Hơn nữa, hai bác Giản đối với nàng cũng tốt, nhất là Giản đại ca, đối với nàng tốt đến nỗi Giản Tiểu Phương cũng phải ghen. Nàng thực biết ơn gia đinh nhà họ Giản. Những lúc khó khăn, ở những hoàn cảnh trắc trở nhất, họ đã giúp đỡ nàng rất nhiều. Đối với nàng mà nói, gia đình nhà họ Giản chính là người thân của nàng, tuy biết rằng nói thế là nàng có phần trèo cao.
Giản Tiểu Phương đưa cho nàng một ly nước trái cây. Diệp An An không khách sáo cầm lấy uống, chạy bộ thời gian dài như vậy, nàng thực sự có hơi khát nước. Thật ra là nàng không cần làm như vậy bởi vì Mục gia có tài xế xe riêng, nhưng mà để tránh cho người khác phát hiện ra nàng chính là phu nhân của Tổng giám đốc tập đoàn Mục thị, vợ Mục Nham, nàng chưa bao giờ đi ra ngoài bằng xe nhà họ Mục, thêm vào đó nàng tin rằng bọn họ cũng không muốn thế. Dù sao, chính bởi vì Mục nãi nãi kiên trì, nàng mới có khả năng vươn lên làm con dâu gia đình họ Mục.
Nhưng mà nàng cũng biết rằng người nhà họ Mục chưa bao giờ công nhận nàng. Nàng biết nàng chỉ là một cô nhi, chỉ là một người con gái bình thường làm sao sánh đôi được với người có danh giá như Mục Nham.
Nàng tự cười mình. Nàng chỉ một người xa lạ -có tiếng mà không có miếng- con dâu nhà Mục gia mà thôi.
Diệp An An từ đầu cho tới cuối cũng chỉ là Diệp An An
"An An, cậu cùng Mục Nham hiện tại như thế nào?" Giản Tiểu Phương giả vờ vô tình hỏi, kỳ thật, nàng không cần hỏi cũng biết, Diệp An An tính cách rất đơn giản, mọi tâm sự trong lòng hiện hết lên trên mặt, khiến người ta liếc mắt một cái là có thể thấy được.
Quả nhiên là nàng nhìn thấy sắc mặt Diệp An An hơi cứng lại một chút, sau đó miễn cưỡng cười nói, "Anh ấy đối với mình tốt lắm." Đúng vậy, anh đối với nàng tốt lắm, mấy ngày trước còn ăn cơm do nàng nấu, tặng quà cho nàng cho dù đó chỉ là thứ mà người phụ nữ khác không thích. Nhưng mà nàng vẫn cẩn thận quý trọn nó, như đối với anh vậy, quý trọng từng li từng tý một.
"Diệp An An, cậu có biết là cậu thực ngốc lắm không, ngay đến cả nói dối cũng không làm được," Giản Tiểu Phương lắc đầu, hết hi vọng đối với người bạn này, không còn lời nào để nói.
Diệp An An nhẹ nhàng cười, một nụ cười chua sót vô cùng. Nàng vẫn biết bản thân mình là người không thông minh. Chỉ là nàng ngoài việc chờ đợi thì dường như không làm được gì khác.
Đợi chờ là suốt cuộc đời phải chờ đợi, nàng biết, các nàng hiểu rõ.
Tình yêu của nàng giống như là một đóa màu trắng tinh khiết dè chừng nở nhưng mà chỉ hơi dùng sức một chút sẽ đổi lấy sự đau đớn tê liệt trong lòng.
Nàng chỉ là một người con gái chờ đợi được yêu, một người con gái đang yêu mà thôi.
Nàng muốn có một gia đình, một cái thuộc về chính bản thân nàng, không cần phải lớn thế nhưng lại thực hạnh phúc. Thế nhưng hiện tại nàng biết rằng đó cũng chỉ là hy vọng xa vời mà thôi, khả năng nào nàng có được hạnh phúc?
Người đàn ông kia đã khống chế hoàn toàn tâm tư nàng, Tiểu Phương có lẽ nói rất đúng, nàng là thật ngốc, thực rất ngu ngốc, nhưng mà nàng không có đường để mà lui.
Gia đình của nàng, nếu không tính được là gia đình thì cũng là nơi để nàng trú ngụ. Chồng của nàng, tuy không yêu nàng nhưng nàng lại yêu anh.
Sự tình không phức tạp mà chỉ đơn giản là như vậy. Diệp An An là một người phụ nữ tính tình đơn giản cũng đồng thời là người rất kiên cường. Bề ngoài có vẻ nhu nhược, nhưng nội tâm thì rất cứng cỏi. (không thấy, cho đến giờ thấy ướt nhẹp 1 đống)
Giản Tiểu Phương nhìn Diệp An An trong bộ dáng này thì cảm thấy đau âm ỉ trong lòng, An An à An An, cậu đúng thật là, ai không yêu lại đi yêu người đàn ông không có tình cảm kia.
"An An, đừng để bản thân cậu lún vào quá sâu, nếu không, cuối cùng ngươi sẽ là người bị thương nặng nhất." Nàng thật sự rất là lo lắng, nàng không hi vọng An An sẽ yêu quá sâu nặng, bằng không tới một lúc nào đó An An sẽ bị tình yêu làm cho thương tích đầy mình. Đó không phải là điều mà nàng muốn.