TAY SÚNG BẮN TỈA LẠC VỀ THỜI TAM QUỐC

<!---->Bồ câu đưa tin bay ra khỏi thành Tương Dương, cuối cùng đậu ở Lộc Môn sơn.

Sử A sau khi nhận được tin tức từ trong thành Tương Dương truyền tới, liền chấn động, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Lưu Bị người này không ngờ cùng đi theo, đúng là lợi hại.

" Sột soạt! "

Hắn chạy vội, bàn chân giẫm lên lá cây trong rừng, phát ra tiếng sột soạt. Sử A mặc dù hơi mập, nhưng tốc độ của hắn cực nhanh, giống như là một trận gió thổi qua ở trong rừng, chỉ chốc lát sau liền tới ngoài nhà tranh của Vương Xán. Sử A xốc rèm cửa nhà tranh lên, vội vã đi vào, cung kính bái nói: "chủ công, trong tin tức của Ngô Hoảng truyền về, có một tin trọng đại".

Lúc nói, Sử A đem tin tức mà Ngô Hoảng truyền đến đưa cho Vương Xán.

Sau khi Vương Xán xem xong, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.

Lưu Bị không ngờ lén về Tương Dương, đúng là to gan lớn mật, khiến người ta kinh hãi.

Người này đáng nên ở tiền tuyến chỉ huy binh sĩ chiến đấu, nhưng bây giờ lại chạy về để quấy nhiễu Tương Dương, không ngờ nhất là Lưu Bị ở trong nhà tranh của Gia Cát Lượng, đây là điều khiến Vương Xán không cách nào tiếp nhận.

Trên thực tế, Lưu Bị có lén về Tương Dương hay không, Vương Xán cũng không quan tâm.

Nhưng Lưu Bị ở trong nhà tranh của Gia Cát Lượng, ý nghĩa là Gia Cát Lượng đã quy thuận Lưu Bị.

Đây, mới là nguyên nhân trong lòng Vương Xán nổi giận.

Gia Cát Lượng nương tựa Lưu Bị, ý nghĩa là hai bên thành kẻ địch, Vương Xán phải diệt trừ Gia Cát Lượng, nếu không Gia Cát Lượng hợp tác với Lưu Bị, tuyệt đối hậu hoạn vô cùng.

Chân mày Vương Xán nhíu chặt, hai tay nắm chặt thành quyền, xương ngón tay kêu răng rắc. Trong mắt hắn lóe ra quang mang lạnh lùng nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Lưu Bị là lén trở về Tương Dương, Lưu Biểu chắc chắn vẫn chưa biết, vậy cứ để cho Lưu Biểu đánh trận đầu, rồi chúng ta lại ra tay". Dừng một chút, Vương Xán vẫy vẫy tay, căn dặn: "Sử A, ngươi đưa tai tới đây, ta cho ngươi biết nên làm như thế nào? "

Lúc này Sử A đưa lỗ tai quá, hai người thì thầm hồi lâu.

Lúc này, Điển Vi đi tới hỏi: "chủ công, có tình huống gì mới sao? " trong khoảng thời gian này, Điển Vi vẫn luôn đi theo Vương Xán trốn ở trong núi, ngoại trừ đi săn một số con mồi, hoàn toàn không có cơ hội xuất thủ, có chút ngứa ngáy.

Vương Xán thấy Điển Vi đi vào, cười nói: "Sơn Quân, ngươi tới được vừa khéo, đến lúc đó chúng ta cùng hành động".

Điển Vi vẻ mặt kinh hỉ, vui sướng nói: "chủ công, mạt tướng đã lâu không động thủ, đều sắp quên mất cách giết người rồi. Hắc hắc, lần này có cơ hội động thủ, thật tốt quá".

Lúc nói, Điển Vi không nhịn nổi mà chà xát tay.

Vương Xán nhìn về phía Sử A, căn dặn: "Sử A, lập tức truyền tin, càng sớm càng tốt".

"Dạ, ty chức đi truyền tin ngay bây giờ".

Sử A lập tức xoay người rời khỏi nhà tranh, đi thi hành mệnh lệnh. Điển Vi ở lại trong nhà tranh, vẻ mặt mờ mịt, lên tiếng hỏi: "chủ công, chúng ta rốt cuộc cần làm chuyện gì vậy? "

Vương Xán cười nói: "gấp cái gì, cứ theo ta là được".

Điển Vi trợn trắng mắt, trên khuôn mặt hàm hậu lộ ra vẻ bất đắc dĩ, muốn tham dự hành động, nhưng lại không biết gì cả.

...

Thành Tương Dương, Anh Hùng lâu.

Ngô Hoảng đang chắt lọc tin tức ở hậu viện, sau khi hắn đưa Anh Hùng lâu vào quỹ đạo, bắt đầu ẩn phía sau màn, rất ít khi chủ động hiện thân. Cho tới nay, Ngô Hoảng luôn nấp ở phía sau xử lý tin tức thu thập được ở đủ mọi phương diện.

" cộp! Cộp! "

Trong sân, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Một tên người hầu vội vã chạy tiến đến, trong tay cầm một con bồ câu đưa tin, chính là từ Lộc Môn sơn bay về. Ngô Hoảng đưa tay nhận mẫu giấy thắt trên chân bồ câu, xem nội dung cẩn thận, sau đó lập tức trở về thư phòng, tiêu hủy tờ giấy truyền tin, đây là việc hắn làm đầu tiên.

Sau khi hủy tờ giấy, Ngô Hoảng lớn tiếng căn dặn: "truyền lệnh, lập tức triệu tập chủ sự phân bố ở thành đông, thành nam, thành tây, thành bắc, giữa thành, bảo bọn họ tới thư phòng trong vòng nửa canh giờ".

" dạ! "

Người hầu ôm quyền trả lời, chợt đi truyền mệnh lệnh.

Nửa canh giờ, năm người mặc trường bào màu đen, lưng đeo bội kiếm tập hợp ở trong thư phòng. Năm người này đều là người lâu năm do Ngô Hoảng mang đến từ Lạc Dương, là Kiếm Sư năm đó Vương Việt tự tay huấn luyện ra, kiếm thuật vô cùng lợi hại. Nếu cẩn thận quan sát, trên bàn tay của bọn họ đều có một tầng chài dày đặc, là do luyện kiếm hàng năm tạo thành.

Tuy rằng năm người này xử lý chuyện một phương, đã không còn ra tay nữa, nhưng kiếm thuật của bản thân vẫn không giảm sút, nếu một Kiếm sư ngay cả sử kiếm cũng không được, vậy thì đúng là bỏ gốc lấy ngọn rồi.

Năm người cung kính thi lễ một cái với Ngô Hoảng, sau đó ngồi xuống trong thư phòng.

Sau đó, một người trong đó hỏi: "lâu chủ, vội vã gọi tất cả bọn ta đến, là có chuyện gì quan trọng sao? "

Rất hiếm khi, Ngô Hoảng sẽ gọi chủ sự phân bố ở đông, nam, tây, bắc, giữa thành tới.

Một khi như thế, nhất định là có chuyện lớn xảy ra, mới có thể triệu tập bọn họ lại. Bây giờ Ngô Hoảng gọi tất cả bọn họ đến Anh Hùng lâu, nhất định là tuyên bố chuyện quan trọng.

Ngô Hoảng vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng căn dặn: "Gọi các ngươi tới, là có hai chuyện".

" thứ nhất, sau khi các người trở về, lập tức phát động người ở chỗ mình, truyền ra tin tức nói Lưu Bị đã về Tương Dương, hơn nữa còn dẫn theo một bộ phận binh sĩ. Dựa trên cơ sở này, các người còn có thể tiến hành thay đổi thêm vào, tất yếu phải tạo thành tình huống Lưu Bị uy hiếp Lưu Biểu, động tác phải nhanh, thanh thế muốn lớn, nhưng chú ý che dấu hành tích, không thể để bị phát hiện".

" thứ hai, sau khi các người hoàn thành chuyện này, liền tự dẫn năm Kiếm sư kiếm thuật thượng thừa nhất, theo ta cùng đến Lộc Môn sơn. Lần này có nhiệm vụ quan trọng phải làm, thủ lĩnh là sư huynh Sử A".

Ngô Hoảng nói chuyện cực nhanh, rất nhanh đã nói xong.

Nhưng hai chữ "Sử A" rơi xuống, năm Kiếm sư trong thư phòng đều là xì xào bàn tán, rất kinh ngạc. Sử A là đại đệ tử thân truyền của Vương Việt, hơn nữa đã thay thế vị trí của Vương Việt toàn diện. Nói một cách khác Sử A chính là người cầm đầu của bọn họ, hơn nữa quyền thế càng lúc càng lớn, đây cũng là nguyên nhân bọn họ kinh ngạc.

Ánh mắt của Ngô Hoảng lạnh thấu xương, quét từng người một, sau đó mở miệng hỏi: "chuyện chỉ chừng đó, các người còn có chuyện gì khác hay không, mau nói ra".

Một người trong đó hỏi: "lâu chủ, chúng ta tính làm chuyện gì vậy? "

Ngô Hoảng nhíu mày, lạnh giọng quát: "ngươi là người chủ sự nhiều năm, chẳng lẽ không biết quy củ trong lầu sao? Việc không nên hỏi thì không nên hỏi, cứ ngoan ngoãn mà làm việc. Chờ ngươi đến một độ tuổi nhất định, đi thành đô nhậm chức, bất kể là với bản thân ngươi, hay là đối với cha mẹ vợ con ngươi đều có chỗ tốt".

"Dạ!! "

Người nọ bị Ngô Hoảng giáo huấn một phen, cúi đầu không nói gì nữa.

Ngô Hoảng vung tay lên, căn dặn: "tốt lắm, nếu không chuyện gì nữa thì đều trở về đi, nắm chặt thời gian mà làm việc".

" dạ! "

Năm người ôm quyền đáp ứng, sau đó tất cả đều xoay người rời đi.

...

Vào buổi trưa, thành Tương Dương ầm ĩ xôn xao, người đến người đi, phi thường náo nhiệt.

Thành đông, trong một tửu quán.

Thương khách lui tới ngồi ở bên trong uống rượu ăn thịt, rất nhiều bách tính thì lại ngồi ở bên trong uống chút rượu giết thời gian.

Lúc này, một thương khách quần áo bình thường đi vào, gọi rượu và đồ nhắm lên, sau đó khẽ lên tiếng với người bên cạnh: "các người có nghe nói gì chưa, Lưu Bị không ngờ mang theo binh sĩ lén trở về Tương Dương, hơn nữa còn ở trong nhà của Gia Cát Lượng ở Long Trung. Ài, Sở Vương của chúng ta thật không nên thu lưu Lưu Bị, kẻ kia nhất định là Bạch Nhãn Lang".

Ngay sau đó, một kẻ vô lại đứng lên, lập tức phản bác nói: "ta nhổ vào, Lưu Bị người ta là vì muốn thu phục Gia Cát Lượng, cho nên mới lâm trận bỏ chạy, không để ý đến sự an nguy của tiền tuyến".

Chợt, lại có một tráng hán lên tiếng mắng: "Đồ Lưu Bị chó để, Sở Vương chúng ta cung cấp lương thực cho hắn, cung cấp vũ khí cho hắn, nói không chừng còn cấp nữ nhân cho hắn. Hôm nay quân Thục thế tới hùng hổ, Lưu Bị lại bỏ chiến sự tiền tuyến, đây không phải là để Thục vương giết vào sao? Chẳng lẽ Lưu Bị đã đầu phục Thục vương, chuẩn bị phản kích Sở vương sao? "

Một thanh niên sĩ tử nho nhã: "Đồ vô tri, Lưu Bị làm sao có thể nương tựa Thục vương chứ? Nhị đệ của Lưu Bị Quan Vũ chết ở trong tay Thục vương, hai thê thiếp của Lưu Bị cũng bị Thục vương ngủ rồi, thâm cừu đại hận như vậy, Lưu Bị không thể nào quên. Nếu Lưu Bị theo Thục vương, ta sẽ đập đầu chết, đúng là chỉ biết nói bậy".

Tráng hán nghe xong, đỉnh đạc lên tiếng phản bác.

Cả tửu quán, bởi vì chuyện của Lưu Bị mà trở nên ầm ĩ xôn xao.

Rất nhiều người, đều tham dự vào trong đó.

Cục diện, trở nên vô cùng phức tạp.

Cùng lúc đó, thành Nam, thành tây, thành nội, giữa thành, cũng bắt đầu lưu truyền tin tức Lưu Bị mang binh lén về Tương Dương, theo sự thảo luận càng ngày càng nhiều của bách tính, tin tức truyền càng ngày càng thái quá. Bất kể như thế nào, tin tức Lưu Bị lén về thành Tương Dương đã bị tiết lộ ra ngoài, hơn nữa còn nói rõ là ở Long Trung.

Hết thảy chuyện này đối với Lưu Bị mà nói, tuyệt đối là một đả kích cực lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc