THÂM CUNG HỖN LOẠN



Edit: Chang Phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Chạng vạng ngày thứ hai linh cữu của Hoàng hậu cuối cùng cũng tiến vào Củng Hoa thành.
Linh giá cách hơn năm mươi dặm đã có người vào thành thông bẩm, lúc sắp đi ngang qua Kiều môn tất cả đều chuẩn bị lễ bái, bên ngoài Củng Hoa thành trăm bước, văn võ quan viên đều quỳ xuống đất nghênh đón. Anh Minh đứng ở trên đầu tường xem, lúc đầu cũng không thấy bóng dáng đâu, chỉ nhìn thấy bình nguyên vô biên vô tận. Không biết có phải thời tiết thay đổi hay không, khắp nơi đều có mây mù, rất có cảm giác "Mây mù vây thành".
Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, linh cữu gặp mưa là phải dựng lô điện ngay tại chỗ, bốn ngày trước đều là thời tiết đẹp, nhưng đúng vào lúc này thời tiết lại bắt đầu thay đổi sao? Trên đường gặp mưa rất không tốt...... Trong lòng nàng càng thêm nôn nóng, đợi thật lâu sau mới thấy một con ngựa phi vào thành, xem dáng người kia hình như là phụ thân.
Tiết Công gia đi theo linh giá, hắn tới, chứng minh linh giá cũng cách không xa. Lúc này trời càng thêm âm u, quan viên trong thành đều đã ra khỏi thành, Hoàng đế đương nhiên cũng phải đích thân nghênh đốn. Dưới thành đã lễ đầy đủ, Anh Minh thấy a mã nàng cùng một vị nội đại thần khác bắt đầu thay phiên tế tửu, nơi xa trên bình nguyên cuối cùng xuất hiện bóng dáng một đội người, đan triệu đầy trời cùng cờ trắng phần phật phấp phới ở giữa không trung, phía sau là linh cữu to lớn mà đẹp đẽ tinh xảo. Lớp cuối của linh giá do Loan Nghi hộ vệ đưa, những hộ vệ đó người mặc xiêm y màu đỏ bước đều nhịp trong một đám đồ trắng làm toát lên cảm giác xung đột quái dị một cách mãnh liệt.
Tùng Cách ở phía dưới gọi: "Chủ tử, linh giá tới rồi!"
Anh Minh vội nhấc váy chạy xuống thành, thứ tự quỳ nghênh cũng phải chú ý, quan viên văn võ lấy phẩm cấp cao thấp xếp hàng, từ cửa thành hướng vào trong là thị vệ tuỳ giá cùng ngự tiền. Thân phận của Anh Minh khá xấu hổ, nàng cân nhắc nửa ngày, mang theo Tùng Cách chen tới cạnh bọn Tam Khánh, Tam Khánh thấy nàng rất kinh ngạc: "Cô nương quỳ nghênh ở chỗ này?"
Không ở đây thì ở đâu? Anh Minh nói phải: "Ừ, ở đây."
Tam Khánh ngập ngừng một chút, nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng, nếu chưa định ra vị phân, nhiều nhất cũng mới là tiểu thư nhà trọng thần, quỳ gối ở đây cũng không có gì. Bên ngoài bắn pháo, đùng một tiếng, là tín hiệu nghênh linh. Đằng trước Lỗ bộ thong thả vào thành, một hàng chen đông đúc đi qua trước mặt, lặn lội đường xa trên mặt giày bị đất vàng bám đầy đến nỗi không nhìn ra màu sắc vốn có, mỗi một bước chân đều bụi đất tung bay.
Linh giá Hoàng hậu luôn có độ dài một dặm, sau đó linh cữu vào thành từ Bắc môn. Anh Minh theo mọi người cúi đầu xuống thật sâu, giữ nguyên tư thế này khoảng một chén trà nhỏ mới nghe thấy tư lễ thái giám hô to lễ xong. Tùng Cách tới đỡ nàng, nàng xoay người nhìn lại, phượng quan đã đưa vào Tấn cung, không nhìn thấy rõ nữa, chỉ có quan viên cùng các cung nhân túc trực bên linh đang bận rộn, chuẩn bị đại lễ ba quỳ chín lạy tiếp theo.
Bộp một tiếng, một giọt mưa rơi xuống trên trán Anh Minh, nàng giơ tay lau một cái, may mắn không thôi: "Ông trời phù hộ, lúc này là vừa vặn."
Nhưng Tam Khánh lại lắc đầu: "Ngài quên là phía sau còn có Lão phật gia, Thái Hậu cùng nhóm tiểu chủ trong cung à. Bây giờ mưa bọn họ chỉ có thể dầm mưa vào thành thôi."
Anh Minh nghe xong nhìn ra ngoài thành, cánh đồng hoang vu mênh mông, nào có thấy được bóng dáng nghi giá đâu.
Hoàng đế mang theo chúng thần lui về bên trong thành, hắn muốn đi Tấn cung tưới rượu trước, từ xa đã nhìn thấy người đang duỗi dài cổ ra như hạc nhìn xa xa. Trời mưa, bọn thái giám bung dù đi lại tiếp đón chúng quan viên, nàng không đi tìm dù cũng không né tránh, còn đứng ngơ ngác như vậy nhìn xung quanh ra ngoài thành, nhìn qua giống như kẻ khờ.

Hoàng đế thầm hừ một tiếng, loại người này cũng xứng phong hậu! Hắn tuổi nhỏ đã lên ngôi, chọn lựa hậu cung phi tần phần lớn là suy xét xuất phát từ chính trị, bởi vậy không nói đến chuyện thích hay không thích, Thái hoàng Thái hậu suy xét rồi quyết định là được. Với hắn mà nói, chỉ cần là nữ, sống, trời mưa biết trốn đi là được, kết quả yêu cầu cuối cùng đối với Tề Anh Minh rõ ràng là quá cao rồi, Hoàng đế mặt sưng mày xỉa, cảm thấy nàng thật sự không xứng, quá không xứng.
Lưu Xuân Liễu cầm dù hoàng long đến đây, nói: "Vạn tuế gia, nghi giá Lão phật gia ở mười dặm ngoài thành, trời mưa chắc là sẽ bị trì hoãn, có lẽ là phải tầm hai canh giờ nữa mới tới được."
Hoàng đế gật gật đầu, đi về hướng Tấn cung. Lúc đi qua trước mặt Tam Khánh dừng lại phân phó: "Hai canh giờ nữa Lão phật gia sẽ đến đây, ngươi cho người chờ chuẩn bị tiếp giá đi." Dứt lời khinh miệt liếc mắt nhìn nàng một cái, xem nàng bởi vì đánh mất con dấu mà gấp như ruồi bọ không đầu.
Đúng là đáng đời, Hoàng đế hung hăng nghĩ, giờ mới biết sốt ruột, sao lúc lén gặp nam nhân lại không thấy nàng gấp, đúng là cái đồ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Tam Khánh đáp vâng, hiểu rõ đây là Vạn tuế gia cố ý nói cho Anh cô nương nghe để nàng đừng đứng ngốc ở đây để đợi nữa.
Hoàng đế bước đi, nhưng đi được hai bước lại xoay người lại nói với Anh Minh: "Nếu ở trước mặt trẫm thì phải làm theo quy củ của ngự tiền, nếu còn dám chạy loạn thì đừng trách trẫm không khách khí với ngươi." Dứt lời liếc mắt nhìn Tiểu Phú ở phía sau rồi ngẩng đầu đi trước.
Anh Minh choáng váng, Tiểu Phú cũng hiểu được nên lập tức đi lên bung dù cho nàng, nói: "Sao cô nương lại đứng ở trong mưa như này? Thấy mưa to phải nhanh chóng tìm một chỗ trú mưa chứ. Cũng đừng ở chỗ này chờ Lão phật gia, đây là Bắc môn, chuyên đón linh giá, nghi giá của Lão phật gia tiến vào từ Nam môn, ngài nhìn sai phương hướng rồi."
Anh Minh nghe xong thẹn thùng cười cười: "Ôi, ta thật là hồ đồ...... Bây giờ ta đang hoang mang lo sợ, ngươi cũng hiểu rõ khó xử của ta mà."
Tiểu Phú nói thầm sao ta có thể không rõ chứ, ngài không lấy được con dấu về, không biết ăn nói thế nào với Lão phật gia. Tuy là cuối cùng Vạn tuế gia vẫn sẽ trả con dấu lại cho Lão phật gia, nhưng ngài vẫn phải ăn một trận liên lụy, từ đây ở Thái Hoàng Thái Hậu trước mặt không được sủng ái nữa, điều đó là khẳng định.
"Còn hai canh giờ nữa." Tiểu Phú chần chờ nhắc nhở: "Vạn tuế gia bảo ngài không được chạy loạn, ngài tùy hầu không phải lúc nào cũng phải ở dưới mí mắt Vạn tuế gia sao. Hay là nhân lúc này...... Lại đi cầu xin đi?"
Anh Minh như bừng tỉnh khỏi mộng, gật đầu nói đúng: "Ta phải thử lại lần nữa."
Bây giờ Tấn cung đang làm đại lễ, phải chờ một lát nữa, Tiểu Phú đưa các nàng đến dưới hành lang, nàng cùng Tùng Cách thành thành thật thật dựa tường đứng ngẩn ra chờ.
Trong điện khói hương lượn lờ, linh cữu đặt ở chính giữa Tu Di tòa. Hoàng đế cầm ly sứ men xanh tưới rượu, phía sau chúng thần ba quỳ chín lạy thành lễ, trong điện im ắng, ngoại trừ tiếng tay áo đánh vào nhau ra thì một tiếng ho khan cũng không nghe thấy.
Lúc này Hoàng đế muốn bày tỏ tấm lòng, hắn nhìn Tiết Thượng Chương, ấm áp nói: "Hiện giờ phụng an đại điển ở ngay trước mắt, Hoàng hậu cũng đi trăm dặm tới đây rồi, ngươi nên nghĩ thoáng một chút, về sau trẫm còn phải dựa vào ngươi nữa. Tuy Hoàng hậu không còn nữa, nhưng ngươi chung quy là Quốc trượng của trẫm, sau này trong nhà nếu có gì khó xử cứ nói với trẫm, trẫm sẽ để Nội Vụ Phủ giải quyết thay ngươi. Còn phía Phúc tấn...... Mấy ngày nay trẫm cũng không gặp được, ngươi truyền lời thay trẫm, mong Phúc tấn nhìn thoáng một chút. Ngày mai xuống lăng, trẫm sẽ tự mình đỡ quan đi xuống, Hoàng hậu cùng trẫm là phu thê từ thời niên thiếu, trẫm không thấy linh cũ nàng sắp đặt thoả đáng cũng không thể yên tâm."
Lời này vừa nói ra, Tiết Thượng Chương lập tức rơi lệ đầy mặt, quỳ xuống dập đầu về phía trước: "Thần tạ chủ long ân."
Hoàng đế tự mình đỡ quan cho Hoàng hậu, các đời lịch đại chưa bao giờ có tiền lệ như vậy, nếu dựa lễ nghi mà nói thì rất không hợp quy củ. Hoàng đế đưa ra quyết định này, trước đó đã thương nghị với Thái hoàng Thái hậu, ý của Thái hoàng Thái hậu là trước mắt là thời kỳ nhạy cảm, cứ trấn an Tiết Thượng Chương đã, rồi mới có thể nghĩ cách điều thủ hạ lục kỳ đi Tát Cam hà. Làm như vậy không đơn thuần chỉ là là cho Tiết gia vinh quang, mà cũng là vì cho văn võ bá quan cả triều thấy Hoàng đế tha thứ. Chỉ là Thái hoàng Thái hậu cũng có chút khổ sở, nói: "Thật sự quá thiệt thòi cho ngươi rồi". Hoàng đế là người co được dãn được, cái gì mà thiệt thòi với không thiệt thòi, chỉ cần có thể dọn dẹp sạch sẽ những chướng ngại đó, tất cả nhượng bộ đều là đáng giá.

Dưới hiên Anh Minh nghe được rõ ràng từng câu từng chữ, trong lòng chỉ là cười nhạo, cũng không biết là có nguyện ý đưa linh cữu xuống hay không. Lúc còn sống thì không đối tốt với nàng ấy, sau khi chết đi mới làm bộ làm tịch, Hoàng đế đúng là tay già đời biết diễn trò.
Trong Tấn cung đã cử hành đại điển Tạm An xong, chư thần cũng lần lượt rời khỏi linh điện, Anh Minh cụp mi rũ mắt đứng đợi, cuối cùng Hoàng đế cũng đi từ bên trong ra, vừa đi vừa bàn bạc các khoản lễ nghi với nội đại thần. Trong mắt Vạn tuế gia nhất định là không có nàng nên vội vàng đi về hướng đông. Anh Minh lặng lẽ huých huých Tùng Cách, hai người bung dù lên, đi theo Hoàng đế đến biệt điện nghị sự.
Tùng Cách hơi sợ hãi "Chủ tử, ta cảm thấy cái đầu này chỉ là tạm thời gửi trên cổ ta mà thôi."
Anh Minh cười nói đừng sợ: "Gắn vẫn chắc lắm. Thái hoàng Thái hậu sắp tới rồi, ta cũng không muốn trở mặt với hắn, nếu bây giờ hắn trả con dấu lại cho ta thì sau chuyện này đều bỏ qua."
Đại thần nghị sự ở ngự tiền một lát sau liền tan hết, tổng quản Càn Thanh cung Lưu Xuân Liễu ra truyền lời. Đó là một thái giám trung niên béo lùn chắc nịch, bởi vì phẩm cấp cao hơn các thái giám ở Dưỡng Tâm điện nên có kiểu kiêu ngạo khoe khoang thân phận. Đương nhiên lúc thấy nàng vẫn rất khách khí, hơi cong eo nói: "Cô nương, Vạn tuế gia mời ngài đi vào."
Chữ "Mời" này không cần phải nói, nhất định là hiệu quả trau chuốt của Lưu Xuân Liễu, Anh Minh khom người cảm tạ xong liền rảo bước đi vào trong điện.
Hoàng đế vẫn mang gương mặt lạnh nhạt nói: "Sao ngươi lại tới nữa?"
Bên ngoài mưa to tầm tã, tiếng sấm ùng ùng vang trên đỉnh điện, trong tiếng sấm giọng nói của Anh Minh nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Trả con dấu cho ta."
Hoàng đế nhất thời không nghe rõ, nghe thành "Trả mạng cho ta", liền cau mày quát lớn: "Ngươi giả thần giả quỷ, không sợ trẫm làm thịt ngươi à?"
Anh Minh co rúm người lại, lo sợ không yên nhìn về phía Đức Lộc, Đức Lộc lộ ra nụ cười thương mà không giúp gì được, tỏ vẻ thành hay không thành phải dựa vào chính ngài thôi. Anh Minh không có cách nào, căng da đầu nói: "Vạn tuế gia, nô tỳ muốn lấy lại con dấu kia, cho dù ngài có hận ta cũng không thể làm như vậy được."
Hoàng đế hơi nhếch môi: "Trẫm cũng không hận ngươi, trẫm lòng dạ rộng lớn, người như ngươi sao đáng để trẫm phải tốn tâm tư đi hận làm gì."
Tự dát vàng lên mặt mình, nói ra mà mặt không đỏ thở không gấp. Nàng trầm mặc, cắn cắn môi nói: "Nô tỳ chỉ hỏi ngài một câu, cuối cùng là Vạn tuế gia có nhặt được con dấu của nô tỳ hay không? Nếu nhặt được thì thưởng cho nô tỳ đi, nô tỳ xin ngài."
Hoàng đế do dự, ngày hôm qua một mực chắc chắn nói không có, hôm nay lại lấy ra cũng hơi mất mặt. Hắn híp mắt lại nhìn người ơ trước điện, một khuôn mặt sạch sẽ, đôi mắt sáng ngời. Đúng là kỳ quái, trên đời sao lại có đôi mắt như vậy chứ, đúng là có thể tỏa ánh sáng ở trong bóng tối, tương lai nếu nửa đêm nhìn thấy không phải là dọa người nhảy dựng sao.
"Không có." Hắn lạnh giọng nói: "Rốt cuộc ngươi muốn trẫm phải nói bao nhiêu lần nữa? Trẫm không biết con dấu kia ở đâu."

Anh Minh nhụt chí, lẩm bẩm nói: "Lão phật gia sắp tới, lần này nô tỳ xong rồi......" Nói xong ngay cả nhún người thỉnh an cũng chưa làm, thất hồn lạc phách đi ra ngoài.
Xem ngự tiền là cái gì? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Hoàng đế không vui nhìn chằm chằm cánh cửa cung, Đức Lộc rụt cổ nói: "Nô tỳ đi qua nói với cô nương hai câu, bảo nàng lần sau làm lễ cáo lui."
Hoàng đế không nói chuyện, thầm nghĩ nàng thất lễ nhiều chỗ lắm, ba lần bốn lượt tới chất vấn con dấu ở đâu, dù sao cũng nhận định hắn là người trộm con dấu. Hắn mím miệng, ngón tay vuốt ve góc cạnh trên con dấu, cuối cùng cũng chỉ cười nhạt, nắm chặt con dấu vào lòng bàn tay.
Bên kìa Anh Minh kia đến Nam môn chờ nghi giá Thái hoàng Thái hậu đến.
Mưa như trút nước, giọt nước rơi xuống mặt đất bắn lên rất cao, lúc trời gần tối cuối cùng đoàn người Thái hoàng Thái hậu cũng vào Củng Hoa thành. Lão thái thái bước từ trên xe xuống, vẫn là dáng vẻ tinh thần sáng láng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Anh Minh, mấy ngày không gặp, hết sức thân thiện.
"Lão phật gia đi đường vất vả." Anh Minh tiến lên nhún người thỉnh an: "Nô tỳ đợi một lúc, cuối cùng cũng mong được Lão phật gia tới rồi."
Bên kia Thái Hậu đi xuống, dáng vẻ mơ màng, nói trời mưa như vậy quá dọa người rồi.
Đúng vậy, vừa mưa vừa sét, vội vã lên đường trước khi trời tối, đây là lần đầu tiền trong đời của các chủ tử trong cung. Anh Minh nói: "May mắn đã bình an đến nơi, trong điện rượu thiện đều chuẩn bị đầy đủ hết rồi, Lão phật gia cùng Thái Hậu đi qua đó đi, phải ăn chút đồ nóng cho ấm người."
Thái hoàng Thái hậu cùng Thái Hậu bị vây quanh đi đến tẩm cung, phía sau nhóm chủ nhân xuống xe, vừa lúc nhìn thấy bóng người đang nói.
"Nhìn xem ai đây, không phải chủ tử nương nương tương lai của chúng ta à?" Thuận Phi đứng đầu tứ phi cười nói.
Mọi người đều ôm ba phần chua xót, bảy phần kiêng kị với vị cô nương xuất thân hiển quý, tương lai lại nhất định sẽ vào hậu cung này.
Tắc Tần lá gan nhỏ, sợ hãi nói: "Lúc trước chỉ là nghe nói vào cung, hôm nay mới nhìn thấy......"
"Tướng mạo này, nhìn chắc không phải người thích gây khó dễ nhỉ?" Khang Tần còn nhón chân lên xem.
Di Tần nhàn nhạt nói: "Ngày đó trong hoa viên Từ Ninh cung, ta cũng gặp được một lúc, nghe cách nàng nói năng không giống người khắc nghiệt. Lão phật gia có một đôi tuệ nhãn như vậy, nếu nàng không tốt thì sao được giữ lại chứ?"
Tường Tần ghen tị nói: "Lão phật gia còn cho nàng tùy giá nữa, chúng ta đúng là không thể so nổi."
Ai nói không phải chứ, tim cũng nghiêng đến tận nách, nhưng cũng không có cách nào, ai bảo người ta xuất hiện ở đúng lúc này. Thật ra lão thái thái thích hay không đều không quan trọng, quan trọng chính là chủ tử gia có thích hay không thôi. Cung Phi từ trước đến nay tin tức nhanh nhạy, nàng vẫn mang thái độ quan sát vị Hoàng hậu dự bị này từ xa: "Các ngươi không nghe nói đêm hôm lập hạ Vạn tuế gia phạt nàng nâng nghiên mực quỳ, sau đó nàng lại khóc lóc trở về à. Chỉ sợ vị chủ tử này làm không tốt, bước vào vết xe đổ của vị kia thôi."
Vị kia đương nhiên là chỉ Đại Hành Hoàng hậu, ai không nghe nói qua cô nương hai nhà Nạp Công gia cùng Tiết Công gia là bạn thân. Lúc trước lúc Tiết Hoàng hậu vẫn còn, cô nương này mỗi năm tiến cung hai ba lần, đều là tới nói chuyện giải buồn với nàng ta. Bây giờ Tiết Hoàng hậu về trời, nàng lại vào cung, tiến vào đương nhiên không cần phải nói, tất nhiên là hướng thẳng về phân vị Kế Hoàng hậu rồi.
Ninh Phi cười, nàng cười luôn luôn giống mèo, có loại cảm giác vừa lạnh vừa quỷ dị: "Xem ra là người biết làm việc, nhìn xem nàng hầu hạ Lão phật gia thoải mái đến thế nào. Thân thích dòng bên của chúng ta có di nương sinh thứ nữ, dựa vào một cái miệng khéo léo giỏi lừa gạt người, thường đến trong nhà tỷ tỷ đã gả la cà. Sau đó tỷ tỷ chết, nàng làm vợ kế của tỷ phu, người phía dưới đều nói, lúc tỷ tỷ nàng không còn “dùng” được, đã nhìn thấy nàng với tỷ phu chọc ghẹo nhau."

Loại lời này vừa nói ra, vẻ mặt mọi người ở đây người đều khác nhau. Di Tần lấy khăn chấm chấm cái mũi, lên tiếng giải vây nói: "Thời gian không còn sớm nữa, mọi người cũng trở về nghỉ ngơi đi thôi. Ngày mai còn điển lễ di dời nữa, cẩn thận ngủ muộn mai lại không dậy được."
Sau lưng nữ nhân đều không nói lời gì hay, đặc biệt là tự nhiên rơi xuống một ngọn núi, chặt đứt niệm tưởng tiến lên một bước của mọi người, ở trong lòng các nàng ngọn núi này chính là đối tượng thiên đao vạn quả. Anh Minh biết chính mình chưa chắc đã được tôn trọng, nàng không cần phải cầu các nàng phải tôn trọng mình. Nàng chỉ cần nịnh bợ bên cạnh Thái hoàng Thái hậu cùng Thái Hậu là được rồi, còn người khác ai thích đi đâu thì đi.
Nghi giá đã vào thành, không biết lúc nào Hoàng đế sẽ tới đây, Anh Minh hầu hạ Thái hoàng Thái hậu cùng Thái Hậu dùng thiện xong, nàng nhún gối nói với Thái hoàng Thái hậu: "Lão phật gia, Vạn Quốc Uy Ninh người cho nô tỳ mượn vẫn còn nguyên vẹn, ta nên trả lại cho ngài."
Thái hoàng Thái hậu cười hỏi: "Ngươi có dùng tới nó hay không?"
Anh Minh thẹn thùng nói: "Chủ tử gia không bạc đãi nô tỳ, đương nhiên là không dùng được." Dứt lời hai tay đỡ, thật cẩn thận dâng ngọc ấn lên.
Thái hoàng Thái hậu lấy lại con dấu nói với Thái Hậu: "Ta nói mà, Hoàng đế sẽ không khó xử nàng. Cũng không phải là hài tử giận dỗi, có lẽ ban đầu còn xa lạ nhưng sau này thì tốt rồi."
Thái Hậu cũng cười: "Cứ xem như lo thừa đi, tất cả từ từ sẽ tốt thôi."
Con dấu thật đã trả về, tảng đá trong lòng Anh Minh cũng rơi xuống. Lúc nàng đi từ trong điện rời trên mặt nở nụ cười, Tùng Cách đi lên hỏi: "Đều ổn thỏa chứ?"
Nàng nói ổn thỏa, tiếp theo phải xem Hoàng đế ngớ ngẩn bị ăn mắng ở trước mặt Thái hoàng Thái hậu thôi.
Càng nghĩ càng vui vẻ, mình phòng ngừa chu đáo quả thật là đúng, nàng biết ngay Hoàng đế sẽ không bỏ qua cơ hội chỉnh nàng mà, một người nóng lòng cầu thành khó tránh khỏi có sơ xuất, vua của một nước chơi kế nhỏ, tự mình còn rất đắc ý.
Mưa nhỏ hơn một chút, trong không khí có hạt mưa nhỏ vụn bay tới, cái nóng ban ngày tiêu tán, nàng đi trên hành lang bước chân cũng nhẹ nhàng.
Dưới hiên đèn đuốc sáng trưng, đi được một đoạn thấy đối diện có người đang đi đến đây, không cần nhìn kỹ cũng biết là tên quỷ kiến sầu kia. Nàng nhún gối từ xa, lui sang bên cạnh cung tiễn, nhưng đến nửa ngày vẫn không tiễn được vì Hoàng đế đang đứng yên ở trước mặt nàng.
Nàng hơi hoảng hốt, không biết hắn muốn làm gì, chần chờ nhìn Tùng Cách. Kết quả tiếng nói Hoàng đế vang lên từ trên đỉnh đầu, nói với Tùng Cách: "Ngươi lui xuống trước đi."
Tùng Cách rùng mình, nhún eo nói vâng, nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu. Anh Minh càng thấy bàng hoàng, chỉ đành cúi đầu chờ đợi thánh huấn.
Bỗng nhiên bốp một tiếng, có cái gì rơi xuống, rơi ở ngay trước mặt nàng, nàng tập trung nhìn vào, vậy mà lại là con dấu kia.
Đây là có ý gì? Sau khi nàng trả dấu thật cho Lão phật gia rồi còn phải nhận phần ân tình này của hắn nữa? Anh Minh buồn phiền nâng mắt lên, Hoàng đế sắc mặt như thường, lên tiếng nói: "Ngươi bị rơi đồ?"
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc