THÁI TỬ PHI RẮC RỐI

Khi ta cứu được Như Ý xuống thì nàng chỉ còn là cái xác không hồn lạnh ngắt. Ôm nàng vào lòng bất động nhìn gương mặt tái xám không còn sự sống kia lòng ta cũng theo đó lạnh ngắt dần. Chết rồi, nàng chết rồi. Nữ tử này sao mà cố chấp, hành động theo cảm tính một cách điên cuồng ngu ngốc như vậy? Nàng không thể cùng ta thương lượng sao? Gương mặt này vài giờ trước còn thảo não khóc lóc nhìn ta, giờ đã nhắm nghiền mắt không thể tỉnh lại nữa.

-        Tiểu thư, hu hu… tiểu thư ơi.

Tường Nhi gào khóc ầm ĩ khiến sự tình đã rối rắm nay còn loạn hơn. Đại phu vẫn được đưa tới nhưng người đã tắt thở từ lâu dùng cách nào để cứu. Chiêu Văn gia không một ai xuất hiện, có vẻ như không có người thân nào của nàng đang trú trong phủ. Ta ôm nàng muốn đưa đi thì hộ vệ trong phủ đồng loạt rút kiếm ngăn cản.

-        Thỉnh điện hạ buông tay, tiểu thư không được đưa ra khỏi phủ.

-        Các ngươi muốn phản?

Bạch Trường lạnh lùng phun ra mấy chữ, ánh mắt lóe lên sự căm phẫn, sát ý tỏa ra xung quanh ngùn ngụt khiến cho mọi người sợ hãi lùi lại. Hắn còn có thể suy nghĩ tỉnh táo biết người biết ta được nữa sao? Giờ phút nào kẻ nào cản đường hắn chỉ có con đường chết. Sát khí từ hắn khiến hộ vệ trong phủ chống mắt nhường đường cho hắn đi qua, mang theo tiểu thư của họ mà không dám ho he một tiếng.

-        Huynh, Như Ý nàng…

-        Muốn hỏi gì?

Bạch Sơn định hỏi ca ca, hắn đưa Như Ý theo làm gì. Nàng là người của Chiêu Văn phủ, dù sao cũng chưa được gả cho thái tử, đưa nàng đi không hay lắm. Nàng chết rồi, ca ca định đưa nàng đi đâu mới được chứ?

-        Ta đưa nàng về phủ.

-        Huynh định…

Bạch Sơn câm miệng lại không đủ dũng khí nói tiếp. Chàng không hiểu ca ca của mình có hay không vì đau thương quá nên phát điên đến nơi rồi. Người chết rồi phải đem đi an táng chứ, có đưa đi đến đâu rồi cũng phải làm việc đó thôi. Chàng nhìn ca ca ôm chặt cô nương đó trong lòng thì trong tâm khẽ lay động lòng thương cảm. Thế gian tồn tại tình yêu, yêu từ ánh nhìn đầu tiên cũng không phải chỉ tồn tại trong truyện cổ tích. Kẻ đa tình khi yêu thật lòng thì sâu sắc, nồng nàn hơn người khác. Ca ca với vị tiểu thư này căn bản khởi đầu còn chưa có sao đã thấy kết thúc bi ai rồi. Trời cao sao trêu ngươi khiến kẻ si tình rơi vào vòng tình ái chưa hưởng được một giây ngọt ngào đã cướp mất người yêu dấu. Tàn nhẫn, vô tâm quá rồi.

Thái tử phủ không khí u ám, nặng nề không có một chút sinh khí nào. Chủ nhân ôm về một nữ nhân rồi nhốt mình trong phòng mãi không bước ra. Tam hoàng tử cũng không thể khuyên giải gì được vừa bước vào thì đã bị tống ra. Bạch Sơn thông suốt quyết định không thèm quan tâm nữa, mặc xác hoàng huynh muốn sao thì tùy. Chàng chỉ sai phái thêm người tập trung cảnh giác đề phòng đột nhập bất ngờ rồi nhàn nhã ngồi uống rượu. Ca ca bệnh hết thuốc chữa rồi không rảnh rối xen vào làm gì cho mệt.

Trong phòng Như Ý được đặt nằm trên giường lớn, ta nhìn thần sắc của nàng trong tâm cứ mơ hồ hy vọng nàng sẽ động đậy tỉnh dậy. Nàng rõ ràng đã tắt thở nhưng sau một hồi suy nghĩ ta thấy có gì đó không ổn. Nàng vừa có ý định tự sát định nhày xuống hồ, khó khăn lắm mới ngăn cản được. Sao Chiêu Văn phủ không cho người theo sát canh trừng nàng? Bảy tên hộ vệ của nàng thủy chung mãi không thấy mặt, họ đi đâu rồi. Thánh nữ của họ xảy ra chuyện động trời như thế này, họ phải có phản ứng gì mới đúng chứ? Không phù hợp, chẳng có chi tiết nào phù hợp cả. Nhưng mà…

-        Như Ý, nàng làm cách nào mà tắt thở lâu như vậy? Nàng tỉnh dậy nói chuyện với ta, muốn gì chúng ta cùng thương lượng.

-        Như Ý.

Nàng rõ ràng là đã chết nhưng lại có điểm không giống. Cơ thể nàng tỏa ra hàn khí rồi tự nhiên chuyển tông nóng rực cả lên. Nóng lạnh cứ thế hoán đổi nhau mãi không dứt. Người chết sẽ không có hiện tượng lạ lùng như vậy nàng có vẻ mắc bệnh lạ lùng thì đúng hơn. Chứng bệnh gì mà khiến người ta tắt thở rồi mà thân nhiệt vẫn thay đổi liên tục. Chưa nghe qua bao giờ.

-        Thanh Minh.

-        Có thuộc hạ.

-        Mời toàn bộ ngự y giỏi nhất trong cung ra đây cho ta.

-        Vâng lệnh.

Nàng chưa chết đâu, ta vẫn còn le lói hy vọng. Nàng là có bệnh trong người hoặc đã làm một tiểu xảo gì đó lừa gạt ta. Nàng không đời nào khờ khạo tìm chết không minh bạch như thế này.

Tọa Đô thành chỉ ngày hôm sau tin tức Chiêu Văn tiểu thư hôn mê bất tỉnh đang được chăm sóc trong phủ thái tử đã lan khắp chốn. Chuyện thái tử si tình nàng không lạ lùng nhưng chuyện nàng vừa trở về kinh thành đã gặp sự cố sát thân nguy hiểm tính mạng thì khiến dân chúng bàn tán nhiều luồng trái chiều nhau. Lắm kẻ thương xót mỹ nhân sao mệnh khổ gian truân chẳng thấy được hưởng sung sướng một ngày chỉ gặp hết nạn này đến họa khác. Nhưng cũng không ít người ác miệng nói nàng nữ nhân cao cơ, không biết xấu hổ chưa gả vào nhà người ta đã ung dung đến đó mà dưỡng bệnh. Chiêu Văn phủ giàu có như thế lẽ nào không đủ tài lực chăm nom cho nữ nhi.

Bên ngoài thì tin đồn cứ bát nháo loạn xạ nhưng trong phủ mọi sự cứ tĩnh lặng như mặt nước hồ. Chiêu Văn gia ngày nào cũng qua đòi người nhưng mãi cũng không đòi được. Thải tử không cho phép thì làm ăn, manh động thế nào được. Chẳng lẽ huy động người hùng hổ xách kiếm mang gươm tới cướp người. Đây là kinh thành dưới chân thiên tử chẳng ai có gan to đến mức ấy. Như Ý vẫn như cũ bất tỉnh nhân sự không có dấu hiệu sẽ sống dậy được. Nàng không thở nữa nếu không phải cơ thể thân nhiệt thay đổi liên miên và không có dấu hiệu hoại tử thì ai nấy cũng dám khẳng định nàng đã chết. Ngự y giỏi nhất trong cung cũng bó tay chịu trói tuyệt không tìm ra nàng có bệnh hay không. Ngày thứ hai trôi qua không có biến chuyển tốt đẹp gì, ngày thứ ba cũng sắp tàn mà người vẫn nằm im bất động  như cũ.

-        Như Ý rốt cuộc là phải làm sao nàng mới tỉnh dậy được vậy? Nàng nằm đó an nghỉ thoái mái rồi chỉ tội nghiệp cho ta đêm ngày lo lắng cho nàng thôi. Nàng làm ơn dậy dùm đi.

Ta nắm tay nàng độc thoại một mình. Nàng nếu có thể mở mắt nói chuyện với ta một câu thì tốt quá. Nàng chọn cách nắm bất tỉnh như thế này mãi không thấy chán sao. Ghét ta đến mức đó cơ đấy?

-        Ai?

Ta phát hiện có bóng người vừa tới bên cửa sổ. Thân thủ kẻ này thật khá có thể đến gần ta đến mức bày mới bị phát hiện. Hắn một thân trắng xóa nhìn thật ma quái, đứng ở cửa sổ nhìn ta rồi thoát một cái nhảy vào phòng.

-        Ngươi muốn gì?

-        Ta đến thăm đồ nhi của ta thôi.

Hắn bước đến bên giường khoanh tay nhìn nàng. Đồ nhi ư? Vậy kẻ này là sư phụ của nàng rồi, hắn có khả năng cứu nàng không? Trong lòng ta bỗng chốc dâng lên sự mừng rỡ, kẻ này chắc có thể giúp ta.

-        Ngươi cứu nàng tỉnh được không?

-        Được.

-        Vậy ngươi khiến nàng tỉnh dậy đi.

Ta nghe hắn nói vậy thì hoan hỉ. Nàng có thể cứu sống rồi. Ta nhanh chóng nhờ cậy nhưng kẻ lạ mặt kia vẫn khoanh tay không có hành động gì. Hắn nhìn ta rồi nhàn nhạt cười.

-        Ngươi không thấy Như Ý vì muốn trốn ngươi mới không chịu tỉnh dậy sao?

-        Ta biết.

-        Vậy sao ngươi còn cố chấp giữ nàng ở đây làm gì? Nha đầu dùng chiêu giả chết này rõ ràng không phải cách hay ho gì. Nếu không phải bị ép buộc đời nào nó phải ra hạ sách như vậy?

-        Ta chỉ muốn thành thân với nàng thôi. Nàng không cho ta cơ hội cũng chẳng cho bản thân nàng cơ hội nốt. Ta với nàng có hôn ước lâu như thế nàng muốn từ bỏ là từ bỏ được sao?

Ta không định giải thích gì với hắn nhưng nhất thời kích động cũng nói hơi bị nhiều. Nàng không biện giải gì với ta, sao cứ đòi sống đòi chết hủy hôn cho bằng được như vậy? Có ẩn tình thì cũng nên nói với ta một lời chứ. Ta kiên quyết giữ hôn ước này đến 2 năm trời chẳng lẽ không đủ tư cách có một cuộc nói chuyện ba mặt một lời rõ ràng mọi sự với nàng.

-        Ta cứu tỉnh nha đầu dậy cũng tốt thôi bất quá ngươi hứa với ta một chuyện.

-        Chuyện gì?

-        Đáp ứng yêu cầu của nó.

Nàng làm mọi thứ cuối cùng chỉ hướng đến mục đích này. Một đường lui chừa cho ta cũng không có, nàng ép ta lựa chọn một là hủy hôn với nàng hai là mãi không tỉnh dậy. Nếu nàng mãi không tỉnh dậy, chẳng phải ta gián tiếp lấy mạng nàng rồi sao?

-        Còn tùy nàng ấy muốn gì.

-        Rốt cuộc ngươi có đáp ứng yêu cầu của ta không?

-        Không. Ngươi phải cứu nàng vì nàng là đồ đệ của ngươi. Nàng có yêu cầu gì ta sẽ thương lượng với nàng chứ không phải là với ngươi.

-        Có cá tính. Nam tử như ngươi có vẻ hợp với nha đầu của ta. Tiếc là nhóc con này không có phước đó thôi.

Câu này nghe quen quen thì phải, đúng rồi mẫu thân của nàng có nói qua. Cái gì mà có phước hưởng với không có phước hưởng chứ, ai cấm đoán gì nàng đâu. Nàng chỉ cần là nguyện ý thì ta sẽ chăm sóc nàng cả đời quyết không để nàng chịu bất cứ ủy khuất nào.

-        Ngươi có ý gì?

-        Cái này ta cũng không rõ chỉ biết là nhóc con này cả đời cũng không được thành thân với ai.

-        Kẻ nào ép buộc nàng phải chấp nhận điều kiện vô lý như thế.

Ta bỗng nhiên nổi giận. Chuyện này là sao chứ? Thế gian còn có một kẻ khác ngang nhiên dám ép buộc nàng không được gả như ai như ta sao? Đạo thánh chỉ cấm hôn ta van cầu phụ hoàng ban ra kia chỉ là có ý cắt đứt đường lui của nàng thôi, nàng không gả cho nam nhân khác có thể gả cho ta mà. Chẳng lẽ nàng còn vướng thêm một định ước với ai khác nữa không được gả cho ai ngoài hắn ư? Tên nào to gan như thế?

-        Kẻ nào? Ngươi biết không?

-        Không biết. Ta cứu nha đầu tỉnh ngươi tự hỏi nhóc con vậy, dù sao cũng phải cứu thôi.

Ân Ân Tạ cầm tay của Như Ý thì nhíu mày băn khoăn, hàn khí lạnh lẽo cắt da cắt thịt này ở đâu ra vậy? Trá Tử Dược uống vào không thể có triệu trứng này, nó chỉ khiến cơ thể tắt thở và lạnh hơn người bình thôi.

-        Ái da, sao vừa khi nãy lạnh ngắt mà bây giờ lại nóng bỏng tay như vậy? Nha đầu này từ lúc ngươi đưa về đều khác thường thế sao?

-        Sao vậy, nàng có gì không ổn ư?

Ta thấy lão ta bỗng dưng khẩn trương thì hốt hoảng. Lão đứng nhìn nàng hồi lâu có vẻ cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ta càng hoang mang hơn. Không cứu được ư?

-        Ngươi cứu nàng đi.

-        Ta đang nghĩ rốt cuộc là lý do tại sao mà triệu trứng của nhóc con lạ thế.

-        Ngươi cứu nàng trước rồi nghĩ tiếp cũng không muộn.

-        Cũng đúng.

Lão ta lấy ra một viên thuốc màu đỏ nhét vào miệng nàng. Cả hai đứng đợi hoài cũng không thấy nàng có biểu hiện gì. Lão già này không lừa ta chứ, sao Như Ý uống thuốc mà vẫn không có phản ứng gì. Ta nhìn lão dở giọng đe dọa.

-        Ngươi cho nàng uống cái thứ gì mà mãi nàng cũng không tỉnh?

-        Thuốc giải.

-        Sao nàng không động đậy gì hết, ngươi có phải là sư phụ của nàng không vậy. Ngươi muốn nàng chết thật sao? Lão già khốn kiếp nếu nàng không tỉnh dậy thì ngươi đừng hòng toàn mạng rời khỏi đây.

-        Ngươi hét to thế nhóc con không dám tỉnh lại đâu.

Tên tiểu tử hung dữ, ta đang lo cho đồ đệ cưng sốt hết cả ruột mà nó cứ đứng bên cạnh ra rả điếc hết cả tai. Như Ý lắm chuyện cũng có thời điểm không như tên này từ lúc ta bước chân vào chỉ thấy nói và nói.

-        Ta im lặng nãy giờ rồi nàng vẫn không nhúc nhích.

Ta muốn cho hắn mấy cước bay đi đâu thì bay. Đồ đệ à tên này với ngươi ở chung thì hàng xóm láng giềng dọn nhà đi cả. Hai ngươi đúng là trời sinh một cặp, ăn nói chỉ có âm điệu muốn leo lên đầu người khác mà ngồi thì mới thoải mái.

-        Nha đầu không tỉnh được rồi.

-        Ngươi muốn chết sao?

Hai giờ sau ta bất đắc dĩ thở dài bất lực buông xuôi. Trá Tử Dược có loại tác dụng phụ mà ta chưa gặp bao giờ. Thuốc này đã cho nhiều người uống thí nghiệm an toàn tỉnh lại rồi mà. Nhóc con trước giờ độc gì cũng trào thua không gây được tác hại gì bây giờ lại bị hạ gục bởi một thứ thuốc không phải là độc dược là cớ làm sao. Độc Xà Vương ta dùng độc tự xưng đệ nhất không cứu nổi đồ đệ uống chính dược mình chế tác còn mặt mũi nào bước ra giang hồ nhìn ai nữa.

-        Tạm thời ta không cứu nổi rồi.

-        Ngươi không cứu được, nàng là bị bệnh gì?

-        Tự nuốt Trá Tử Dược trong vòng ba ngày chỉ cần uống thuốc giải thì sẽ tỉnh lại. Giải dược đã uống rồi nhưng vẫn chưa tỉnh, ta cũng đang lo. Này ngươi bình tĩnh…

Ta còn chưa nói xong ám khí ở đâu đã ào ào phóng tới. Tên tiểu tử này dám đánh lén ta, tính cách xấu xa y như nhóc con kia. Đánh đấm mà không phát biểu khai mạc một lời nào, chiêu thức thì chỉ muốn lấy mạng đối phương. Tiểu tử xấu xa với nhóc con láu cá, cả hai tên hậu bối hết tên này tới tên kia đánh úp lão già tội nghiệp này. Thấy ta già cả không xuất chiêu thì tưởng ta vô tích sự sao?

Bình luận

Truyện đang đọc