vào liền nói với Hoắc Ngôn Trăn:"Hoắc tiên sinh, cầu xin anh cứu anh trai tôi.

Tối hôm qua anh ấy một đêm không về lúc được mang về thì bị thương rất nghiêm trọng.


Cầu xin anh nhất định phải cứu anh ấy!"Hoắc Ngôn Trăn bị một trận khóc lóc này đập tan không biết tại sao, sau khi anh cẩn thận hồi tưởng lại thân phận của người này khẽ nhíu mày: " Vẫn nên vào trong nói đi."Sau khi ngồi xuống sofa, tâm trạng Tôn Dĩ Mạt dần ổn định lại."Xin lỗi đã quấy rầy mọi người, nhưng thật sự chỗ tôi không có dị năng giả hệ Mộc có thực lực, lúc trước anh bảo bác sĩ Thẩm chữa khỏi mắt cho tôi, lần này cũng có thể cứu anh trai của tôi đúng không!"Hoắc Ngôn Trăn dừng một chút, chỉ vào Thẩm Lê Xuyên vùi đầu ăn bánh kếp: "Loại chuyện cứu người này cô vẫn nên cầu xin cậu ta đi, lần trước cũng là cậu ta chữa khỏi cho cô, tôi không giúp được gì.

"Tôn Dĩ Mạt rũ mắt khẽ mím môi, sau đó vẻ mặt nước mắt quay sang Thẩm Lê Xuyên: "Bác sĩ Thẩm, có thể cứu anh trai của tôi được không? Anh có thể ra giá..."Thẩm Lê Xuyên có chút mơ hồ buông đũa xuống, anh cẩn thận quan sát Nguyễn Ngải thần sắc khó phân biệt, lại nhìn về phía Tôn Dĩ Mạt."Cái này...!Tôi cũng nhàn rỗi đương nhiên có thể đi qua xem một chút, nhưng trị hay không phải dựa vào tình huống của anh trai cô mà quyết định, thương tích quá nghiêm trọng tôi không nắm chắc."Tôn Dĩ Mạt kích động nói: "Cảm ơn anh!" -Lần này điểm tâm của Thẩm Lê Xuyên cũng ăn không được, phải vội vàng đi cứu người bị thương.Trước khi đi, anh nhìn thấy Tôn Dĩ Mạt có chút lưu luyến nói với Hoắc Ngôn Trăn: "Anh Ngôn Trăn có thể đi với tôi không, sáng nay tôi nhìn thấy anh trai tôi đầy thương tích, thật sự rất sợ hãi..."Nguyễn Ngải vẫn cúi đầu uống sữa chua bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại.Hoắc Ngôn Trăn dừng vài giây sau, đang muốn lấy lý do tìm kiếm vật tư cự tuyệt cô, đã thấy Nguyễn Ngải bỗng nhiên nhảy xuống ghế, nhìn chằm chằm Tôn Dĩ Mạt nói: "Tôi cũng đi.


""..."Bốn người cứ như vậy cùng nhau ra ngoài.Khác với khu dân cư cao cấp mà bọn Hoắc Ngôn Trăn ở, Tôn Dĩ Mạt ở trong căn cứ là một trong số ít biệt thự đơn lẻ, là nơi chỉ có cao tầng căn cứ mới có thể ở.Sau khi đi vào, bọn họ được dẫn thẳng lên lầu đến phòng anh trai của Tôn Dĩ Mạt.Trong phòng sạch sẽ và sang trọng, một người đàn ông bị máu nhuộm đỏ quanh bụng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt nhưng thần trí vẫn tỉnh táo.Lúc anh nhìn thấy Tôn Dĩ Mạt dẫn mấy người tiến vào, hơi thở phù phiếm nói: "Mạt Mạt, cái này, mấy vị này là..."Tôn Dĩ Mạt vội vàng tiến lên: "Anh đừng nói chuyện, đây là Thẩm Lê Xuyên em mời tới chữa thương cho anh, anh ấy là dị năng giả Mộc hệ cấp ba, nhất định có thể chữa khỏi cho anh!" –.


Bình luận

Truyện đang đọc