TAY CHƠI

Nhìn thời gian, Yến Vũ gọi điện cho công ty, xin phép nghỉ nửa buổi. Trước tiên anh dắt Tiểu Tư lên lầu, cũng chẳng kiểm tra xem tối qua Văn Diên có về nhà hay không, chỉ thử coi vận may thế nào. Nếu Văn Diên không có nhà, anh sẽ đưa qua chỗ Tống Kiếm, chỉ là mắc công chạy hơi xa, cộng thêm dạo này nửa ấy của Tống Kiếm về nước, dù sao cũng không thể tống Tiểu Tư đến làm bóng đèn vô ý thức được. May mà gõ cửa một chốc, Văn Diên đã ra mở. Đầu tóc Văn Diên rối bù, mặc cái áo ba lỗ. Tuy là nhìn hơi bê bối, nhưng mặt mày tỉnh táo, không giống như vừa mới dậy.

Văn Diên ngó một người một chó ngoài cửa, đương nhiên không biết lần này Yến Vũ đến đây vì mục đích gì, nhưng cũng không định trao đổi ngay cửa, mà xoay người đi vào trong, để Yến Vũ vào nhà. Yến Vũ không khách sáo, kéo Tiểu Tư đi thẳng vào. Nhà Văn Diên gọn gàng sạch sẽ đến không ngờ, tường trên lầu hai đều bị phá bỏ hết, sau khi tu bổ trang trí nội thất xong, tổng thể không mất hề mất đi cái tinh tế, làm Yến Vũ muốn soi mói cũng chẳng được. Còn trong căn phòng duy nhất có màu sắc xán lạn, lại treo đầy ảnh chụp muôn màu muôn vẻ quanh khắp các tường.

Yến Vũ có chút hiếu kỳ nhìn mấy tấm hình chụp, tuy anh không am hiểu cho lắm, nhưng không thể phủ nhận rằng đó là những tác phẩm rất có hồn. Văn Diên lấy bia trong tủ lạnh ra đưa cho anh, đứng bên cạnh hỏi, “Đẹp không?”

Yến Vũ gật đầu, “Anh chụp à?”

Văn Diên đặt tay lên vai Yến Vũ, “Chính xác, tôi cũng rất muốn chụp anh, cho cơ hội nhé?”

Yến Vũ lướt tay qua một tấm ảnh chụp đứa trẻ Miêu Cương, ngón tay tần ngần trên khuôn mặt cười khả ái đến lạ một lúc, anh nói như ngẫm nghĩ, “Có thể, nhưng trước đó, tôi cần anh giúp tôi chăm sóc Tiểu Tư ít lâu.”

Lý do của anh rất chính đáng, vừa mới dọn nhà, có vài chỗ cần phải sửa sang, anh đi làm suốt ngày còn đỡ, chứ Tiểu Tư ở nhà miết, không tốt cho sức khỏe của nó. Văn Diên cũng chẳng gạn hỏi nhiều, chỉ nói được thôi, còn bảo anh ta vốn cũng thích Tiểu Tư. Có điều sửa nhà không chỉ ảnh hưởng xấu đến cún cưng, mà còn tệ hơn với người, anh chắc chắn là chỉ cần anh ta chăm cún, không chăm người?

Yến Vũ hiểu ý cười, không đáp. Có chút muộn màng, anh phát hiện ra bàn tay Văn Diên đáp lên vai anh nóng hực, mảnh nóng như cách lớp áo ủi lên da, khiến Yến Vũ có chút mất cảnh giác. Anh không biết từ khi nào bọn họ đã gần gụi đến thế, chỉ cần một người nghiêng thân, là có thể sát sao. Văn Diên cứ như đã tính trước, nụ hôn tự nhiên thả xuống thùy tai anh.

Hệt như phản ứng dây chuyền, đầu Yến Vũ vụt hiện lên cảnh trong hẻm tối qua, tựa như cơn bùng nổ chợt ập đến, anh vươn tay ôm eo Văn Diên, áp đối phương lên vách tường treo đầy tranh ảnh. Khuôn mặt biếng nhác của Văn Diên tối lại, đăm đăm nhìn anh, mang theo dục vọng buổi sớm hôm thức dậy. Đầu tiên Yến Vũ hôn lên rèm mi đối phương, từng sợi mi tách bạch, dài rợp lên đôi mắt có thể làm người ta say.

Nhưng vì tay còn cầm lon bia, anh không thể hoàn toàn khống chế được Văn Diên, thậm chí còn phân tâm làm đổ bia, ướt nhèm nhẹp. Anh nhíu mày, dùng tay rảnh bóp cái cằm còn chưa cạo râu đen lún phún của Văn Diên, làm đôi môi kia hé ra một khoảnh, lấy đó làm điểm giới hạn có thể xâm nhập, mà cắn mà nhay mà mút thật dữ dội, không biết là đang muốn trút phẫn nộ với ai.

Tiếng kêu đau ậm ừ của Văn Diên bị chặn lại, nhưng đối phương không đẩy anh ra, chỉ nhẹ nhàng buông thả hai tay, từ xương vai lần xuống eo bụng, cuối cùng chống bên ngực trái, lòng bàn tay cách lớp thịt da xương cốt, dường như đã chạm đến trái tim tươi nguyên đang đập dữ dội, kích thích từng thớ dây thần kinh của anh. Thảng như anh cảm nhận được Văn Diên đang cười, lại thảng như không.

Rõ ràng là anh đã hoàn toàn đàn áp đối phương, thế nhưng lại có cảm giác như được dung túng nhiều hơn, nụ hôn vồn vã tâm trạng rối bời, hơi thở gấp gáp suy nghĩ hỗn loạn, anh chỉ thả mình theo nhu cầu của bản thân, sự thân mật đầy mê đắm tham lam này tạo cho người ta một ảo giác dịu dàng sai trái.

Chưa kịp tiến thêm bước nữa, chuông cửa đột ngột réo lên, ngoài anh ra, sáng nay lại có thêm một ngươi đến đây thăm hỏi. Trong bầu không khí quấn quýt cuồng si, Văn Diên dỗ anh thả tay ra, đi ra bấm mở hệ thống intercom. Trên màn hình vuông vức nho nhỏ, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện. Yến Vũ vừa nhìn liền thấy hoảng hốt vô cớ, giống như bị bắt quả tang, chỉ muốn kiếm cái hốc nào không người mà né tránh.

Tiếc rằng trong này không có tường để nấp, mà cũng chẳng có cửa, trừ phòng tắm ra thì mọi thứ đều bị phơi bày tất tần tất, huống hồ là một kẻ sống sờ sờ như anh. Người đến là Tuyên Triết, bạn trai cũ của Văn Diên, đối tượng say nắng thời cấp ba của Yến Vũ. Với thân phận nhạy cảm như Yến Vũ, lại xuất hiện ở đây, nên giải thích như thế nào, nên giải thích với ai đây?

Anh chưa bao giờ kể với Văn Diên rằng anh quen Tuyên Triết, cũng chưa từng nói với Tuyên Triết về mối quan hệ nhập nhằng này. Anh sợ Văn Diên nghĩ rằng anh có ý đồ gì đó, hiểu lầm khó giải thích. Người đang rối ren rất dễ suy diễn, dễ nảy sinh nhiều ý tưởng khó ngờ trong đầu. Hiện tại Yến Vũ lại rơi vào tình thế đầy mắc mứu, trong thâm tâm anh không muốn Văn Diên mở cánh cửa này ra một chút nào.

Vẻ mặt Văn Diên khó coi, tâm trạng rõ là cũng tệ đi. Anh không muốn để Tuyên Triết vào, một hồi lâu sau chỉ hỏi một câu, “Em đến đây làm gì?” Tuyên Triết bên kia không đổi sắc mặt, nhưng cũng chẳng quá thoải mái. Mím môi chau mày, hồi sau mới đáp, “Mẹ gửi đồ cho anh, cô không biết anh dọn đi.”

Bàn tay chống tường của Văn Diên cuộn thành nắm đấm, anh quay qua nói với Yến Vũ, “Phiền anh vào toilét tránh một lát được không?”

Anh không muốn Văn Diên mở cửa ra, không muốn Tuyên Triết nhìn thấy anh, nhưng bảo anh vào toilét tránh, khó xử đến vậy ư? Dẫu không phải đến hôm nay anh mới biết sức nặng khác nhau, nhưng chung quy hiện thực vẫn khiến anh thấy khó chịu. Thế nên Yến Vũ ương ngạnh nói, “Tôi có thể leo cửa sổ xuống, đồ của Tiểu Tư bao giờ tan sở tôi sẽ đưa qua.”

Văn Diên chỉ nói, “Vậy có nguy hiểm quá không.” Tuy có lo đấy nhưng cũng chả ngăn cản, Yến Vũ cũng lười trả lời. Từ bé anh đã thích leo cửa sổ trèo cây to, lớn hơn một chút đã học được ngón đu cây từ lầu hai xuống lầu một, chuồn đi chơi.

Anh cứ tưởng trèo cửa sổ ra ngoài dễ ẹc, nào biết bẵng đi một thời gian dài, kỹ thuật cũng bị lụt, khi nhảy xuống đất khuỷu tay bị quẹt một đường dài ngoẵng, từng giọt máu tròn rỉ ra. Yến Vũ đỡ trán nhìn vết thương mà cười khẽ, cái này có thể coi là ‘ra quân chưa thắng người đã thác’ không, hay là muốn cảnh báo anh rằng tối nay bắt biến thái phải hết sức cẩn thận?

(Nguyên văn: ‘Xuất sư vi tiệp thân tiên tử’, trích bài thơ Thục Tướng của Đỗ Phủ, ở đây muốn nói về việc Gia Cát Lượng 7 lần ra Kỳ Sơn đánh Ngụy hòng khôi phục lại Hán Thất, tiếc rằng mộng chưa thành thì ngươi đã ra đi.)

Kì thực bản thân Yến Vũ cũng chưa chắc chắn, bắt được Khương Bái rồi thì sẽ giải quyết thế nào, lại tống nó vào bệnh viện tâm thần à? Anh thực sự không muốn báo cảnh sát, lỡ như lịch sử của căn nhà đó bị đào bới lại thì làm sao. Tuy vụ án đó đã kết thúc từ lâu, nhưng tránh được cứ tránh.

Anh thở dài, xua đi những suy nghĩ phức tạp nhồi đầy trong đầu, anh bắt tay chuẩn bị cho hành động tối nay. Dây thừng, bình xịt, để phòng ngừa rủi ro, anh còn thủ sẵn khăn có tẩm ete, phòng khi Khương Bái lên cơn, anh không khống chế nổi.

Đến nửa đêm, Yến Vũ trốn sau cửa phòng ngủ, tay cầm bình xịt, mắt nhìn chòng chọc màn hình di động. Anh đợi rất lâu, cuối cùng, Khương Bái cũng đến, vẫn là trèo qua đường cửa sổ rồi đi thẳng đến cửa phòng anh.

Bóng người rời khỏi phạm vi camera quan sát, Yến Vũ nín thở, anh cảm nhận được hết thảy mọi động tĩnh, đương nhiên cũng nghe được tiếng bước chân khẽ khàng. Kẻ đó đụng tay lên nắm cửa, két két két, nắm cửa bị vặn từ từ cướp hết toàn bộ hơi thở của Yến Vũ. Thoáng cái, cửa mở ra, tiếng thở ồm ồm từ bên ngoài truyền vào.

Anh nghe Khương Bái gọi đích danh tên mình, giọng nó khàn khàn, trầm trầm, thi thoảng xen lẫn tiếng cười gừ gừ và tiếng lẩm bẩm quái dị khiến Yến Vũ sởn gai ốc. Anh nép sát tường, nhìn chằm chằm Khương Bái lò dò lại gần giường anh. Ngay khi ấy, Yến Vũ bất ngờ bật đèn, vọt ra sau Khương Bái, canh lúc nó bất ngờ quay đầu lại, phun xối xả lên mặt Khương Bái.

Ắt hẳn cảm giác bị xịt hơi cay không dễ chịu gì, Khương Bái ôm mặt la thảm thiết, tiếng gào thét như xé toạc màn đêm tĩnh lặng, nghe lớn cực kì. Yến Vũ lấy khăn trong túi ra, tính ụp lên mặt Khương Bái, ai dè Khương Bái quơ quào loạn xạ, hất rơi khăn của anh. Yến Vũ vung một đấm, Khương Bái té sấp mặt xuống đất.

Người Khương Bái va vào cạnh tủ đầu giường, làm đổ cái đèn bàn. Yến Vũ thở hổn hển lấy dây thừng bên cạnh ra, toan nhào tới trói Khương Bái lại. Nào ngờ, nó lại bật cười khẽ.

Anh nghe Khương Bái nói, “Cái thằng ấy, anh yêu nó à.”

Yến Vũ nhìn trân trối đồ thần kinh trước mặt, thậm chí còn không kịp hiểu nó đang nói gì. Không ngờ Khương Bái mở bừng đôi mắt đỏ ké, vẻ mặt nham hiểm gớm ghiếc, “Anh thử đoán xem, trước khi em đến chỗ anh, thì đi đâu trước?”

Trong sát na, mặt Yến Vũ cắt không còn một giọt máu, chính khoảnh khắc đó, anh đã căm hận bản thân vì ích kỷ cá nhân mà không báo cảnh sát, căm hận cái thói vị kỷ của mình. Thậm chí anh chẳng kịp nghĩ nhiều, đã quay phắt người xông ra ngoài, mà không ngờ, Khương Bái bỗng dưng từ đằng sau nhào đến, ôm cẳng chân anh.

Bắp chân đau nhói lên, Yến Vũ cúi đầu nhìn, chỉ thấy bàn tay lồi mạch máu của Khương Bái đang cầm ống tiêm, mũi kim cắm ngập vào chân anh, chất lỏng trong ống nháy mắt tống mạnh vào cơ thể.

Bình luận

Truyện đang đọc