THÁI TỬ PHI RẮC RỐI

Như Ý há hốc nhìn tay mình thình lình bị Phi Bách Chiến nắm chặt, nàng ngẩng đầu ngó hắn chăm chú… hắn làm cái trò gì đây? Hai người làm đồng sự cũng khá lâu, hắn chưa bao giờ biểu lộ tình đồng chí thân thiết đụng tay đụng chân như thế này bao giờ nha.

- Bách Chiến ca ca, sao huynh lại nắm tay ta?

- Nếu ta nói ta muốn nắm tay nàng từ lâu lắm rồi nàng có tin không?

- Ah… tin.

Đùa sao? Tay của tiền nhiệm Như Ý đẹp thế này nàng nhìn còn kiêu hãnh ké huống hồ người khác. Nàng chăm sóc tay chân cũng tốt lắm dù rằng không có sơn móng tay vẽ hoa vẽ cỏ lên đó.

- Tin sao?

- Đương nhiên, ta lúc nào mà không tin Bách Chiến ca ca chứ!

Như Ý cười hồn nhiên xác nhận thông tin, nàng không biết một câu nói này khiến cho ít nhất hai kẻ tim đập chân run tâm tình diễn biến trái chiều.

- Cám ơn nàng!

Bách Chiến đột ngột ôm nàng khiến Như Ý một lần nữa ngạc nhiên không kịp phản ứng. Tư thế ôm này sao mập mờ quá, nàng nằm thọt lỏm trong lòng hắn, đầu còn áp ngay ngực hắn nữa chứ. Không ổn à! Nàng giãy nhẹ muốn hắn thả tay nhưng còn chưa kịp thoát thân đã nghe một tiếng quát tháo ầm ĩ khiến nàng giật mình co rúm.

- Buông nàng ra!

- Trường ca ca!

Họ Vương mặt tối sầm, mắt tóe lửa nhìn hai người “cô nam quả nữ” đêm tối phòng kín tâm sự thân mật đã đành còn dám ôm nhau chặt cứng. Chàng thật sáng suốt khi kiên quyết bám đuôi nàng tới đây mà, chàng không tới kịp lúc bọn họ có thể hay không… tiến xa hơn nữa?

- Sao chàng cũng tới?

Như Ý làm bộ không nhận ra hắn đang giận nhào tới nắm cánh tay hắn lắc lắc

nhõng nhẽo. Nàng với cung chủ có chuyện riêng cần bàn mang hắn theo làm gì cho cản trở vướng víu tay chân. Ai ngờ hắn cứng đầu đã bảo không cần tới còn dai dẳng bám theo, bất quá hắn xuất hiện vào thời điểm không hay ho cho lắm. Hai người bọn họ ôm nhau, bằng hữu ôm nhau bình thường thôi mà nhưng là “ tình ngay lý gian” nha. Khó ăn nói thật!

- Sao nàng để cho hắn ôm chứ?

- Không được sao?

- Nàng nghĩ có được không?

Bạch Trường không nể mặt phun ra một câu hỏi ném nàng lại vạch xuất phát

lúc đầu. Bảo bối thật lắm chiêu, nàng thừa biết hắn đang giận còn dám đong đưa chèo kéo muốn đánh lạc hướng. Nàng là của chàng, chỉ có chàng mới được ôm nàng, tự dưng hôm nay bị tên họ Phi này… giở trò. Thật đáng giận!

- Về phủ rồi nói, đi thôi!

Chàng gật đầu với tên kia rồi kéo nàng đi một mạch, thân là thái tử một nước còn hắn lại là quốc khách không thể luống cuống được. Cơn tức này không chỗ phát hỏa thật khó chịu.

Như Ý ngoái lại chỉ kịp thoáng thấy Bách Chiến cười với nàng, nhún vai ý bảo “không sao đâu nàng về đi”. Nàng với hắn thực ra tâm ý cũng khá tương thông, nhìn hành động ít nhiều có thể đoán đúng được ẩn ý của đối phương.

Người đi phòng nhỏ lưu lại một người, chàng khẽ cười thê lương. Cô độc quay lưng lại ngồi xuống ghế, tay nâng bình rượu rót thêm một chén… một chén… một chén… rồi ôm nguyên bình tu cạn.

- Thánh nữ… tiểu thánh nữ của ta.

Chàng cất tiếng gọi nhỏ tên ai đó trong cơn chếnh choáng men say nhưng tiếng gọi thâm tình của chàng bị tàn nhẫn vùi lấp đi giữa những tiếng nói cười lẳng lơ tục tĩu của chốn thanh lâu. Là Kiều Hoan lâu, thiên đường của nam nhân nơi có mỹ nữ, rượu thơm, thức ăn ngon… thứ gì cũng có, là nơi trầm luân mê đắm đã vào rồi chẳng muốn quay ra. Nhưng giữa chốn thiên đường này ngay bây giờ còn có chàng đang thất tình, trỗng rỗng và say mèm, nào có cảm giác vui sướng thiên đường chứ? ( Chiqu: xoa xoa cằm, quái lạ thiên đường của chốn nam nhân mà sao ca ca không vui… chết chưa, ca ca ứ phải nam nhân ^-^ chắc thế … hắc hắc ^^)

- Như Ý… Như Ý… ta còn chưa có nói xong mà! Chờ ta đã!!!

Chàng bỗng nhiên như sực tỉnh từ trong cơn mê, bất thình lình đứng dậy vọt theo hướng cửa đuổi theo. Nếu bây giờ không nói chàng phải đợi đến bao giờ, đợi cho nàng lấn sâu thật sâu vào ái tình với họ Vương đó chàng mới tỏ rõ lòng mình sao? Bất lực nhìn nữ nhân mình yêu để nam nhân khác kéo đi, bản thân thì giả dối ra vẻ “ta không sao” Phi Bách Chiến chàng từ khi nào lại yếu đuối trốn tránh lòng mình một cách nhu nhược như thế? Khi xưa vì an toàn của nàng mà nuốt lệ vào tim, thờ ơ trước mặt, đượm tình sau lưng… bây giờ đã khác rồi, chàng nhất định phải nói cho nàng biết “ Như Ý, Phi Bách Chiến ta yêu nàng, rất rất yêu nàng”.

Không xa Kiều Hoan lâu tại một góc đường nhỏ tối tăm, một đám hắc y nhân vũ trang đầy đủ ít nhất cũng gần 50 tên đang bao vây nhóm bốn người. Cường địch trước mặt lục y nữ tử mặt không đổi sắc nửa điểm sợ hãi cũng không có, nàng còn đang bận ầm ĩ lời qua tiếng lại với thủ lĩnh của đám hắc y nhân.

- Các vị hảo hán đường nhỏ người đông, hành trình ngược hướng cũng phải có một bên nhường đường chứ nhỉ?

- Nữ tử cuồng ngạo, chúng ta hôm nay đến đây là muốn mạng của ngươi. Ba người khác có thể đi nếu còn dây dưa đừng trách đao kiếm vô tình tổn thương người ngoài cuộc.

- Sao hả? Muốn mạng của bổn cô nương! Còn phải xem các người có đủ bản lĩnh không đã.

Như Ý phì cười nhạo báng cái đám điên khùng này, mạng của nàng Diêm Vương sếp lớn còn không dám lấy, bằng sức của mấy tên nhãi nhép này… thật không muốn sống nữa!

Bạch Trường nghe cuộc đối thoại nhận ra đám sát thủ này vì bảo bối mà đến, bọn chán sống này còn muốn tổn hại nàng, coi bộ hôm nay không làm ơn làm phước tiễn đám này về trời là không nể mặt rồi.

- Bảo bối, lui ra phía sau.

- Không cần đâu ta đang ngứa tay! Bọn khốn này đến địa phủ báo danh nhớ nói với Diêm Vương là Linh Thể cô nương lấy mạng các ngươi nha.

- Sát!

Tên áo đen cầm đầu hét lên một tiếng cả đám tràn lên lao vào hỗn chiến. Không hổ là công cụ giết người có đào tạo bài bản tên nào võ công cũng thượng đẳng hơn người, ra chiêu thì ác độc toàn nhằm vào chỗ trí mạng.

Mười tên vây khốn Như Ý vào giữa, đao kiếm giơ lên găm găm tên nào cũng nhắm vào tim nàng hoặc cổ họng nàng mà tấn công. Nàng bĩnh tĩnh đứng giữa vòng vây khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên, hai bàn tay trong chớp nhoáng kim châm từ đâu xuất hiện tua tủa như quạt nan.

- Tiểu Ý Nhi!

Bạch Trường phóng một luồng chưởng kình phong uy lực đoạt mạng hướng mười mấy tên đang cản đường chàng tới cứu bảo bối. Chàng vừa gọi tên nàng thì mười tên sát thủ cũng đồng loạt ra tay, đao kiếm vung lên nhanh như chớp chỉ thấy nàng tay áo khẽ vung mưa kim châm bắn ra rào rào. Thân mình nhún nhẹ phút trước còn đứng giữa kẻ thù, phút sau nàng đã thoát thân. Hư chiêu vừa rồi làm cho mấy tên ngốc lơi lỏng lo cản ám khí khiến kẽ hở lộ ra rõ mồm một, nàng không bỏ lỡ cơ hội phi thân nhảy ra.

- Bảo bối, nàng có sao không?

- Có thêm người đến nữa rồi. Giết hết đám này thì chạy không kịp.

- Muốn chạy???

Binh tàn lê lết còn chưa tới một nửa nhưng khí thế vẫn không giảm, cái đám tử sĩ ngu như heo này lại đồng loạt xông lên. Bạch Trường với Thanh Minh, Thanh Mẫn ba người rút kinh nghiệm yểm hộ Như Ý phía sau không cho nàng mạo hiểm tách ra như lúc nãy. Nàng to mồm to miệng mà nãy giờ kim châm phóng trúng có mấy tên, số còn lại ba tên này chém chết cả. Như Ý nàng không có mệnh làm nữ chiến binh kình lực sấm sét gì hết, chưa “làm ăn” được bao nhiêu đã bị ba cái tên này vây lại bảo bọc như công chúa rồi. Mà thôi giết người mà giành giật làm chi, để cho ba người các ngươi trổ tài đó, nàng làm khán giả cổ vũ.

- Chủ nhân thuộc hạ cản đường, ngài với cô nương đi trước!

Người đến quả nhiên thật là nhanh, tên cuối cùng trong đợt sát thủ đầu tiên vừa gục xuống thì đám thứ hai đã chễm trệ giương mắt ếch tới nạp mạng. Lực lượng này còn hùng hậu áp đảo gấp bội, số lượng cũng nâng lên, nhìn sơ qua đánh giá hơn một trăm tên là không trật vào đâu được. Người cổ đại thật là máu lạnh, không phải, nói như vậy là “vơ đũa cả nắm” phải nói là cái đám “thừa nước đục thả câu” này thật bất nhân vô đạo. Xác người chết la liệt trên đất máu tanh tởm lợm, cả một bầu không khí u ám ghê rợn mà bọn chúng làm như chẳng thấy. Tên thì ngang nhiên đá xác chết qua một bên lấy chỗ đứng, tên thì còn tàn bạo hơn lấy xác chết làm nền chỉ tội nghiệp cho mấy tử thi xấu số chết rồi cũng chưa được yên thân.

- Bạch Hoàng các chủ đã lâu không gặp!

- Các hạ khách khí rồi!

Như Ý chớp mắt sửng sốt trước cái giọng điệu này, Trường ca ca cũng có lúc nói chuyện khủng bố như vừa rồi sao? Âm thanh rét lạnh hoàn toàn biết mất tính chất mượt mà êm ái có từ tính của nam châm siêu hạng thường ngày, chàng ra đường “kiếm cơm” chắc toàn dùng cách nói chuyện hù chết người này nhỉ? Woa, ngưỡng mộ chàng!

- Giữa đường lại gặp gỡ coi như là có duyên, chúng ta cũng nên hàn huyên bồi dưỡng tình cảm ít nhiều phải không các chủ?

- Nếu các hạ có lòng, ta cung kính chi bằng phụng mệnh chỉ là bằng hữu của ta có chuyện gấp sẽ đi trước hy vọng các vị nhường đường.

Bạch Trường quay qua lệnh hai thuộc hạ đưa Như Ý rời đi, bảo bối không liên quan đến cuộc chém giết này, nàng phải nhanh chóng thoát ra khỏi vùng nguy hiểm.

- Không tiện rồi, bằng hữu của các chủ cũng là bằng hữu của ta. Hân hạnh gặp mặt cũng nên chào hỏi vài câu chứ! Lên!

Ân oán phân minh cũng là chuyện tốt, không làm hại kẻ vô tội cũng là đạo lý giang hồ nhiều người coi trọng nhưng “thả hổ về rừng” là khinh thường đối thủ tự đào mồ chôn mình. Thả ba người bọn họ đi tìm viện binh sao? Đâu có mấy người ngu ngốc như vậy?

Phi Bách Chiến đuổi theo Như Ý khi chàng đến nơi liền thấy ngay một màn hỗn chiến tàn sát điên loạn. Cao thủ võ lâm gặp địch thủ lấy nhiều chế ngự số ít cũng chẳng giữ cuộc chiến cân sức mãi được. Chàng không cân nhắc gì lao vào cuộc chiến, sấn bước đến bên cạnh nàng.

- Như Ý, cầm lấy!

Tuyết Băng kiếm, bảo kiếm thánh nữ từng dùng một lần, một trong những bảo vật truyền đời của Huyền Băng cung luôn được treo trang trọng trên tường trong phòng của cung chủ. Vốn dĩ vật ở đâu thì cứ để nó tại chỗ cũ nhưng chẳng hiểu sao sau khi nàng rời khỏi biệt cung chàng cầm nó theo luôn.

Bốn người đánh nhau đã loạn xà ngầu cộng thêm họ Phi vào tình thế chuyển biến tốt lên thấy rõ. Trời đêm lẽ ra là nên yên tĩnh thanh tịnh, ai mà ngờ giang hồ hăng tiết đêm tối không lo ngủ… khoái đi tìm chết hơn. Kẻ trước người sau ngã xuống hàng loạt nhưng trong tiếng gió vun vút lại tiếng có người đến nữa.

- Ta yểm trợ phía sau ngươi mang nàng đi!

Họ Phi và họ Vương đồng thanh lên tiếng sẵn lòng hy sinh thân mình muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.

- Như Ý, đi theo hắn ngay!

Tiếp tục “ý ngươi giống ý ta” hai chàng thi nhau gào lên không biết rằng mỹ nhân kia đang nghiến răng kèn kẹt. Nàng bực bội cái đám sát thủ thì ít mà phật ý với “hai thằng cha nhiều chuyện” thì nhiều. Họ Vương đánh không lo cứ dính sát bên nàng cản trở tay chân, hắn làm nàng cảm thấy mình tự dưng thành gánh nặng. Họ Phi cũng dở hơi chẳng kém tưởng hắn nhét kiếm vào tay nàng thì tạo điều kiện cho nàng làm nữ chiến binh trừ gian diệt bạo. Nhưng hắn và họ Vương lại kết hợp với nhau tạo thế gọng kìm bảo vệ nàng ở giữa khiến nàng chẳng có cơ hội thư giãn gân cốt gì hết.

Nếu mà bọn hắn giỏi giang một kiếm chém gục hết sạch đám “ruồi muỗi” khát máu đang uy hiếp cả năm thì nàng chẳng than phiền làm gì. Đằng này kẻ thù trước mặt bọn hắn không lo chỉ biết sai khiến áp đặt nàng là giỏi thôi.

- Hai người câm ngay, người đã tới rồi!

Hưởng ứng “lời giới thiệu” của Như Ý, đám người mới đến “nồng nhiệt” lao lên tiết lộ thân phận địch nhân không cần dây dưa lắm lời.

- Xông lên giết sạch cho ta, ai lấy được mạng của Huyền Băng cung chủ trọng thưởng một vạn lượng hoàng kim.

- Sát!!!!

Đêm nay trời đẹp nên thiên hạ đua nhau đi ám sát. Ba kẻ gây thù chuốc oán khắp nơi kia tốt nhất là tránh xa nhau ra một tý, đành rằng có quen biết thật nhưng ba người bọn họ cũng đâu có keo sơn thắm thiết đến mức không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết chung một huyệt chứ!!!

Bình luận

Truyện đang đọc