TAY SÚNG BẮN TỈA LẠC VỀ THỜI TAM QUỐC

<!---->Trên lò lửa đặt một ấm trà.

Sau khi nước trà sôi, trong thư phòng tỏa ra mùi thơm ngát.

Gia Cát Lượng đứng lên, xắn tay áo, cầm ấm trà rót đầy chén của Gia Cát Cẩn lại lại cũng rót đầy cho Tam đệ Gia Cát Quân, cuối cùng mới rót cho mình.

Ba người, rất nghiêm túc phẩm trà.

Gia Cát Cẩn uống một ngụm trà nóng, có chút thương cảm nói: "Nhị đệ, Tam đệ, ngày sau không biết ba huynh đệ chúng ta năm nào tháng nào mới có thể gặp lại!"

Gia Cát Lượng mở miệng hỏi: "Huynh trưởng, thực sự muốn vội đi như vậy ư, chẳng lẽ không thể để qua năm à?"

Gia Cát Cẩn lắc đầu: "Qua năm sau thì nói không chừng lại có chuyện, đi sớm tốt hơn."

Gia Cát Cẩn lớn tiếng nói: "Cục diện Giang Đông đã là Tôn thị một nhà độc đại, cho dù Cam Ninh suất lĩnh thuỷ quân tập kích quấy rối Giang Đông, chung quy vẫn là đánh nhỏ quấy rối vặt, khó thành đại khí. Lại thêm Tôn Kiên dũng mãnh, Tôn Sách cương nghị, Tôn Quyền trầm ổn, một nhà ba cha con có thể nói là hổ phụ hổ tử, có thể được coi là lão tử anh hùng nhi tử hảo hán, đã thành bá chủ một phương. Ta hiện tại tới nương tựa, bằng vào tài năng của bản thân, khẳng định có thể đứng vững ở Giang Đông."

Lúc này đã hai mươi mốt tháng mười hai năm Hưng Bình thứ năm, cũng sáu tới năm Hưng Bình thứ sáu rồi.

Gia Cát Lượng nghe xong thì lập tức trầm mặc.

Gia Cát Quân mặt lộ vẻ không nỡ, nói: "Huynh trưởng, đệ không muốn huynh đi."

Gia Cát Cẩn thở dài nói: "Sớm hay muộn cũng đều phải đi, có gì mà không muốn. Tương Dương mặc dù tốt, nhưng chỉ là nơi ở tạm của chúng ta thôi."

Gia Cát Quân cúi đầu, trong lòng rất thương cảm.

Gia Cát Cẩn nhìn Gia Cát Lượng và Gia Cát Quân một cái, cũng trầm mặc.

Trong thư phòng không khí trở nên ngưng trệ.

Thật lâu sau, Gia Cát Cẩn lên tiếng: "Nhị đệ, ngươi từ nhỏ đã trí tuệ hơn người, tài hoa hơn người, có năng lực kinh thế, có từng nghĩ muốn nương tựa ai không?"

Gia Cát Lượng uống một ngụm chà rồi thản nhiên nói: "Chưa nghĩ ra!"

Gia Cát Cẩn nhướng mày, có chút không tin.

Chợt hắn thử thăm dò: "Tào Tháo ở Quan Độ đánh bại Viên Thiệu, đã chiếm được ưu thế, trở thành bá chủ phương bắc. Hiện giờ Viên Thiệu đã mặt trời lặn, chung quy rồi cũng bị Tào Tháo đánh bại. Ta thường nghe nói nhắc Tào Tháo cầu hiền như khát nước, vô cùng coi trọng người có tài hoa, ngươi vì sao không đi nương tựa Tào Tháo?"

" Tào Tháo ư?"

Gia Cát Lượng cười một tiếng rồi khẽ lắc đầu.

Trên mặt Gia Cát Cẩn lộ ra vẻ thất vọng, nói: "Vì sao, chẳng lẽ Tào Tháo không đáng nương tựa ư?"

Gia Cát Lượng vuốt ve chén trà, nhẹ giọng nói: "Tào Tháo có thể được coi là hùng tài một đời, nhưng lòng nghi ngờ của người này quá nặng, ngày xưa một nhà Lữ Bá Xa chính là ví dụ tốt nhất. Hơn nữa Tào Tháo hiếu sát, độc hại thiên tử, càng khiến người ta ghét bỏ, năm đó hắn mang binh tấn công Từ châu Đào Khiêm, còn cho sĩ binh tàn sát dân chúng, người như vậy chung quy không thể chết già, khó thành nghiệp lớn. Hơn nữa dưới trướng Tào Tháo có đám mưu sĩ Tuân Úc, Lưu Diệp, Trần Quần, Mãn Sủng, sau khi ta tới chỉ sợ khó có thể thi triển được hoài bão!"

Gia Cát Cẩn lại hỏi: "Nếu như thế, Thục trung Vương Xán thì sao?"

Nhắc tới Vương Xán, trong mắt Gia Cát Lượng hiện lên vẻ tàn khốc.

Hắn cười lạnh, lớn tiếng quát: "Vương Xán tự tiện khởi binh tấn công Trường An, bắt cóc thiên tử, đây là người bất trung; Vương Xán tấn công Lương châu, giết chết nguyên Ích châu mục Lưu Yên, nhốt con của Lưu Yên là Lưu Chương, công phạt đồng liêu đây là người bất nhân; Vương Xán chiếm vợ của người ta, cướp bóc khắp nơi, đây là người vô đức. Một người bất trung bất nhân vô đức như vậy há có thể khiến ta ra sức."

Dừng một chút, Gia Cát Lượng lại nói: "Vương Xán chỉ là một tên giặc Khăn Vàng, xuất thân hèn mọn, thân phận ti tiện, hơn nữa dám tấn công thiên tử, người như vậy quả thực là đại tặc, ta hận không thể tự tay giết hắn."

Nếu Vương Xán ở đây, chỉ sợ sẽ tức giận đến nỗi giận sôi lên.

Cừ thật, không ngờ bị Gia Cát Lượng bày ra nhiều tội trạng như vậy, hơn nữa còn không biết đắc tội với Gia Cát Lượng ở chỗ nào.

Gia Cát Quân nhíu mày: "Nhị ca, Vương Xán thực sự xấu vậy ư? Ta nghe nói sau khi Vương Xán chiếm Ích châu, dân chúng an cư lạc nghiệp, cuộc sống yên vui, Vương Xán làm rất nhiều chuyện vì dân chúng!"

Gia Cát Cẩn nói: "Nhị đệ, những lời này của ngươi có chút quá đáng rồi."

Gia Cát Lượng lắc đầu, nhưng không phản bác.

Gia Cát Cẩn nói tiếp: "Nhị đệ, ngươi vừa không muốn nương tựa Tào Tháo, cũng không muốn nương tựa Vương Xán, chẳng lẽ chuẩn bị cùng ta rời khỏi Tương Dương, đi nương tựa Tôn Kiên ư?"

Gia Cát Lượng vẫn lắc đầu, nói: "Tôn Kiên chiếm Giang Đông, tuy là bá chủ một phương, nhưng bố cục của bản thân quá nhỏ, khó có thể cá vượt long môn. Huynh trưởng, ta khuyên ngươi đi Giang Đông, khó thành nghiệp lớn lắm."

Gia Cát Cẩn nói: "Giang Đông tuy nhỏ, nhưng chí hướng của cha con Tôn thị lại không nhỏ."

Gia Cát Cẩn không dây dưa trong chuyện Giang Đông nữa, lập tức lại nói: "Tam đại chư hầu thiên hạ, Tào Tháo, Vương Xán và Tôn Kiên, ngươi không chọn ai, vậy ngươi chuẩn bị chọn ai? Chẳng lẽ ở lại Kinh châu phụ tá Lưu Biểu, hay là con của Lưu Biểu?"

Gia Cát Lượng nói: "Một nhà Lưu Biểu là khuyển phụ khuyển tử, chỉ là tạm thời giữ Kinh châu, chung quy cũng bị tiêu diệt thôi."

Gia Cát Cẩn lập tức ngây ra, không rõ suy nghĩ của Gia Cát Lượng.

Tạm dừng một lát, Gia Cát Cẩn nói: "Nhị đệ, vi huynh hy vọng ngươi có thể lựa chọn phụ tá Tào Tháo hoặc là ba huynh đệ, sau đó để Tam đệ lựa chọn một người. Ba huynh đệ chúng ta mỗi người một phương, ai vì chủ nấy, cho dù hai phương còn lại bị đánh bại thì còn có một phương lưu lại hương khói, bộ tộc Gia Cát cũng có thể quang môn diệu tổ."

Trên thực tế đây mới là mục đích cuối cùng của Gia Cát Cẩn.

Huynh đệ ba phần, mỗi người chiếm một.

Trên thực tế, cách làm như vậy rất thông thường ở đại gia tộc, cũng rất thực tế, là một tính toán phòng ngừa chu đáo cho gia tộc. Trong lịch sử, gia tộc Tuân thị chính là như vậy, người của Tuân gia phân bố trong Tào Tháo và Viên Thiệu, trứng chim đặt trong hai rỗ, chung quy sẽ có một quả được bảo toàn, có thể chấn hưng gia tộc.

Gia Cát Lượng ưỡn ngực, cao giọng nói: "Huynh trưởng, chỉ cần có ta, nhà Gia Cát sẽ không diệt vong, sẽ chỉ càng thêm hưng thịnh, huynh cứ chờ đó."

Gia Cát Cẩn cao giọng hỏi: "Nếu như thế ngươi sẽ chọn? Cục diện Thiên hạ đã rất rõ ràng, hiển nhiên là cục diện Tào Tháo, Vương Xán và Tôn Kiên mỗi người một phần, những chư hầu khác căn bản không thể chen chân vào được, ngươi phải rõ đạo lý này chứ."

"Sai rồi."

Gia Cát Lượng dứt khoát phun ra một từ, nói: "có ta ở đây, thiên hạ sẽ không chỉ có ba phần."

Gia Cát Cẩn sau khi cân nhắc cẩn thận đột nhiên đột nhiên kinh hô: "Chẳng lẽ ngươi chọn Lưu Bị, ngươi không ngờ lại hắn!" Trừ Tào Tháo, Vương Xán và Tôn Kiên ra, Gia Cát Cẩn chỉ nghĩ tới người phù dung sớm nở tối tàn, luân lạc như chó nhà có tang này.”

Gia Cát Lượng chẳng chối mà cũng chẳng gật.

Gia Cát Cẩn nói: "Nhị đệ, Lưu Bị chỉ là chó nhà có tang, ngươi chọn hắn căn bản không thể được việc. Phía bắc của Kinh châu là Tào Tháo, phía nam là Tôn Kiên, phía bắc là Vương Xán, phía đông là Tôn Kiên và Tào Tháo. Cho dù ngươi nương tựa Lưu Bị, cũng không có chỗ, không có cơ hội ra sức!"

Giọng nói rất lớn, đã có cảm giác mà tranh cãi.

Gia Cát Lượng thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói: "Huynh trưởng, Lưu Bị có thành sự hay không thì đệ tự hiểu. Cục diện của Thiên hạ này nhìn thì như đã rõ ràng, thật ra lại không phải. Thứ đã cầm vào tay có thể mất đi, thứ mất đi cũng có thể lấy lại. Lưu Bị tạm thời phải khuất dưới người ta, nhưng hắn vẫn còn một trái tim bất khuất, hơn nữa Lưu Bị là dòng họ hoàng thất, đây chính là một ưu thế lớn của hắn. Huynh trưởng, ngươi chớ có coi thường người ta, nói không chừng Tôn Kiên còn không bằng Lưu Bị đâu!"

Gia Cát Cẩn trong lòng tức giận, khuyên: "Nhị đệ, ngươi và ta đều là người thông minh. Hiện tại thiên hạ vô chủ, thiên tử băng hà cũng được mấy năm rồi, nhưng vẫn không có tân chủ kế nhiệm, các dân chúng cũng đã dần dần quên triều Đại Hán, Lưu Bị có thân phận dòng họ hoàng thất thì sao? Liệu ai tán thành hắn?"

Gia Cát Lượng vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: "Huynh trưởng, đây là lựa chọn của ta, không liên can tới ngươi, không cần ngươi nhúng tay vào."

Khi nói chuyện, ngữ khí của Gia Cát Lượng cũng xảy ra biến hóa.

Bất đắc dĩ thở dài bất đắc dĩ, hỏi: "Tam đệ, giữa Vương Xán và Tào Tháo, ngươi sẽ chọn?"

Gia Cát Quân thản nhiên nói: "Ta chọn Vương Xán, ta nghe nói thành đô rất không tồi, hơn nữa ta đang có ý muốn đi du lịch, muốn ra ngoài đi chơi. Thúc phụ đã qua đời, huynh trưởng muốn tới Giang Đông, nhị ca chọn Lưu Bị, một mình ta cũng không có việc gì làm, dứt khoát tới viện khoa học của thành đô, xem những đồ vật mới mẻ."

Gia Cát Lượng nhíu mày, quát: "Không cho đi, thành đô có gì hay, ở lại nhà mà đọc sách."

Gia Cát Quân gãi gãi đầu, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Gia Cát Cẩn hừ lạnh một tiếng, nói: "Tam đệ, có đại ca ủng hộ ngươi. Ngươi cứ việc đi. Có điều, sau khi ngươi đi đừng có im ắng, phải thể hiện ta tài năng của ngươi, chấn hưng nhà Gia Cát, hiểu chưa?"

Gia Cát Quân mỉm cười, gật đầu thật mạnh.

Trong nhà tranh, ba huynh đệ tự mình chọn một lối đi riêng.

Bình luận

Truyện đang đọc