THÁI TỬ PHI RẮC RỐI

Ta khi biết người con gái khiến ta mất hồn mất vía cả tháng qua là Chiêu Văn Như Ý thì mừng rỡ vô cùng. Một đại kế hoạch mà ta đã vạch sẵn chuẩn bị đối phó nàng được đạp qua một xó. Mỹ nhân yêu quý của ta, yêu thương còn không kịp ta đối phó nàng làm chi. Ta mang bức họa của nàng về ngắm nghía trầm trồ mãi. Đại ca nàng họa thật tốt, thần thái của nàng được lột tả qua bức tranh thật là có mỵ lực phi thường. Thanh Minh thấy ta chăm chú ngắm họa mà ngẩn ngơ cũng lăng xăng thò đầu vào ngắm ké. Hắn phải nói còn xuýt xoa, cao hứng hơn cả ta.

-        Điện hạ, vị cô nương này xinh đẹp quá. Mỹ nhân mới của ngài sao, nàng ở tiểu viện nào trong phủ vậy, thuộc hạ chưa thấy bao giờ.

-         Không có ở trong phủ.

-        Vậy ngài mau trong rước nàng vào trong phủ đi, ha ha chỉ nghĩ tới mấy tiểu thiếp của ngài nhìn thấy nàng sẽ thất sắc tránh dạt qua một bên vì nhan sắc thua kém là thuộc hạ thấy hứng chí rồi.

Thanh Minh đang hào hứng phát ngôn tầm bậy bỗng thấy lành lạnh, nhìn lại thấy chủ nhân đang bắn cho mình ánh mắt đe dọa thì im luôn.

-        Thuộc hạ lỡ lời.

-        Nàng không phải là nữ nhân để diễn trò cho ngươi xem.

Uy, chủ nhân có cần hung dữ vậy không, ta chỉ nói đùa thôi mà. Trong mắt ngài từ trước tới nay chẳng phải vẫn không coi trọng nữ nhân còn gì. Ngài mang một đống người đẹp vào trong phủ để các nàng đấu đá nhau rồi mình ngồi ngoài coi kịch miễn phí. Ta đi theo ngài bao nhiêu năm chuyện đó còn lạ lùng chi đâu.

-        Vâng, thuộc hạ sai rồi. Điện hạ cô nương này là ai vậy?

-        Mỹ nhân của ta.

-        Thuộc hạ biết là mỹ nhân của ngài nhưng là thiên kim nhà ai mà có phước được điện hạ giữ khư khư bức họa rồi còn ngắm nhìn ngẩn ngơ thế chứ?

-        Thiên kim của Chiêu Văn gia.

Ta nói rồi cất bức họa đi không cho hắn coi “chùa” nữa. Khó khăn lắm ta mới xin được bức họa này chứ chẳng dễ dáng gì, cái tên An Khang đó hắn muốn thì vẽ bao nhiêu bức chẳng được, thế mà cũng làm khó kỳ kèo với ta mãi. Nhìn mắt Thanh Minh bỗng dưng lóe sáng lên khi ta nói mỹ nhân này là nữ chủ nhân tương lai của hắn ta bỗng thấy nghi ngại. Tên này không định ton hót với nàng mấy cái ý nghĩ mờ ám ta đã từng muốn đối phó với nàng chứ? Cái gương mặt gian tà kia của hắn thật đáng nghi.

-        Nàng bị người của Huyền Băng Cung bắt đi rồi.

-        Sao cơ?

-        Gửi tin cho Thanh Mẫn bảo hắn đến Khang San, chúng ta cũng đi đến đó ngay bây giờ.

-        Vâng lệnh.

Khang San là thủ phủ của Huyền Băng Cung, nằm phía tây kinh thành Tọa Đô của Đại Nam Quốc. Vùng này đồi núi hiểm trở, thác sâu, vực thẳm, mây mù, gió chướng không phải là nơi cho người bình thường có thể thâm nhập. Năm xưa Đại công tử trong lúc thực thi công cán (ám sát thuê đó mà) truy đuổi con mồi đến vùng này bị mất dấu vết vài lần, cảm thấy nơi này quá hiểm trở thật là một nơi ẩn trốn tốt. Sau này khi lập nên tổ chức sát thủ nhớ lại thấy nơi này đủ tiêu chuẩn làm khó mình thì ắt cũng sẽ làm khó người nên quyết định đặt cơ quan đầu não tại đây luôn. Nhờ vị trí cách biệt khó xâm nhập từ bên ngoài nên sát thủ của Huyền Băng Cung có thể nói là sau khi làm xong việc chạy trốn thật lẹ quay về ẩn nấp thì đối thủ thật khó trả thù. Hành động theo kiểu đánh du kích, rình mò người ta mất cảnh giác, nhào ra chém một đao rồi rút êm. Có vẻ không quân tử lắm nhưng “chơi đẹp” mà làm chi khi mà tôn chỉ thành lập của tổ chức là “muốn làm gì thì cứ làm đi” chỉ cần trung thành với tổ chức là được. Giang hồ cay cú lắm với cái tổ chức tà không hẳn tà, chính cũng không phải chính này.

Nhận xét “tà không hẳn tà” là do tổ chức này dù được mệnh danh là “chuyên gia đánh úp” nhưng đánh xong có để lại danh tính đoàng hoàng. Lịch sự mời người ta nếu có gì thắc mắc cứ “thẳng tiến Khang San” sẽ có hồi đáp. Có điều chẳng có mấy ai dại khờ “thẳng tiến Khang San” mà không có lực lượng hùng hậu. Nơi này ngoài địa thế tự nhiên đã rất hiểm trở, còn được người của Huyền Băng Cung đặt cạm bẫy trùng trùng, đi một bước là lo ngại một bước. Người vào được đã hiếm hoi, kẻ toàn mạng trở ra còn thưa thớt hơn. Nếu không phải là được mời đến thì cao thủ giang hồ muốn xông xáo bước vào dễ dàng thật khó như lên trời.

Nhận xét “chính không phải chính” là do tổ chức này vang danh đệ nhất tổ chức sát thủ nhưng cũng háo hức tham gia vào đủ loại nghành nghề khác nhau. Biểu tượng của tổ chức là hình một xấp ngân phiếu đặt chồng một thanh kiếm. Khi xưa nó biểu hiện cho việc “ai trả tiền thì ta giết người dùm”, còn sau này hậu bối mở mang ý nghĩa nó thêm mấy cấp bậc “ai cản đường ta kiếm tiền chém chết hết”. Nghĩa là mạng của người khác chỉ là cỏ rác thôi dám cản trở người của Huyền Băng Cung chỉ có con đường tử. Vì lẽ đó không nên ngạc nhiên nếu bản thân chẳng thù chẳng oán với Huyền Băng Cung, đang hiên ngang trên đường ngắm cảnh, thưởng lãm dân tình tự dưng bị chém chết tươi xuống địa phủ mà chẳng rõ vì sao mình chết. Thân nhân muốn trả thù ư, dễ thôi “thẳng tiến Khang San”.

Sau hơn 500 năm tồn tại, tổ chức này chỉ có bàng trướng hơn chứ không có chuyện lụn bại dần. Một điểm tân tiến giúp tổ chức này không ngừng phát triển là thái độ coi trọng nhân tài bất kể nam nữ. Điều này cũng dễ giải thích, căn bản sự xuất hiện của nó là do một nữ nhân gợi cảm hứng mà. Cộng thêm báu vật chi bảo chỉ thuộc về nữ nhân nên địa vị nữ nhân trong Huyền Băng Cung không hề chịu một chút thua thiệt nào. Cứ ai có tài thì sẽ được trọng dụng, bất phân tuổi tác, giới tính, xuất thân, sắc tộc. Điểm hướng đến cuối cùng là trung thành với tổ chức, góp sức khiến Huyền Băng Cung ngày càng phô trương thanh thế.

Phòng của Như Ý, ta bước vào chẳng thấy nàng đâu, ngó quanh quẩn chỉ thấy mỗi Ly Hiểu Kỳ đang sắp xếp lại chồng sách cao vút. Ta nhíu mày, có chút cảm giác bất an.

-        Thánh nữ đâu rồi?

-        Thưa cung chủ, tiểu nữ đang định đi tìm nàng đây, khi nãy nàng nói sẽ đi thư phòng cần tìm lại thông tin gì đó.

-        Ngươi nên theo sát nàng mọi lúc chứ, nơi này nàng không thể chạy loạn được.

-        Tiểu nữ biết tội, để tiểu nữ đi tìm nàng ngay.

Ta ngồi trên ghế đợi nàng quay về. Mấy ngày nay thấy nàng cũng không có biểu hiện gì quá lạ lẫm. Mỗi ngày vẫn cứ phải nhờ ta đánh thức mới biết đường dậy, tiếp xúc với môn đồ xong thì nhào vào thư phòng bới tung sách lên đọc ngấu nghiến. Nàng có vẻ đang tìm một thông tin gì đó nhưng không chịu tiết lộ cho ta biết. Ta đang định qua đây nói cho nàng biết nàng cần phải trở về kinh thành có chuyện của tổ chức cần nàng đích thân ra tay. Nhân tiện cũng phải thu xếp cái vụ đính ước của nàng đi, Huyền Băng Cung đợi cả trăm năm mới có một Thánh nữ không thể vừa xuất hiện thì lại “tiêu tùng xác pháo” được. Nếu nàng có mệnh hệ nào thì phải đợi bao nhiêu lâu nữa mới có được Thánh nữ mới chứ?

-        Cung chủ!

-        Chuyện gì mà la hốt hoảng vậy, Thánh nữ đâu?

-        Không thấy nữa.

-        Cái gì?

Huy động toàn bộ người đang tá túc ở trong biệt cung đi tìm kiếm, đến tận tối mịt cũng không tìm thấy tung tích nàng ở đâu. Nàng có thể bị rớt xuống vực thẳm lắm, nữ nhân này không có võ công nhưng lại khá nghịch ngợm. Nếu trong lúc chạy loạn không cẩn thận té xuống núi… ta rùng mình lo sợ. Nếu là té xuống núi thì còn toàn mạng được sao?

-        Cung chủ, đã kiểm tra cơ quan không có cạm bẫy nào bị phạm vào, Thánh nữ không bị rơi nhầm vào đó.

Hiểu Kỳ tất tả đi vào báo cáo khiến hy vọng của ta là nàng đi lạc vào bẫy tắt ngấm. Khu vực này đồi núi chập trùng, tổng cộng cũng có đến 25 ngọn núi. Biệt cung Huyền Băng lại tọa lạc ở chính giữa, nàng thân nữ nhi yếu đuối không thể bước bộ thoát khỏi ngọn núi trung tâm này trong vòng chưa tới nửa ngày. Nhưng hiện tại từng ngóc ngách của ngọn núi này đều đã tìm qua nhưng không có dấu vết lưu lại của nàng.

-        Kiểm tra cơ quan bên ngoài của những ngọn núi lân cận chưa.

-        Hồi cung chủ, vẫn đang tiến hành.

-        Ngươi ở đây chờ và tổng hợp tin hồi báo của những nhóm đi tìm kiếm, có tin về nàng bắn tín hiệu pháo sáng cho ta.

-        Vâng.

Ta nóng lòng không thể ngồi đợi chờ tin của nàng nên đích thân đi tìm. Nữ nhân này khiến ta đứng ngồi thật sự không yên, nàng làm ơn đừng xảy ra chuyện gì.

-        Tam tỷ tỷ, ráng lên muội giúp tỷ ép chất độc ra ngoài.

-        Lục muội, ta tức ngực quá, ta…

-        Tỷ tỷ…

Ta ngồi trên một nhành cây vừa ăn quả vừa ngó xuống hai thiếu nữ kia hơi tò mò, sao nàng ta kêu khóc thảm thiết quá. Giữa rừng sâu thế này định thi thố xem tiếng rú của nàng có rùng rợn hơn so với thú hoang sao? Ta chẳng có ý định lộ diện làm gì, ta không quen biết gì họ, ai biết họ tốt xấu ra làm sao. Chỗ này ta đứng cũng khá xa với biệt cung, lỡ có chuyện gì chẳng ai cứu ta. Các vị đang tự hỏi làm thế quái nào ta lại ở trên cái cây giữa rừng rậm chứ gì? Tường thuật sơ lược thì sự việc nó như thế này, ta mấy ngày trước đọc được trong một quyển sách của Huyền Băng Cung có nói sơ về một cây đào tiên mấy trăm tuổi được Đại công tử trồng năm xưa. Ban sáng lúc bước vào thư phòng ta vô tình thấy bản đồ khu vực núi này, có đánh dấu vị trí cây đào tiên, ta bỗng nảy ra ý định đi xem cái cây đào tiên nó sống mấy trăm tuổi thì có hình dáng ra làm sao.

Ta đi một mình vì không muốn làm phiền Hiểu Kỳ, nàng ta có khối việc rồi. Qua rủ tên Phi mỗ tự xưng đi chung hả, đời nào ta lại làm thế, nhìn cái bản mặt của hắn là bực bội rồi. Ta cũng chẳng sợ lạc đường, ta biết bản đồ dùng để làm cái gì mà thế là tự mò mẫm ra tận đây. Có điều thời buổi lạc hậu, bản đồ gì mà phân chia tỷ lệ kém một cách tệ hại, nhìn cứ tưởng gần ai dè ta phải đi xa rã hết cả chân mới tới.

-        Tỷ tỷ đừng chết, hu hu…

Hửm, nàng ta nói cái gì liên quan đến chết chóc thì phải. Ta tạm thời ngừng “cạp” miếng to miếng nhỏ trái đào trong tay, nhìn xuống kĩ hơn xem chuyện gì đang xảy ra dưới kia. Một cô gái nằm bất động trong lòng cô còn lại, có vẻ bị thương nên ngất xỉu hay đang hấp hối gì đó. Cô gái còn tỉnh táo kêu khóc thảm thiết đến mức ta lạnh hết cả người. Ta đánh giá sơ lược tình hình rồi bình thản “cạp” tiếp quả đào cầm trong tay. Chuyện thiên hạ không liên quan đến ta thì không đời nào ta nhúng tay vào. Bản chất con người ta nó vậy, cuộc sống hiện đại dạy cho ta biết con người là bình đẳng một cách tương đối thôi. Số phận con người nó bèo bọt trôi nổi khác nhau, có kẻ sang có kẻ hèn, có kẻ sống thọ cũng lắm người chết yểu. Thiên hạ này dân chúng có chết hết cũng chẳng dính dáng đến đại tiểu thư ta. Chiêu Văn Ý Nhi ta là con người có máu lạnh một cách đúng nghĩa nhất, theo đánh giá của riêng ta he he.

Có điều hình như trời cao lâu lâu cũng có mắt thì phải? Lão ta chứng kiến từ phía trên nhận ra ta lạnh lùng “thấy chết không cứu” thì quyết định phải trừng trị ta chăng? Ta đang yên đang lành ngồi gặm đào hết quả này đến quả khác một cách ngon lành, mặc kệ người phía dưới họ gặp hiểm họa ra làm sao, thì bỗng nhiên ở đâu đột ngột xuất hiện con côn trùng nhào thẳng vào mặt ta khiến ta choáng váng. Tay ta chới với níu không kịp cành cây bị mất đà té cái bịch xuống đất tê rần hết cả mông. Ta té ngay gần vị trí cô gái đang khóc lóc om sòm kia khiến cô ta giật mình ngước mặt lên thật nhanh nhìn ta nghi hoặc. Cô ta rõ ràng là hung dữ hơn cọp, đang thổn thức khóc thương tỷ tỷ mà thấy ta bị té ngồi bẹp dí dưới đất chưa kịp đứng lên, đã hét lớn lên đe dọa.

-        Ngươi là ai?

-        Ta là ai thì liên quan gì đến ngươi.

Ta ngang ngược trả lời lại, cô ta có lịch sự với ta đâu, việc gì ta phải nhẹ nhàng. Ta từ khi đến cái xứ này thì không thèm tao nhã gọi muội muội tự xưng tỷ tỷ như hồi ở hiện đại nữa. Nơi này văn hóa với lối sống khác biệt ta tự xưng tỷ tỷ chắc cô ta sẽ nổi giận cho ta một trận “thừa sống thiếu chết” mất. Gương mặt của ta bây giờ nó trông rất trẻ con, nhỏ tuổi mà đòi làm lớn là coi chừng tự rước họa vào thân. Ta vừa bị té xuống đau ơi là đau tâm trạng có tốt đẹp gì đâu nên cũng quên mất là nên hòa nhã chút với người khác. Không nên rước thêm rắc rối vào mình chỉ vì một vài lời nói nóng giận trong lúc không để ý. Bộ não của ta trong vài giây đã biết tự động quay lại trạng thái cân bằng, ý là ta sẽ dùng lý trí để kiểm soát lời ăn tiếng nói của mình đó mà, không phát ngôn theo cảm tính nữa.

-        Cô nương đó bị sao vậy? Ngươi ôm nàng chặt cứng thế nàng sẽ ngạt thở mà chết mất.

-        Tỷ tỷ ta bị rắn độc cắn hu hu. Tỷ thật bạc mệnh hu hu.

Oái oái rắn hả, ta giật thót, hết hồn nhảy lên choi choi, rồi nhìn xuống chân kiểm tra, ngó xung quanh. Hên quá không còn con rắn nào nữa.

-        Ta giết nó rồi, ngươi không phải lo nữa. Hix hix…

-        À, đỡ quá.

Ta nhìn qua chỗ cô ta vừa chỉ tay, thấy một con rắn to đùng, đen thủi lủi đầu bị đánh nát bét còn bị chặt ra khúc khúc nữa chứ. Cô ta chắc cho nó mấy kiếm nên nó mới có cái tướng thảm hại thế kia.

-        Tỷ tỷ… hu hu…

-        Cô ta đã chết đâu sao ngươi khóc thảm quá vậy?

-        Ta đã dùng nội lực ép độc ra ngoài nhưng độc đã thấm vào tim rồi, ta không có thuốc giải, giữa chốn rừng hoang không người này, sợ không còn kịp nữa, hu hu…

-        Tránh ra nào.

Ta kéo cô ta ra ngoài tránh để cô gái kia bị ôm chặt đến chết vì ngạt thở. Hừ, coi như mạng của cô gái này còn chưa tới ngày tận số. Tại ta bị té từ trên cây xuống nên ta tiện tay cứu một mạng người vậy. Cứu xong mai mốt đòi cả hai trả tiền công chắc cũng được kha khá. Cái thời này nếu gặp phải quân tử họ đều có ơn thì trả ơn rất hậu hĩ, hai người này nhìn chắc cũng không đến nỗi quá tiểu nhân dù rằng người tốt thì ta không chắc.

-        Ngươi làm gì?

-        Im lặng dùm đi, không thấy ta trị thương cho tỷ tỷ của ngươi sao?

Lục Bạch ngọc quả nhiên có tác dụng phi thường. Tay ta khi tiếp xúc với tay cô gái thì chỗ tiếp xúc phát sáng lên. Ta cảm nhận một luồng khí thoát ra từ người ta truyền sang người cô gái, sắc mặt cô ta tươi tỉnh dần lên, coi bộ độc đã tiêu trừ hết.

-        Tam muội.

-        Tỷ tỷ, tỷ không sao rồi thật may quá. Tỷ khiến muội sợ điếng người.

Ta đứng dậy khoanh tay trước ngực nhìn họ với vẻ mặt thờ ơ nhất có thể (giả vờ đó mà). Nhưng trong lòng thực ra đang cảm thấy khoái chí vô cùng, ngọc quý quả nhiên có công năng phi phàm. Khoa học hiện đại của thế kỷ 21 có nằm mơ cũng chưa tiến bộ được đến cái mức này. Ta bây giờ thật là có uy đó, tự vỗ tay tán thưởng mình trong tâm tưởng (he he).

Bình luận

Truyện đang đọc