TAY NÍU CHẶT TAY 1: ANH ẤY LÀ BẾP TRƯỞNG ĐẠI NHÂN

Những tia nắng ấm áp đầu tiên của ngày chiếu lọt qua khung cửa sổ trong căn phòng nhỏ của Bạch Nhược Hạ. Nhưng bị cản lại bởi chiếc rèm cửa sổ màu kem không thể xuyên vào bên trong, cả căn phòng bỗng sáng rực. Cô vươn mình mở mắt ra đón ánh nắng ngày mới.

Hôm nay trời nắng đẹp, thích hợp để quay một bài về dã ngoại. Bạch Nhược Hạ thầm cười với ý nghĩ của mình.

Gió nhè nhẹ làm đung đưa chậu hoa bất tử màu đỏ nho nhỏ treo trên bệ cửa sổ. Cô bước tới kéo phăng chiếc rèm cửa sang một bên, mở toang cánh cửa sổ còn lại đang bị đóng. Nhắm mắt hít một hơi thật sâu, hưởng thụ cái không khí trong lành trước khi đi làm.

Vừa tới đài truyền hình, cô nhận được thông tin từ cấp trên là phải mời bằng được đầu bếp TC để làm chương trình bản quyền.

Một ngày đẹp như thế này, tại sao lại phải tiếp nhận một thông tin không hề mong muốn như vậy?

Ánh mắt cô trùng xuống khi nhận được thông báo. Cô cuối gục đầu xuống khe khẽ thở dài lê bước lên trên phòng làm việc.

Bất kể từ trước tới giờ, công việc có khó khăn cỡ nào cô cũng quyết không buông, càng khó cô càng phấn khích, vui vẻ tiếp nhận. Vậy mà lần này cô lại có cảm giác sợ. Cô sợ sự cự tuyệt của anh, sợ ánh mắt của anh, sợ thanh âm lạnh lẽo của anh.

Lần này nhiệm vụ Bạch Nhược Hạ được giao là phụ trách thuyết phục Thế Cảnh tham gia chương trình. Còn Trịnh An Trạch cùng đội với cô phải đi lấy thông tin để quay chương trình khác. Công việc lần này của Bạch Nhược Hạ tuy có khó khăn nhưng vẫn an nhàn hơn là lặng lội chạy khắp nơi để lấy thông tin quay chương trình.

Bạch Nhược Hạ nhàn rỗi ngồi trong văn phòng không biết làm gì. Cô thử gõ lên thanh tìm kiếm hai chữ "Thế Cảnh" kết quả là... Không tìm thấy. Dù cô biết trước kết quả, nhưng cô cũng không còn biết, đây là lần thứ bao nhiêu cô cố chấp làm điều này.

Cô mơ hồ nhớ đến đoạn ký ức giữa cô và anh.

---

"Thế Cảnh. Thế Cảnh. Thế Cảnh... "

"Em làm gì mà gọi tên anh lắm thế?"

"Em muốn gọi, ngày nào cũng muốn chạy theo sau lưng anh gọi như thế"

"..."

"Thế Cảnh. Lỡ sau này chúng ta vì điều gì đó mà không còn ở cạnh nhau, em sẽ thường xuyên lên mạng để tìm kiếm tên anh"

"Em sẽ không có cơ hội làm việc đó đâu"

"Tại sao chứ? Em tin anh sẽ trở thành đầu bếp nổi tiếng, nhất định sẽ có thông tin tìm kiếm"

"Cô Bạch à, tại sao cô cứ tính đến chuyện chúng ta xa nhau?"

"Người ta bảo mối tình đầu rất dễ không thành, chẳng phải là vì em lo sợ nên mới như vậy?"

"Anh sẽ không để cho em rời xa anh. Vậy nên sẽ không có chuyện lỡ như xa nhau, sẽ không có chuyện sau đó mà em nói"

"Lỡ như... "

"Ở yên bên cạnh anh, đừng ồn ào nữa, sẽ không có chuyện lỡ như"

---

Đúng là anh không cho cô có cơ hội làm điều đó. Bao nhiêu năm qua đi vẫn vậy, một chút thông tin về anh, cô cũng hoàn toàn không có. Đến một đầu bếp trứ danh mà anh cũng giấu tên, không có bài báo phỏng vấn nào nhắc về thông tin cá nhân, cũng không hề có ảnh của anh. Anh là vì không muốn xuất hiện trên báo chí truyền thông, hay là vì... Anh không muốn cho cô biết một chút tin tức về anh?

Trái tim Bạch Nhược Hạ như bị bóp chặt lại, không thở nỗi nữa rồi.

An Tuệ từ ngoài bước đến vị trí của mình ngồi xuống. Trên tay cầm một tấm thiệp, đặt xuống bàn, quay sang hỏi Bạch Nhược Hạ "Sáng nay cậu nhận được thiệp mời chưa?"

Bạch Nhược Hạ cơ bản là không nghe thấy những lời mà An Tuệ hỏi. An Tuệ không nhận được câu trả lời, quay qua vỗ vai Bạch Nhược Hạ đưa cô về với thực tại.

Tiếng của An Tuệ lảnh lót bên tai cô "Bạch Nhược Hạ, mất tập trung trong giờ làm việc! Tôi hỏi cậu có nhận được thiệp mời chưa?"

"Thiệp mời?"

An Tuệ cầm chiếc thiệp nhỏ nhắn màu trắng lên đưa cho Bạch Nhược Hạ xem. Bạch Nhược Hạ mở ra đọc lượt qua một lần rồi quay sang nói: "Tôi vẫn chưa nhận, mà cậu tính dự à?"

"Đương nhiên rồi! Ra trường đã hơn mười năm rồi, đây là buổi gặp mặt lớn nhất, tại sao không đến?"

"Tôi nghĩ đến hôm đó, cậu bận hơn tôi chứ?" Bạch Nhược Hạ giơ tấm thiệp mời ra ngang mặt mình, chỉ ngón trỏ vào ngày tham dự.

An Tuệ bấy giờ mới nhìn vào ngày được in đậm trên thiệp "Ôi chao ơi! Ngày đó mà cậu cũng nhớ được, chắc hẳn cậu rất quan tâm đến tôi đấy bạn Bạch à. Yêu cậu quá đi" nói đoạn An Tuệ choàng tay qua ôm cổ của Bạch Nhược Hạ.

Bạch Nhược Hạ cười tươi, gõ đầu của An Tuệ, nói "Đúng là. Ngày hỷ của bản thân mà cậu còn không nhớ, tôi cảm thấy tủi thân thay cho chồng cậu đấy"

Thế Cảnh cũng không ngoại lệ, anh nhận được thiệp mời đặc biệt từ trường đại học Châu Thành vì là cựu sinh viên xuất sắc, nay lại là đầu bếp trứ danh, niềm vinh hạnh cho khoa ẩm thực của trường.

Trong thiệp còn kèm theo bức thư tay của hiệu trưởng viết cho anh, đặc biệt rất muốn anh tham dự. Thế Cảnh không thể không nể mặt mà cất công một chuyến về lại Châu Thành.

Thế Cảnh là người không thích lái xe trong đoạn đường xa, ngồi xe taxi thì khá mỏi. Vừa hay giữa Lục Bắc và Châu Thành đã mở đường hàng không, anh quyết định ngồi máy bay, vừa khỏe vừa nhanh.

Bình luận

Truyện đang đọc