TAY CHƠI

Yến Vũ im lìm không quá ba giây, nhấc tay lên gỡ bàn tay phải thấm đẫm mùi dục tình của Văn Diên. Anh nhìn dòng xe cộ bắt đầu khơi thông đằng trước, lên tiếng phá vỡ bầu không khí mờ ám, “Đi được rồi.”

Văn Diên y lời kéo cần số, xe thong thả tiến về trước, chừng ấy Yến Vũ mới hỏi, “Anh mấy bận bảo tôi bấm lỗ tai, định chơi trò gì đấy, tôi không chơi BDSM đâu.”

Anh nghiêng mắt nhìn mặt Văn Diên, ngắm sóng mũi thẳng băng, khóe miệng khẽ cong, bộ dạng thực ung dung. Anh muốn truy tìm một đáp án, là một trò trong giới BDSM, hay là muốn anh bấm lỗ tai giống một ai đó, hoặc giả là nguyên nhân nào sâu xa hơn chăng? Bao nhiêu ý nghĩ, tâm tư phức tạp, hết thảy đình chỉ, bởi câu trả lời của Văn Diên, anh ta đáp, “Cảm thấy đẹp.”

Há?? Có lẽ là tiếng phụt cười của anh quá đỗi kinh ngạc đi, Văn Diên cười lấp lửng, buông thõng một câu hết sức thâm sâu, “Chứ anh cho là sao? Tôi cảm thấy, tai của anh rất đẹp, cũng như việc tôi thấy ai có ngón tay đẹp, thích hợp đeo nhẫn vậy đó.”

Đáp án cộng thêm kiểu nói cũng như không này, nghe cứ có mùi troll thế nào ấy, lại càng giống như là anh tưởng bở vậy. Anh buồn cười ngả người ra sau, thoải mái chìm lún người trong ghế, “Coi bộ bông tai của anh nhất định là vật có giá trị.”

Văn Diên tập trung nhìn đằng trước, “Anh sẽ thích.”

Chắc chắn vậy ư? Giắt theo vài phần tò mò, anh quả thực cân nhắc chuyện đi bấm lỗ tai. Tuy nhiên suy nghĩ đó chỉ nháng qua rất lợt lạt, dẫu sao cái sự cảm thấy của Văn Diên chưa đủ khiến anh để lại một dấu vết chỉ thuộc về riêng anh ta trên người mình. Tuy bấm lỗ tai không phải là dấu vết rõ ràng lồ lộ, nhưng vẫn đủ để nhỡ sau này chạm tai, đều sẽ nhớ đến đối phương, hệt như hình xăm. Vì thế Yến Vũ rất lấy làm khó hiểu với cái kiểu yêu đương là lại xăm tên đối tượng trên người mình.

Có lẽ khi họ đương xúc động, đã thật sự nghĩ rằng sẽ bên nhau trọn đời. Chỉ là họ không chịu nổi những khúc quanh ngã rẽ trên con đường trọn đời ấy, cuối cùng chỉ có thể tự tay xóa đi thứ đã từng là minh chứng tình ái, để lại một vết sẹo xấu xí gai mắt, tựa như một tình yêu đã cáo chung, hận không thể suốt đời vĩnh viễn chẳng bao giờ nhớ lại. Tình yêu một thời, chỉ còn là một vết sẹo đầy hối hận ghét bỏ.

Cũng chả rõ, Văn Diên vì Tuyên Triết mà đã lưu lại cái gì suốt đời trên cơ thể, đến mức có thể khiến Văn Diên vừa mới chia tay đã vội vã sa ngã, kiếm người giải tỏa. Yến Vũ không cho rằng là bởi Văn Diên nín nhịn đã lâu, hoặc không kiềm nổi bản năng gốc. Thay vì bảo phóng đãng không kiềm nổi, chẳng bằng nói là một kiểu tự dằn vặt bản thân. Chân tâm của kẻ lãng tử, dẫu thế nào, đã thực sự moi ra được rồi, thì cũng là một trái tim chân thành rướm đầy máu.

Nghiêm túc – cái thứ tuyệt đối không nên đụng vào ấy, lãng tử khi đã nghiêm túc, bất kể vắn dài, đã yêu rồi, thì cũng lún sâu hơn bất kì ai.

Anh nghe nói, Tuyên Triết là người đá Văn Diên. Việc ấy càng khiến anh tin chắc rằng, Văn Diên đã nuốt hết trái đắng vào lòng, ngoài mặt càng rỡ ràng, trong lòng tột cùng ra sao, e cũng chỉ có mỗi anh ta tự hay biết. Yến Vũ lại tỉ mỉ suy xét lại những khoảnh khắc ngắn ngủi ở bên cạnh Văn Diên, càng nghĩ càng thấy mình đã đoán được hòm hòm, không khỏi có chút chua chát thay cho Văn Diên. Xe chạy nửa tiếng, cuối cùng đã đến dưới nhà anh.

Văn Diên cùng xuống xe với anh, ném chìa khóa cho Yến Vũ, giương mắt ngó tòa nhà, vẻ mặt có phần ngờ ngợ, đoạn hỏi Yến Vũ, “Anh ở đây à?”

Yến Vũ nhận chìa khóa, tiện tay thảy vào trong túi, “Sao? Anh quen ai ở đây à?”

Văn Diên gật đầu, không nhiều lời, chỉ bảo đi trước đây. Yến Vũ lập tức ngăn lại, đưa ra lời mời, “Hượm đã, cứ đi như vậy tôi thực sự nợ anh một mối đấy.”

Văn Diên trở tay bắt lấy cổ tay anh, “Lần sau tôi đến, hôm nay mệt rồi.”

Yến Vũ buồn cười bảo, “Anh cho rằng tôi kêu anh lên làm gì chứ, tôi muốn anh thay quần áo thôi, bộ mặc áo tắm cũng có thể nghiện à?”

Văn Diên à lên, quẹt môi dưới như là có chút thất vọng, “Tôi còn thực tình nghĩ anh kêu tôi lên, là để làm gì ấy chứ.”

Chữ “làm” được ngân nga một cách thâm sâu.

Yến Vũ không chấp cái trò hơn nhau chót lưỡi này, anh đưa Văn Diên lên lầu, dựa vào vách sắt thang máy lạnh lẽo, người cũng gà gật theo. Đến chừng tiếng đinh vang lên, anh vẫn còn lơ ngơ chưa tỉnh hẳn, vẫn là Văn Diên tóm lấy anh, nửa đỡ nửa ôm dìu ra ngoài thang máy, chất giọng trầm thấp xẹt qua vành tai, Văn Diên hỏi anh, có cần phải ôm anh về không.

Anh choàng tỉnh, đẩy Văn Diên ra, tỏ ý mình tự đi được. Cửa nhà cài mật mã, chỉ có bốn số đơn giản, 1847, còn chưa tách ra khỏi Văn Diên thì tiếng nhạc đã vang lên, anh đẩy cửa đi vào.

Một chú chó vàng cao tới cẳng chân nhào đến, Yến Vũ đón lấy nó, tươi cười hôn chùn chụt cậu chó mấy tiếng. Đổ đầy tú hụ bát thức ăn cho chó, khui thêm một hộp nữa, anh mới quày lại phòng khách, thết đãi vị khách bị ghẻ lạnh. Nhà anh không được liệt vào diện ngăn nắp, mặc dầu tuần nào cũng thuê người đến dọn dẹp, nhưng vì ngày thường rất tùy tiện, vào nhà là lại quăng la liệt giày đủ kiểu, trên kệ đựng giầy còn dựng vài cái ô mới toanh.

Bàn trà bừa bộn tạp chí, Yến Vũ ôm đống sách nhét xuống dưới, còn rơi vãi mấy cuốn, anh cũng lười nhặt lên, để Văn Diên ngồi đó. Kết quả Văn Diên vừa an tọa, đã đè bẹp một cái hộp. Kéo ra coi, một hộp bao cao su, còn chưa xé vỏ ngoài. Yến Vũ tỉnh như ruồi chỉ Văn Diên cất cái của ấy vào ngăn kéo dưới bàn trà, dù sao bọn họ đều hiểu rõ đối phương như nào, có tòi ra mấy thứ đó cũng chẳng phải lấy điều làm ngại.

Anh vào bếp làm cho Văn Diên một ly trà tắc mật ong, giúp thư giãn. Chừng bưng ra, Văn Diên nhìn thứ có màu vàng cam tỏa mùi ngòn ngọt, nhận lấy, thoạt tiên là đưa lên mũi ngửi. Yến Vũ nhìn hành động đó, tự bưng ly của mình, ngồi trên tấm thảm lông màu xám bên mép bàn nói, “Uống đi, giải rượu.”

Văn Diên ngửng đầu lên uống một hơi quá nửa, cho dù uống nhanh nhưng rõ là bị chua rồi, chân mày cau lại, “Hơi chua.”

Yến Vũ đang ngậm vành ly thoáng kinh ngạc, Văn Diên thích ngọt hơn anh nghĩ. Toan hỏi có muốn cho thêm mật ong không, thì ly Văn Diên đã thấy đáy. Uống xong rồi, Yến Vũ đặt cái ly còn thừa hơn nửa xuống bàn, đưa Văn Diên đến toilét, để đối phương tắm táp. Anh vào phòng kiếm đồ cho Văn Diên.

Nhớ đến chuyện Văn Diên ghét quần nhỏ, anh bèn chọn quần thể thao cho Văn Diên, rồi tìm thêm một cái áo phông trắng rộng thùng thình, xé mạc một cái quần đùi mới. Ôm mớ đồ, anh gõ cửa nhà tắm, trong có tiếng nước xối ào ào, chốc sau cửa hé ra một khe, Văn Diên thò tay phải ra.

Yến Vũ ngưng mắt trên xương cổ tay đọng bọt nước một thoáng, rồi nhét quần áo trong tay cho đối phương. Đồ hơi nhiều, suýt nữa là rớt một món xuống đất, Yến Vũ theo bản năng khum xuống chụp. Bỗng một đợt hơi nóng ập đến, Văn Diên mở phanh cửa ra, cơ thể nhồng nhộng, đưa hai tay nhận quần áo.

Cửa khép lại rồi, Yến Vũ thấy đầu hơi váng vất, chắc là do bị xông hơi nóng. Anh nghĩ một chốc, rồi cất cao giọng hỏi, “Anh muốn ngủ lại nhà tôi một giấc không?”

Thú thật là, anh chưa từng đưa bạn tình về nhà, nhưng dù sao cũng đang mắc nợ người ta, tuy có phần do dự, nhưng cho mượn nửa cái giường ngủ một chốc, kể cũng không có gì to tát. Văn Diên cũng là người thoải mái, đằng trong vọng ra câu trả lời nhập nhèm, “Nhà anh còn dư giường?”

Tuy nhà anh có bố cục hai tầng, nhưng phòng trên lầu chỉ toàn đồ linh tinh chất đống. Dĩ nhiên là không có rồi, Yến Vũ hỏi, “Anh sợ ngủ chung giường với tôi à?”

Bên trong bặt tiếng, Yến Vũ cũng không gượng ép, nghĩ dù sao cũng chẳng phải thân thiết gì, Văn Diên không muốn cũng phải đạo thôi. Anh thật sự rất mệt, nhưng người bên trong còn chưa đi ra, mình cũng chẳng thể đi ngủ trước, đành phải đổi bộ đồ thoải mái, ra ngoài ban công hóng gió làm một điếu.

Hút xong hai điếu, cửa thủy tinh đằng sau đẩy ra, Văn Diên tóc tai ướt mèm, nhìn anh hỏi, “Phòng ở đâu?”

Bình luận

Truyện đang đọc