TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ

Sắc mặt nàng thật là khó coi nhìn người phụ nữ làm chung văn phòng, người vừa lên tiếng, "Giản Tiểu Phương, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ đến sao?" Nàng không tin nàng kia chưa từng nghĩ đến việc đó. Giám đốc của bọn họ là bạch mã hoàng tử, là đối tượng trong lòng của các nàng.

Giản Tiểu Phương hơi hơi mím môi, không có nói nữa. Nàng đã tê liệt cảm xúc, miễn nhiễm đối với dạng phụ nữ như vậy. Nàng nắm trong tay cây bút, nhìn cửa lớn phòng làm việc đang đóng lại, chậm rãi nhìn xuống để che khuất ánh mắt, giấu đi suy nghĩ của mình.

An An, đây là người chồng mà ngươi đã gả cho, An An, yêu anh ta nhất định sẽ làm nhà ngươi đau khổ.

Nàng là Giản Tiểu Phương, bạn học cùng trường trung học đồng thời cũng là bạn thân của Diệp An An. Trong lòng nàng, Diệp An An là một người con gái dịu dàng, rất lương thiện thậm chí là hơi quá tốt.

Mà nàng cũng là một trong số ít người biết được Mục Nham là một người đã lập gia đình. Đối tượng mà anh kết hôn chính là người con gái thiện lương, Diệp An An.

Sự tốt đẹp của Diệp An An không phải một hai ngày là có thể nhận ra được.

Một người con gái dịu dàng như nước, trong lành như gió mát như vậy tự nhiên không đối địch được với đám phụ nữ như đám sói đói kia.

Huống chi là Diệp An An ngốc nghếch đã rất yêu người chồng này của nàng.

Chỉ là người đàn ông này, đoán chừng là chẳng bao giờ để cái từ "chồng" ở trong lòng. Nếu không, anh ta không gây quá nhiều tin đồn xấu như vậy, không đúng, không chỉ là tin đồn mà vốn dĩ đó chính là sự thật.

Trong văn phòng giám đốc, người đàn ông ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế xoay bọc da. Cây bút mạ vàng trong tay anh di chuyển liên tục như đang khiêu vũ. Người phụ nữ xinh đẹp, ánh mắt si mê nhìn anh chằm chằm, đang đứng trước mặt anh.

"Nham, hôm nay đưa em đến nơi nào đó được không, em nhớ anh." Lăng Huyên tiến về phía trước, lấy văn kiện trong tay người đàn ông ra, "Nham, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm được không," nàng cố cúi thấp người làm cho người đàn ông trong thấy bộ ngực trắng muốt của mình. Nàng biết là Mục Nham rất thích thân thể của nàng. Mỗi lần bọn họ cùng qua đêm, anh luôn muốn nàng đến vài lần, rất nhiệt tình, hơn nữa lại còn làm đến mức nàng không thể ngừng lại được. Người đàn ông này thật đúng là quá được.

Nàng làm sao có thể từ bỏ chứ.

"Đi ra ngoài." Người đàn ông lạnh lùng nhìn nàng, những chữ vô tình sít sao phun ra qua đôi môi bạc bẽo, lạnh nhạt.

"Nham......" Lăng Huyên hơi sửng sốt, khó hiểu vì sao âm thanh của anh trở nên lạnh lùng như thế, trước đây tuy anh có lạnh nhạt nhưng chưa bao giờ lạnh lùng giống như hiện tại.

"Đi ra ngoài." Mục Nham lập lại lần nữa, ngữ điệu như cũ

"Nham, không phải em làm sai chuyện gì chứ?" Nàng cuối cùng cũng phát hiện ra có điều gì đó không thích hợp, gắt gao nắm lấy tay áo bộ âu phục của người đàn ông.

Người đàn ông nhìn ống tay áo của mình, đột nhiên nhớ tới những ngón tay thon dài, thanh mảnh cùng nụ cười nhẹ nhàng ôn nhu của người phụ nữ kia. Lần đầu tiên, anh không cảm giác chán ghét khi nhớ đến nàng.

Anh đẩy cánh tay của người đàn bà ra, móc từ trong người một quyển séc, ghi thẳng vào đó vài con số rồi ném cho người đàn bà.

Anh làm động tác kia thật tự nhiên, vô tình như lẽ đương nhiên phải là như thế. Anh vốn dĩ là một người không có tình cảm.

"Nham, em không cần." Lăng Huyên hoảng hốt, nàng biết ý nghĩa của việc này. Nàng quăng tấm séc trở lại bàn. Đó không phải là thứ nàng muốn, thứ nàng muốn là vị trí phu nhân của giám đốc Mục Thị.

Bình luận

Truyện đang đọc