TẤT CẢ TRA CÔNG ĐỀU ĐUỔI THEO CẦU TÁI HỢP

Editor: Diệp Hạ

Đau lòng (1)

Xe phóng như bay trên đường, phong cảnh hai bên vụt qua vun vút. Tốc độ như vậy đã là rất nhanh, nhưng Phùng Bắc vẫn không hài lòng, bên trong xe cực kỳ áp lực, khói mù dày đặc, thuộc hạ quả thực run sợ trong lòng, đành phải chạy càng nhanh một chút, sớm đến bệnh viện.

Tạ Quan Sư ngồi ở bên cạnh Phùng Bắc, thấp thỏm bất an cắn môi dưới, lâu lâu cẩn thận nhìn Phùng Bắc một cái, không biết cái người xa lạ này đến tột cùng sẽ đưa mình đến đâu. Mà khi y nhìn về phía Phùng Bắc, vẫn luôn thấy Phùng Bắc chăm chú nhìn mình, hai mắt đen kịt, làm người ta không thể nhìn thấu.

Lại còn có bàn tay vẫn luôn nắm tay y gắt gao, như là sợ y sẽ biến mất một lần nữa.

Tạ Quan Sư giãy giụa vài cái, phát hiện không thể tránh thoát tay của cái người kỳ quái này, cũng liền từ bỏ.

Hiện tại đối với y mà nói, tất cả mọi người đều xa lạ, chỉ có ở chung với Chu Tuấn vài ngày mới có thể làm y cảm thấy một tia quen thuộc.

"Phùng tổng, chúng ta đang đi đâu?" Tạ Quan Sư nhịn không được mở miệng. Vừa rồi nghe thấy tài xế kêu người này là Phùng tổng, y cũng kêu như vậy. Dù sao y căn bản không hề có ký ức về người trước mắt này, cũng không thể nhớ ra rốt cuộc mình đã gặp hắn khi nào.

"Phùng tổng?" Phùng Bắc lặp lại hai chữ này, thanh âm nghẹn ngào, ánh mắt trầm đến đáng sợ, "Em thật sự không nhớ chút nào? Quên hết tất cả? Bao gồm cả tôi?"

"Tôi đã quên ngài tên là gì, ngài có thể nói cho tôi biết." Tạ Quan Sư cẩn thận nói. Y có thể phân biệt được, người trước mắt này cũng không dễ đối phó, hơn nữa khí thế cả người rất có tính áp bách.

Y hoàn toàn theo bản năng dùng tôn xưng, lại không biết như vậy tổn thương bao nhiêu.

"Ngài?" Phùng Bắc lại lần nữa chết lặng, sau đó không nói chuyện nữa. Yết hầu hắn động động, rũ mắt, che giấu thống khổ.

Hắn không muốn mất khống chế trước mặt người này, hắn muốn bình tĩnh lại, nhưng người trước mắt đã mất trí nhớ, quên hắn, thậm chí tên của hắn cũng hoàn toàn quên sạch! Chuyện này kêu hắn làm sao bình tĩnh!

Cách một lúc lâu, Phùng Bắc nặng nề mở miệng: "Tôi sẽ đưa em về bệnh viện, em mất đi ký ức chỉ là tạm thời, em sẽ rất nhanh nhớ ra tôi."

Có lẽ là ngữ khí hắn quá mức quyết tuyệt và áp bách, Tạ Quan Sư co rúm lại, thậm chí lui về cửa xe bên kia.

Hai mắt Phùng Bắc tràn đầy đau đớn, ngước mắt nhìn y, nhàn nhạt hỏi: "Có bao giờ em trốn tôi đâu?"

Chẳng lẽ mất đi ký ức, ngay cả bản năng yêu hắn cũng mất đi sao?

Sợ hắn?

Hắn đáng sợ như vậy sao?

Nhưng hắn càng bình tĩnh lại càng áp bức, Tạ Quan Sư nơm nớp lo sợ, thậm chí muốn rút bàn tay Phùng Bắc đang nắm về. Nhưng tay y bị Phùng Bắc nắm chặt gắt gao, hai bàn tay chẽ hợp lại, căn bản không thể nhúc nhích.

"Phùng tổng, ngài có thể buông tôi ra không, có chút đau." Tạ Quan Sư cơ hồ là dùng ngữ khí cầu xin. Trong giọng nói cái gì cũng có, chỉ duy nhất không có tình yêu đã từng nóng bỏng, mà là tràn đầy mới lạ cùng sợ hãi.

"Lúc này đây, tôi sẽ không buông tay." Phùng Bắc nhìn Tạ Quan Sư, chỉ cảm thấy đau thấu tâm can, vì thế lực tay càng thêm mạnh.

"Tôi thật sự không nhớ gì cả! Tôi không quen biết anh! Anh thả tôi ra có được không?!" Tạ Quan Sư rốt cuộc nhịn không được, y giãy giụa muốn chạy, nhìn về phía sau xe, lại thấy phía sau không có một chiếc xe nào khác, thất vọng, lo lắng cùng sợ hãi hiện ra, nhịn không được hỏi: "Chu Tuấn đâu, vì sao Chu Tuấn không tới?"

"Em không nhớ tôi mà lại nhớ hắn sao?" Phùng Bắc mở miệng, tức giận cùng ghen ghét trộn lẫn, cuồn cuộn trong lồng ngực hắn, hắn nỗ lực đè nén loại cảm xúc thống khổ này, "Không đúng, em cũng không nhớ hắn, em chỉ bị hắn lừa."

Ai ngờ Tạ Quan Sư nhỏ giọng phản bác: "Hắn rất tốt với tôi, rất dịu dàng, sẽ không gạt tôi."

Sắc mặt y tái nhợt, thoạt nhìn như bị kinh hách rất lớn, giọng nói tuy rằng nhỏ, nhưng kiên định. Lúc này y sợ Phùng Bắc, bật thốt lên biện giải cho Chu Tuấn, nói tốt cho Chu Tuấn. Ánh mắt y vẫn sạch sẽ như trước đây, chỉ khác một điều là, bên trong đã không còn ai tên Phùng Bắc. Giờ đầy miệng y đều là Chu Tuấn, đều là người khác!

"Hắn rất tốt với em? Vậy tôi thì sao?!" Phùng Bắc sắp không khống chế được bản thân, dục chiếm hữu làm hắn sắp phát điên.

Tạ Quan Sư ngơ ngác nhìn hắn.

"Tôi ——" Hốc mắt Phùng Bắc đỏ bừng, trái tim co rút đau đớn, vì tìm người trước mắt, mấy ngày mấy đêm hắn chưa từng chợp mắt. Người này có biết hắn  đã vượt qua mấy ngày nay như thế nào, dài dòng tự trách ra sao, áy náy, cuộc sống không ổn, nhớ nhung, khát vọng vượt qua mỗi một phút mỗi một giây? Nhiều ngày nay hắn không lúc nào là không nhớ tới, một khi tìm được người trước mắt này, phải mang y về nhà, nâng niu trong lòng bàn tay.

Người muốn cái gì, hắn sẽ cho y. Người thích hắn như thế nào, hắn thậm chí nguyện ý thay đổi.

Hắn còn muốn nói, còn muốn nói với người. Những câu yêu đương chưa từng nói, làm những cử chỉ lãng mạn chưa từng làm.

Nhưng mà ——

Chuyện gì hắn cũng đã nghĩ qua, chỉ duy nhất không nghĩ tới loại tình huống này.

Hạ Quan Vân, đã quên hắn.

Nhẹ nhàng bâng quơ, phong khinh vân đạm, mạt sát hắn trong đầu.

Từ đây, giữa hắn và người trước mắt này, hết thảy chỉ có một mình hắn nhớ.

Này quả thực như một hồi trả thù.

Những lời này thật sự quá mức hèn mọn, quá mức tự rước lấy nhục, hắn sao cũng không thể nói ra. Càng đừng nói là với người đã quên mình. Hắn không thể nói được gì. Như bị một con dao vô hình đâm vào, máu cũng không nhìn thấy, nhưng lại đau đến nói không nên lời, cũng không thể hít thở.

"Anh làm sao vậy? Là......khó chịu chỗ nào sao?" Tạ Quan Sư rụt về bên kia, trong lòng run sợ hỏi.

Phùng Bắc cười khổ một chút, dùng sức túm cà vạt xiêu xiêu vẹo vẹo, ném đi, thân thể ngã ra sau, như là cực kỳ mệt mỏi, duỗi tay che hai mắt của mình.

Chỉ là tay hắn vẫn gắt gao nắm lấy tay Tạ Quan Sư, chết cũng không buông.

............

Lần này Tạ Quan Sư không trở lại bệnh viện, mà là bị Phùng Bắc đưa tới một chung cư kín đáo. Chung cư cực kỳ xa hoa, bảo vệ và cameras đầy rẫy khắp nơi, cơ hồ là chỗ nào cũng có. Lúc này đây, mặc cho Chu Tuấn có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể mang y đi dưới mí mắt Phùng Bắc.

Huống chi, lúc này, Phùng Bắc tựa hồ là thật sự định một tấc cũng không rời, sau khi đưa y đến chung cư này, ăn uống luôn luôn bên nhau.

Phùng Bắc mời tới mấy bác sĩ đứng đầu, kiểm tra Tạ Quan Sư từ ngọn tóc đến ngón chân một lần. Vết thương ngoài da của y đều đã khỏi hẳn, chỉ là não bộ đã chịu tổn thương......

Bác sĩ lắc đầu với Phùng Bắc, nói: "Có lẽ là trong hoả hoạn thiếu oxy, hơn nữa chấn động não trước đó chưa hồi phục hoàn toàn, cho nên dẫn tới mất trí nhớ. Việc mất trí nhớ này nguyên nhân chính là do tâm lý người bệnh không ổn định, cần khuyên bảo y tích cực phối hợp trị liệu."

Đồng tử Phùng Bắc hơi co rút, nhíu mày hỏi: "Như vậy, tỉ lệ khôi phục ký ức là bao nhiêu?"

"Không thể nói trước." Bác sĩ nói: "Có lẽ là mấy ngày, mấy tuần, mấy tháng, mấy năm, cũng có lẽ là vĩnh viễn cũng không nhớ lại."

Bác sĩ nhắc nhở hắn: "Tốt nhất là chuẩn bị tâm lý thật tốt, trong lúc này có thể dẫn cậu ấy đến một số nơi có kỷ niệm của hai người, có lẽ có thể giúp cậu ấy nhớ lại."

"Vậy sẽ không kíƈɦ ŧɦíƈɦ em ấy sao?"

Bác sĩ nói: "Sẽ không. Nguyên nhân mất trí nhớ phần lớn là do bị thương bên ngoài tạo thành, chỉ cần những ký ức đó đối với cậu ấy không phải thống khổ, thì cậu ấy sẽ không bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ."

"Đã biết." Phùng Bắc dường như hoàn toàn mất đi trấn định và bình tĩnh mà mình tự hào. Hắn nhìn về phòng ngủ, trong mắt che kín tơ máu, râu trên cằm cũng chưa kịp xử lý, có vẻ chật vật bất kham: "Tôi sẽ dẫn em ấy đi."

Bất kể như thế nào, hắn nhất định sẽ khiến Hạ Quan Vân nhớ lại.

Những ký ức đó, sao có thể nói quên là quên? Hắn không thể chịu được chuyện mình biến thành người xa lạ trong mắt Hạ Quan Vân.

Hắn đứng dậy, bưng ly sữa nóng đến phòng ngủ. Chỉ thấy người kia cuộn tròn nằm ở trên giường, dùng chăn che kín đầu, nghe thấy âm thanh hắn tiến vào, tức khắc xốc chăn lên, lộ ra hai con mắt, cảnh giác trừng hắn.

"Uống chút sữa bò đi, đêm nay ngủ một giấc thật ngon." Phùng Bắc ngồi lên đầu giường, ngữ khí nhẹ nhàng, định lấy sợi tóc rơi trên đầu vai của Tạ Quan Sư xuống.

Nhưng tay còn chưa chạm đến bả vai người nọ, đã bị người nọ không chút do dự đẩy ra.

Tạ Quan Sư rụt về bên kia, cảnh giác nói: "Tôi không nhớ được, anh đừng chạm vào tôi, rốt cuộc anh làm gì Chu Tuấn rồi?"

Phùng Bắc: "............"

Phùng Bắc nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, áp lực cùng đau đớn hiện lên trong mắt, tay nắm lấy ly sữa cơ hồ trở nên trắng bệch, thấp giọng hỏi: "Vì sao? Sau khi em mất đi ký ức, chẳng qua chỉ gặp hắn ngắn ngủn mấy ngày, hắn rốt cuộc đã làm gì mà em lại để ý hắn như vậy?"

Tạ Quan Sư cũng có chút mờ mịt, đôi mắt trong vắt nhìn lên trên trần nhà, nghĩ nghĩ, mới nói: "Tôi cảm thấy hắn rất quen thuộc, giống như trước đây đã từng quen biết. Hơn nữa lúc tôi tỉnh lại, hắn là người đầu tiên tôi nhìn thấy, hắn còn cứu tôi ra từ hỏa hoạn......"

Lồng ngực Phùng Bắc nổi lửa cuồn cuộn, thanh âm lạnh lùng, hỏi: "Hắn nói với em như vậy, hắn nói hắn cứu em ra từ hoả hoạn?"

Tạ Quan Sư gật gật đầu, hỏi: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Phùng Bắc không còn gì để nói. Chẳng lẽ phải nói cho người trước mắt này, kỳ thật y là bị mình liên luỵ mới bị lửa đốt, trong lửa lớn hít thở không thông, thậm chí mất đi ký ức sao? Huống chi còn những chuyện mình làm trong thời gian mười năm dài đằng đẵng kia, xem tâm ý người này như giày rách, lạnh nhạt giẫm đạp —— như vậy, giờ người này đã mất đi toàn bộ tình yêu với hắn, chỉ coi hắn như người xa lạ, y sẽ tha thứ cho tất cả những việc hắn đã làm hay sao?

Nếu người trước mắt này không thể tha thứ cho hắn, thậm chí hận hắn, hắn không thể chịu đựng.

Hắn thật vất vả mới nhận ra tình cảm của mình, quay đầu lại, vì sao người này không đứng tại chỗ chờ hắn nữa? Vì sao nói quên là có thể quên tất cả?

Hắn còn chưa có được người này, chỉ mấy ngày lưỡng tình tương duyệt ngắn ngủi kia...... không bao giờ là đủ. Chỉ là người này đã quên hắn, hắn sắp mất đi lý trí. Hắn sẽ vĩnh viễn mất đi ánh mắt cực nóng, ý cười ôn nhu, tầm mắt dõi theo...... Hắn sẽ biến mất khỏi sinh mệnh người này......

Có lẽ, hắn sẽ nổi điên.

Không biết qua bao lâu, Tạ Quan Sư dựa vào đầu giường, thoạt nhìn như mơ màng sắp ngủ.

Phùng Bắc đứng dậy tắt đèn, trong phòng một mảnh tối tăm. Hắn ngồi ở đầu giường, không tới gần nữa. Trong bóng đêm, hắn dùng tầm mắt không tiếng động mà miêu tả hình dáng người trước mặt, trái tim chậm rãi nhảy lên, cũng chậm rãi co rút đau đớn.

"Ngủ đi, tôi sẽ chữa khỏi cho em, lần này tuyệt đối không nuốt lời."

Tạ Quan Sư không biết ngủ bao lâu, khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện người đã đắp chăn kín mít. Ngoài ban công có vài tia nắng chưa kịp tắt, thân ảnh cao lớn của Phùng Bắc đứng ở nơi đó, đầu ngón tay loé lên ánh sáng màu đỏ tươi, dưới đất đầy tàn thuốc.

502: 【Trước mắt độ hảo cảm của đối tượng công lược là 97, độ đau lòng 60.】

Tạ Quan Sư hỏi: 【Tâm nguyện Hạ Quan Vân trước khi chết là làm Phùng Bắc yêu cậu, cũng hối hận. Xem ra cái độ đau lòng chính là dùng để đo độ hối hận?】

502: 【Đúng vậy, chỉ là không ngờ độ hảo cảm khó tăng như vậy, mà độ đau lòng vụt một cái đến mức này.】

Tạ Quan Sư nhìn bóng dáng Phùng Bắc, thở dài, nói: 【Đồ ngốc, có yêu tất có đau.】

502: 【............】

Tạ Quan Sư: 【Sao? Nói.】

502: 【Không gì, chỉ là đột nhiên bị ê răng, muốn nôn một trận.】

Tạ Quan Sư: 【......】

Mấy ngày Tạ Quan Sư ở chung cư, Phùng Bắc ngày ngày ở cùng y, nấu cơm giặt giũ cho y. Vứt bỏ một Phùng Bắc cao cao tại thượng, một khi người này toàn tâm toàn ý yêu ai, thật sự hoàn toàn biến thành người đàn ông hai mươi bốn chữ hiếu*. Chỉ là cơm Phùng Bắc nấu thật sự không nuốt được, còn không bằng cơm Chu Tuấn mua ở bên ngoài.

(*Nhị thập tứ hiếu: một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn)

Cố tình Phùng Bắc không tự cảm giác được, mỗi ngày sau khi rời giường đều sẽ kêu trợ lý đưa nguyên liệu lại, sau đó nghiêm trang vào phòng bếp. Còn có rất nhiều lần từ công ty trở về, tây trang cũng chưa cởi ra, đã vội vàng vào phòng bếp.

Tạ Quan Sư ăn thức ăn hắc ám liên tiếp vài ngày, thật kỳ thích là y vẫn sống sờ sờ. (=]]])

Mỗi lần ăn xong Phùng Bắc đều giả vờ lơ đãng hỏi Tạ Quan Sư, hương vị thế nào.

Dù ngon Tạ Quan Sư cũng không thể nói ngon. Huống chi này thật sự rất khó ăn đó anh hai!

Vì thế cô đơn trong mắt Phùng Bắc càng thêm thâm trầm.

............

Vào ngày thứ năm, Phùng thị có chuyện khẩn cấp, Phùng Bắc lại lần nữa không thể không rời đi. Chỉ là lần này, hắn gọi hai trợ lý và hai cấp dưới tới, trực tiếp canh giữ ở chung cư, đóng tất cả ban công lại, sau khi bảo đảm Tạ Quan Sư không thể chạy trốn hắn mới yên tâm rời đi.

Lúc này đây, video của khách sạn đã điều tra ra.

Bình luận

Truyện đang đọc