Thượng
Nguyệt Quỳnh biết ở một số thời điểm, mình có chút trì độn, được rồi, không phải có chút, là rất. Hắn rất trì độn, nhưng hắn không nghĩ mình lại trì độn như thế! Hồng Hỉ Hồng Thái biết võ từ khi nào? Còn võ nghệ siêu quần! Hắn cư nhiên không biết!
“Hồng Hỉ Hồng Thái! Dừng tay! Các ngươi cũng dừng tay!”
Mắt thấy Tiểu Yêu bị đánh thức, Nguyệt Quỳnh vội vã gầm tiếng rống của sư tử Hà Đông. Hồng Hỉ Hồng Thái ngừng tay, bảo hộ trước người hắn, hắc y nhân bịt mặt đột nhiên xuất hiện cũng dừng tay.
Sự tình là thế này. Khi Nguyệt Quỳnh chuẩn bị quay về trong khoang thuyền để ngủ, phía sau bọn họ đột nhiên xuất hiện hai chiếc thuyền nhìn rất khả nghi, sau đó đám người trên thuyền kia bỗng dưng chạy lên thuyền của bọn họ. Đám người kia vừa xuất hiện, nói cũng chưa nói, Hồng Hỉ Hồng Thái cùng bọn thị vệ tiện tay lấy vũ khí vọt lên. Tuy rằng hắn không biết võ, nhưng cũng nhìn ra được đối phương chỉ thủ chứ không tấn công, cũng không có ý đả thương người.
Nguyệt Quỳnh một tay ôm chặt Tiểu Yêu, hỏi: “Các ngươi là ai?”
Đối phương cúi đầu ôm quyền cung kính nói: “Tại hạ Từ Ly Thiên, phụng mệnh quân thượng cùng quân hầu đến đón thiếu gia cùng tiểu thiếu gia.”
Sắc mặt Hồng Hỉ Hồng Thái kinh biến, nắm chặt kiếm trong tay.
Từ Ly? Nguyệt Quỳnh khẽ động: “Các ngươi có tín vật không?”
Từ Ly Thiên lập tức lấy một khối tín vật từ trong lòng ra, còn có một phong thơ. Hồng Hỉ tiếp nhận, nhìn xem không có vấn đề gì mới xoay người giao cho công tử. Giao Tiểu Yêu đang xem náo nhiệt cho Hồng Hỉ, Nguyệt Quỳnh trực tiếp mở thư ra, khối tín vật kia hắn cũng có, bất quá hiện giờ đang ở trên người Tiểu Diệp Tử. Thư vừa mở ra, nét chữ quen thuộc liền đập vào mắt hắn. Đôi mắt Nguyệt Quỳnh nháy mắt trở nên đỏ hoe, hô hấp không xong. Trong thư chỉ có một câu ngắn ngủn: U nhi, cha rất nhớ con. Cha muốn gặp con cùng Tiểu Yêu, cha sai Từ Ly Thiên đi đón con, cha ở Vụ đảo chờ con.
Gấp thư lại, Nguyệt Quỳnh lập tức nói: “Ta đi cùng ngươi.”
“Công tử!” Huyết sắc trên mặt Hồng Hỉ Hồng Thái nháy mắt liền biến mất.
Nguyệt Quỳnh hít hít mũi: “Từ Ly thúc thúc, Hồng Hỉ Hồng Thái là người nhà của ta, bọn họ cũng phải đi cùng ta. Ta muốn viết thư cho một người, làm phiền ngài giúp ta gửi thư cho người nọ.”
“Thiếu gia yên tâm. Quân hầu ngóng trông đoàn tụ cùng thiếu gia, đã nhiều ngày luôn ngủ không ngon, mong thiếu gia có thể lập tức khởi hành.”
“Hảo.” Nguyệt Quỳnh nhanh chóng viết thư xong. Nghĩ nghĩ, hắn lại gở cây trâm gỗ đào trên tóc xuống, giao cả hai cho Từ Ly Thiên: “Làm phiền Từ Ly thúc thúc đem chúng giao cho Nghiêm Sát.”
Từ Ly Thiên hai tay tiếp nhận: “Quân thượng phái mười hai vạn thuỷ quân do Từ Ly Thông đại đô úy tự mình dẫn binh, trợ giúp Nghiêm Sát một tay. Thiếu gia ngài yên tâm, có quân thượng cùng chư tướng Trung Nguyên tương trợ, Nghiêm Sát nhất định có thể đoạt được Trung Nguyên.”
Lời này vừa nói ra, tiếng kinh hô liền vang lên khắp thuyền, ánh mắt Hồng Hỉ Hồng Thái nhìn công tử đột nhiên thay đổi. Vừa nghe Từ thúc thúc phái mười hai vạn thuỷ quân trợ giúp Nghiêm Sát, đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh liền cong lên, cao hứng ôm Tiểu Yêu nói: “Ta bảo Hồng Hỉ Hồng Thái thu xếp một chút, lập tức rời đi.”
“Hảo!”
Sau nửa canh giờ, Nguyệt Quỳnh nguyên bản nên đi lên đảo, lại mang theo Hồng Hỉ Hồng Thái cùng Tiểu Yêu lên một chiếc thuyền khác. Nhớ đến đôi lục mắt kia, hắn thầm rùng mình một cái, nhưng hắn lại lập tức thoải mái cười cười, hắn đi gặp cha của hắn, Nghiêm Sát không nên sinh khí mới đúng. Khi Nguyệt Quỳnh bị người cướp đi, Nghiêm Sát đã về đến Giang Lăng Lệ vương phủ. Toàn bộ gia nô trong Lệ vương phủ đều đã rời đi, những người còn lưu lại đều là tâm phúc và tùy tùng của y. Nghiêm Sát tự mình dẫn năm vạn tinh binh từ Giang Lăng phủ đi lên phía Bắc. Ba ngày sau, An vương Dương Tư Khải, Hằng vương thế tử Giang Bùi Chiêu bình an trở về đất phong của mình liền khởi nghĩa, nguyện trung thành với Lệ vương Nghiêm Sát, thảo phạt bạo quân Cổ Niên.
Lý Hưu cùng Chu Công Thăng hợp viết “Mười đại tội của bạo quân Cổ Niên” phát tán khắp U quốc, trong đó điều khiến người trong thiên hạ kinh ngạc nhất chính là Cổ Niên cư nhiên cùng thân nữ nhi Cổ Phi Yến của mình làm ra chuyện bừa bãi, Cổ Phi Yến còn vì hắn mà sanh ra một yêu quái có hai đầu, bốn chân! Nhất thời, các triều thần nguyên bản có chút bất mãn đối với Cổ Niên hoang *** vô độ đều chuyển sang nương tựa Nghiêm Sát, bọn họ không thể nhận quân chủ của bọn họ là một hôn quân vô độ cùng thân sinh khuê nữ loạn luân như thế.
Mà vào lúc Cổ Niên triệu tập các đại thần thương nghị việc bình định, hắn nhận được một chiếc quan tài nhỏ nâng vào từ ngoài cung. Khi Cổ Niên không biết rõ nên đã mở cái quan tài kia ra trước mặt văn võ bá quan, ngay cả Cổ Niên cũng thay đổi sắc mặt ── thây khô của oa nhi còn đáng sợ hơn cả yêu quái ── có hai đầu, bốn chân! Lời gièm pha nguyên bản tưởng chừng chỉ là tin đồn liền trở nên chân tướng rõ ràng như thế.
Cổ Niên giận dữ đập nát khối thây khô kia, quyết định ngự giá thân chinh. Đêm trước khi xuất chinh, hắn hạ mật chỉ, bắt giữ Lý Chương Tiền. Khi bọn thị vệ vây quanh thái sư phủ, Tư Mã Chuy phá mở cửa phủ đi vào, mới phát hiện thái sư phủ đã sớm người đi – nhà trống, làm sao còn thấy bóng dáng của Lý Chương Tiền. Càng làm cho Cổ Niên trở tay không kịp chính là, thái hậu Trương Huyên Ngọc nửa sống nửa chết nằm trên giường cùng nô tài Đinh Châu thân cận của nàng đã biến mất ngay trong cung. Trên giường của nàng có một phong thơ, trong thư chỉ có bảy chữ: đa hành bất nghĩa tất tự tễ. [làm nhiều chuyện bất nghĩa tất sẽ tự mình đi vào chỗ chết, aka ác giả ác báo]
Cổ Niên bị chọc tức đến điên rồi, hắn sai người đốt tẩm cung của Trương Huyên Ngọc, sai Tư Mã Chuy đi tìm tung tích của Trương Huyên Ngọc, mặc kệ nữ nhân này có phải là mẫu thân của U nhi hay không, hắn đều phải đem nữ nhân này tiền *** hậu sát, phơi thây nơi hoang dã! Đáng tiếc Cổ Niên không biết chút gì về quá khứ của Trương Huyên Ngọc, “Âm La Sát” Trương Huyên Ngọc quát tháo uy phong trên giang hồ, làm sao lại dễ dàng bị bắt như vậy?
Khi thiên hạ hỗn loạn, trong một tòa núi sâu, “La Sát môn” cực kỳ thần bí trên giang hồ, ẩn dưới cây tùng xanh tươi. Môn chủ Trương Thiên Vũ tay cầm chung rượu, ngửi mùi rượu nồng đậm nhưng lại thủy chung chưa từng uống một ngụm. Hắn năm nay đã sáu mươi hai, nhưng nhìn bộ dáng bất quá cũng chỉ bốn mươi, gương mặt cực kỳ tuấn mỹ chỉ có vài nếp nhăn nơi khóe mắt mới để lộ phong sương của thời gian. Trương Thiên Vũ xem rượu như mạng, nhưng hơn tám năm trước, hắn bởi vì uống rượu mà làm hỏng việc, không đi đón ngoại tôn bảo bối của hắn đúng ngày, cho nên từ đó về sau, ngoại tôn bặt vô âm tín, hắn liền không uống rượu nữa, chỉ tham lam ngửi hương rượu đến nghiện, nhưng dù nghiện thế nào, hắn cũng không bao giờ … uống rượu nữa.
“Sư phó! Sư phó! Sư muội gởi thư!”
Trương Thiên Vũ đặt chén rượu xuống “cạch” một tiếng, nhảy lên, thân ảnh trong trúc đình liền biến mất. Mộc Quả Quả tay giơ thư, thân thể vội vã chạy về phía chòi nghỉ mát chỉ cảm thấy hoa mắt, thư trên tay hắn liền biến mất. Bất quá hắn cũng không kinh hoảng, vội vàng hỏi: “Sư phó! Mau xem sư muội viết gì trong thư!”
“Để ta xem!” Trương Thiên Vũ khẩn cấp mở ra, vừa thấy nét chữ của nữ nhi bảo bối, hắn liền lệ nóng doanh tròng. Nhiều năm như vậy, nữ nhi rốt cuộc cũng chịu viết thư cho hắn.
Cha:
Hừ! Vốn không định sẽ tha thứ cho ngươi, bất quá ngoại tôn U nhi của ngươi vẫn thay ngươi nói lời hay, nữ nhi cũng liền đại nhân có đại lượng mà tha thứ ngươi. Cha, đã tìm được U nhi, ngươi cũng không cần tự trách. Hơn tám năm nay hắn đều đi theo bên người Lệ vương Nghiêm Sát, Nghiêm Sát quản hắn rất chặt, cho nên nữ nhi mới không tìm thấy hắn.
Ngày chín tháng mười hai năm trước, ngoại tôn U nhi đã sinh cho ngươi một tiểu bảo bối. Đúng! Đúng vậy! Là U nhi tự mình sinh hạ! Bộ dáng cực kỳ giống với U nhi trước đây. Bất quá đại ca rất nhớ U nhi, U nhi mang hài tử đi gặp đại ca trước, sau đó sẽ đến nhìn ngươi. Trong nhà không dễ đi, ngươi tự mình thu xếp một chút rồi đi gặp bọn họ đi.
Cha, Nghiêm Sát mưu phản, thay nữ nhân cùng U nhi giáo huấn Cổ Niên, nữ nhân cùng Chương Tiền đến chỗ đại ca tránh gió, chờ thiên hạ yên ổn, nữ nhi sẽ trở về. U nhi đã cùng Nghiêm Sát thành thân, nếu cha muốn hỗ trợ thì đi giúp, nếu lười đi cũng không sao, người muốn giúp Nghiêm Sát thật cũng không ít. Cha, ngươi có thể yên lòng uống rượu.
Nữ nhi: Trương Huyên Ngọc.
“Sư phó! Sư phó!” Mộc Quả Quả kêu nửa ngày, chỉ thấy sư phó khóc, hông nhìn hắn. Hắn chờ không được, một phen đoạt lấy thư. Sau khi xem xong, mắt hắn trừng lớn như mắt trâu, cằm cũng sắp rơi xuống. Ngay sau đó, thư trong tay hắn bị sư phó đoạt lại, hắn chợt nghe sư phó quát: “Đi! Xuống núi!”
Không đợi Mộc Quả Quả hoàn hồn, Trương Thiên Vũ đã biến mất không còn bóng dáng. Mộc Quả Quả nhanh chóng đuổi theo, hô to: “Sư phó! Ngài thu xếp một chút đã! Ngài không mang lễ gặp mặt cho U nhi cùng tiểu U nhi a!”
“A! Ngươi không đề cập đến ta thiếu chút nữa đã quên! Nhanh trở về giúp ta thu xếp đi!” Trương Thiên Vũ lập tức chạy như điên về hướng đỉnh núi. Rượu dù có thơm, vẫn là nên cai thôi.
Sắc mặt âm trầm ngồi trong lều lớn, Nghiêm Sát nhìn chằm chằm hai phong thư cùng một cây trâm gỗ đào trước mặt mình. Tam Nghiêm nhìn nhau, ai cũng không dám hé răng. Từ sau khi bọn họ chạy khỏi kinh thành, chiến sự cực kỳ thuận lợi, có thể nói là thuận lợi vượt quá tưởng tượng của bọn họ, số người tìm nơi nương tựa Vương gia nhiều hơn bọn họ dự đoán, nhất là một đoàn thủy quân không rõ lai lịch, lại khiến cho Vương gia như hổ thêm cánh. Mà nếu bọn họ nhớ không lầm, cây trâm gỗ đào kia là của Nguyệt Quỳnh công tử thì phải. Nghĩ rằng có phải Nguyệt Quỳnh công tử cùng thế tử đã xảy ra chuyện gì hay không, ba người liền khẩn trương vô cùng.
Hai phong thư trên bàn Nghiêm Sát, một phong là do vị công tử lớn mật kia viết, một phong là của một vị tự xưng là phụ thân của công tử kia viết. Vị công tử lớn mật viết trong thư, nói hắn dẫn nhi tử cùng Hồng Hỉ Hồng Thái đi Vụ đảo gặp cha hắn, không rõ ngày về. Còn vị tên gọi Cổ Tất Chi kia thì nói: nếu muốn thú con của hắn, phải lấy thiên hạ làm sính lễ.
Thu hồi lọn tóc đen nhánh quấn quanh ngón tay, Nghiêm Sát mang sắc mặt âm trầm thô giọng nói: “Truyền lệnh xuống, trong vòng ba tháng, bổn vương muốn đoạt được thiên hạ.” Tam Nghiêm sợ run, lập tức lĩnh mệnh đi ra ngoài truyền lệnh. Đốt hai phong thư kia đi, lục mâu của Nghiêm Sát trở nên sâu thăm thẳm, y ngàn tính vạn tính không tính đến kẻ lá gan càng lúc càng lớn kia còn có việc gạt y!
Chiến sự Trung Nguyên giao cho Nghiêm Sát lo liệu. Không nghĩ đến khi gặp Nghiêm Sát mình sẽ phải nhận hậu quả thế nào, Nguyệt Quỳnh đứng ở đầu thuyền, lòng tràn đầy chờ mong nhìn về phía trước. Màn sương mù xuất hiện cách đó không xa, hắn nở nụ cười, sẽ nhanh chóng gặp được cha.
“Công tử, bên ngoài gió lớn, ngài vào đi thôi.”
Nguyệt Quỳnh quay đầu lại, cười hì hì nói: “Đợi một lát nữa, thật vất vả Tiểu Yêu mới ngủ, ta đứng hóng gió.”
Trên mặt Hồng Hỉ Hồng Thái hiện lên vẻ bất an, mười ngày nay hai người bọn họ luôn nơm nớp lo sợ, chờ công tử hỏi bọn họ vì sao lại có võ. Nhưng hình như công tử đã quên, không chỉ không đề cập đến, ngược lại vẫn đối đãi với bọn họ như trước đây. Đối với công tử, bọn họ rất hổ thẹn, dù là xuất phát từ bảo hộ, nhưng bọn họ cũng hổ thẹn.
Lúc này, Từ Ly Thiên đã đi tới, nói: “Thiếu gia, sẽ lập tức vào Vụ khu, dựa theo quy củ trên đảo, hai vị người hầu của ngài phải che mắt lại.”
Nguyệt Quỳnh xoay người, gật gật đầu: “Nghe theo ngài.” Hồng Hỉ Hồng Thái cũng không cự tuyệt, nhắm mắt lại, có người lấy miếng vải đen che mắt bọn họ lại. Vụ đảo không để ngoại nhân dễ dàng tiến vào, nếu Nguyệt Quỳnh không có thân phận như thế, hắn cũng sẽ bị che mắt lại.
Con thuyền nhanh chóng tiến vào Vụ khu, với Nguyệt Quỳnh mà nói, có che mắt lại hay không cũng giống nhau. Không nói đến màn sương mù dày đặc khiến hắn không thể nhìn rõ thứ gì cả, hắn còn cảm thấy thuyền đang lắc lư lắc lư, hắn đã sớm đầu óc choáng váng, liền ôm Tiểu Yêu trốn về trong khoang thuyền. Mãi cho đến khi trời tối sầm, trong Vụ khu mới xuất hiện ánh lửa, Nguyệt Quỳnh được báo là đã đến Vụ đảo. Tâm đập thình thịch thình thịch, trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác sắp gặp người mình có tình cảm nên e dè sợ hãi, hắn đã mười một năm không gặp cha, không biết cha có còn mang ánh mắt luôn chứa đựng nỗi ưu sầu không giải được như trong trí nhớ của hắn, hay là gương mặt cha chỉ mang theo niềm hạnh phúc.
Đứng ở bờ biển, Cổ Tất Chi mặc rất kín, chỉ để lộ đôi mắt kích động nhìn về mặt biển. Từ Ly Thương Lãng ôm chặt lấy hắn, sợ gió lạnh thổi vào trong áo lông cừu của hắn. Đợi một hồi, ba chiến thuyền lớn chậm rãi xuất hiện trước mắt bọn họ, Phật châu trong tay Cổ Tất Chi suýt chút rơi xuống mặt đất. Hắn nắm chặt Phật châu, đi về phía trước, lại bị Từ Ly Thương Lãng ôm lại.
”Tất Chi, U nhi lập tức sẽ đi đến đây. Nước rất lạnh, ngươi ở đây đi. Đừng nóng vội, ngươi không thể kích động.”
Biết thân thể của mình thế nào, Cổ Tất Chi không ngừng hít sâu, quấn chặt khăn choàng. Khi một nam tử xa lạ ôm hài tử bằng tay trái bước từ trên thuyền xuống, mắt rưng rưng ngập nước nhìn hắn, thân thể Cổ Tất Chi chấn động, huyết sắc trên mặt liền rút đi.
Là cha! Là cha! Bộ dáng của cha không thay đổi chút nào! Ôm chặt Tiểu Yêu, khẩn cấp mà chậm rãi đi về phía cha, Nguyệt Quỳnh không ngừng thầm nói trong lòng, mau gọi cha đi, mau gọi a! Nhưng hắn lại không gọi được, giống như có cái gì đó mắc kẹt trong cổ họng của hắn, hắn không phát ra tiếng. Cha, nhất định không nhận ra hắn. Không cho Hồng Hỉ Hồng Thái hỗ trợ, Nguyệt Quỳnh một tay ôm Tiểu Yêu bị mang ra khỏi ổ chăn ấm áp, giấc ngủ bị ngắt nên bắt đầu khóc nháo, hắn ngừng lại ở nơi cách cha năm bước chân.
Cổ Tất Chi không thể liên hệ người trước mặt với nhi tử của hắn, gương mặt bình thường này sao có thể là nhi tử của hắn ?! Nhưng đôi mắt kia, đôi mắt mà hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, đôi mắt cực kỳ giống Huyên Ngọc, thật sự là U nhi. Thương Lãng chỉ nói U nhi dịch dung trốn khỏi cung, nhưng vì sao lại không đổi về ?!
”Cha. . . . . .” Cố gắng nửa ngày, Nguyệt Quỳnh rốt cuộc cũng gọi thành tiếng, nước mắt tràn mi mà chảy xuống.
Phật châu trong tay Cổ Tất Chi liền rơi xuống mặt đất, U nhi của hắn thế nhưng ngay cả giọng nói cũng thay đổi, tâm hắn liền tự trách mà quặn đau, hắn giãy khỏi Từ Ly Thương Lãng, cước bộ không vững mà đi qua, nâng bàn tay đặt lên dung nhan xa lạ kia.
”Oa a. . . . . . Oa a. . . . . .” Nghiêm Tiểu Yêu vẫn còn buồn bực vì bị bắt rời giường. Tiếng khóc của nó bừng tỉnh Cổ Tất Chi, hắn vội vàng ôm lấy nó, mũ lão hổ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc đến mức vô cùng ủy khuất, tay Cổ Tất Chi phát run, đó là bộ dáng trước đây của U nhi.
”Cha, ” Nguyệt Quỳnh vội lau nước mắt, cười hì hì nói, “Tiểu Yêu không ngủ đủ, đang cáu kỉnh.”
Nhặt Phật châu trên mặt đất lên, Từ Ly Thương Lãng nhân cơ hội nói: “Tất Chi, trước tiên mang Tiểu Yêu cùng U nhi trở về đi, bên ngoài gió lớn, đừng làm cho Tiểu Yêu bị phong hàn.”
Cổ Tất Chi lập tức đưa tay giữ lấy U nhi: “Đi, cùng cha trở về.”
”Ân.”
Hồng Hỉ Hồng Thái không biết thân phận của công tử nhà mình, khi nghe có người gọi công tử là “U nhi”, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ nghi hoặc, không nghĩ đến phương diện khác. Nhưng khi bọn hắn đi theo công tử cùng người cha đột nhiên xuất hiện của công tử vào trong hoàng cung của Vụ đảo đảo chủ, nghi hoặc của bọn họ liền tăng thêm vài phần kinh ngạc, công tử đến tột cùng là người phương nào? Mà khi bọn hắn nghe công tử nói chuyện với cha của công tử, nghe thấy cái gì mặt của công tử vân vân, thế tử điện hạ cùng công tử trước đây giống nhau như đúc vân vân, nghe thấy cha của công tử tự trách không nên để công tử cùng nương của công tử ở lại trong cung, khiến cho bọn họ bị Cổ Niên khi dễ vân vân, hai người liền mắt mờ đầu choáng thân thể phát run. Sao bọn họ lại ngốc như vậy! Cha của công tử gọi công tử là “U nhi”, tiên đế không phải tên là Cổ U sao ?! Vậy, vậy. . . . . . Vậy cha của công tử chính là tiên đế đã tạ thế nhiều năm trước sao ?!
Không phát hiện sự khác thường của Hồng Hỉ Hồng Thái, Nguyệt Quỳnh chỉ nghĩ phải mau chóng trấn an cha, nương cùng Từ Ly Kiêu Khiên đều nói, cha không thể kích động. Hắn cười hì hì nói: “Cha, con như bây giờ rất tốt, xuất môn hay đi đâu cũng đặc biệt tự tại. Mộc thúc có cho con giải dược, nhưng con không muốn ăn. Ăn rồi con sẽ không thể tùy tiện xuất môn mua tiểu thực nữa.”
Cổ Tất Chi không thể an tâm, nhất là sau khi hắn biết được U nhi bị phế đi một cánh tay, tâm hắn lại đau đến lợi hại, sắc mặt cũng tái nhợt dị thường. Nguyệt Quỳnh vừa cười hì hì vừa nói: “Cha, tay phải của con không có bị phế, chỉ là không có khí lực thôi. Người xem, một chút sẹo cũng không có.” Nói xong hắn liền vén tay áo lên, để cho cha hắn nhìn cánh tay dương chi ngọc của hắn một chút.
Sờ lên cánh tay phải gầy yếu của nhi tử, Cổ Tất Chi cắn chặt hàm răng. Năm đó hắn sắp qua đời, được Thương Lãng đưa về Vụ đảo, đảo mắt đã qua mười một năm, Huyên Ngọc viết thư cho hắn, luôn nói mẫu tử hai người bọn họ rất khỏe, thế mà hắn cũng tin. Nếu khi hắn có thể đi lại, liền kiên trì trở về nhìn xem, có lẽ mẫu tử hai người bọn họ sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
”Cha, ” Nguyệt Quỳnh đưa tay trái nắm chặt tay cha, rất hạnh phúc nói, “Nếu con không khỏe, con sẽ không sẽ có Tiểu Yêu. Cha, ” hắn gở nhĩ sức trên tai trái của mình xuống, đặt trong lòng bàn tay của cha, “Con đã thành thân, tựa như cha cùng Từ thúc thúc vậy, tìm được người sẽ ở bên con cả đời.”
Nắm chặt chiếc nhĩ sức kia, Cổ Tất Chi nháy mắt liền tim đập mạnh, loạn nhịp, hắn định tìm thời điểm thích hợp, làm cho U nhi tiếp nhận quan hệ của hắn cùng Thương Lãng, không ngờ rằng U nhi đã sớm tiếp nhận rồi.
”Cha, ngài cùng Từ thúc thúc còn thiếu nương và con một chút rượu mừng. Còn thiếu lễ vật đầy tháng của Tiểu Yêu nữa.” Nguyệt Quỳnh nhân cơ hội đòi tiền, tâm tính của tiễn mắt tử liền bộc lộ hoàn toàn.
Thấy nhi tử cho dù thay đổi dung mạo nhưng vẫn tâm địa như ngọc, đôi mắt Cổ Tất Chi rưng rưng ngập nước, thản nhiên nở nụ cười: “Rượu mừng của cha sao có thể thiếu U nhi cùng nương con? Lễ vật đầy tháng của Tiểu Yêu cha lại càng không quên.”
”Tất Chi!” Từ Ly Thương Lãng được sự kinh hỉ rất lớn vây quanh, người này nguyện ý cùng hắn thành thân!
Nguyệt Quỳnh cười hì hì nói: “Tiểu Yêu đã được hơn trăm ngày, vừa lúc đưa cả lễ vật trăm ngày luôn đi.” Hắn có thể thu được không ít bạc rồi.
”Ha hả, hảo.” Cổ Tất Chi nắm chặt tay phải lạnh lẽo của nhi tử, đeo chiếc nhĩ sức kia lên cho hắn, “Đã nhận định rồi sao?”
”Ân, nhận định. Hắn là phụ vương của Tiểu Yêu.” Không chút do dự gật đầu, tâm Nguyệt Quỳnh đầy ngọt ngào, lại có chút rầu rĩ. Không chịu nhận thì làm sao bây giờ? Người nọ sẽ không tha cho hắn.
Sờ lên đôi mắt không hề thay đổi của nhi tử, Cổ Tất Chi thản nhiên nói: “Con đã nhận định, cha cũng sẽ không phản đối. Chờ khi hắn mang sính lễ mà cha yêu cầu đến, cha liền giao con cho hắn.”
”Cha?” Là cái gì?
Cổ Tất Chi cũng nói: “Muốn thành thân với U nhi của cha, không phải chỉ có một thân cậy mạnh là được. Cha cho hắn thời gian bốn tháng, trong vòng bốn tháng nếu hắn không lấy được sính lễ, ngươi cùng Tiểu Yêu liền ở lại trên đảo bồi cha đi.”
”Cha ?!” Tâm Nguyệt Quỳnh đập thình thịch thình thịch, đôi mắt to nhìn về phía Từ thúc thúc, có phải Từ thúc thúc khi dễ cha hay không? Bằng không sao cha lại đột nhiên trở nên khó tính như vậy?
Nhìn thấy đôi mắt tràn ngập nỗi hoài nghi kia nhìn mình, Từ Ly Thương Lãng thực ủy khuất. U nhi a U nhi, cha ngươi đây là đang khảo nghiệm năng lực của Nghiêm Sát, không có nửa điểm liên quan đến Từ thúc thúc a. Nhưng hắn chỉ có thể đem lời này nuốt vào trong bụng, hắn là quân vương của hải quốc này, nhưng Tất Chi chính là quân vương của quân vương.