TẤT CẢ TRA CÔNG ĐỀU ĐUỔI THEO CẦU TÁI HỢP

Editor: Diệp Hạ

Warning: Chương này có tình tiết thụ quân thân mật với người khác

Đối với Tạ Quan Sư, đây hoàn toàn là một việc ngoài ý muốn trong nhiệm vụ. Đại não y như bị chết máy, sau đó tim đập kịch liệt. Gió lạnh thổi qua, Thẩm Nghi Hoàn vẫn đứng yên nhìn y, biểu cảm khó lường mà xưa nay chưa từng có.

Tạ Quan Sư đoán không ra, chỉ cảm thấy trên người hắn có sát khí. Luồng sát khí đó làm chân khí toàn thân hắn mênh mông cuồn cuộn, quần áo phồng lên, bay phấp phới trong gió. Lấy trình độ bệnh tâm thần của hắn mà nói, bây giờ muốn gϊếŧ chính bản thân mình cũng có thể.

Tạ Quan Sư cảm thấy lúc này mình chỉ có thể vờ say. Vậy nên đột nhiên đưa tay lên che miệng, ngồi xổm xuống nôn ra. Thân thể này vốn không thắng được lực rượu, bầu rượu kia lại còn được ủ nhiều năm, uống hết cả một bầu lớn như vậy, nói là dạ dày sông cuộn biển gầm cũng không quá. Cho nên diễn làm người ta khó phân biệt thật giả.


Y nôn xong rồi đỡ tường lung lay đứng lên, dường như giây tiếp theo sẽ lại té ngã.

Thẩm Nghi Hoàn đứng phía sau nhìn y.

Tạ Quan Sư cố gắng đứng vững, quay đầu lại, men say làm màu đỏ trên mặt đậm thêm.

Y đang chuẩn bị nói mấy lời nhảm nhí, biểu hiện là mình uống say không tỉnh táo, chưa nhìn thấy gì hết. Nhưng không đợi y mở miệng, Thẩm Nghi Hoàn đã tiến lên một bước, dồn y vào góc tường, tiến không được mà lùi cũng không xong.

"Say? Nếu thấy rồi thì không cần làm như chưa có gì xảy ra." Hắn ác liệt nhéo cằm Tạ Quan Sư, truy vấn bất chấp tất cả: "Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi thấy ta thế nào?"

Tạ Quan Sư bị đè trên tường, lưng dán vào bức tường lạnh lẽo, phía trước lại có nhiệt độ cơ thể Thẩm Nghi Hoàn, điên cuồng mà nóng rực, là tư thái tiến công.


Đầu lưỡi y xoắn lại: "Ta......"

Thẩm Nghi Hoàn bình tĩnh chờ đáp án của y, trừ thân thể cứng đờ ở ngoài thì gương mặt không lộ chút cảm xúc nào.

Hắn nghĩ hắn điên thật rồi.

Nếu bí mật ghê tởm này đã bị phát hiện, nếu vậy, nhất định ca ca sẽ tưởng tượng đến cảnh đệ đệ y mơ ước thân thể y trong đêm khuya trằn trọc, thậm chí còn trộm bò lên giường y, vùi đầu trong lồng ngực tham luyến nhiệt độ cơ thể y, tất cả những thứ đó, y hoàn toàn không biết gì cả......

Chắc có lẽ y cũng có thể đoán được, rằng lý do mà hắn khóa y trên giường băng không chỉ là vì sợ y chạy trốn, mà là bởi vì nhìn thấy ca ca như vậy, lòng đệ đệ sẽ run rẩy, hưng phấn, hơn nữa cảm thấy vui mừng......

Nếu như vậy, nếu tất cả xấu xa đều đã bị phát hiện, nếu vậy, hắn trở nên dơ bẩn hơn nữa cũng không sao nhỉ.


Hắn đã nguỵ trang trước mặt ca ca nhiều năm như vậy, lúc trước nguỵ trang thành một đệ đệ ngoan ngoãn thuận theo, giờ lại ngụy trang thành kẻ thù hận không thể gϊếŧ ca ca...... Nhưng chỉ có hắn biết, nguyên nhân chân chính mà mình căm hận ca ca là gì. Không phải hận y lật lọng vô tình bỏ rơi mình để chạy trốn, cũng không phải hận vì y là nhi tử của tên điên hại mình, mà là...... Hận phần tình yêu biếи ŧɦái này không được đáp lại.

Nếu mọi chuyện đã đến nước này rồi, hắn lại không phải người tốt, vì sao không thể chiếm thân thể ca ca trước, đi quản tâm của y làm gì?

"Tại sao không nói gì?" Thẩm Nghi Hoàn áp sát lại, ngón tay niết mạnh.

Tạ Quan Sư có thể nghe thấy xương cằm mình kêu lên rung động, mặt y càng tái hơn, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng ——

"Thôi, câm miệng." Thẩm Nghi Hoàn bật cười trào phúng, nhìn có vẻ hơi điên cuồng: "Ta cũng không quan tâm ngươi thấy ta thế nào, ca ca."
Hắn càng muốn kêu người này là ca ca, nhắc nhở mình quan hệ giữa hai người. Không phải huyết thống, sống nương tựa nhau từ nhỏ, người này xem hắn như đệ đệ ruột, nhưng hắn chỉ muốn đặt người này dưới thân. Cho nên, đây là quan hệ cấm kỵ.

Hắn đã nhắc nhở mình mấy ngàn lần, nhưng giờ phút này, bí mật đã bị phát hiện, hắn bất chấp tất cả.

Chắc chắn phải xuống địa ngục. Thẩm Nghi Hoàn nghĩ, không sao, dù sao thì hắn cũng đã từng gϊếŧ chết dưỡng phụ vào năm mười ba tuổi.

"Ca ca." Hắn gọi một tiếng, hơi thở bỗng nhiên tới gần, nháy mắt dừng trên má Tạ Quan Sư, hoá thành một luồng hơi nóng rực. Ngay lúc Tạ Quan Sư không hề phòng bị, hắn áp môi mình lên môi Tạ Quan Sư, dùng đầu lưỡi cạy mạnh hai phiến môi ra. Xúc giác mềm mại mà cực nóng này dường như vô thực.
Tạ Quan Sư mở to hai mắt, đôi tay bị kéo cao qua đỉnh đầu, vách trong khoang miệng và từng nứu răng bị liếʍ ɭáρ điên cuồng, mùi rượu thơm ngọt quấn quanh giữa môi răng hai người, biến thành âm thanh kiều diễm khiến người ta mặt đỏ tai hồng vang trong không khí. Thẩm Nghi Hoàn ăn được rồi lại nghiện, liếm cắn mạnh mẽ.

Quá bạo lực.

Tạ Quan Sư chỉ cảm thấy đầu lưỡi như bị tàn phá, đổ máu, tản ra hương vị huyết tinh, sau đó đầu lưỡi bị kéo mạnh ra khỏi khoang miệng, hút đến bên miệng Thẩm Nghi Hoàn.

Môi y bị nứt, máu chảy ra bị đầu lưỡi Thẩm Nghi Hoàn vươn đến liếm sạch, tràn ngập dục chiếm hữu......

"Ca ca, ngươi nhìn ta." Giọng nói của Thẩm Nghi Hoàn bỗng nhiên trở nên mềm nhẹ, mang theo chút giả dối nhu tình, xoay người Tạ Quan Sư lại ôm vào ngực mình. Sau đó vươn tay ra, kéo mạnh vạt áo trước ngực của Tạ Quan Sư, quần áo bị xé thành từng mảnh nhỏ, vùng ngực Tạ Quan Sư lộ ra trong không khí.
Thanh âm mềm nhẹ, động tác lại thô bạo điên cuồng đến đáng sợ.

Tạ Quan Sư cảm thấy không ổn lắm, nếu giờ y không giãy giụa, chẳng lẽ đợi bị ấn trên mặt đất đánh golf sao?

Ngón tay lạnh lẽo của Thẩm Nghi Hoàn lần mò vào, lúc chạm đến da thịt đối phương, hắn liếm liếm nứu răng, cảm thấy thoải mái cả về thể xác và linh hồn, kèm theo đó là kɦoáı ƈảʍ cấm kỵ. Hắn nheo mắt, nghiêng đầu ngậm vành tai Tạ Quan Sư.

Tạ Quan Sư hận mình uống quá nhiều rượu, cả người rệu rã, chân khí còn sót lại đã bị tiểu tử Thẩm Nghi Hoàn này áp chế, không thể nhúc nhích được chút nào.

Đôi tay y lại bị bắt chéo ra phía sau, không thể động đậy.

"Ca ca sao vậy, muốn kháng cự ta?" Thẩm Nghi Hoàn khoá chặt y, buông tha vành tai y, đưa miệng tiến đến gần khóe miệng y, cau mày tủi thân nói: "Tại sao lại đối xử với ta như vậy, không phải mấy ngày trước còn nói ta muốn làm gì cũng được hay sao...... Hơn nữa giờ ta lại không muốn lấy mạng ngươi, cùng lắm chỉ muốn sự trong sạch của ngươi thôi mà."
"Ưʍ......" Tạ Quan Sư giãy giụa đến nóng cả người, thở gấp vài cái, tiếp tục vờ say, nói: "Ta choáng đầu......"

"Ai kêu ngươi uống nhiều như vậy, thì ra ca ca là tửu quỷ nha, nếu không uống nhiều như vậy thì cũng sẽ không phát hiện bí mật của ta......" Nói tới đây, Thẩm Nghi Hoàn như vừa làm ảo thuật, sắc mặt lạnh xuống ngay lập tức, quái gở: "Giờ ca ca say tới như vậy, xem ra là muốn để ta trói ngươi lại, làm mấy chuyện vô liêm sỉ với ngươi đúng không? Hửm?"

Da đầu Tạ Quan Sư tê dại, làm bộ như một bãi bùn lầy, hoàn toàn không đặt lời hắn nói vào tai.

Thẩm Nghi Hoàn ghé sát vào, khẽ cắn gương mặt Tạ Quan Sư một cái, để lại dấu răng nhợt nhạt, sau đó đột nhiên cười rộ lên: "Ca ca hư quá, lần này phải phạt."

"Nếu ngoan hơn thì sẽ có thưởng nha."

Tạ Quan Sư vội vàng vận hành đại não, y cảm thấy mình không thể thoát khỏi số phận bị làm. Ai muốn làm thì cứ làm đi, dù có lẽ Thẩm Nghi Hoàn được làm cũng sẽ không vui, tích phân cũng sẽ không tăng. Hơn nữa, nếu chịu bị làm, chủ yếu là đối tượng công lược Tần Dung bên kia sẽ bị cắm sừng, chắc chắn độ hắc hóa sẽ tăng như bão táp, đến lúc đó chẳng phải là thất bại trong gang tấc?
Vì thế y dần ngừng giãy dụa, cơ thể mềm nhũn như một đống bùn lầy trong lồng ngực Thẩm Nghi Hoàn, cả người đều là mùi rượu, dường thật sự say đến mơ màng rồi.

Thẩm Nghi Hoàn không quan tâm nhiều lắm, ca ca say thành con tôm mềm như thế này thì càng tốt.

Hắn cười rộ lên, chặn ngang bế Tạ Quan Sư lên đi vào phòng, sau đó phất tay áo động chân khí nhấc tấm chăn trên giường lên, đặt ca ca xuống.

Thấy Tạ Quan Sư say chuếnh choáng không tỉnh, mặt ửng hồng ngã lên giường, hắn chống đầu nhìn một lúc lâu, sau đó bắt đầu cởϊ qυầи áo của Tạ Quan Sư ra.

Nếu đã muốn chạy đến vậy, thế thì cùng nhau xuống địa ngục đi......

Thẩm Nghi Hoàn cười cười, nhưng trong đáy mắt lại là điên cuồng hỗn loạn, theo đó là một chút đen tối không rõ. Chờ đến khi ca ca tỉnh táo lại, có lẽ là sẽ hận chết hắn vì hắn đã làm ra chuyện này. Nói vậy, hắn thật sự đã biến hai người thành kẻ thù không đội trời chung.
Là kẻ thù, không sao. Mãi mãi không chiếm được tình yêu của người này, cũng không sao. Chỉ cần khóa y bên người mình mãi mãi là được. Có lẽ y sẽ muốn tìm chết nhỉ, đã từng là ma tu không ai bì nổi, thế mà lại bị người khác đè ở dưới thân, làm bẩn, có lẽ y sẽ mắng chửi hắn ầm ĩ không chừng? Nhưng vật cũng không sao cả. Chỉ cần đôi mắt y mãi mãi chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn, lỗ tai mãi mãi chỉ có thể nghe thấy tiếng của một mình hắn, hai người cùng sinh cùng tử, vậy sẽ không sao.

Nghĩ như vậy, động tác tay hắn càng nhanh hơn, lột sạch nửa người trên của Tạ Quan Sư, sau đó si mê dán lòng bàn tay lên ngực đối phương...... Thật muốn mổ xẻ nơi này ra, móc trái tim này ra, sau đó nhìn xem, xem rốt cuộc bên trong có thứ gì.

Đang lúc hắn lên giường, khóa ngồi trên người Tạ Quan Sư, muốn tiến thêm một bước lột quần y ra ——
Người dưới thân hé miệng, mơ màng nói mớ: "Thật xin lỗi, ta không nên......"

Y giãy giụa, dường như vô cùng khó chịu, nhưng không phải bởi vì trên người có thêm một người khác, mà là bởi vì áp bức bị nhốt giữa cơn say và giấc mộng.

Thẩm Nghi Hoàn khựng lại, cúi người ghé sát vào bên miệng y, dỗ dành xoa xoa gương mặt y, dịu dàng hỏi: "Ca, ngươi đang nói cái gì, ngươi xin lỗi ai, ngươi không nên cái gì?"

Người dưới thân im lặng một lúc lâu, ngay khi Thẩm Nghi Hoàn nhăn mi, định từ bỏ những lời dỗ dành chân thành, y lại hơi nhúc nhích, dường như khó dịu, mơ hồ nói: "Đừng mặc quần áo của Tần Dung nữa, đệ chính là đệ...... Không ai so được với......"

Thẩm Nghi Hoàn nghe thấy những lời này, cả người cứng đờ, không biết nên bày ra biểu tình gì, không biết nên cười hay nên khóc. Hắn thật sự có địa vị quan trọng như vậy trong lòng ca ca sao? Thật sự không ai có thể thay thế được? Chẳng lẽ ca ca say nói mớ cũng muốn lừa hắn sao?
Ai cũng nói lời khi say là lời thật lòng, vậy người này cũng giống thế sao? Có thể là ngoại lệ hay không, rằng những lời sau khi say của người này đều là lời dối gian gạt người?

Thẩm Nghi Hoàn không tin, cứ vui lại buồn, máu dồn hết lên đỉnh đầu.

Hắn dịu dàng cúi xuống, nhỏ giọng hỏi bên tai Tạ Quan Sư: "Vậy thì tại sao suốt mấy năm nay không trở lại tìm A Hoàn? Không nhớ hắn sao?"

"Tất nhiên là có nhớ......" Người dưới thân bất an nhíu mày lại, ngón tay cũng siết chặt khăn trải giường, có vẻ trong mộng cực kỳ khó chịu: "Nhưng mà......"

Trái tim Thẩm Nghi Hoàn như muốn nhảy lên cổ họng, suýt nữa bóp cổ Tạ Quan Sư, buộc y nói ra —— nhưng mà cái gì?

Hắn hỏi: "Nhưng mà cái gì?! Ca ca, nhưng mà cái gì?"

Dường như người dưới thân bị kinh hách, môi giật giật, câu nói đã đến bên miệng lại nuốt xuống, mặc cho Thẩm Nghi Hoàn có cúi sát bờ môi y như thế nào cũng không thể nghe rõ y nói gì.
Cùng lúc đó, kết giới dưới núi bị chấn động mạnh ba lần. Thế nhưng, trong niềm vui buồn lẫn lộn, Thẩm Nghi Hoàn gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, hỗn loạn điên cuồng, không nhận thấy được.

Đợi đến khi kết giới xuất hiện một vết rạn, bị người khác phá vỡ, hắn mới phát hiện.

Mặt Thẩm Nghi Hoàn biến sắc ngay lập tức, đứng dậy rời khỏi người Tạ Quan Sư, lạnh lùng nhìn thoáng qua hướng chân núi. Thế mà lại có người can đảm dám lên núi? Thật đúng là không biết sống chết! Hắn xuống giường, giữa mày chợt xuất hiện một hồng văn đỏ thắm, yêu dã quỷ dị.

Hắn khoác áo lên, lại mặc quần áo lên cho Tạ Quan Sư, sau đó xoay người muốn đi ——

Nhưng ngay lúc này, hắn cảm thấy tay áo mình bị nắm lại.

Ca ca hắn vẫn chưa thanh tỉnh lắm, đôi mắt cũng chưa mở, túm chặt tay áo hắn theo bản năng, thấp giọng nói mớ: "A Hoàn, đừng đi."
Trong tích tắc đó, Thẩm Nghi Hoàn ngưng thở, bước chân cũng dừng, trái tim bạo động như sấm.

Hắn nghiêng đầu nhìn Tạ Quan Sư, chỉ cảm thấy lòng mình như nổi sóng to gió lớn. Không biết vì sao, từ sau khi gặp lại, hắn vẫn luôn cảm thấy ca ca quá giả dối, nói cái gì cũng đều là đang lừa người. Ca ca ích kỷ chạy trốn, chắc chắn sau đó sẽ tiêu dao suиɠ sướиɠ, chưa bao giờ nhớ tới hắn, chắc chắn chưa bao giờ đặt hắn trong lòng một giây nào.

Vừa rồi hắn bất chấp tất cả muốn phá vỡ sự trong sạch của ca ca, trong lòng cũng nghĩ như vậy, nhưng...... Tại sao ca ca......

"Ngươi nói cái gì? Ca ca." Hắn nhẹ nhàng hỏi.

Nhưng người trên giường không nói nữa, dường như đã ngủ say, tay vẫn không buông ra.

Thẩm Nghi Hoàn nhìn người trên giường, trong đầu tràn đầy câu nói "Đừng đi" vừa rồi, yết hầu hắn giật giật, vẻ mặt mờ mịt.
Hắn giật giật ngón tay, tạo ra động tĩnh rất nhỏ, mà trên giường như có chút bất an, ngón tay cuộn tròn, càng nắm chặt tay áo hắn hơn.

Thế mà ca ca cũng sẽ làm kiểu động tác này với ta......

Nhưng linh khí dưới chân núi dao động càng lúc càng lớn, người thường tuyệt đối không thể khiến linh khí dao động. Chân khí mênh mông cuồn cuộn, dời non lấp biển, như cự chưởng đánh tới. Là một nhân vật có tu vi tuyệt đỉnh. Trong toàn bộ tu chân giới, hắn vẫn chưa gặp phải đối thủ cường đại như thế, sao hôm nay lại có nhân vật như vậy muốn lên núi? Nghi ngờ dần nổi lên trong lòng.

Thẩm Nghi Hoàn không rảnh suy nghĩ nữa, chậm rãi gỡ tay Tạ Quan Sư xuống, bỏ vào trong chăn.

Hắn xoay người hạ một kết giới trên căn nhà, sau đó phi thân đi đến nơi có linh khí dao động kịch liệt.
Đợi hắn đi rồi, Tạ Quan Sư mới mở mắt, vội vàng bò dậy, hỏi:【Tần Dung tới đúng không?】

Giờ cách ngày bị bắt đi đã được ba tháng, đường sinh mệnh của y cũng đi được hơn phân nửa, nếu Tần Dung vẫn không tới thì quá lạ kỳ.

502 nói:【Đúng vậy, hơn nữa, độ hảo cảm của đối tượng công lược phụ +10, độ hảo cảm bây giờ là 70.】

Bình luận

Truyện đang đọc