Giang Lăng tháng chín vẫn nóng bức như trước, nếu không thật cần thiết, Nguyệt Quỳnh tuyệt đối sẽ không xuất môn vào ban ngày. Lâm uyển là nơi hẻo lánh nhất Tây uyển, nhưng có một chỗ mà những nơi khác không có được, chính là xung quanh Lâm uyển có rất nhiều cây cối, so với những nơi khác, Lâm uyển của hắn là nơi mát mẻ nhất mùa hè. Lê Hoa Chước mỗi ngày sau khi ngủ trưa đều chạy đến ngồi trong sân. Bất quá hôm nay hắn không dám đến, bởi vì ngay tại một khắc trước, lão đại của Lệ vương phủ, Nghiêm Sát phái người đưa tới ý chỉ ── Nguyệt Quỳnh thị tẩm. Nguyệt Quỳnh đang ở giấc ngủ trưa mĩ mĩ, sau khi nghe xong suýt nữa thì khóc, ai lại chọc người nọ sinh khí!
Bực mình cởi xiêm y bước vào mộc dũng, Nguyệt Quỳnh cắn răng rút ra thứ gì đó trong hậu huyệt, để lên chiếc khay đặt trên cái ghế gần mộc dũng, rồi mới đem bố khăn khoát lên người.
“Được rồi.”
Hồng Hỉ Hồng Thái canh giữ ngoài bình phong đi đến. Hồng Hỉ đem đi thứ gì đó mà công tử lấy ra, Hồng Thái đổ tinh dầu công tử muốn dùng vào trong nước, sau đó hai người lui ra ngoài. Tuy rằng là người hầu thân cận, nhưng công tử chính là người của Vương gia, bọn họ chỉ có thể hầu hạ, không thể chạm vào, càng không thể tùy tiện nhìn thân thể của công tử. Nếu để cho Hành công công biết, bọn họ chỉ bị trách phạt một chút, nhưng lại sẽ liên lụy công tử.
Nguyệt Quỳnh xem những quy củ đó là cái rắm. Hắn là nam sủng, còn chú ý nhiều như vậy để làm gì? Đương nhiên, hắn cũng không thích để người khác nhìn thân thể mình, nhưng hắn cảm thấy có chút quy củ của Lệ vương phủ thật sự không hợp với lẽ thường. Nếu không phải người bị đuổi ra phủ không lấy được bạc, hắn thật muốn phá vỡ các quy củ, sớm ra khỏi phủ một chút.
Đem nơi chủ yếu nên vệ sinh rửa sạch, Nguyệt Quỳnh bước ra dục dũng lau khô thân thể, bôi thuốc mỡ vào hậu huyệt, miễn cho lát nữa phải chịu đau. Nghiêm Sát cũng sẽ không vì hắn là nam sủng mà nương tay. Khi có thể cọ xát sẽ tận lực cọ xát, Nguyệt Quỳnh ma ma chít chít [chậm chạp] thay xiêm y, ra khỏi phòng, mang đôi dép lê rộng thùng thình vào, sau đó lên nhuyễn kiệu đã chờ sẵn ngoài phòng.
Một đường bị nâng đến Tùng uyển, bọn công tử Đông Tây uyển không ít người đi ra nhìn người gặp cảnh khốn cùng trước mắt bọn họ. Có người lạnh lùng, có người vui cười, có kẻ vui sướng khi người gặp họa, có người tò mò hắn sẽ nằm bao nhiêu ngày, có kẻ buông vài câu nói mát, có người tự nói với bản thân không được trở thành Nguyệt Quỳnh thứ hai, cũng có người thật tâm lo lắng cho hắn ── Lê Hoa Chước.
Các loại ánh mắt tập trung trên người Nguyệt Quỳnh tựa như bị miếng vải đen hấp thu. Nguyệt Quỳnh cơ hồ vô cảm, hắn thực khẩn trương, khẩn trương đến mức tứ chi cứng ngắc. Mỗi lần tưởng tượng rằng phải hầu hạ người nọ, hắn đều sợ đến nỗi run rẩy. Lần này cách lần thị tẩm trước chỉ khoảng nửa tháng, đây là chuyện rất hiếm khi xảy ra. Hoa Chước không phải đã nói vị công tử mới đến kia rất được sủng sao? Chẳng lẽ còn không đủ để hắn vui vẻ mấy tháng? Không đủ để khiến Nghiêm Sát tạm thời quên hắn? Ngay lúc đang miên man suy nghĩ vô cùng khẩn trương và sợ hãi, kiệu được hạ xuống. Lại cố kéo dài thời gian một hồi, Nguyệt Quỳnh mới không cam lòng bước xuống kiệu, từng bước chậm chạp tiến về gian phòng đáng sợ kia.
Vào chính sảnh, Nguyệt Quỳnh cúi thấp đầu, chậm chạp bước qua cánh cửa, tiến vào nội thất, tiếp theo cánh cửa sau lưng hắn bị đóng lại. Nhìn lướt toàn bộ nội thất, Nghiêm Sát to lớn giống như một ngọn núi nhỏ, nửa thân trần ngồi ở đằng ghế* được đặc chế riêng. Chân Nguyệt Quỳnh biến thành ba tấc kim liên [vàng], na, một chút na**.
“Lại đây!” Người nọ dường như đang tức giận. Nguyệt Quỳnh run lên một chút, chậm rãi bước tới. Mới vừa đến gần, hắn đã bị người nọ một tay kéo lại, kéo lên sườn núi.
“Bá”
“Xiêm y của ta!”
Không đợi chính hắn cỡi, xiêm y của Nguyệt Quỳnh ly khai thân thể, sau đó hắn bị ôm lấy, bắt buộc phải ngồi. Thương tâm nhìn xiêm y chỉ còn là tàn thi, Nguyệt Quỳnh bị người kia kéo cằm, quay đầu sang, hắn nhìn thấy một đôi lục ngâu mang ánh mắt thận nhân.
“Tướng quân.” Còn chưa làm gì, Nguyệt Quỳnh đã bắt đầu cầu xin tha thứ, người này đang sinh khí, thực sinh khí.
Nghiêm Sát mạnh mẽ hôn lên miệng Nguyệt Quỳnh, căn bản là không thèm quan tâm lời cầu xin của hắn. Chân chen vào giữa hai chân Nguyệt Quỳnh, một ngón tay chuẩn xác tiến nhập hậu huyệt thấp hoạt, ở nơi nóng ấm cảm nhận sự sợ hãi run rẩy của người nào đó.
“Ngô” bị đau ngoài ý muốn, Nguyệt Quỳnh cũng không dám động, miệng bị chặn lại, râu của người kia làm đau môi và cằm hắn, ngón tay thô ráp trong cơ thể cũng không ôn nhu, lại mạnh mẽ và kịch liệt. Nguyệt Quỳnh vô cùng kinh hách và khẩn trương, người này đã bao nhiêu năm không làm như thế? Trừ bỏ hai năm đầu, bởi vì hắn rất đau, người này bất đắc dĩ ở ngoài, sau khi vào phủ cũng rất ít, cơ hồ chưa từng có .
Đôi môi sưng đỏ cuối cùng được buông ra, sau đó cổ của hắn bị cắn, ngón tay trong cơ thể kiên nhẫn đến cực hạn, huyệt vị cảm thấy một gia khỏa đáng sợ.
“Ngô!” Cắn răng nhịn xuống, Nguyệt Quỳnh ngửa đầu há miệng thở dốc. Đau, vẫn là đau, hắn không thích ứng, cho dù tiếp tục trải qua tám năm nữa, hắn có thể vẫn không thích ứng được.
“Ngươi khi nào mới có thể thích ứng?” Hiển nhiên người nào đó cũng rất không hài lòng.
Loại phân thân kích thước thế này ai có thể thích ứng? Hơn nữa hắn là nam tử, vốn không phải người có thể thích ứng với thứ này.
“Ngô!” răng nanh dùng sức cắn lên cổ hắn, Nguyệt Quỳnh theo bản năng đưa tay đẩy. Bàn tay mới vừa đụng đến ngực Nghiêm Sát, một bàn tay to thô ráp liền đè lại tay hắn, tay còn lại dùng sức ở phần eo của hắn, đầu quái vật lớn mãnh liệt xông vào.
Không tiếng động từng ngụm từng ngụm cố thở, hai mắt Nguyệt Quỳnh bị bao phủ bởi một màn hơi nước. Hắn hoài nghi vị công tử bị triệu cả bốn đêm kia nhất định đã bị tra tấn đến chết, không chết thì nhất định cũng đang hấp hối.
“A!” Xem như trừng phạt hắn không chuyên tâm, răng nanh chuyển sang cắn vai hắn. Nguyệt Quỳnh chảy ra một thân mồ hôi lạnh, cự vật khổng lồ cuối cùng cũng tiến nhập hoàn toàn trong cơ thể hắn.
Cửa sổ trong phòng được mở, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên thân thể hai người đang trần trụi. Nghiêm Sát thể trạng khổng lồ, màu da thiên hắc một tay nắm lấy tay trái Nguyệt Quỳnh để lên ngực mình, một tay ôm lấy cánh tay phải tàn phế của hắn đặt nơi thắt lưng, bàn tay đặt trên mông hắn. Cự vật thô hắc điên cuồng luật động nơi hậu huyệt Nguyệt Quỳnh. Một đen một trắng, một tráng một gầy, dưới ánh mặt trời, hai người hoàn toàn tương phản. Nghiêm Sát không buông tha bất cứ chỗ nào hắn có thể lưu lại dấu vết trên người Nguyệt Quỳnh, mà Nguyệt Quỳnh bị nắm lấy tay trái lại không cách nào trả thù được, chỉ dám e ngại cắn lên cái cổ cứng rắn của Nghiêm Sát, không để cho tiếng rên rỉ tràn ra.
Tiếng đằng ghế rung chuyển, Nghiêm Sát buông tay phải ra, hai tay cùng nâng Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh cũng không có tâm tư đi trả thù, tay trái nắm lấy vai Nghiêm Sát, cả người ở trong lòng ngực Nghiêm Sát, rên rỉ càng lớn hơn, thân thể nửa tháng không có hoan ái, cho dù hắn không nguyện, khi Nghiêm Sát mạnh mẽ đoạt lấy cũng bắt đầu động dục, nóng lên. Tiếng gầm nhẹ của Nghiêm Sát ghé vào lỗ tai hắn, thỉnh thoảng vang lên, Nguyệt Quỳnh ngẩng cổ, rốt cuộc đem áp lực không chịu nổi phát ra thành tiếng. Sau một tiếng kêu to, ngọc trụ hồng phấn tiết trên bụng Nghiêm Sát, thất thần một lát, Nguyệt Quỳnh vô ý thức thấp giọng: “Tướng quân. . . . . .”
“Kêu.”
Nghiêm Sát gắt gao nắm lấy thắt lưng Nguyệt Quỳnh, thắt lưng trắng nõn tinh tường lưu lại dấu ấn mười đầu ngón tay, tiếng rung chuyển của đằng ghế càng ngày càng thấp, cho đến khi ngừng hẳn, Nghiêm Sát ôm lấy Nguyệt Quỳnh, vẫn không nhúc nhích.
Đã xong. . . . . . Đã xong rồi sao? Đầu óc mờ mịt, Nguyệt Quỳnh suy nghĩ. Khi hắn không ôm kỳ vọng là lúc cự vật trong cơ thể chậm rãi được rút ra, bàn tay to thô ráp lập tức bưng kín u huyệt không thể khép kín, sau đó Nguyệt Quỳnh cảm giác được Nghiêm Sát nằm xuống, hắn lập tức ghé lên người Nghiêm Sát.
Đã xong. . . . . . Nguyệt Quỳnh thở gấp, không biết lúc này chính mình có may mắn hay không, có thể trở về sớm một chút. Hậu huyệt chậm rãi buộc chặt, mà bàn tay ở nơi nào đó vẫn không rời đi. Thần kinh căng thẳng chậm rãi thả lỏng trong sự im lặng quỷ dị, chịu không nổi lời mời gọi của Chu công, Nguyệt Quỳnh nhắm lại đôi mắt được xem như xinh đẹp duy nhất trong ngũ quan. Bàn tay nơi hậu huyệt dời đi, đem toàn bộ tinh hoa của chính mình chảy ra trên thân thể dương chi ngọc.
Chủ nhân còn không ngừng, nam sủng sao có thể ngừng? Cho nên khi Nghiêm Sát phát hiện Nguyệt Quỳnh đang nằm trên người hắn ngủ, hắn không khách khí đem cự vật lần thứ hai cương lên đâm vào nơi ấm nóng của Nguyệt Quỳnh, mang theo sự phẫn nộ không rõ. Nguyệt Quỳnh lúc này liền tỉnh, hiện tại hắn ngay cả “tướng quân” cũng không dám hô, ai bảo hắn không phân rõ trường hợp mà ngủ, cầu xin tha thứ cũng vô ích.
Đến tận lúc bầu trời tối đen, Nghiêm Sát mới buông tha Nguyệt Quỳnh, sau khi Nguyệt Quỳnh bị nâng trở về Lâm uyển, hắn không tiếp tục gọi người thị tẩm, mà lại phái Nghiêm Mưu ra phủ, tựa hồ đã xảy ra gì chuyện quan trọng.
Thẳng đến sáng sớm ngày thứ ba, Nguyệt Quỳnh mới tỉnh lại, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái như thường lệ sau khi hắn tỉnh lại liền bưng cháo đến. Giọng nói Nguyệt Quỳnh khàn khàn, toàn thân vô cùng đau nhức, ruột dê ở trong hậu huyệt lại thũng đau vô cùng khó chịu. Ăn xong cháo, hắn bảo Hồng Hỉ đi tìm Lê Hoa Chước, hỏi rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho người nọ tức giận đến như thế, thiếu chút nữa đem hắn ép tử. So sánh với trước kia, lần này có thể nói chính là lần người nọ tức giận nhất, hắn không muốn hiếu kỳ cũng không được.
Chỉ chốc lát Hồng Hỉ đã trở lại, nói: “Công tử, Lê công tử nói hắn cũng không biết chuyện gì đã chọc giận Vương gia, chờ hắn tìm hiểu xong lập tức sẽ nói cho công tử, hắn mong công tử hãy nghỉ ngơi cho khỏe.”
Mở mắt nhìn đỉnh giường, Nguyệt Quỳnh khẽ động đậy thân thể đau nhức không thôi: “Hồng Thái.”
“Công tử.”
“Đến miếu đốt mấy nén hương, cầu cho ta cái phúc phù [bùa] trừ tà, thuận tiện cầu Bồ Tát phù hộ Vương gia nửa năm cũng sẽ không sinh khí.”
“Công tử, sao ngài không cầu Bồ Tát phù hộ Vương gia một năm cũng không sinh khí?” Hồng Hỉ bị công tử nhà mình chọc cười.
Nguyệt Quỳnh thở dài: “Đó là chuyện không có khả năng.”
“Công tử.” Hồng Hỉ Hồng Thái khẽ liếc mắt một cái, thâm cười.
. . . . . .
Lần này, Nguyệt Quỳnh lại nằm mười ngày, mười ngày này Lê Hoa Chước không đến tìm hắn, cho nên hắn vẫn không biết ngày đó Nghiêm Sát vì sao lại sinh khí, bất quá sự hiếu kỳ của hắn trong mười ngày này cũng chậm rãi tiêu thất, biết thì thế nào?
Ra khỏi phòng, phơi ánh nắng mặt trời đã nhiều ngày không được nhìn thấy, Nguyệt Quỳnh chờ tin tức Lê Hoa Chước mang đến. Kéo người vào phòng trong, đóng cửa lại, trên mặt Lê Hoa Chước mang thần sắc nghiêm túc dị thường.
“Xảy ra chuyện gì ?” Nguyệt Quỳnh hỏi.
Lê Hoa Chước ghé bên tai hắn, nói: “Hoàng Thượng có ý định đem “Chiêu hoa công chúa” gả cho Vương gia, nghe nói một tháng sau sẽ hạ chỉ .”
Đôi mắt nguyên bản đã to tròn của Nguyệt Quỳnh trừng lớn hơn, sắc mặt hồng nhuận nháy mắt trở nên tái nhợt: “Công chúa. . . . . . muốn đến?”
“Không phải công chúa muốn đến, chính là Hoàng Thượng muốn đem công chúa gả cho Vương gia!” Lê Hoa Chước rất lo lắng, “Khó trách ngày đó Vương gia lại sinh khí. Chắc ngươi không biết, vị “Chiêu Hoa công chúa” này ở kinh thành có tiếng điêu ngoa, ngoan độc ghen tị. Nàng năm nay mới song thập [hai mươi],cũng đã được gả quá hai lần, mỗi một lần đều khiến phu gia gà chó không yên. Phò mã thứ nhất của nàng chính là tiểu nhi tử của đại học sĩ nội các Lưu Nghĩa Phu, mới vừa qua ba ngày đã giết chết một tỳ nữ bên người Phò mã gia. Sau đó lại tát vào mặt thân mẫu ── nhị phu nhân của Lưu đại nhân, còn chưa đầy một năm, Lưu đại nhân thật sự chịu không nổi, phải từ quan hồi hương, khóc cầu hoàng thượng hạ chỉ để công chúa hưu Phò mã. Đêm đó công chúa đại náo phủ Lưu đại nhân, đả thương Lưu đại nhân, Hoàng Thượng lúc này mới hạ chỉ giải hôn phối giữa công chúa và Phò mã.”
“Năm thứ hai Hoàng Thượng lại gả công chúa cho đứa con của Vương Bản, tướng quân phòng giữ kinh đô, “Chiêu Hoa công chúa” lần này còn ác hơn, đêm bái đường bắt tân lang quỳ ngoài cửa, nguyên nhân là tân lang cũng dám nạp thiếp trước khi thú nàng. Ba người tiểu thiếp của tân lang bị nàng đánh đến chết, để trước cửa phủ. Cả nhà Vương đại nhân cũng chịu không nổi sự ngoan độc của công chúa, chưa đến một năm liền khóc lóc cầu Hoàng Thượng tha bọn họ một nhà già trẻ. Hoàng Thượng cũng biết tính tình nữ nhi của chính mình như thế nào, không thể không hạ chỉ giải hôn phối giữa công chúa và Phò mã. Còn chưa đầy hai năm, Hoàng Thượng thế nhưng lại muốn đem công chúa gả cho Vương gia. Công chúa đã thành thân hai lần, sớm không phải hoàng hoa khuê nữ, hơn nữa công chúa đến đây, những người chúng ta liền thảm.”
Nguyệt Quỳnh chậm rãi bước thong thả đến chỗ ghế dựa ngồi xuống, cúi thấp đầu, xem như đã bị tin tức mà Lê Hoa Chước mang đến dọa rồi.
“Công chúa. . . . . . muốn đến?”
Lê Hoa Chước thấy hắn mất hồn mất vía, nhanh chóng trấn an: “Vương gia uy nghiêm, sẽ không để cho công chúa ở trong phủ náo loạn, có lẽ là ta lo lắng quá phận.”
Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu, miễn cưỡng cười cười: “Xem ra những ngày sau này của ta càng tồi tệ hơn.”
“Nguyệt Quỳnh. . . . . .” Lê Hoa Chước tiến lên trước, thương cảm ôm lấy hắn, đúng vậy, nếu công chúa kia vào vương phủ, Vương gia sẽ thường xuyên sinh khí, đến lúc đó, người khổ nhất chính là Nguyệt Quỳnh.