THÁI TỬ PHI RẮC RỐI

Trong thiên hạ không có thứ độc hay dược nào Độc Xà Vương không nghiên cứu và chế biến ra được. Đệ tử của Độc Xà Vương vì thế không lẽ gì không chế được Thanh Điệp Phấn. Đương nhiên bản quyền của thứ dược này vẫn là dược truyền gia của Viên gia Mỹ Châu thần giáo, họ Ân bất quá đã tìm ra được cách chế nhưng không hé miệng nói cho ai ngoại trừ đệ tử chân truyền Chiêu Văn Như Ý. Nữ nhân họ Chiêu Văn kia trên người chứa toàn dược giấu trong bông tai, lắc tay, lắc chân, trâm cài đầu… mấy thứ nữ trang lấp lánh trên người khác cũng có.

Như Ý bị phản lực quá mạnh đến nỗi lục phủ ngũ tạng cũng bị tổn thương. Những kẻ bị thương tích nặng nề như vậy phải tìm người có nội công thâm hậu điều tức khí lực trong người giúp. Chuyện này thật sự rất nguy hiểm và tiêu tốn sức khỏe bản thân nên kẻ ra tay giúp sức kia không thể là tay lơ tơ mơ gà mờ được. Nếu nội lực không đủ còn ráng giúp sức chỉ khiến cả hai sớm đi chầu ông vải cùng lúc. Bạch Trường nội lực không tệ hiển nhiên đủ sức giúp cho Như Ý điều hòa nguyên khí có điều hắn vừa truyền nội lực vào cơ thể nàng thì tiếp tục bị phản lực lần nữa. Họ Vương không biết tại sao chỉ có thể đoán mò nàng hận mình quá trong vô thức cũng chống đối không nhận sự giúp đỡ của hắn. Khắp thiên hạ đầu hắn điểm danh tới 

lui chỉ có sư phụ là đủ sức và đủ tin tưởng mang nàng đi nhờ vả được.

Nhưng mà khí lực có thể điều hòa nhưng lục phủ ngũ tạng thương tổn khắp thiên hạ chỉ có Thanh Điệp Phấn có thể giúp phục hồi. Hắn tức tốc đến Viên gia lấy thuốc lại không biết nữ nhân bên hắn kia có cả một lố trên người. Như Ý tỉnh dậy là biết bản thân mình thương tích ra làm sao, uống thuốc nào thì sẽ khỏi. Nếu nàng có Lục Bạch ngọc trong người thì chẳng việc gì phải nhăn mặt uống thứ thuốc đắng tê lưỡi đó. Bất quá lâm vào cảnh này đành phải nhắm mắt nhắm mũi uống, tạm an ủi “thuốc đắng dã tật” vậy.

Hai ngày sau nàng đã có thể tự mò ra cửa đi dạo trong khuôn viên lòng vòng. Thương Xuyên Phú ú ớ không biết giải thích sự hồi phục thần kỳ này ra làm sao. Lão ta còn đang lo cho tên đồ đệ kia về không kịp khiến “hồng nhan tri kỷ” chết không cứu nổi. Giờ nhìn nàng mặt mũi tươi tỉnh cũng đỡ lo, mặc kệ là vì sao nàng khỏe lại không chết là tốt rồi. Lão chẳng quan tâm gì sống chết của nha đầu không thân thiết này chỉ là lo cho tên ngốc đồ đệ kia. Lão nhìn cũng thấy ngay nhóc con này nặng tình với tiểu cô nương lắm rồi, nàng ta có mệnh hệ gì tên đó không suy sụp mới lạ.

- Cô nương mới khỏe sao không nằm nghỉ ngơi trong phòng?

- Đa tạ lão bá quan tâm, Như Ý đỡ nhiều rồi.

- Nhóc con ngươi sao có thể tự hồi phục nhanh thế nhỉ?

Lão tự tiện cầm tay nàng xem mạch. Như Ý cũng không cản, trong khắp thiên hạ muốn nhìn ra được mạch đập trong cơ thể nàng chính xác chỉ có sư phụ. Lão già này có thể nhìn ra được gì trong mạch đập hỗn loạn nàng đang cố tình điều chỉnh thì nàng chặt đầu xuống làm ghế ngồi cho lão.

- Mạch đập sao hỗn loạn như vậy? Ngươi cảm thấy trong người như thế nào rồi?

- Lão bá à, Như Ý không sao đâu, cảm thấy cơ thể rất tốt.

- Lạ nhỉ?

Thương Xuyên Phú nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, mạch đập nhanh loạn xạ, hơi thở lúc đều đều lúc thì rối. Mặt mũi tươi tỉnh nếu chỉ nhìn từ xa làm sao biết được nhóc con đang bị nội thương nghiêm trọng chứ. Nhưng khoan đã…

- Nha đầu ngươi có Thanh Điệp Phấn trong người ư?

- Vài viên.

- Thảo nào cơ thể ngươi đâu còn bị thương tổn như lần trước ta bắt mạch. Ngươi có thuốc trong người lại không nói để đồ đệ của ta mất công đi xin xỏ, phí thời gian.

- Tiểu nữ đâu có sai khiến gì hắn đâu.

Lão nhíu mày nhìn nữ tử thấy buồn cười cũng hơi bực mình một tý. Bạch Nhi à Bạch Nhi, nữ từ khắp thiên hạ ngưỡng mộ ngươi, nhà ngươi không sủng lại đi si tình với cô nương không ưa ngươi. Sư phụ ta thật tiếc cho ngươi quá.

- Ngươi không thích đồ đệ của ta?

- Ta còn không biết đồ đệ của lão bá là ai. Ta làm sao thích hắn được.

- Hắn rất anh tuấn, tài ba, nữ nhân đối với hắn vạn người gặp vạn người mê.

- Có giá vậy sao?

Như Ý ta bắt đầu mơ màng chút đỉnh hắn chắc là trai đẹp. Cứ cho là lão già này tâng bốc đi không tới vạn người thì chắc cũng tới ngàn người gặp ngàn người mê chứ. Quyên Phổ nhóc con kia chẳng phải cũng thích hắn còn gì. Nàng hai ngày nay ở trong này cũng nghe mấy nữ tì khác mở miệng ra thì nhắc đến đại công tử. Tò mò rồi nha, họ Lưu đó rốt cuộc là tuấn tú tới cỡ nào.

- Đương nhiên, đã vậy hắn còn yêu ngươi, nha đầu ngươi thật có phúc.

- Ây, lão bá có lầm không vậy, ta có quen biết gì hắn đâu sao hắn yêu ta được.

- Nha đầu ngươi không nhận ta cũng không ép…. ha ha… Bạch Nhi con thật là biết cách chọn lựa.

Lão cười ha hả rồi bỏ ta ngồi lại trong hoa viên chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Nơi này thật kỳ lạ, ai nấy cứ nhìn lén nàng rồi quay đi xì xầm bàn luận. Toàn bọn rỗi hơi không có việc gì làm, Như Ý ta mà thèm quyến rũ đại công tử nhà các ngươi á? Hắn là tên điên nào ta còn không biết câu với chả dẫn, có mà hắn vô sỉ không hỏi han vô phép vô tắc đưa ta đến đây thì có.

- Như Ý ăn chè đậu đi, nhà bếp đặc cách nấu cho cô nương tẩm bổ.

- Đa tạ Điểm cô nương.

Như Ý ta khi xưa uống độc dược như nước, bây giờ bất cứ là ăn hay uống cái gì đều phải kiểm tra trước mới dám động vào. Ta ở cái nơi này không gây thù chuốc oán với ai nhưng mà ta sợ đám nữ nhân trong giáo phái đầu óc không bình thường ghen tức hạ thủ. Chuyện “tốt” này đều do họ Lưu đáng ghét nào đó ban cho ta cả, ta mắt có mù hay không có tròng đi vẫn thừa sức nhận thấy sự ganh ghét của họ. Đám nữ nhân đó mỗi khi ta đi qua đều rì rầm nói xấu sau lưng, tưởng ta không nghe thấy sao. Một từ cũng không bỏ xót nhưng là ta không quan tâm. Trai đẹp thế gian có cả đống, họ Lưu đó có gì hay ho mà cái đám này ngưỡng mộ thế. Chắc là suốt đời không chịu xuất môn chẳng biết thế giới bên ngoài trai đẹp nó nhiều như nêm như rạ. Ba vị ca ca của ta đều là siêu cấp đại soái cả, thêm cái tên Phi mỗ tự xưng và Huyền Băng Thất Sát kia nữa…. ôi zời ạ thiên hạ trai đẹp thiếu gì.

- Quyên Phổ cô nương ăn giúp ta đi, ta tự dưng cảm thấy no quá.

- Nhưng chè này nhà bếp nấu cho cô nương mà.

- Nàng không ăn thì đem đổ đi.

Ta quay mặt đi ngắm hoa ngắm cỏ không thèm nhìn mặt cô ta. Tài năng có bấy nhiêu mà muốn hạ độc đệ tử chân truyền của thiên hạ đệ nhất dùng độc sao? Nhóc con này là tiếp tay hay vô tình đây? Không biết là nữ nhân điên nào bày ra cái trò này, hạ Bì Nham Độc với ta. Thứ độc này không lấy mạng nhưng khiến kẻ bị hạ độc toàn thân ngứa ngáy nổi mụn nhọt đau đớn. Độc vớ vẩn này ngay cả đại phu bình thường cũng giải được, đã tính toán hạ thủ rồi mà cũng không biết đường hạ độc tố uy lực mạnh một chút. Kém cỏi. Vào tay Chiêu Văn Như Ý ta thì một liều là lấy đứt mạng đối thủ.

- Vậy nô tì ăn cho.

- Tự nhiên.

Nha đầu ngốc muốn ăn thì cứ ăn hết đi, ta chẳng cản. Ngươi cũng có thể là người hạ độc lắm chứ, thấy việc bị lộ nên diễn trò với ta sao? Nếu không phải ngươi ra tay thì cũng tự trách ngươi số xui, khi không bị biến thành hình nhân thế mạng cho ta. Ta nhìn cô ta múc một muỗng lên bỏ vào miệng, tiến trình đương nhiên là nhai, nuốt… và lặp lại… một, hai, ba.

- A, sao nô tì…

- Điểm cô nương, nàng sao vậy?

Trăng với sao cái nỗi gì nữa, ta đương nhiên biết cô ta toàn thân nóng lực, ngứa ngáy khó chịu. Bì Nham Độc là thứ tác dụng tức thời mà, ta làm bộ la hét om sòm… hắc hắc… trò này vui nha.

- Quyên Phổ cô nương, nàng cảm thấy sao rồi? Người đâu cứu…

Ui da, cái này gọi là “mèo khóc chuột” có đúng không nhỉ? Ta đương nhiên không phải kẻ hạ độc nhưng ta biết người sẽ gặp nạn mà không cứu chắc cũng tính vào đó. Cái này nếu ở hiện đại cũng mấp mé phạm vào điều 102, chương 12 bộ luật hình sự của nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, bất quá cô ta không ở tình trạng nguy hiểm đến tính mạng mà ta cũng không phải đang sống ở Việt Nam thế kỷ 21.

- Người đâu, gọi đại phu.

Náo nhiệt quá trời luôn, Như Ý ta mà diễn trò thì phải có đông khán giả ta mới chịu đó. Gào thét gọi người, sau đó là khóc lóc um sùm, xém ngất xỉu vì thương tâm… há há… ngất cái mặt mo của tên nào tưởng thật. Ta là thiếu nữ đa sầu đa cảm, ta thấy nha đầu hầu hạ mình mấy ngày nay bị trúng độc thì thương tâm lắm. Ta đã diễn thì phải trọn một vai, mất công phí nước mắt nãy giờ.

Nhưng là…

Ta không ngờ ta đang khuynh đảo sân khấu thì có kẻ cướp mất đá ta ra cánh gà. Tên nào phá đám ta vậy, cướp hết khán giả không trung thành của ta rồi.

- Đại công tử.

- Đại công tử về rồi.

Họ Lưu về rồi à, ta đang nước mắt nước mũi tèm lem cũng ham hố ngó lại xem hắn là ma quỷ xứ nào. Nhìn xong ta hết muốn diễn nữa, tưởng ai xa lạ hóa ra là tên ám sát hụt ta họ Vương vô sỉ. Tên này làm việc xấu nhiều quá ra đường thay họ đổi tên lia lịa a. Hắn từ khi nào đổi qua làm họ Lưu vậy?

- Như Ý, nàng không sao chứ?

Hắn rẽ đám người đang bu quanh mình bước nhanh về phía ta. Tên khốn này không thấy có kẻ bệnh đang nằm trên giường đợi đại phu chữa bệnh sao? Ta khỏe mạnh thế này mà hắn dám trắng trợn rủa ta bệnh chết. Ám sát hụt ta rồi còn giả danh ngụy quân tử đưa ta đi cứu chữa. Nếu không phải ta phúc lớn mạng lớn bây giờ thành linh hồn vất vưởng rồi. Ta ghét hắn quá đi mất. Ghét ghét… cái này chắc gọi là “oán tắng hội khổ” trong đạo Phật đây mà. Người xưa nói “ thấy kẻ thù như kim đâm vào mắt, ở chung với kẻ nghịch như nếm mật nằm gai” nghĩ thế nào lại áp đúng vào ta thế chứ.

- Ta không sao, đa tạ công tử quan tâm.

Đa tạ cái cóc khô gì, ta hận chưa thể một gươm xuyên tim ngươi ngay lúc này chứ ở đó mà tạ ơn. Ngươi giấu Bạch Lục ngọc của ta ở đâu, biết điều mau mau xòe nó ra ta sẽ cho ngươi chết đỡ đau đớn hơn một chút.

- Ta mang dược về cho nàng rồi, đi về phòng nàng trước đi.

- Không được công tử, Quyên Phổ cô nương…

Ta nhịn vậy. Không phải quân tử trả thù chín năm rưỡi cũng chưa muộn, ta còn phải diễn cho hết vai kịch đã. Nãy giờ diễn hết mình thế thù lao con chưa lấy xu nào, đi là đi thế nào. Cái kẻ hạ thủ với ta kia chắc vì ganh ghét ta với họ Vương vô sỉ này, há há… một mũi tên trúng hai đích ta cho ngươi nếm đủ. Ngươi thể nào chẳng nằm trong cái đám đang bu đen bu đỏ ở đây, hoặc giả nếu thông minh hơn một chút không tới xem náo nhiệt nghe tin họ Lưu về cũng nhào nhào tới rồi cũng nên.

- Hức hức… Quyên phổ cô nương … là tại ta mới bị trúng độc như vậy…

- Trúng độc!

Họ Vương khùng sao bỗng dưng lớn giọng như vậy chứ, muốn dọa chết người trên giường kia sao? Nha đầu đó nằm đau đớn ở đó là do ngươi đặc ân ban cho chứ còn ai trồng khoai ở đây nữa?

- Nàng.. hức… mang thức ăn cho ta… nhưng tại ta không đói … nhờ nàng ăn giúp… nàng vừa ăn xong liền bị như vậy… hức hức…

Kẻ ngu nhất nghe câu này xong cũng biết người nên nằm trên giường đó là ta. Vấn đề là Như Ý ta lâu lâu số mạng cũng sáng sủa lắm. Họ Vương đó mặt mũi bỗng dưng băng lãnh hẳn lên khiến không khí trong phòng đang ồn ào trầm hẳn lại. Ai nấy cũng căng thẳng thì phải, coi bộ hắn ở nơi này cũng có chút uy phong. Nhìn mặt mũi kẻ dưới run rẩy thế kia đủ biết hắn đối với gia nhân trước giờ hơi bị nghiêm khắc… há há sắp có trò vui để coi. Mặc kệ là hắn muốn giết ta đi, ta vẫn là do hắn mang tới, kẻ ngốc nào dám không nể mặt giành với hắn động thủ với ta trước. Hắn chịu nổi sự lấn lướt này được mới lạ đó.

Bình luận

Truyện đang đọc